Vẻ mặt mọi người vô cùng nghi hoặc nhìn trong hộp, “Bảo tàng.”
Một đồ có hơi chút ố vàng, trên mặt bóng loáng, thoạt nhìn rất có cảm xúc, trên mặt như là bảng điện tử có chữ viết thuộc về văn minh nguyên thủy.
“Đây là giấy a!” Mạc Hoài Song trợn mắt kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Thật lợi hại, trải qua mười ngàn năm, những tờ giấy này lại không bị mục nát, hơn nữa thoạt nhìn chỉ có chút ố vàng, rốt cuộc sao văn minh nguyên thủy lại làm được?!
“Ngươi biết?” Diên Thiệu Bách đem hộp đưa đến trước mặt Mạc Hoài Song.
“Bảo tàng” trong hộp có phương thức ghi chép hiển nhiên là khác hẳn với thế giới này, thậm chí khác với những phát hiện trước đây trong di tích. Phương thức ghi chép của văn minh nguyên thủy cùng với văn minh đá cùng một mạch kế thừa, chia làm ba loại: bảng điện tử, kim loại cùng với khắc đá.
Mạc Hoài Song khoác tay áo một cái, không biết. Đồ cổ vạn năm trước, còn có khả năng ghi lại một đoạn lịch sử, thấy thế nào cũng đều là đồ quý, hắn có thể không dám tùy ý nói mò, sai thì không bồi thường nổi a!
Diên Thiệu Bách thấy thế, liền tùy ý nhìn qua nội dung trong giấy hai lần, chuẩn bị đem nắp hộp đóng lại.
Chỉ là quét qua một cái, trong con ngươi hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, bất qua tâm tình này chỉ là chợt lóe, nhanh đến nỗi không ai bắt được.
Diên Thiệu Bách cố gắng kìm nén kích động muốn xem tiếp, dùng sức đóng nắp lại, “Đi, vào bên trong nhìn.”
Nhận được mệnh lệnh, vị thanh niên “Nhờ mở cửa” kia nhanh chóng dùng mật mã phiên dịch đã chuẩn bị từ trước.
Nhưng hiển nhiên lần này anh hùng không có đất dụng võ, thời điểm thanh niên đến gần, cửa lớn liền cảm ứng mà khai.
Thanh niên liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, chờ đợi bọn người Diên Thiệu Bách cùng nhau tiến vào.
Tại thời khắc cửa được mở ra, Mạc Hoài Song đột nhiên cảm thấy không thoải mái, hắn cũng không nói được cảm giác đấy là gì, chỉ cảm thấy có cái gì tác động đến một địa phương bí ẩn trong lòng hắn, làm cho hắn phiền não.
Mạc Hoài Song áp chế loại cảm giác không khỏe này, cùng Diên Thiệu Bách cùng nhau đi vào phòng.
Chờ đến khi hắn thực sự bước vào gian phòng, loại cảm giác buồn bực này đột nhiên tăng cường giống như biển cả gầm rú bao phủ tứ chi của hắn, tiếp theo cảm giác khô nóng chưa bao giờ có sinh ra từ trong xương tủy của hắn.
Mạc Hoài Song một phát bắt được Diên Thiệu Bách, vội vàng nói, “Nơi này có vấn đề!”
Diên Thiệu Bách không rõ, “Làm sao vậy?”
Trong phòng có một cái giường nhỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác, Diên Thiệu Bách không nhìn ra được có chỗ nào không đúng, nhưng hắn vẫn tôn trọng kiến nghị của Mạc Hoài Song, lui ra.
Chỉ là trong thời gian hỏi đáp này, Mạc Hoài Song cảm thấy bên trong mình khô nóng không chịu nổi, nước bọt trong miệng giống như bị bốc hơi lên, khát nước khó nhịn, toàn thân giống như ở trên lửa nóng, nóng đến mức hắn chỉ muốn liều mạng đem mình lột sạch để có thể mát mẻ được một chút.
Nhưng lí trí cuối cùng vấn lấn áp kích động, Mạc Hoài Song tóm chặt lấy Diên Thiệu Bách, “Đi, khó, khó chịu.”
