Vừa thấy ánh mắt mọi người dồn hết lên cả nhà mình, vầng trán Lôi Hướng Nhân lộ ra vẻ đắc ý, bước đến trước mặt Lôi Đại Cường và Đỗ thị, cùng Triệu thị quỳ xuống “Chúng con xin chúc tết cha, nương.” Vệ thị bị gã xem nhẹ.
Vẻ mặt Vệ thị bình thản giống như không có chú ý Lôi Đại Cường hơi không vui, nhưng Lôi Hướng Nhân là nhi tử ông, không tiện quở trách.
Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo cùng nhau quỳ xuống, miệng rất ngọt “Chúng con xin chúc tết gia gia, nãi nãi và tiểu nãi nãi. Chúc mừng phát tài, lì xì lấy đến!”
“Tốt tốt, mau đứng lên.” Lôi Đại Cường vẫn rất thương yêu hai tôn tử, liên tục bảo chúng đứng lên, lấy ra hai bao lì xì, phát mỗi đứa một cái “Đây, cầm lì xì, chúc năm mới Đại Bảo và Nhị Bảo của chúng ta càng ngày càng cao, càng ngày càng thông minh.”
Lôi Đại Bảo mở bao lì xì ngay tại chỗ, đếm từng đồng một. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ai ui, Đại Bảo của chúng ta biết đếm rồi?” Đỗ thị yêu thương nhìn Đại Bảo.
“Đúng vậy, nương, Đại Bảo thông minh lắm! Mới đi học đường vài ngày đã biết đếm đến hai mươi.” Triệu thị kiêu ngạo ra mặt.
Đỗ thị gật đầu hài lòng “Tốt, có tiền đồ lắm!”
Đại Bảo đếm xong, chạy đến trước mặt Triệu thị, cái miệng nhỏ mà tiếng thật vang dội “Nương, không phải người nói gia gia nãi nãi có rất nhiều tiền, sẽ cho chúng ta bạc làm tiền mừng tuổi sao? Ta muốn bạc cơ!” Cả phòng tĩnh lặng.
Tần Miễn thiếu chút nữa bị sặc nước trà, vội vàng buông chén trà xuống. Lôi Thiết vỗ vỗ lưng hắn, kéo hắn đứng dậy.
Tần Miễn lấy ra ba bao lì xì, đưa hai bao cho Lôi Hướng Nhân, một bao khác thì đưa Lôi Hướng Trí “Đây là cho Hân Hân. Chúng ta còn phải đến các nhà khác chúc tết, đi trước một bước.”
Đỗ thị hồi thần, lập tức bạo phát, gầm lên giận dữ “Triệu thị! Ngươi dạy tôn tử ta như thế đấy hả? Hả?”
Tần Miễn nhanh chóng kéo Lôi Thiết bước đi nhanh hơn, ra khỏi cửa, nhịn không được lắc đầu “Hai nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo này nguy hiểm ghê.” Hài tử sáu tuổi làm sao tự nghĩ ra được mấy lời này, chỉ có thể là học theo cha mẹ. Có phụ mẫu như Triệu thị và Lôi Hướng Nhân, khả năng Lôi Đại Bảo và Lôi Nhị Bảo trưởng thành lệch lạc khá lớn.
“Không phải người một nhà sẽ không vào một cửa.” Lôi Thiết nhàn nhạt nói.
“Thật sâu sắc.” Tần Miễn bật ngón cái với y.
Trên mặt tuyết đâu đâu cũng đều là xác pháo nổ và giấy đỏ vụn, ngẫu nhiên gặp các thôn dân cũng ra ngoài chúc tết, hai người chắp tay nói “Năm mới tốt lành”.
Lôi Hướng Nghĩa ôm Lôi Hân Hân, cùng Tiền thị vội vàng đi tới.
“Đại ca, Đại tẩu, năm mới tốt lành! Các ngươi đang trở về sao?”
Tiền thị uốn gối nói lời vạn phúc “Đại ca, Đại tẩu, năm mới tốt lành.”
