Hai vị chủ tử đều không phải người hà khắc bóc lột, Phúc thúc Phúc thẩm cũng ôn hòa dễ gần, hạ nhân ở Du nhiên điền cư chung sống với nhau rất tốt. Lôi Tần Huệ cũng cảm thấy mừng cho những người khác, không chút do dự nói: “Tiểu nhân nguyện ý!”
“Được.” Tần Miễn nói “Gian thứ ba phòng hạ nhân tạm thời cho các ngươi dùng làm học đường. Về sau, một canh giờ sau bữa trưa, các ngươi dùng để học tập. Đừng học các thứ quá phức tạp, dạy một ít chữ đơn giản thường dùng và tính toán cơ bản”
“Dạ.” Lôi Tần Huệ đáp.
Mấy người Phúc thúc đè nén tâm tình kích động, cùng nhau quỳ xuống “Đa tạ tiểu thiếu gia, đại thiếu gia!”
Tần Miễn vội vàng nói: “Mau đứng lên, việc này cũng đâu có gì to tát. Phúc thúc, ngày mai thúc an bài người lên trấn trên mua giấy và bút mực.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phúc thúc cao hứng đáp: “Dạ.”
“Được rồi, các ngươi thu dọn nơi này đi.” Tần Miễn đứng lên, cảm thấy có chút đói bụng “A Thiết, tối nay chúng ta ăn gì?”
“Có cá chép tươi sống.”
“Vậy làm cá chép sốt tương đi.” Hai người vừa nói vừa đi xa.
Lôi Tần Nhạc ôm rương tiền, theo xa ở phía sau.
“Wâu.”
Tần Miễn quay lại, Nhất Điểm Bạch cắn một con thỏ lông xám béo mập trong miệng chạy nhanh vào.
“Ha ha, Nhất Điểm Bạch về đúng lúc ghê, làm thêm món thịt thỏ xào cay nữa.”
Đợi Nhất Điểm Bạch chạy đến trước mặt, hắn xoa xoa đầu nó khen thưởng.
“Wâu!”
“Yên tâm, một nửa của ngươi, nửa còn lại làm thịt thỏ xào cay.” Tần Miễn vỗ vỗ đầu nó.
Nhất Điểm Bạch cắn con thỏ chạy xa, đương nhiên sẽ đem thỏ vào phòng bếp.
Bầu không khí giữa hai vị thiếu gia vì sự xuất hiện của Nhất Điểm Bạch mà không còn ái muội nữa, Lôi Tần Nhạc nhân cơ hội này thưa chuyện “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, lão trạch bên kia có tin tức.”
Hắn ta nói như vậy, cả ba đều hiểu đó là tin ‘Phân gia’.
Tần Miễn hỏi: “Thế nào?”
“Sau khi đại náo một trận, lão gia tử và Đỗ lão thái thái đều không đồng ý tách ra, cuối cùng thoả thuận từ nay, ăn cơm và làm ruộng vẫn là làm cùng nhau, còn tiền riêng người nào kiếm được sẽ là của cá nhân người đó, bất quá mỗi tháng Nhị công tử, Tam công tử và Tứ công tử đều phải hiếu kính lão gia tử, Đỗ lão thái thái, Vệ lão thái thái một trăm năm mươi văn tiền.” Lôi Tần Nhạc nói.
Chân mày Tần Miễn nhướng lên. Một tháng một trăm năm mươi văn tiền đối với Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đều không phải con số nhỏ.
Lôi Tần Nhạc nói: “Tiểu thiếu gia, tiểu nhân còn nghe nói nguyên bản chỉ định cấp lão gia tử và Đỗ lão thái thái một trăm văn, nhưng Vệ lão thái thái không đồng ý.”
Việc này không khó lý giải. Tuy Vệ thị có tiền, hơn nữa hiện đang mang thai, nhưng hài tử chung quy còn chưa sinh ra. Đỗ thị có bốn nhi tử và một nữ nhi, về mặt này nàng không sao sánh bằng, có thể vì bản thân và cốt nhục của chính mình tích cóp thêm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Thấy tiểu thiếu gia không còn việc gì muốn hỏi, Lôi Tần Nhạc không mở miệng nữa, đưa rương tiền đến nhà liền cáo lui.
Lôi Thiết vào nhà bếp lặt rau.
Mỗi buổi sáng Phúc thẩm sẽ hái chút rau củ tươi ngon đưa lại đây, kỳ thật những nguyên liệu nấu ăn đều bị Tần Miễn, Lôi Thiết đổi thành sản phẩm sản xuất trong không gian, từ rau củ cho đến gà vịt. Dù sao phẩm chất thực phẩm trong không gian cao hơn bên ngoài nhiều.
“A Thiết, huynh thấy Tam đệ, Tứ đệ có thể làm những việc gì?” Tần Miễn dời đôn gỗ qua ngồi kế bên Lôi Thiết, tay cầm quạt xếp phe phẩy. Trương Đại Xuyên, Ngô Địch hay lý chính không thân chẳng quen với bọn hắn mà bọn hắn đều giúp, nếu không hỗ trợ Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ biện pháp kiếm tiền, thấy thế nào cũng quá đáng đi.