Thanh âm trrong trẻo mang theo quyến rũ khiến người ta khó có thể ngăn cản, lòng Diên Thiệu Bách nhất thời giống như bị mèo khẽ cào nhẹ một cái, hận không thể ngăn chặn cái miệng của hắn, đem tất cả âm thanh câu hồn đoạt phách đều ăn vào trong bụng.
Nghe được âm thanh của Mạc Hoài Song không chỉ có Diên Thiệu Bách, sáu người còn lại đồng loạt cúi đầu xuống, có hai người vì âm thanh của Mạc Hoài Song mà đỏ cả mặt.
Nơi này nhất định có ma! Diên Thiệu Bách cố không được tra xét, hắn đột nhiên đem người ôm lên, nhanh chóng rút ra tầng ngoài, tầm quan trọng của tài phú của di tích căn bản không sánh được với Mạc Hoài Song!
Tình huống của Mạc Hoài Song cũng không có bởi vì rời đi mà chuyển biến tốt, thời điểm lần nữa đạp lên cầu thang, thạch giáp trên người hắn được giải trừ, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì động tình mà đỏ bừng, mắt phượng xinh đẹp ngậm nước, mỗi một ánh mắt nhìn về phía Diên Thiệu Bách đều mang theo vẻ câu nhân.
Hai tay hắn vòng qua cổ Diên Thiệu Bách, vô cùng không an phận mà dùng thân thể cọ vào Diên Thiệu Bách, trong miệng nghẹn ngào kêu, cao thấp chập trùng, nhịp điệu câu người.
Cũng may sáu người khác khi phát hiện ra Mạc Hoài Song “có chuyện”, liền dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trước mắt Diên Thiệu Bách, không nghe được mấy âm thanh khiến người khác đỏ mặt tới tai này.
Đùa à, người có đầu óc ai lại không đoán được bước phát triển tiếp theo! Thời điểm như thế này, nên rút lui vẫn là nên rút lui!
Bị Mạc Hoài Song nhiệt tình chủ động câu dẫn như vậy, Diên Thiệu Bách coi như là người đá cũng cứng ba phần, huống hồ hắn cũng không tính là quân tử!
Hắn vô cùng thuận theo mà đem người thả xuống ép vào tường kim loại, vô cùng dừng lực mà đem môi Mạc Hoài Song ngậm vào miệng.
Hai môi vừa mới tiếp xúc, Mạc Hoài Song chợt cảm thấy một cám giác mát mẻ rót vào từ đầu đến chân, khô nóng cũng được hóa giải một phần, loại cảm giác như đang đi giữa sa mạc gặp được dòng suối, hắn tham lam ôm lấy cổ Diên Thiệu Bách, đem đầu lưỡi thăm dò vào, không ngừng mà đòi lấy, không cam chịu lãng phí chút nào.
Diên Thiệu Bách làm sao chống cự được loại trêu đùa này, hạ thân vốn cứng rắn, hiện tại càng lớn hơn một phần, dục vọng tiến vào đang kêu gào.
Nhưng lý trí vẫn khiến cho hắn khắc chế chính mình, tay nhẹ nhàng sờ lên bảo bối của Mạc Hoài Song, định dùng phương thức ôn hòa, vì hắn giải quyết lần tai bay vạ gió này.
Về phần bản thân hắn, sau này nhất định phải đòi lại!
Trên dưới di chuyển, bảo bối được thăm hỏi, Mạc Hoài Song không ngừng thở hổn hển, khô nóng cũng không có bởi vì phía trước sảng khoái mà thoải mái, thậm chí càng khó chịu hơn, bởi vì phía trước kích thích, nơi nào đó phía sau lưng bắt đầu ngứa lên, cảm giác trống rỗng ngập tràn nội tâm hắn, dục vọng muốn bị tiến vào, bị lấp đầy, bị đâm xuyên gặm nuốt lý trí của Mạc Hoài Song.
Hắn biết trạng thái của mình không đúng, cũng biết không thể bỏ mặc chính mình, thế nhưng tay lại không tự chủ kéo Diên Thiệu Bách, hướng về phía sau mình.