“Năm mới tốt lành.” Tần Miễn vươn tay xoa xoa đầu Hân Hân “Sao tới trễ như vậy?”
Lôi Hướng Nghĩa nói: “Nương nó mang thai, sáng sớm có chút không thoải mái nên chậm trễ chốc lát.”
“Tam đệ muội không sao chứ?” Tần Miễn thân thiết hỏi một câu.
“Đa tạ Đại tẩu quan tâm, ta không sao.” Tiền thị cười lắc đầu.
“Lì xì cho Hân Hân ta đã đưa Ngũ thúc nó giữ hộ. Các ngươi đi đi. Lúc vào phải cẩn thận, bên trong không yên tĩnh.” Tần Miễn nói ám chỉ.
Lôi Hướng Nghĩa sáng tỏ, không yên tâm dặn Tiền thị “Lát nữa nàng nhớ theo sát ta.”
Tần Miễn và Lôi Thiết tiếp tục hành trình đi chúc tết, ở nhà Lôi Đại Cương đưa tặng vài bao lì xì, mới từ nhà Lôi Đại Cương đi ra liền thấy Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào vội vã chạy về hướng này, nét mặt nôn nóng.
Tần Miễn tò mò hỏi: “Ngũ đệ, tiểu muội, các ngươi chạy đi đâu vậy?”
“Đại tẩu, tiểu nương động thai khí, sắp sinh rồi!” Lôi Xuân Đào quay đầu nói, bước chân vẫn không ngừng “Ta đi mời bà đỡ tới.”
“Đại ca đại tẩu, ta đi thỉnh đại phu!” Lôi Hướng Lễ cũng chạy nhanh.
Hiện tại đến lão trạch cũng không giúp được gì, Tần Miễn và Lôi Thiết tiếp tục chúc tết, thăm hỏi xong thì về nhà, hai người thương lượng đến lúc đó đưa lễ thế nào.
“Nữ nhân sinh hài tử nên tặng gì nhỉ?” Tần Miễn không có chủ ý.
Lôi Thiết lắc đầu “Hỏi Phúc thẩm?”
Tần Miễn gọi Phúc thẩm tới.
Phúc thẩm nói: “Hồi tiểu thiếu gia, bình thường là tặng chút đường đỏ, trứng gà.”
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói: “Chuẩn bị hai cân đường đỏ, hai cân trứng gà và sáu cân táo đỏ.”
“Dạ.”
Gần trưa, tiểu Hỉ đến báo tin vui, Vệ thị sinh nữ nhi, lễ tắm ba ngày định vào mồng Ba. Tiểu Hỉ chuyển đạt ý của Lôi Đại Cường, bảo Lôi Thiết, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ chia nhau đến các nhà thân thích báo tin, mỗi người phụ trách mấy nhà.
Lôi Thiết chỉ cho tiểu Hỉ hai chữ: Không đi.
Tiểu hỉ không dám nhiều lời, nhanh chóng rời đi.
Mồng Hai tháng Giêng, Tần Miễn và Lôi Thiết đến Đặng gia thôn chúc tết.
Từ sau lần mời người Đặng gia đến nhà ngắm hoa vào năm ngoái, Tần Miễn, Lôi Thiết không có lại mời cả nhà đến chơi, nhưng mỗi lần đến kỳ ra quả đều phái người đi tặng chút hoa quả.
Đặng đại cữu, Đặng nhị cữu đều là người thông minh, đoán được vài người trong nhà lưu lại ấn tượng không tốt cho Tần Miễn, Lôi Thiết, sau này mấy lần đến nhà Lôi Thiết đều không dẫn tức phụ, con dâu, tôn tử và tôn nữ theo. Họ cũng không vì thế mà trách tội Lôi Thiết, Tần Miễn, chúng có thể nhớ đến, thỉnh thoảng biếu họ chút hoa quả tươi ngon đã là hiếm thấy. So với thân thích thông thường, hai bên lui tới như vậy ngược lại càng tự tại.
