Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

chương 185: lại giúp một phen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Miễn không hỏi nữa, Yến Thanh công chúa không có tính uy hiếp với hắn, cuối cùng cô ta có bị đưa đi hòa thân hay không chẳng liên quan gì hắn, hỏi vì tò mò mà thôi.

“Đúng rồi, A Thiết, có một việc ta không quyết định được.” Tần Miễn nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

Lôi Thiết nhìn hắn dò hỏi, không ảnh hưởng tay cầm dao tiếp tục cạo vảy cá. Hạ nhân trù phòng mới mua về một mẻ cá tươi sống, nhưng cá này là bắt trong không gian, vì tránh để người khác nhận ra điểm khác biệt nên hắn đành tự mình động thủ.

“Gần đây tiến độ tu luyện của Duệ Kỳ, Duệ Lân tương đối nhanh, không bao lâu nữa sẽ tấn cấp. Ta đang nghĩ nên nói cho chúng về sự tồn tại của không gian được chưa? Tấn cấp trong không gian sẽ thoải mái hơn chút. Nhưng ta lo bọn nhỏ bất cẩn lỡ miệng nói ra ngoài.” Tần Miễn do dự thật lâu. Nay cả nhà hắn đang sống tại hoàng thành, trong phạm vi thế lực của Hiếu Huệ đế, chỉ cần hơi sơ sẩy, bí mật của không gian có thể bị tiết lộ, cũng rước tới một loạt phiền toái. Về phần hạ cấm chế, hắn và Lôi Thiết không nỡ thiết đặt cấm chế trên người con mình.

Lôi Thiết suy tư một lát, nghĩ ra cách “Để ta bớt thì giờ luyện chế một loại linh khí, đem linh khí trong không gian áp súc vào đó, cho bọn nhỏ mang theo bên người.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn vỗ ót “Ngay cả ý tưởng tự mình vận chuyển linh khí cho tụi nhỏ ta cũng nghĩ đến, vậy mà không nghĩ ra cách đó.”

Lôi Thiết hiếm khi trêu chọc được tức phụ nhà mình “Không có ta không được.”

“Tự đại!” Tần Miễn trợn trắng mắt với y, vành tai nóng hổi. Thật ra hắn vừa phát giác, trong thời gian Lôi Thiết đi xa, đại não quả thật giống như bị đình trệ, không có việc thì không muốn suy nghĩ, làm việc cũng không dậy nổi thần.

Lôi Thiết thầm hiểu trong lòng, không tranh luận với hắn, làm cá xong rửa tay sạch sẽ đứng lên, lúc lướt qua hắn thì hôn lên mặt hắn một cái, đặt cá vào đĩa, đến ngồi xuống trước lòng bếp, nhét một cây củi khô vào lòng bếp. Tuy rằng đối phương không nói lời nào, nhưng Tần Miễn biết, y nhìn thấu suy nghĩ của mình rồi, có chút quẫn bách, có chút tự hào, nam nhân gần như hoàn mỹ trong mắt hắn này là của hắn! Hắn cúi người nghênh ngang nắm cằm y, khiêu khích đón nhận ánh mắt y, dùng sức hôn ‘Chụt’ thật vang lên cánh môi mỏng kia, sau đó, đứng thẳng lưng, ngâm nga khúc nhạc, dùng đũa đánh tan trứng gà.

Tâm Lôi Thiết giống như ngâm trong ôn tuyền.

……

Trần Mộc Phong lại xuất hiện ở phủ Trấn quốc công, Tần Miễn đang tính trêu chọc một phen, lại phát giác sắc mặt hắn ta bất thường.

“Sao vậy? Còn chưa giải quyết?” Hắn một bên hỏi, một bên ra hiệu hạ nhân lui xuống hết.

Trần Mộc Phong hơi khó mở miệng.