“Xuyên… Đi vào.” Ngữ khí cường lệnh lại mang theo ý vị câu nhân.
Diên Thiệu Bách cắn cắn vành tai Mạc Hoài Song, “Thật dâm đãng!”
Trong miệng nói, động tác dưới tay lại không hàm hồ, đưa ngón tay ra, không chút thương hương tiếc ngọc mà đâm thẳng vào, “Sướng hay không sướng?”
Cảm giác bị lấp đầy khiến cho Mạc Hoài Song phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, hắn ôm lấy Diên Thiệu Bách, không ngừng chuyển động mông yêu cầu càng nhiều, ngọc trụ đứng thẳng thỉnh thoảng lại ma sát lên người Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách chỉ cảm thấy đầu ngón tay không ngừng bị xoắn lấy, hơn nữa mị thịt bên trong dũng đạo giống như có sự sống mà không ngừng hút lấy, bao lấy ngón tay hắn, tư thế không nuốt trọn sẽ không bỏ qua, cảm giác truyền từ ngón tay khiến Diên Thiệu Bách hận không thể lập tức súng thật đạn thật mà đến làm một phát.
Chỉ là trường hợp không đúng, Diên Thiệu Bách cắn răng, đem dục vọng đè ép xuống, nhưng ngón tay lại thẳng thắng thoải mái bắt đầu công kích, một một lần ra vào đều mang theo mục đích không ngừng ma sát nơi mẫn cảm nhất của Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song mở lớn miệng, thở hổn hển, trong ánh mắt một mảnh mơ hồ, bởi vì điểm G bị hỏi thăm mang đến kích thích không chịu nổi, hắn giãy dụa mông muốn trốn tránh, “Không, không… Không muốn…”
Diên Thiệu Bách làm theo ngừng ngón tay lại.
Ngứa cùng trống rỗng lần thứ hai bao phủ lấy Mạc Hoài Song, hắn dùng sức cọ Diên Thiệu Bách, phát ra âm thanh đáng thương nghẹn ngào, giống như thỏ nhỏ đang cầu xin chủ nhân, “Động động, động động…”
Diên Thiệu Bách chăm chú nhìn vào khuôn mặt vì tình dục mà hiện ra vẻ yêu mị, khóe miệng nhếch lên, đâm thẳng vào trong.
Mạc Hoài Song theo động tác của hắn mà ngửa đầu than nhẹ, hành lang bên trong cũng bỏi vì động tình mà trở nên vô cùng ướt át.
Diên Thiệu Bách giống như nghĩ tới điều gì, nhếch miệng cười xấu xa, động tác dưới tay lại nhanh hơn mấy phần. Khiêu khích đỉnh dục vọng của Mạc Hoài Song, tiếng kêu lại mềm mại đáng yêu hơn một phần.
Diên Thiệu Bách không chịu nổi một tay cởi quần áo Mạc Hoài Song, ôm người hắn lên không ngừng gặm cắn.
Vì Mạc Hoài Song thiên phú kỳ quái run sợ, Duyên Thiệu Bách co rúm càng ngày càng thông thuận, chỉ là khiến người không nghĩ tới chính là, sau khi trải qua sảng khoái lúc ban đầu, Mạc Hoài Song không hài lòng mà nhíu nhíu mày lại, “Quá nhỏ!”
“Đệt!” Diên Thiệu Bách bất chấp mà đâm vào một cái, “Dâm đãng như vậy, giết chết ngươi thôi!”
Cảm giác thỏa mãn khiến Mạc Hoài Song rên lên, giống như căn bản không nghe thấy Diên Thiệu Bách nói cái gì.
Thấy bộ dáng dâm đãng này của hắn, Diên Thiệu Bách thèm ăn hận không thể đem người ăn toàn bộ vào bụng, động tác dưới tay không khỏi khó khăn hơn, chỉ vì cảnh tượng kì diệu khó thấy được này
Mạc Hoài Song chẳng biết bị trúng xuân dược của bên trong từ khi nào, thân thể vốn vô cùng mẫn cảm, nơi đó dưới dự thao lộng của Diên Thiệu Bách, không được mấy lần liền bắn ra. Sau khi hắn phóng thích, cửa động sau lưng liền liều mạng hút một cái, một lượng lớn xuân thủy dâng lên, dính vào tay Diên Thiệu Bách.
