Mùng tháng đại lục năm
Thời gian thấm thoát, nháy mắt đã là hai mươi bảy.
Năm nay là một năm vô cùng đặc biệt, bởi vì ta kết hôn rồi.
Thiệu Bách tự tay đeo cho ta bảo vật tượng trưng cho Diên gia —— “Ban ân độc giác thú “, lúc ta trở về liền tự mình làm một cái nhẫn, đeo lên ngón tay đeo nhẫn bên trái của hắn. Nghe đâu ngón tay này nối liền với tim, vòng quanh liền mang nghĩa là liên kết giữa hai người yêu nhau, vĩnh viễn không bao giờ rời xa.
Chúng ta cử hành hôn lễ trước mộ của cha mẹ Thiệu Bách, theo như phong tục của Trái đất.
Nhất bái thiên địa,
Nhị bái cao đường,
Phu phu giao bái.
Hôn lễ của chúng ta không có cao đường, không có lãng mạn nến đỏ, cũng không có ánh nến lãng mạn, chỉ có tình yêu tha thiết.
Đời này có thể gặp được Diên Thiệu Bách, ta sống cả đời này không uổng.
…
Ngày mùng tháng đại lục năm
(Trong bản Qt vẫn là năm nên tui không biết sửa lại làm sao nê để nguyên luôn)
Đời người tám mươi là thượng thọ, tính ra ta cũng đã tám mươi mốt, cũng coi như là trường thọ.
Xem lại tám mươi năm này, ta công thành danh toại, nhân sinh viên mãn.
Ta có bằng hữu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có huynh đệ phó thác tính mạng, có tình cảm chân thành cả đời muốn bảo vệ.
Nói thật, ta không nỡ xa bọn họ, nhưng ta không thể không đi trước một bước.
Thiệu Bách, để chúng ta kếp sau gặp lại đi.
Mạc Hoài Song viết xong phần cuối cùng của nhật ký, thu hồi bảng điện tử, chậm rãi xoay người.
“Thiệu Bách, còn bao lâu nữa đến trụ sở Phiền Lâm?”
“Lập tức.” Diên Thiệu Bách một mặt nghiêm túc, “Sao lại muốn quay về?”
Mạc Hoài Song miết miết miệng, “Trở lại thăm bọn Tông Tần một chút.”
Diên Thiệu Bách nghe hắn nói như vậy, trên mặt không hiện gì, nhưng vị chua nhàn nhạt lại tỏa ra.
Mạc Hoài Song cợt nhả đến gần “Chụt” một cái hôn lên gương mặt của Diên Thiệu Bách, “Chơi hơi mệt, trở về nghỉ ngơi một chút.”
Mặt thối của Diên Thiệu Bách lúc này mới dễ nhìn một chút.
Tuy rằng Diên Thiệu Bách nói sắp đến rồi, nhưng thời điểm hai người đến trụ sở tại Phiền Lâm đã là hai giờ sau.
Tông Tần cùng Vu Thấu thấy hai người này trở về hết sức kích động, hỏi han ân cần một hồi lâu. Ánh mặt nhìn về phía Mạc Hoài Song mang theo phức tạp không nói lên lời.
Mạc Hoài Song cười ha ha, vô cùng hào phóng mà tiến lên đấm một quyền lên vai hai người, “Ăn cơm tối, chết đói.”
Tông Tần khịt khịt mũi, đấm lại Mạc Hoài Song một quyền, “Ăn cơm!”
Diên Thiệu Bách chuyển gạo cùng rau dưa xuống khỏi xe bọc thép.
Bữa ăn này, Mạc Hoài Song ăn đến nỗi bụng tròn xoe, ợ một cái to.
Sau khi ăn xong, Tông Tần vô cùng tận trách bắt đầu báo cáo tình hình hai tháng gần đây cho Diên Thiệu Bách.
Mạc Hoài Song xoa xoa bụng, đứng dậy hướng về phía lều chủ trướng.
Kỳ thực lần này trở về hắn có hai mục đích.