Đẳng lão gia tử và Đặng lão thái thái là đãi ngộ đặc thù. Ngày lễ ngày tết Tần Miễn, Lôi Thiết đều sửa soạn quà lễ thật dày đưa tặng. Sự kính trọng của Lôi Thiết đối với lão gia tử, lão thái thái là phát ra từ nội tâm, Tần Miễn thì là vì Lôi Thiết kính trọng mà kính trọng.
Mồng Ba tháng Giêng, tiểu nha Lôi gia tắm ba ngày.
Sáng sớm, Tần Miễn phái Phúc thẩm đưa hai cân đường đỏ, hai cân trứng gà và sáu cân táo đỏ qua đó. Gần buổi trưa, hắn mới cùng Lôi Thiết đến dùng bữa, biết được tiểu nha Lôi gia tên gọi Lôi Nhã Tình, danh tự do Vệ thị đặt, nhũ danh là Tình Tình.
Quà cho lễ tắm ba ngày có thể là chậu, có thể là tiền đồng, quả vàng quả bạc, cũng có thể là kim phiếu ngân phiếu, còn có thể là long nhãn, táo đỏ, đậu phộng, hạt dẻ, trứng gà đỏ… Ngay cả Lôi Hướng Nhân, Triệu thị còn tặng thêm một nắm đồng tiền, nên Lôi Đại Cường vô cùng bất mãn với quà lễ tắm ba ngày của Tần Miễn, Lôi Thiết, thỉnh thoảng dùng mắt liếc bọn hắn. Đỗ thị càng không ngừng nói lời chua lè.
Tần Miễn, Lôi Thiết muốn kéo dãn quan hệ với lão trạch mà không để lại dấu vết, hiển nhiên sẽ không đặt thái độ của họ vào lòng, trong buổi tiệc chỉ ăn hai miếng lấy lệ rồi viện cớ rời đi.
Vài ngày sau, trong thôn dấy lên tin đồn, đại ý là nói Lôi Thiết phát đạt thì quên ơn dưỡng dục của cha nương. Không cần hỏi cũng biết lời đồn này do ai đó trong bốn người Lôi Đại Cường, Đỗ thị, Lôi Hướng Nhân, Triệu thị truyền ra thôi. Vệ thị là người thông minh, khả năng không lớn. Khả năng lớn nhất là Đỗ thị và Lôi Đại Cường.
Lôi Thiết trầm lặng kiệm lời, bình thường đến nói chuyện còn lười, đương nhiên không có khả năng đi tranh luận cùng các thôn dân tán chuyện về đề tài này. Nhưng tức phụ y không phải người dễ bị bắt nạt — lập tức triệu tập toàn bộ hạ nhân, bảo họ tuyên truyền những việc làm khi xưa của Đỗ thị, Lôi Đại Cường ra ngoài, thuận tiện cũng nói luôn sự tình Đỗ thị từng muốn hại Vệ thị.
Đều là người một thôn, ai chẳng biết ai, huống chi thôn dân đến làm việc trong khu chế biến không ít. Dư luận nhanh chóng hướng về phía Lôi Thiết. Tại thôn Thanh Sơn, đôi mẹ kế cha dượng Đỗ thị và Lôi Đại Cường lại trở thành nhân vật phong vân.
Nhà Tôn Đại Năng rất không may bị lan đến chút đỉnh. Tôn Đại Năng chính là cha Tôn Ngọc. Thê tử ông, Tú Lan thẩm tức lắm, nếu không phải biết Lôi Hướng Lễ và Lôi Đại Cường xác thật là đã phân gia, bà tuyệt đối sẽ không gả nữ nhi mình vào nhà Lôi Đại Cường. Tú Lan thẩm lén hẹn gặp Lôi Hướng Lễ, bảo hắn ra giêng nhanh chóng giải quyết chuyện nhà ở, như vậy sau khi Tôn Ngọc và hắn thành thân không cần ở tạm nhà lão trạch.