Lôi Thiết không có đầu mối “Hai đứa nó cũng không có tay nghề gì.”
Tần Miễn dùng chân móc thùng rác Lôi Thiết làm tới trước mặt, buông quạt xuống, trong tay có thêm một trái đào mật và con dao gọt, cầm dao gọt vỏ. Kỳ thật trong phương diện ẩm thực có rất nhiều tiềm năng làm được, nhưng hắn không định cấp chủ ý cho Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ về mặt ẩm thực, ẩm hay thực (ăn hay uống) đều là vào bụng, vạn nhất sau này phát sinh vấn đề sẽ phải cãi cọ, còn không bằng tránh đi.
“Hay là cho Tam đệ, Tứ đệ công thức sản xuất than. Hiện nay than bán ngoài chợ đều nhiều khói, xông đến rơi nước mắt. Ở chợ tuy đã có than không khói nhưng lại mắc, nhà bình thường không thể mua nổi. Công thức này của ta cam đoan than làm ra khi đốt sẽ không sinh khói. Tam đệ, Tứ đệ đều là người chịu khó, có cách làm trong tay, mùa đông năm nay nhất định kiếm được một mớ. Chỉ là Lôi Hướng Nhân…” Tần Miễn nhíu mày. Hắn không có hảo cảm với phu thê Lôi Hướng Nhân. Nhưng nếu chỉ không đếm xỉa mình gã, lại để Lôi Hướng Nhân có cơ hội bắn ngược.
Lôi Thiết: “Đưa cho Tam đệ và Tứ đệ, để bọn họ nói với Lôi Hướng Nhân, cũng bảo họ nói rõ là dựa theo công sức đốn củi của mỗi người mà chia thù lao. Ngoài ra, không liên can gì đến chúng ta.”
Tần Miễn gật đầu. Cho công thức này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ lão trạch bên kia. Về sau sẽ thế nào thì phải xem bản lãnh của họ.
Ngày kế, Tần Miễn đưa phương thức làm than cho Lôi Thiết, để y đi nói chuyện với Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ. Hắn thì mang theo Phúc thẩm đến xưởng miến.
Tám nhân công nữ bắt đầu làm việc ngày hôm nay, đều tới rất sớm, cũng chuẩn bị chỉnh chu, thấy Tần Miễn đến, đều đứng lên nghênh đón.
“Đông gia().”
Tần Miễn không sửa lại xưng hô cho họ, có đôi khi cần phải xa cách một chút.
“Các vị đại thẩm đều đến rất sớm.”
“Đông gia cho chúng ta cơ hội kiếm tiền tốt thế này, cũng không dám đến muộn.” Một vị đại thẩm sang sảng cười nói.
Tần Miễn gật đầu, ý bảo Phúc thẩm mở cửa.
Trong phòng, khoai lang khoai tây thu mua chất thành toà núi nhỏ, những thứ cần dùng như bàn ghế, dao phay, dao bào, chậu gỗ, vại nước đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Tần Miễn dẫn các phụ nhân đi vào bếp “Từ hôm nau các thẩm sẽ bắt đầu làm việc trong gian nhà này. Buổi sáng từ giờ Thìn bốn khắc làm đến hết giờ Tỵ [ giờ đến giờ sáng], buổi chiều từ cuối giờ Ngọ đến hết giờ Thân [ giờ đến giờ chiều]. Thời gian chừa cho các thẩm khá là dư dả, đủ để xử lý công việc nhà cũng như kịp lúc về nhà làm bữa cơm chiều.”
Các vị phụ nhân đều gật đầu, cảm kích nói: “Đông gia an bài thật chu đáo.”
Tần Miễn nhàn nhạt cười cười “Vì vậy chúng ta nên thẳng thắn với nhau trước, hi vọng các thẩm mỗi ngày đến làm việc sẽ không tới muộn. Nên biết, người muốn phần việc này trong thôn cũng không ít.”
Nhóm phụ nhân biến sắc.
“Tiền công mỗi tháng của các thẩm là ba trăm văn, đến muộn một lần trừ năm văn tiền. Vừa rồi chắc mọi người đều nhìn thấy chuông nhỏ treo dưới mái hiên, giờ Thìn canh ba sẽ vang một lần, nghe được tiếng vang, các thẩm nên bắt đầu khởi hành đi tới đây. Giờ Thìn tứ khắc vang lần thứ hai, trước khi vang lần hai còn chưa đến thì coi như đến muộn.”
Nhóm phụ nhân âm thầm bội phục thủ đoạn của hắn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Vạn nhất họ mải bận rộn việc nhà không chú ý thời gian, nghe được tiếng chuông vang, chạy tới vẫn kịp.
Tần Miễn nhìn thoáng qua Phúc thẩm.
Phúc thẩm lấy ra một ít khẩu trang từ trong giỏ nhỏ đeo trên tay, phát cho mỗi người hai chiếc.