Một là nhìn huynh đệ Cửu Bác, cũng xem như lần cáo biệt cuối cùng.
Hai là vì Diên Thiệu Bách tái chế một thạch giáp cấp chín.
Hắn không có thời gian nghiên cứu nguồn năng lượng, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp dốt nát này trợ giúp Diên Thiệu Bách.
Sinh mệnh của hắn chỉ còn lại một tháng, hắn không muốn lãng phí. Hơn nữa hắn không muốn cùng Diên Thiệu Bách đếm ngược thời gian sau cùng của hắn, hắn sợ chính mình không chịu đựng được loại bi thương ly biệt kia.
Cho nên, tha thứ cho hắn ích kỉ không từ mà biệt đi.
Mạc Hoài Song ngồi xuống trước bàn bên trong phòng, cầm lấy bảng điện tửu viết di ngôn cuối cùng
Thiệu Bách, nhớ kỹ đáp ứng chuyện của ta, Diêu Linh cần ngươi. Còn có, ta yêu ngươi.
Mạc Hoài Song viết xong, lẳng lặng mà chăm chú nhìn di ngôn một hồi, cúi đầu hôn lên ba chữ ta yêu ngươi trên bảng điện tử, lúc này mới đem bảng điện tử đặt lên bàn lấy đá cùng bút cấp tám ra.
Đường nét lưu loát không ngừng kéo dài dưới ngòi bút, cổ tay Mạc Hoài Song xoay xoay một cái, một đường cong no đủ dần hình thành trên đá năng lượng, sau đó ngòi bút hắn xoay một cái, hóa cong thành thẳng, dưới ngòi bút đường nét giống như có sự sống, chúng nó đang kêu gào, đang sôi trào, chúng nó khát vọng hóa thân thành giáp, chết trận sa trường.
Thời khắc này, Mạc Hoài Song quên mất tử vong, quên mất cấm chế bút, tinh thần hắn tập trung toàn bộ vào vẽ, vẽ ra… Mãi đến tận khi cả người mềm nhũn xuống.
Trong thành Phiền Lâm, Dư Kha đột nhiên đứng lên từ trên ghế quý phi. Trên mặt hắn tràn đầy nghiêm túc nhìn về phương hướng hiện tại của Mạc Hoài Song, thần sắc không hiểu.
Đây là lần thứ hai hắn nhận biết được loại sức mạnh cấp chín này, lần thứ nhất là lúc Mạc Hoài Song dùng nó chế tạo thạch giáp cấp chín, đồng thời cũng bại lộ thân phận của hắn.
Mà lần này, phần này sức mạnh này rõ ràng cao hơn lần trước, không khó suy đoán, Mạc Hoài Song đang vận dụng huyết thống thưa thớt của hắn để chế tạo thạch giáp.
Dư Kha lơ đễnh bật cười một tiếng.
Khi Diên Thiệu Bách nghe thấy tiếng người ngã xuống va vào đồ đạc liền lập tức bước vào, lúc vào cửa liền bị tình huống trước mắt làm hoảng sợ đến hồn phi phách tán.
Hắn xông lên phía trước ôm lấy Mạc Hoài Song đang co quắp trên mặt đất, cả người đều bối rối.
Hắn không thể tin được giơ tay xuống dưới mũi Mạc Hoài Song, chỉ cảm thấy được khí tức càng ngày càng yếu ớt.
Tông Tần cũng vọt vào, hắn nhìn thấy di ngôn trên bảng điện tử được để trên bàn, vàng mắt liền đỏ lên, nước mắt không ngăn được chảy xuống.
Hắn biết được, lần này Mạc Hoài Song thật sự phải đi.
Diên Thiệu Bách không khóc, sau bi thống lúc đầu, hắn thu liễm tất cả biểu tình, vô cùng tỉnh táo đem người ôm thật chặt vào ngực, một giây sau, đứng dậy đem Mạc Hoài Song đặt lên giường.
“Tông Tần, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Diên Thiệu Bách khẽ nói.