Do Tần Miễn lửa cháy thêm dầu, trận phong ba này đặc biệt mãnh liệt, nhiều ngày liên tiếp Đỗ thị, Lôi Đại Cường đều không dám đi dạo trong thôn, ngay cả đi chúc tết nhà bà con cũng thừa lúc trời vừa hửng sáng mà đi.
Mồng Bảy tháng Giêng, Tần Miễn, Lôi Thiết khởi hành chuyến đi tiến về phủ Thanh Thiên. Bọn hắn dự định ở phủ Thanh Thiên qua tiết Nguyên tiêu. Nghe nói tiết Nguyên tiêu ở Phủ thành đặc biệt náo nhiệt, ăn, chơi, xài, chỉ có thứ nghĩ không ra, không có thứ không có. Năm người Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Trung, Lôi Tần Lý và Lôi Tần Tín đi theo.
Vì xuất phát sớm nên thời gian rất thư thả, dọc đường đi xe ngựa chạy không nhanh không chậm. Năm người nhóm Lôi Tần Nhạc thay phiên đánh xe ngựa, Tần Miễn, Lôi Thiết chỉ việc thảnh thơi ngồi trong xe.
Tháng Giêng, trên quan đạo người xe lui tới không ít. Người đi đường mặc quần áo mới mặt cười tươi rói, những chiếc xe cũng giăng vải đỏ tượng trưng cho may mắn, thỉnh thoảng lại thấy một ít xác pháo ở hai bên ven đường. Nồng đậm hương vị năm mới.
Xe ngựa chạy bốn ngày thì đến phủ Thanh Thiên. Trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước. Có thể tưởng tượng muốn tìm một chỗ ở trọ tại khách e là không dễ. Tần Miễn dứt khoát từ bỏ khách , bảo Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Lý tìm đến nhà dân, thuê một viện tử().
Đến dịp tiết Nguyên tiêu, bộ dáng phủ Thanh Thiên thay đổi rất lớn. Nhà mái cong treo đầy cờ màu sắc rực rỡ tung bay phấp phới, đèn g đỏ thẫm treo cao kéo dài hết cả con đường, nhìn về xa xa tựa như hai hàng rồng rắn rực lửa. Hai bên đường bán đồ ăn chơi làm bằng đường, bán mì nước, bán thịt nướng, bán malatang, bán đèn hoa, tổ chức chơi đố chữ, ném vòng, biểu diễn tạp kỹ, còn có quán thuyết thư ven đường, coi bói chữ… vô cùng huyên náo. Công tử nhà giàu tiền hô hậu ủng, cả nhà ba người ấm áp hòa thuận… không ai là không vui vẻ, người đi đường giống như mắc cửi, không ngừng di động.
Đây vẫn là lần đầu Tần Miễn được tham quan chợ đêm cổ đại nên thực hưng phấn, cũng thấy mới lạ vô cùng, kéo Lôi Thiết dạo hết sạp này đến sạp khác, món ăn vặt mới mẻ cùng đủ loại đồ chơi mỗi thứ đều mua một dạng. Dùng lời hắn mà nói thì chính là: “Tiền kiếm ra là để xài!”
Mua nhiều rồi, thấy mình cầm không hết thì chuyền tay sang Lôi Thiết.
Lôi Thiết lại đưa đồ cho năm tuỳ tùng, theo sát bên cạnh Tần Miễn phòng ngừa hắn bị cuốn đi mất. Dòng người chen chúc thỉnh thoảng bị hắn va vào thì thấy phản cảm, nhưng vừa nhìn Tần Miễn hưng phấn đến hai mắt toả sáng, toàn bộ khó chịu tan thành mây khói, trong mắt chỉ có khuôn mặt tươi cười của hắn, trong lòng chỉ cảm thấy lây lan niềm vui.
-Hết chương -
Chú giải:
() Viện tử: một góc có sân riêng
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]