Lại nói chuyện trong phủ Minh thân vương cũng khiến người ta thổn thức. Phụ vương của Trần Mộc Phong, Minh thân vương có một chính phi, hai trắc phi và một thị thiếp. Chính phi lần lượt sinh được một tử, một nữ rồi lại một tử, trưởng tử tức Trần Mộc Phong, thứ tử cũng trời sinh thông minh, đáng tiếc lúc năm tuổi bị người thị thiếp hại chết. Chính phi thương tâm quá đỗi nên thân thể suy yếu, sau không còn mang thai được nữa. Người thị thiếp tất nhiên là bị giáng tội chết. Hai trắc phi cũng rất trùng hợp, đều không có số sinh con trai, đại trắc phi sinh hai nữ nhi, nhị trắc phi sinh ba nữ nhi, nữ nhi thứ hai vì tuổi nhỏ bệnh nặng nên chết yểu. Thế nên Trần Mộc Phong là nhi tử độc nhất của Minh thân vương. Sở dĩ Minh thân vương kiên trì bắt Trần Mộc Phong sinh một nhi tử là có liên quan đến việc ông từng mất đi một đứa. Bất kể xét về mặt hương hoả, hay ký thác thần, hay là mặt khác, ông muốn tôn tử cũng không đáng trách. Trần Mộc Phong hiểu rõ điểm này nên càng thêm khó xử.

Hôm đó về đến nhà, Trần Mộc Phong liền uyển chuyển hỏi Minh thân vương có thể sinh thêm một đệ đệ cho hắn không. Nào ngờ Minh thân vương nói thẳng với hắn, lúc biết được nghiệt duyên giữa Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách, ông liền muốn sinh thêm một nhi tử. Đoạn thời gian đó, ông tương đối cần mẫn trong chuyện phu thê, nhưng chính phi và hai trắc phi tuổi còn khá trẻ đều không có dấu hiệu mang thai, nhận ra bất thường, mời thái y chẩn bệnh mới biết thân thể ông cũng có hao hụt, khả năng có thêm hài tử không lớn.

Minh thân vương nhìn ra Trưởng Tôn Hách rất tốt với nhi tử ông, cũng không phải không để tâm hạnh phúc của con, nhưng không còn cách nào nên mới kiên trì yêu cầu Trần Mộc Phong phải có một nhi tử.

Trần Mộc Phong biết được ngọn nguồn, càng cảm thấy thẹn với phụ vương, nhưng bắt hắn làm trái ý nguyện trung thành trong tình cảm với Trưởng Tôn Hách, cùng nữ nhân sinh hài tử, hắn thật không làm được, rơi vào đường cùng, đành đến tìm Tần Miễn xin giúp đỡ.

“Thái y nói khả năng lệnh tôn có thêm hài tử không lớn, nói cách khác là vẫn có khả năng?” Tần Miễn bắt lấy trọng điểm.

“Nghe ý tứ trong lời phụ vương, quả thật như thế.” Trần Mộc Phong tha thiết nhìn hắn “Y thuật của ngươi cũng là hạng nhất, có cách nào chữa khỏi cho phụ vương ta không? Hoặc giả, liệu có biện pháp nào để ta không tiếp xúc với nữ nhân mà vẫn sinh được hài tử không?”

Khoé miệng Tần Miễn run rẩy, nhưng vẫn đáp trả đầy đủ “Có thể chữa khỏi cho phụ vương hay không thì ta phải đích thân bắt mạch mới chẩn đoán được Về phần biện pháp để ngươi không tiếp xúc với nữ nhân mà vẫn sinh được hài tử… Ta không phải thần.” Kết hợp giữa trùng và trứng là một môn học phức tạp, nói ra cổ nhân cũng không rõ.

Trần Mộc Phong nhất thời im lặng. Đích thân bắt mạch đồng nghĩa với chuyện riêng tư của phụ vương hắn sẽ giáp mặt bại lộ trước Tần Miễn, phụ vương nhất định sẽ rất xấu hổ. Nếu vì chuyện của hắn mà uỷ khuất người cha có công ơn sinh dưỡng thì đúng là đại bất hiếu. Hắn không thể ích kỷ như thế.

Tần Miễn hoàn toàn hiểu cảm nghĩ của đối phương, đừng nói một cổ nhân, dù là người hiện đại, bị người khác biết mình có thể mất đi năng lực sinh đẻ cũng sẽ xấu hổ.