“Thời điểm làm việc phải mang khẩu trang. Cho phép nói chuyện, nhưng đừng trì hoãn công việc trên tay. Phúc thẩm sẽ ở lại đây, nếu có vấn đề gì, mọi người có thể hỏi Phúc thẩm.”
“Dạ.”
Dặn dò xong, Tần Miễn liền rời đi.
Phúc thẩm lưu lại tất nhiên là có ý nghĩa giám thị, trong lòng mấy phụ nhân đều biết, vốn muốn lôi kéo làm quen bà, nhưng nghĩ đến Phúc thẩm vô cùng trung thành với Tần Miễn, Lôi Thiết, không nên nói tuyệt đối sẽ không nói, họ bèn từ bỏ, đeo khẩu trang, cầm công cụ cần xài bắt đầu làm việc. Ba trăm văn một tháng, còn nhiều hơn phần tiền vài nam nhân ra ngoài khiêng vác cả tháng mới kiếm được, ai cũng không muốn vứt bỏ phần việc này.
Tần Miễn đi bộ trở về, thấy Lôi Tần Thuận đang nhặt trứng ở chuồng gà.
“Tiểu thiếu gia.”
“Hôm nay nhặt được bao nhiêu?” Tần Miễn đi qua ngó một cái.
Lôi Tần Thuận đáp: “Ba mươi mốt ạ. Gà trong nhà ăn ngon, gần như gà mái cách một ngày đều đẻ trứng. Phúc thẩm đã tích luỹ hơn hai trăm quả, tiểu nhân nghe bà nói hôm nào phải bán đi một ít, dạo này trời nóng, để lâu sẽ hỏng mất.”
Tần Miễn sờ sờ cằm. Bị hỏng? Có thể làm thành trứng muối nha. Người ở đây cũng biết làm trứng muối, bất quá không biết họ ướp muối thế nào mà hương vị cứ là lạ, trước kia hắn và Lôi Thiết từng ăn thử một lần ở một tiệm mì, sau đó cũng chưa ăn lại.
“Như vầy đi, ngươi xem coi còn có ai rãnh rỗi, cùng nhau ra ngoài tìm cho ta một ít đất vàng.”
Gà trong không gian cũng có thể đẻ, đến nay đã tích trữ hơn tám trăm trứng, hắn và Lôi Thiết ăn mãi cũng không hết. May mà không gian có chức năng giữ tươi. Hôm nay vừa vặn rỗi rãi, thôi thì làm thành trứng muối hết.
Lôi Thiết từ bên ngoài trở về, thấy Tần Miễn ngồi trước một chậu gỗ lớn chứa đầy nước bùn vàng, tay áo xắn lên cao, hai tay quấy trộn trong nước bùn.
“Tức phụ, lớn như vậy còn chơi bùn.”
Khoé miệng Tần Miễn giật giật “Ai chơi bùn chứ?”
“Đang làm gì vậy?”
“Làm trứng muối. Huynh cũng đến phụ coi.” Tần Miễn quay đầu gọi Lôi Tần Thuận “Đưa trứng gà rửa xong đến đây. Lôi Tần Lý, ngươi chuyển mấy bình gốm bên kia qua đây.”
“Vâng.”
Lôi Thiết dừng lại một chút, xắn tay áo đi qua.
“Trong nước bùn vàng này có bỏ thêm muối và dầu, bỏ trứng gà đã rửa sạch vào cho thấm đều bùn, sau đó để vào bình gốm, khoảng hai mươi ngày sau lấy ra, tẩy lớp bùn đi, nấu chín là ăn được. Ướp như vậy, lòng đỏ trứng gà sẽ ra mỡ, rất thơm, vị cũng không tồi.” Tần Miễn vừa nói vừa liếc ngang y.
Lôi Thiết gật đầu.
Tần Miễn nâng tay, ngón trỏ nhanh chóng chấm một điểm lên mặt đối phương.
Lôi Thiết nhìn hắn, khẽ lắc đầu, tay thuần thục lăn trứng gà qua một vòng bùn, nhẹ nhàng đặt vào bình gốm.
“Tiểu thiếu gia, trứng gà đều đã rửa xong. Chỗ này giao cho chúng ta đi.” Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Lý xắn tay áo gia nhập.
“Được, làm xong thì chuyển vào nhà kho.”
Tần Miễn đến bên giếng rửa tay “Mọi việc thuận lợi chứ?”
Lôi Thiết theo qua giúp hắn xát hết bùn trên tay “Ừ. Về sau không cần quản bọn họ nữa.”
“Đương nhiên, chúng ta cũng bận bịu nhiều việc mà.” Tần Miễn nói “Lúc về ta đi con đường ngang qua vườn rau (điền cư), cây ớt trồng sớm nhất đã đỏ, phải tranh thủ hái kịp, làm thành ớt khô hoặc ớt tươi xay, có thể giữ được lâu hơn.”
Lôi Thiết: “Ngủ trưa xong đi hái.”
-Hết chương -
Chú giải:
() Đông gia: Ông chủ
——-