Sau khi Vijohns về Phiền Lâm, sai người đem tất cả tư liệu về An tổ, bắt đầu sàng lọc tìm những người thích hợp để thả ra trước.
Sau khi tìm ra người, Vijohns cho người tụ tập lại làm công tác “Động viên”.
“Thành chủ đại nhân lòng mang nhân nghĩa, quyết định công khai thừa nhận địa vị xã hội của An tổ, nhưng cụ thể muốn thừa nhận ra sao vẫn cần phải cùng Diên Thiệu Bách nói qua mới có thể quyết định. Cho nên, ta hi vọng sau khi các người rời đi, có thể làm một ít công tác với Diên Thiệu Bách. Dù sao điều này cũng ảnh hưởng đến quyền lợi các vị có thể hưởng được trong tương lai.”
Vijohns vừa nói, tất vat mọi người phí dưới đều bắt đầu xôn xao. Rất nhiều An tổ sau khi trải qua tâm lí tuyệt vọng nhất định phải chết cùng hối hận không nguôi, bởi vì nghe được hi vọng sống sót bắt đầu cao giọng gào khóc, tình cảnh bắt đầu mất khống chế, cho nên căn bản không có người lo lằng đằng sau những lời này của Vijohns có ác ý cùng mục đích nào, đương nhiên cái này cũng là nguyên nhân Vijohns chọn bọn họ.
Hắn không cần người có đầu óc đi tìm hiểu Diên Thiệu Bách, hắn chỉ cần bọn họ dùng cái gọi là chính nghĩa đi bức bách hắn!
Nhìn sắc mặt những người hắn đã tỉ mỉ lựa chọn, khóe miệng Vijohns nhếch lên một nụ cười gằn, thật là một đám ngu xuẩn, nhưng mà hợp với tâm ý của hắn.
Đây cũng là món quà lớn hắn đưa cho Diên Thiệu Bách, hắn trung thực thực hiện cam kết của thành chủ, một ngày mười An tổ, còn Diên Thiệu Bách muốn sắp xếp những người này như thế nào, cùng hắn không quan hệ không, không phải sao?
“Để tỏ lòng thành ý của mình, bắt đầu từ bây giờ mỗi ngày thành chủ đại nhân sẽ phóng thích mười An tổ. Nếu như các ngươi muốn sớm ngày được đoàn tụ với người nhà của mình, liền nhanh chóng thuyết phục Diên Thiệu Bách thương nghị cùng thành chủ đại nhân vấn đề quyền lợi của mình.” Nói xong, Vijohns dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua An tổ ở dưới, “Đương nhiên, nếu như hòa phán tan vỡ, thành chủ cũng không ngại – đồ thành (giết thành)”
Sau khi Vijohns nhẹ nhàng phụ hai chữ cuối cùng ra, phía dưới có An tổ có tiếng tuổi không lớn lắm lập tức lau nước mắt, cắn răng nghiến lợi tức giận nói, “Cửu Bác vốn tồn tại là vì bảo vệ chúng ta, Diên Thiệu Bách sẽ không để cho các ngươi được như ý, hắn nhất định sẽ tới!”
(Editor: trên đời chính là có những người như vậy, chẳng làm được gi cho người khác nhưng lại bắt người khác phải bảo vệ mình, nghĩ người khác phải hi sinh và coi đó là lẽ đương nhiên @@~)
Vijohns khẽ mỉm cười, hắn cũng vô cùng hi vọng hắn sẽ mang theo Mạc Hoài Song đến.
Hắn cố ý chỉ chỉ thiếu niên choai choai lên tiếng kia, ý là đem người này để vào nhóm đầu tiên được phóng thích.
Ngay tại thời điểm Vijohns chăm chỉ không ngừng đào hầm cho Cửu Bác, thủ hạ của hắn tiến tới nói thầm một trận.
Vijohns như có điều gì suy nghĩ ngón tay khẽ chuyển động, sau khi phân phó vài câu, quay người trở về văn phòng thị chính của Phiền Lâm.
Dư Hưng chạy suốt đêm tới sau khi nhìn thấy Vijohns, vô cùng có mắt mà đưa một cái hộp óng ánh long lanh, trong hộp là một cặp lá xanh tươi mới ướt át, dường như mới hái từ trên cây xuống.
Lá xanh vốn là vật quý giá, hai lá non mới hái từ trên cây xuống như Dư Hưng lấy ra này càng là cực phẩm trên đó, ngay cả nhân vật được coi là có địa vị cực cao như Vijohns này cũng chưa chắc nắm được.
Ánh mắt Vijohns liếc qua phần lễ vật phó giáo Dư Hưng đưa đến, trong lòng đối với sự thức thời của người này vô cùng hài lòng.
Hắn chậm rãi cầm lấy một cái cốc trà nhấm một chút, chậm rãi thả xuống, nhàn nhạt nói, “Không biết Dư phó giáo đến đây là có gì chỉ giáo, chẳng lẽ là coi trọng chức thành chủ?”
Dư Hưng vừa nghe, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, hắn cũng không dám đội cái mũ lớn như vậy, “Quản gia đại nhân chớ có nói đùa, kia hoàn toàn là hiểu lầm, hiểu lầm. Lúc đó giáo chủ khư khư cố chấp… Cho nên, kính xinh đại nhân thứ lỗi.”
Vijohns xoay nhẫn, “Nghe ý này của Dư phó giáo, giống như là không đồng ý với cách làm của Minh giáo chủ?’
Dư Hưng thấy Vijohns lộ ra ý tứ, lập tức thuận theo, “Ta và Dương phó giáo luôn luôn vô cùng hâm mộ Mộ thành chủ.”
“Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe nói,” Vijohns nhàn nhạt nói, “Nhưng mà, coi như ta tin tưởng tâm lý ngưỡng mộ của Dư phó giáo, nhưng tại thời điểm Minh giáo chủ khư khư cố chấp, chút điểm ngưỡng mộ ấy cũng không chỗ dùng.”
“Không dối gạt quản gia đại nhân, Minh giáo chủ vì thân thể không tốt, đã quyết đinh nhường ngôi cho Dư phó giáo.”
“Ồ?”
“Ta lần này cũng là nhân ủy thác của Dương giáo chủ, muốn hướng thành chủ đại nhân biểu đạt một chút thành ý của thánh giáo.”
Khóe miệng Vijohns nhếch lên, “Không biết ta có vinh hạnh được nghe một chút thành ý này không?”
Thái độ của thành chủ Dư Kha đối với thánh giáo như thế nào, trong lòng Vijohns khá là nắm chắc, cũng chính là coi bọn họ là đao dùng rất tốt, cho nên trên vấn đề đối xử với thánh giáo như thế nào, hắn hoàn toàn có thể tự chủ trương được, thành chủ đại nhân căn bản sẽ không quản việc này.
Cái tổ chức này nhìn như khổng lồ, hiện tại trong mắt của chủ nhân, tuyệt đối không bằng một đầu ngón chân của Mạc Hoài Song.
Dư Hưng đương nhiên không biết Vijohns đang suy nghĩ gì, nếu như biết có thể sẽ tức chết, hắn nghe thấy ngữ khí của Vijohns thả lỏng ra, nào dám nói muốn được gặp thành chủ một lần nữa, lúc này liền đưa ra rất nhiều lợi ích.
Vijohns đều nhận lấy, thuận tiện nói, “Giáp nguyên đồ của thánh giáo không tồi.”
Dư Hưng sững sờ, hắn không nghĩ tới khẩu vị của Vijohns lớn như vậy.
Vijohns vô cùng bình tĩnh mà xoay xoay nhẫn, “Ngươi phải biết, da không tồn tại được làm sao lông có thể bám?”
Dư Hưng suy nghĩ trong chốc lát, cắn răng, “Được! Nhưng kính xin quản gia đại nhân không được truyền ra ngoài.”
Vijohns mà cười không nói.
Ngay tại thời điểm Vijohns cùng Dư Hưng đang “trò chuyện vui vẻ”, mười An tổ đã dựa theo chỉ thị của Dư Kha được đưa tới trụ sở của Cửu Bác.
Tông Tần phụ trách tiếp đón, an bài những người này.
Theo như ý tứ của Tông Tần, sau khi những An tổ này nghỉ ngơi, hắn liền sẽ bí mật phát người đem những người này đến nơi khác sinh hoạt, mà những An tổ này hiển nhiên không muốn tuân theo ý tứ của hắn, bọn họ mãnh liệt yêu cầu được đi cùng thân nhân của chính mình.
“Chỉ cần hòa phán thành công, những người kia không có lý do gì có thể nhốt cha mẹ ta lại. Ta muốn đi cùng cha mẹ ta.” Vị thiếu niên An tổ kia nói.
Tông Tần suy nghĩ một chút, điều kiện Vijohns nhắc tới kia thực sự không quá phận, hơn nữa tựa hồ còn có chỗ thoái nhượng, nói không chừng qua mấy ngày Mạc Hoài Song sẽ khuyên được Diên Thiệu Bách, hắn liền sẽ đồng ý nói chuyện với Dư Kha.
Nghĩ như vậy, Tông Tần cũng không cưỡng ép những An tổ này rời đi.
Trên thực tế, Mạc Hoài Song cũng thực sự giống như Tông Tần nghĩ luôn luôn khuyên bảo Diên Thiệu Bách, nhưng Diên Thiệu Bách không chỉ không có không nghe, còn muốn mang người đi ra ngoài làm một ngày huấn luyện thực chiến.
Chờ thời điểm Mạc Hoài Song trở lại, người mệt đến giống như chó chết, đâu còn rảnh rỗi quản vấn đề hòa phán cái gì.
Hắn trở về chủ trướng, cầm lấy túi da ừng ực uống không ngừng, uống hết liền lau miệng một cái, đổ lên giường co quắp một chút, sống chết không chịu động, ngay cả chân cũng là Diên Thiệu Bách rửa hộ.
Ngày thứ hai, ánh mắt còn chưa mở. Diên Thiệu Bách liền muốn kéo hắn đi làm huấn luyện thực chiến.
Mạc Hoài Song nhắm mắt lại, cuốn lấy chăn nghiêm trọng kháng nghị, “Cầu buông tha, thật sự, cái đa tần kia ta thực sự không học được!”
Diên Thiệu Bách không chút thương hương tiếc ngọc đem chăn bóc ra.
Một trận hơi lạnh trong nháy mắt bao phủ lấy toàn thân Mạc Hoài Song, Mạc Hoài Song dùng cả tay cả chân cướp chăn với Diên Thiệu Bách, “Lạnh chết rồi!”
“Rời giường, đi huấn luyện.”Diên Thiệu Bách tránh thoát chút võ mèo cào của Mạc Hoài Song, ném chăn đè lên, một bộ xem người còn muốn ngủ như thế nào.
Mạc Hoài Song có chút ngốc mà nhìn Diên Thiệu Bách, thân thể bị đông cứng sau khi giật giật máy cái, ai oán mà cầm quần áo lên mặc vào.
Ngày hôm qua hắn chỉ cho là Diên Thiệu Bách đang đơn giả mà thô bạo xử lý vấn đề của người khác mà thôi, nhưng hiện tại hắn phát hiện mình sai rồi, đây căn bản là đã khai hỏa toàn bộ hình thức quỷ súc, hắn là người bên gối nên đứng mũi chịu sào, là người xui xẻo nhất có đươc hay không! Không nói đến ngày hôm qua nhằm chỗ chết đánh hắn, ngày hôm nay thậm chí còn không được ngủ, còn muốn đánh hắn, có còn thiên lý hay không! Có thể vô tình hơn được không!
Ý nghĩ sau cùng lóe lên, Mạc Hoài Song nhất thời bị ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, một trận phát tởm.
Hắn thu liễm biểu tình trên mặt, nhận mệnh rời giường.
Ngay tại thời điểm Mạc Hoài Song sửa sang xong quần áo đi tới gian chủ trường, Sư Già đang bưng điểm tâm nóng hổi đi vào.
Mạc Hoài Song vừa thấy bạn tốt ngày xưa không chỉ so với mình còn dậy sớm hơn, còn giúp Diên Thiệu Bách bưng điểm tâm, nhất thời có chút ngượng ngùng.
“Ăn chưa, cùng nhau ăn đi.” Nói xong nhận lấy cái bát trong tay Sư Già.
“Ta ăn rồi, ” Sư Già đưa một cái túi da, “Nước ra ngoài.”
Mạc Hoài Song tiếp nhận, “Cảm ơn a. Huấn luyện cùng Vu Thấu có chút tiến triển không? Nước cần thiết có thể nói với ta, đừng khách khí.”
Sư Già gật gật đầu, trầm muộn “Ừ” một tiếng, quay người rời đi.
Mạc Hoài Song thở dài, Sư Già vốn là cái hũ nút, hiện tại theo sự chênh lực thực lực giữa hai người càng lớn, người này nhìn thấy mình thì càng buồn bực, hắn đây là đang tận lực tạo một đường phân cách giữa hai người, tách ra một khoảng cách giữa hai bên.
Đối với chuyện Sư Già tận lực xa lánh này, Mạc Hoài Song không có cách nào thay đổi, nhưng hắn vĩnh viễn nhớ tới tại thời điểm mình khó khăn nhất, người này vì mình mà đánh nhau, cùng với lén lút đặt một cái thẻ trong túi tay áo của mình.
Phần tình nghĩa hoạn nạn này, cả đời hắn đều khó mà quên được, hắn nghĩ, sau này chỉ cần Sư Già cần đến hắn, hắn sẽ đem hết toàn lực mà hỗ trợ.
Chờ đến khi Diên Thiệu Bách đổ nước trở về, Mạc Hoài Song đã đem bát canh thịt nhanh chóng ăn xong, nhận mệnh mà bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị bị chà đạp lần thứ hai.
Diên Thiệu Bách nhếch nhếch khóe miệng, tiến lên nặn nặn mũi Mạc Hoài Song, “Thật ngoan.”
Mạc Hoài Song đập tay Diên Thiệu Bách một cái, “Bớt đi, còn đang khó chịu khi rời giường đây, động vào lông cẩn thận ta cắn ngươi!” Nói xong uy hiếp mà để lộ ra răng.
Diên Thiệu Bách bình tĩnh ngồi vào trước bàn bưng bát ăn điểm tâm.
Mạc Hoài Song một bên thu dọn đồ đạc, một bên tận dụng mọi thứ khuyên can, “Ta cảm thấy được để Dư Kha đến gặp ta cũng không phải là chuyện lớn gì. Cuộc buôn bán…”
Diên Thiệu Bách nghiêm mặt, đem bát để xuống, “Đi.”
Mạc Hoài Song câm miệng đi theo, trong lòng oán thầm tính xấu của Diên Thiệu Bách, nghĩ một ngày nào đó sẽ cắn hắn một cái!
Buổi tối, thời điểm Mạc Hoài Song bị công chúa ôm trở lại, liền thấy Tông Tần mặt đầy lo lắng chờ ở chủ trướng.