Nhưng hắn thật tâm muốn giúp Trần Mộc Phong. Thứ nhất, Trần Mộc Phong là bằng hữu hắn, năm đó tại huyện Chiêu Dương, sau khi bán đi phương pháp gieo trồng rau củ trái mùa, mặc dù hơn phân nửa là xuất phát từ lợi ích, song nếu không phải Trần Mộc Phong, tức Mộc Thần che chở, cả nhà hắn không thể trôi qua những ngày tháng yên ả vô cùng Thứ hai, hắn và Lôi Thiết hạnh phúc thế này, đôi Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách lại vất vả thế kia, thực sự khiến hắn đồng tình.

Nhưng Trưởng Tôn Hách tuyệt không thể không đếm xỉa. Hắn phải tranh thủ điều có lợi cho bạn bè.

“Ta hiểu băn khoăn của ngươi. Có thể dưới tình huống phụ vương ngươi không hay biết, để ta bắt mạch cho ngài ấy.”

“Dưới tình huống phụ vương ta không hay biết? Chẳng lẽ đánh ngất ông ấy?” Trần Mộc Phong đùa.

Tần Miễn ra chủ ý xấu “Ngươi có thể bắt Trưởng Tôn Hách làm.”

Trần Mộc Phong dở khóc dở cười nhìn hắn, bỗng nhiên nhận ra những lời này dường như có thâm ý, hiểu được, trong mắt lộ ra ý cười giảo hoạt mà nhẹ nhõm “Ngươi nói đúng, nan đề này để hắn giải quyết đi.”

Nói xong, liền vội vã cáo từ.

Không đến một canh giờ, Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách đồng thời xuất hiện tại phủ Trấn quốc công.

Luận phẩm cấp, địa vị của Tần Miễn cao hơn Trưởng Tôn Hách. Trưởng Tôn Hách có chút khách khí chắp tay chào Tần Miễn “Bái kiến Trấn quốc phu nhân.”

“Tiểu Hầu gia không cần đa lễ. Mời ngồi.” Tần Miễn chậm rãi uống trà, không chủ động hỏi ý đồ người đến.

Trần Mộc Phong như biến thành hũ nút, gác cao chân, bốc trái cây trong mâm hoa quả ăn.

Trưởng Tôn Hách nói: “Đa tạ Trấn quốc phu nhân. Không biết Trấn quốc phu nhân có thể giúp người giúp đến cùng, đến tửu lâu Huệ Phong một chuyến không? Sau khi sự thành, tại hạ tất có hậu tạ.”

Tần Miễn mỉm cười “Hậu tạ thì không cần, chỉ cần tiểu Hầu gia nhớ, nợ ta một nhân tình là được.”

Trưởng Tôn Hách nhìn sâu vào đối phương, miệng đáp ứng không chút do dự “Được!”

Tần Miễn nói với Phúc quản gia một tiếng, cùng Trần Mộc Phong, Trưởng Tôn Hách đến phòng riêng số hai tửu lâu Huệ Phong. Minh thân vương đang nằm gục xuống bàn, không nhúc nhích, giống như đang ngủ.

Tần Miễn hỏi “Không phải vương gia trúng thuốc mê chứ? Thuốc mê sẽ làm ảnh hưởng mạch tượng.”

Trần Mộc Phong cười ‘khì khì’ một tiếng.

Trưởng Tôn Hách nhìn hắn ta, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt cùng dung túng, có chút buồn bực nói: “Là ta đánh ngất.”

Tần Miễn cười thầm, không nói thêm gì nữa, tiến lên cầm lấy cổ tay Minh thân vương.

Trần Mộc Phong, Trưởng Tôn Hách đều khẩn trương đến mức giảm nhẹ hô hấp.

Tần Miễn buông tay ra, Trưởng Tôn Hách liền cấp bách hỏi “Thế nào?”

Tần Miễn chắp tay với hai người họ “Chúc mừng. Vấn đề không lớn.”