“Đoàn trưởng?” Tông Tần lau nước mắt, trong đôi mắt tất cả đều là lo lắng, bộ dáng bình tĩnh này của Diên Thiệu Bách khiến cho hắn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, luôn cảm thấy có việc càng không tốt sẽ phát sinh, “Mạc Hoài Song hi vọng ngươi vì hắn bảo vệ Diêu Linh.”
“Ta biết.” Diên Thiệu Bách nhàn nhạt nói, “Ngươi đi ra ngoài trước đi. Để ta cùng hắn ngồi một mình một lúc, ta muốn đưa hắn đi đoạn đường cuối cùng.”
Tông Tần còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn giậm chân một cái đi ra ngoài.
Sau khi Tông Tần đi rồi, Diên Thiệu Bách bình tĩnh mà lấy máy chuyển đổi sinh mệnh mang về từ di tích kia.
Hắn đã từng cho rằng cả đời này sẽ không cần dùng loại máy móc này, hắn đã từng nghĩ chính mình có thể bình tĩnh tỉnh táo đối mặt với tử vong của Mạc Hoài Song, dù sao hắn đã làm chuẩn bị tâm lý lâu như vậy.
Nhưng khi Mạc Hoài Song thật sự ngã xuống trước mặt hắn, hắn phát hiện tất cả chuẩn bị tâm lý lúc trước đều là nói suông, hắn căn bản không nhìn được Mạc Hoài Song dần dần tử vong.
Nghĩ đến Song Song lập tức sẽ an nghỉ vĩnh viễn, nghĩ đến sau này hắn sẽ không bao giờ cười cùng mình nói một tiếng Thiệu Bách, Diên Thiệu Bách phát hiện trái tim của mình đau đớn, huyết dịch toàn thân như sắp bị đông lại.
Hắn phát hiện chính mình không thể tiếp nhận được Mạc Hoài Song tử vong, hắn hi vọng cậu còn sống, hi vọng cậu cười, hi vọng cậu vẫn luôn kêu tên của mình.
Diên Thiệu Bách cúi đầu in một nụ hôn lên trán Mạc Hoài Song, “Song Song, Diêu Linh là tâm huyết của ngươi, ngươi nhất định còn dụng tâm hơn so với ta.”
“Còn có, ta chỉ có thể sống mấy chục năm, cho nên ngươi cũng chỉ được ghi nhớ mấy chục năm, cái này quá ngắn ngủi đúng không? Thế nhưng nếu là ngươi liền không đúng, ngươi có thể sống mấy ngàn năm.”
“Nhớ nhớ tới ta.”
Diên Thiệu Bách nói xong không chút do dự mà nhấn công tắc hoạt động của máy.
Máy chuyển đổi sinh mệnh ngủ say mấy ngàn năm nháy mắt được khởi động, hai ống bên máy móc vung lên, mấy sợi tơ trong suốt trên đỉnh không ngừng vung lên như mấy sợi tơ, một giây sau, những xúc tu mềm mại không chút do dự nào mà đồng thời đâm vào trong cơ thể của Mạc Hoài Song cùng Diên Thiệu Bách.
Mạc Hoài Song là bị đau đớn làm cho tỉnh lại.
Hắn chưa từng đau đớn như vậy, loại đau đớn thâm nhập vào tế bào, sâu tận xương tủy. Trước mặt loại đau đớn này, loại đau đớn khi bị lột ra xát muối lúc còn sống đều trở nên nhỏ bé không đáng kể, Thậm chí có thể nói, trước mặt loại đau đớn này tử vong là một loại ban ân.
Mạc Hoài Song đau đớn đến nỗi trong đầu một mảnh mơ hồ, khí lực toàn thân như bị rút khô, rít gào cũng trở thành một loại xa xỉ, hắn chỉ muốn được giải thoát khỏi loại đau đớn này, mà đây chỉ là vọng tưởng của hắn.
Đau đớn thâm nhập, mỗi một tế bào của hắn như đang xé rách, rồi lại xây dựng lại, ngoại trừ đau, cái gì hắn cũng không biết.
Chờ đến khi loại đau đớn không có cách nào miêu tả này qua đi, Mạc Hoài Song chỉ có thể ngây ngốc mở mắt ra, trong thân thể như có cái gì bị hút ra.
Mạc Hoài Song trợn mắt thấy, liền thấy những sợ tơ dài ngắn không đồng đều này rút ra từ trong thân thể mình, mà một bên máy móc khác, Diên Thiệu Bách mặt trắng bệch nằm trên mặt đất.
Sau khi sững sờ, Mạc Hoài Song gần như là lăn xuống giường bò đến bên người Diên Thiệu Bách.
Hắn dùng tất cả dũng khí cùng nghị lực của mình mới có thể cưỡng chế chính mình đưa tay xuống dưới mũi Diên Thiệu Bách.
Không có hô hấp, thân thể lạnh lẽo.
Mạc Hoài Song “Ngao ——” một tiếng gào khóc lên, trong lòng tràn ngập bi thương.
Hắn bây giờ cái gì cũng đều hiểu, máy móc duy nhất bọn họ mang về từ bên trong di tích là cạm bẫy, mà quyển nhật kí mà hắn xem không hiểu kia nhất định có ghi lại cách làm sao để sử dụng máy móc này, tất cả những thứ này là âm mưu của Dư Kha.
Diên Thiệu Bách sao lại có thể ngốc như vậy, làm sao lại ngốc như vậy, hắn biết rõ Dư Kha muốn tính mạng hắn, sao lại muốn nhảy vào trong hố như vậy.
Bi thống cùng hối hận cực đại bao trùm lấy Mạc Hoài Song, đau đến nỗi tâm của hắn như bị khoét một mảng lớn, linh hồn bị xé rách, cả người đều trở nên trì độn.
Hắn nằm nhoài lên người Diên Thiệu Bách, tay không ngừng vuốt ve gương mặt trắng bệch của hắn, hai mắt vô thần nhìn vào hắn, con ngươi không có tiêu cự.
“Thiệu Bách, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.” Mạc Hoài Song vừa sờ vừa lẩm bẩm, “Ngươi sao lại nỡ lòng bỏ ta lại, sao lại nỡ lòng?”
Nói, nói, Mạc Hoài Song liền cảm thấy trong cơ thể như có cái gì đó bị phá tan, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt của Diên Thiệu Bách, đầu lưỡi cậy hàm răng của hắn ra rồi tiến vào, nước mắt thuận theo môi tiến vào trong cơ thể hắn.
Ngay trong nháy mắt này, Mạc Hoài Song cảm thấy trong thân thể như có cái gì đó trôi đi, cảm thấy được có lẽ cái kia chính là tính mạng của mình, nhưng hắn không để ý, nếu như có thể để cho hắn đem sinh mệnh giao cho Diên Thiệu Bách một lần nữa, vậy hắn nguyện ý, chỉ cần Diên Thiệu Bách có thể sống, cái gì hắn cũng nguyện ý.
Thời điểm Tông Tần cũng Vu Thấu nghe thấy âm thanh xông vào, chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Mạc Hoài Song khóc đến hỏng mất ôm lấy Diên Thiệu Bách sắc mặt trắng bệch.
Không chờ đến lúc bọn hắn tiếp thu tình cảnh trước mắt, liền thấy sắc mặt Diên Thiệu Bách dùng tốc độ khó mà tin được trở nên hồng nhuận.
Uy thế cấp chín tràn đầy trong người Diên Thiệu Bách, lần này hoàn toàn khác với thạch giáp cấp chín, đây là một loại uy áp cơ hồ có thể chống đỡ được với thiên địa, trước mặt loại uy áp nầy, tất cả sinh linh đều phải cúi đầu, vạn vật thuần phục.
Uy thế như vậy lấy trung tâm là chủ trướng của Cửu Bác, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống trước mặt nó, tất cả độc giác thú cũng đúng vào lúc này hướng về phía Phiền Lâm cúi rạp trên đất.
Thời khắc này, vương giả tái sinh!