Cao trào sung sướng khiến Mạc Hoài Song thất thần giây, chờ đến khi hắn rốt cuộc đã thóat khỏi khống chế, thần trí quay trở lại liền thấy Diên Thiệu Bách đang mặt đầy hào hứng nhìn chất lỏng màu trắng trên tay.
Không thể khống chế được hành vi của mình, không có nghĩa là mất đi trí nhớ, nghĩ đến những gì mình mới làm lúc nãy, Mạc Hoài Song nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, gương mặt xinh đẹp không biết là trắng hay đen, không ngừng chuyển tới chuyển lui.
Hắn, hắn cư nhiên sẽ cầu Diên Thiệu Bách tiến vào hắn, tiến vào cũng được đi, cư nhiên còn không biết xấu hổ chê hắn nhỏ, càng khiến hắn không có cách nào nhìn thẳng chính là, lại còn bị làm bắn!
Điều này làm cho hắn sau này nhìn mặt người khác như thế nào!
Quá đáng hơn là, Diên Thiệu Bách mẹ nó còn đang làm gì?!
Mạc Hoài Song thẹn quá hóa giận đập vào Diên Thiệu Bách một cái, “Làm gì vậy!”
Diên Thiệu Bách ý vị thâm trường cười cười, ung dung thong thả lấy khăn tay ra lau khô, “Vô cùng tốt.”
Mặt Mạc Hoài Song nhất thời đỏ giống như đít khỉ, cái răng trắng liền theo thói quen lộ ra!
Khóe miệng Diên Thiệu Bách nhếch lên, không nói nữa, hai người bắt đầu thu dọn tàn cục.
Sau khi tất cả đã làm xong, Diên Thiệu Bách hiểu rõ tính tình của Mạc Hoài Song vì phòng ngừa vợ yêu nổi khùng, một mặt đứng đắn bắt đâu thảo luận nguyên nhân của sự cố lần này, “Từ khi nào mà ngươi bắt đầu cảm thây thân thể không thoải mái?”
Dù cho Mạc Hoài Song hận không thể đem cái người không biết xấu hổ trước mắt này đánh cho một trận, chỉ thấy hắn bày ra bộ dáng nỗ lực tìm nguyên nhân, cũng không tiện ra tay, đành phải thuân miệng nói tiếp, “Sau khi gian phòng kia được mở cửa.”
Diên Thiệu Bách suy nghĩ một chút, nói, “Chúng ta đều không có bất kì cảm giác không thích hợp nào, việc này rất có thể có liên quan đến việc trên người ngươi có gien của độc giác thú.”
Diên Thiệu Bách nói, lần thứ hai mở hộp ra, tay nhanh chóng đưa về giấy trong hộp, giống như muốn tìm được đáp án từ bên trong.
Chờ đến khi Mạc Hoài Song muốn ngăn hắn phá hoại bảo tàng, Diên Thiệu Bách đã lấy giấy ra, lề giấy không hề thẳng tắp, thoạt nhìn giống như là bị người xé xuống từ chỗ nào đó.
Thấy bảo tàng không như trong tưởng tượng của mình đụng vào liền biến thành bụi bặm, trong lòng Mạc Hoài Song nhẹ nhõm thở phào, càng thêm kính phục với khoa học kĩ thuật của nền văn minh nguyên thủy. Giấy mà nền văn minh này chế ra chỉ sợ đã vô cùng khác biệt với lý giải của hắn, hai loại giấy này chỉ là thoạt nhìn giống nhau mà thôi.
“Ngươi biết được loại văn tự này?” Mạc Hoài Song thấy Diên Thiệu Bách nhìn rất nghiêm túc, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.” Diên Thiệu Bách quét nhanh nội dung trên giấy, tùy ý tiếp lời.