“THẬT….” Trần Mộc Phong kinh hô ra tiếng, đúng lúc ngậm miệng, cẩn thận nhìn về phía Minh thân vương.

Minh thân vương đáng thương vẫn còn hôn mê.

Tần Miễn nhỏ giọng nói: “Ra ngoài rồi nói.”

Trưởng Tôn Hách đưa bọn họ tới cửa, y còn phải ở lại đây nghênh đón lửa giận của Minh thân vương.

Ra khỏi tửu lâu, đến một góc vắng vẻ, Trần Mộc Phong truy vấn: “Thân thể phụ vương ta thật sự có thể cứu chữa?”

Tần Miễn gật đầu “Tin tưởng ta. Sau khi trở về ta sẽ phối dược, mỗi ngày uống một dược hoàn, liên tục một tháng, ta cam đoan trong vòng mười năm ngài ấy muốn sinh bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Ngoài ra, vài cơ quan trong thân thể phụ vương ngươi hơi suy yếu, ta sẽ viết phương thuốc cho ngươi.”

Trần Mộc Phong thở phào một hơi, phảng phất như được gỡ xuống gánh nặng ngàn cân, hai tay ôm quyền, trịnh trọng nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”

“Nói mấy lời khách khí này làm chi.” Tần Miễn vỗ vỗ vai hắn ta.

Hai người đến cửa tiệm gần đó mượn giấy và bút mực, Tần Miễn viết cho Trần Mộc Phong một phương thuốc, cũng dặn hắn hôm sau đến phủ Trấn quốc công lấy dược.

Trần Mộc Phong đúng hẹn mà tới, mang theo hai chậu thẹn thùng, Phải nói loại hoa này rất thú vị, đụng chạm một cái liền lập tức khép kín, tặng cho Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân chơi. Cây thẹn thùng kỳ thật chính là cây mắc cỡ, do sứ giả Thổ La quốc tiến cống, ở Đại Hạ quốc quả thật là vật hiếm lạ, một chậu trị giá ít nhất trăm lượng. Trần Mộc Phong tất nhiên không biết bên trong không gian của Tần Miễn có rất nhiều cây mắc cỡ. Nhưng Tần Miễn dù sao cũng là nam nhân, không chu đáo như vậy, chưa từng nghĩ đến việc đào hai gốc ra cho bọn nhỏ chơi, hai chậu này, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân nhất định sẽ thích. Tóm lại lễ vật này rất thích hợp.

Trần Mộc Phong cũng đưa tới một tờ ngân phiếu ngàn lượng, là Trưởng Tôn Hách trả cho tiền chẩn bệnh. Trần Mộc Phong kiên trì bắt Tần Miễn nhận lấy, Tần Miễn liền nhận. Dược liệu trong không gian đều có chất lượng thượng hạng, một ngàn lượng bạc này của Trưởng Tôn Hách xài cũng không oan.

Hắn đưa dược hoàn đã điều chế cho Trần Mộc Phong, một lọ ba mươi viên, dùng liên tục một tháng là được.

Nói chính sự xong, Trần Mộc Phong tâm tình tốt kể lại chuyện phát sinh sau đó trong tửu lâu.

Minh thân vương không thể nào không biết mình bị người đánh ngất, Trưởng Tôn Hách chủ động thừa nhận là mình nhận lầm người, lỡ tay. Minh thân vương vốn đã không ưa đối phương, giờ càng không có hảo cảm, mạnh bạo đánh Trưởng Tôn Hách một trận. Trưởng Tôn Hách chịu đựng không rên tiếng nào, Minh thân vương cảm thấy không thú vị, phất tay áo bỏ đi.

Tần Miễn buồn cười “Y bị đánh mà ngươi còn vui vẻ như vậy?”

Trần Mộc Phong mặt mày tươi cười “Dù sao da hắn cũng dày.” Dây dây dưa dưa với Trưởng Tôn Hách nhiều năm như vậy, hắn cũng chịu đâu ít khổ, đúng là muốn Trưởng Tôn Hách biết hắn có núi dựa đấy.

-Hết chương -

———

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio