“Nếu các ngươi có thể khiến cha và nương tin tưởng, sau khi phân gia, mỗi tháng đều có thể hiếu kính họ không ít…” Tần Miễn đến điểm là dừng.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ như bừng tỉnh ngộ, nhìn nhau. Sở dĩ lão cha lão nương không muốn phân gia, ngoài không mong cả nhà chia tách, trọng yếu hơn còn không phải vì tiền?
Tần Miễn nhắc nhở: “Đương nhiên tình huống xấu nhất là, bất kể ra sao cha nương đều không đồng ý phân gia. Nếu là như vậy, các ngươi có thể tranh thủ độc lập về tài vụ. Từ nay về sau, tiền mỗi người kiếm được đều thuộc về bản thân, nhưng mỗi tháng xuất ra một phần hiếu kính cha nương. Hoặc là, mỗi lần kiếm được tiền thì dựa theo tỉ lệ nhất định mà nộp lên. Tỷ như một lần làm công kiếm được một trăm văn tiền, các ngươi có thể đưa mười văn tám văn cho cha nương.”
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ giỏi việc lại chịu khó, nếu làm một mình, mỗi tháng sẽ thu vào không ít. Thử nghĩ coi, tháng nào Tam tử và Tứ tử cũng xuất ra chút tiền cho Đỗ thị, Lôi Đại Cường, còn lão Nhị hết ăn lại nằm kia cả một văn tiền hiếu kính cũng không có, Đỗ thị, Lôi Đại Cường có thể không bất mãn với gã sao? Ha ha. Lúc đó sắc mặt của Đỗ thị và Lôi Đại Cường nhất định rất ‘dễ nhìn’. Nghĩ đến một màn phấn khích kia, Tần Miễn liền muốn bật cười.
“Tức phụ, thái dương lên cao.” Lôi Thiết đúng lúc mở miệng. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ừ, đi thôi.” Tần Miễn giơ roi, thúc ngựa chạy nhanh ra trước. Hắn đã nói hết lời, còn lại Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ phải tự thân lĩnh ngộ.
Sau khi kéo dãn khoảng cách, Lôi Thiết nhìn mặt tức phụ “Tức phụ, vất vả cho ngươi.” Y há có thể không biết tức phụ là nể mặt mũi y mới giúp Tam đệ, Tứ đệ?
Tần Miễn xoè tay, ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, bên môi lại treo nụ cười “Ài, ai biểu ta là người tốt chứ!”
Lôi Thiết khẽ nhếch môi cười. Hai người cùng nhau giương roi, mã đạp gió mạnh, tiếng vó ngựa cũng phát ra nhẹ nhàng.
Đến Song Hưởng lâu, Tần Miễn bảo Tôn chưởng quầy dựa theo giá thị trường thu mua rau củ Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đưa tới. Mẻ rau này tổng cộng là một trăm sáu mươi lăm văn tiền. Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ rất ăn ý tự giữ riêng hai mươi văn tiền phần mình. Ngoài ra còn chừa thêm hai mươi văn phần Lôi Hướng Nhân, không còn cách nào, chuyện bọn họ tích cóp tiền riêng Lôi Hướng Nhân cũng biết, còn là do Lôi Hướng Nhân đề xuất trước.
Sau khi tiễn bước Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Tần Miễn nói với Tôn chưởng quầy: “Về sau thu mua nguyên vật liệu đều dựa theo quy củ.” Mấy văn tiền là việc nhỏ, phá hỏng quy củ mới phiền toái, không thể mở ra lỗ hổng này.
Tôn chưởng quầy chắp tay nói: “Tiểu thiếu gia yên tâm, tiểu nhân hiểu rõ.”
Lôi Thiết nói với Tần Miễn: “Tức phụ, ta đi gặp mấy hộ viện.”
“Được.”
Lôi Thiết không giỏi xử lý việc làm ăn, chỉ phụ trách mảng bảo an và vệ sinh của tửu lâu, còn lại đều do Tần Miễn quản.
Hiện tại còn sớm, chưa đến giờ ăn, trong đại đường chỉ có mười mấy khách nhân.
“Sinh ý gần đây thế nào?” Tần Miễn hỏi Tôn chưởng quầy.
Tôn chưởng quầy nghe hắn hỏi, nét mặt liền nở nụ cười “Tuy vẫn không bằng mấy ngày khai trương, nhưng so với đoạn thời gian trước thì khá hơn nhiều, gần như mỗi ngày đều có lữ khách đường xa tìm đến, đều là nghe danh của Song Hưởng lâu chúng ta mà tới. Ngoài ra, rất nhiều người đi buôn ngang qua trấn Lưu Thuỷ cũng nguyện ý đến ngủ trọ tại lâu Như Quy chúng ta. Gian phổ thông sạch sẽ ngăn nắp, yên tĩnh lại không đắt, rất được hoan nghênh. Tiểu thiếu gia có nhìn thấy các khách nhân ở đại đường? Đó là một đội thương, đêm qua vào ở, bữa sáng gọi không ít, còn dặn hỏa kế đóng gói mang đi rất nhiều. Mặt khác có hai vị khách quý ngụ ở phòng xa hoa, đã ở liên tục năm ngày, mỗi bữa đều gọi một bàn đồ ăn lớn.”
Nói tới đây, ông dừng một lát “Tiểu nhân cảm thấy hai vị này e là…”
Tần Miễn vẫy tay “Không sao, chỉ cần họ không sử dụng thủ đoạn hèn hạ, đều phải tiếp đãi chu đáo. Song Hưởng lâu chúng ta không phải tửu lâu thông thường, điều kiện tiên quyết là không tổn hại lợi ích, ngoài ra làm việc nên rộng lượng chút.”
Tuổi tác tiểu thiếu gia không lớn nhưng nhìn vấn đề lại có độ cao, Tôn chưởng quầy càng thêm tin phục “Vâng.”
Sau khi xem sơ qua sổ sách, đi một vòng lâu Tân Chí và lâu Như Quy, hắn tới phòng nghỉ chờ Lôi Thiết.
Đang uống trà, Lôi Thiết đẩy cửa bước vào.
“Tức phụ.”
“Thế nào?” Tần Miễn dịch qua bên cạnh nhường chỗ.
Lôi Thiết ngồi xuống “Sinh ý của tửu lâu không tệ, hộ viện hơi thiếu.”
“Vậy thỉnh thêm bốn hộ viện nữa.” Đã chi được nhiều tiền xây tửu lâu lớn như vầy, Tần Miễn sẽ không tiếc tiền với mấy việc nhỏ.
“Ừ, để Tôn chưởng quầy lo liệu là được.”
Tần Miễn đứng dậy “Lâu rồi không đến tiệm ăn, chúng ta qua đó xem đi.”
Cửa tiệm ‘Món ăn ngon’ còn chưa bắt đầu buôn bán, bên trong đang bận rộn.
Nhạc Đông đang tính sổ sách, nhìn thấy Tần Miễn và Lôi Thiết, vội vàng đứng lên “Kiến quá đại lão bản, tiểu lão bản.”
Tần Miễn gật đầu, cầm sổ sách mở ra coi.
Lôi Thiết đi ra sau bếp kiểm tra tình trạng vệ sinh.
Các khoản mục được ghi chép cẩn thận rõ ràng như trước, có thể thấy Nhạc Đông vẫn luôn làm việc nghiêm túc. Tần Miễn cho Nhạc Đông ánh mắt tán thưởng “Ngươi làm rất tốt. Tương lai việc kinh doanh nhà chúng ta sẽ càng làm càng lớn, ngươi cũng sẽ không vĩnh viễn chỉ là chưởng quầy một tiệm ăn nhỏ. Cho nên, Nhạc Đông, ngươi đừng làm ta và đại lão bản thất vọng.”
Nhạc Đông vui vẻ trong lòng, hai tay chắp lại, nghiêm mặt nói: “Nhạc Đông tuyệt không cô phụ tín nhiệm và bồi dưỡng của hai vị lão bản.”
“Ừ.” Tần Miễn tiếp tục xem sổ.
Chờ hắn khép sổ sách lại, Nhạc Đông nói: “Tiểu lão bản, dạo này thời tiết ngày càng nóng. Malatang, lẩu và món nướng bán được không bằng lúc trời lạnh. Rất nhiều khách nhân ngẫu nhiên thấy thèm mới trở lại ăn.”
Tần Miễn gật đầu, phía trên cũng không ưu sắc “Loại tình huống này ta đã đoán được. Đoạn thời gian trước bận quá không thể chú ý bên này. Ngươi rải tin này ra, cửa tiệm ‘Món ăn ngón’ chỉ bán lẩu, Malatang và món nướng thêm năm ngày nữa, sau đó đổi sang bán — bánh bao, bánh chiên, mì sợi các loại, muốn ăn hãy tranh thủ đến.”
Nhạc Đông chần chừ, nói: “Theo ta được biết, trấn trên có hơn mười nhà bán bánh bao mì sợi.”
Tần Miễn mỉm cười “Món ăn nhà chúng ta hiển nhiên khác các cửa tiệm khác. Ngươi chỉ cần thả tin này ra, ngày mai ta cho người đưa vài thứ đến, ngươi nhìn là biết.”
“Dạ.”
Tần Miễn nhìn Lôi Thiết, ý hỏi.
Lôi Thiết gật đầu. Tình trạng vệ sinh trong tiệm qua cửa kiểm tra.
Thấy sắp đến trưa, hai người ăn cơm trưa ở Song Hưởng lâu rồi mới trở về. Phúc thúc và Lôi Tần Nhạc thuận đường đi mua đồ dùng hàng ngày cho đám Lôi Tần Trung.
Thôn dân trong ruộng nước hai bên đường làng đang khom lưng cấy mạ, nghe được tiếng vó ngựa, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tần Miễn và Lôi Thiết ngồi trên lưng ngựa không nhanh không chậm chạy về hướng Du nhiên điền cư, có hâm mộ cũng có ghen tị.
Ruộng nước nhà Chu Nhị Hảo kề sát đường thôn, gã và tức phụ đang cấy mạ trong ruộng nhìn bóng lưng Tần Miễn, Lôi Thiết đi xa, tâm trạng phức tạp vô cùng. Lúc Du nhiên điền cư còn chưa xây dựng, nhà gã và nhà Lôi Thiết chỉ cách nhau vài bước, nay hai nhà bị ngăn cách bởi một bức tường, phải đi hết nửa vòng thôn mới đến được cổng lớn Du nhiên điền cư. Hai người gã thật hối hận lúc trước đã không sớm tạo quan hệ tốt với nhà bọn họ, nhà Lôi Thiết nhiều tiền như vậy, chỉ cần để hở một kẽ tay cũng đủ cho nhà gã ăn mấy bữa thịt!
Một đường đi qua, Tần Miễn cảm giác sau lưng có ánh nhìn giống như kim đâm, không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy rõ sự không cam tâm trong mắt Chu Nhị Hảo.
Triệu Tứ Phát phất hai tay nghênh diện từ lúc thấy đến lúc bọn Tần Miễn chạy lướt qua, gã nhìn chằm chằm bọn hắn với ý tứ không rõ hồi lâu mới dời tầm mắt.
Tần Miễn khẽ nhíu mày.
Thanh âm Lôi Thiết vang lên bên tai “Không cần lo lắng.”
Tần Miễn gật đầu.
Có một số việc, bây giờ còn chưa phải lúc.
Trong lúc Phúc thúc, Lôi Tần Nhạc không ở nhà, Phúc thẩm phụ trách trông cửa. Chín người Lôi Tần Trung vừa mới đến, lại còn nhỏ tuổi, Phúc thẩm không yên tâm để bọn nó trông cửa.
Thấy Phúc thúc, Lôi Tần Nhạc, tiểu thiếu gia, đại thiếu gia cùng nhau trở về, Phúc thẩm mới yên tâm mà nhấc giỏ đồ cần giặt đi đến bờ sông giặt quần áo.
Ở bờ sông, vài nữ nhân vừa giặt quần áo vừa nói chuyện phiếm.
Chu Thúy Hoa mắt nhìn thấy Phúc thẩm trước, nhiệt tình gọi: “Phúc thẩm đến đây, bên ta có chỗ trống”
Phúc thẩm cười đáp lại, đi qua.
“Phúc thẩm cũng đến giặt quần áo?” Các nữ nhân khác trong thôn cũng ôn hoà chào hỏi. Phúc thẩm tuy chỉ là một hạ nhân, nhưng có quan hệ chặt chẽ với nhà Lôi Thiết, bọn họ cũng không dám đắc tội Phúc thẩm.
Nhóm phụ nhân luôn có nhiều đề tài, nói nói cười cười, vô cùng náo nhiệt.
Một lát sau, Phương Hồng Liễu dứt khoát mở miệng “Đúng rồi Phúc thẩm, nghe nói hôm nay lão Tam lão Tứ nhà Lôi nhị gia() chở không ít rau củ đến trấn trên, là đưa đến Song Hưởng lâu phải không?”
Phúc thẩm lắc đầu “Ngoài công việc nhà ra ta đều không rõ.”
“Sao không rõ được chứ?” Chu Thúy Hoa cười nói “Sáng nay có không ít người thấy ba chiếc xe lớn chở rau củ tươi đi ra ngoài thôn”
“Đúng vậy!” Một phụ nhân khác nói “Lão Tam, lão Tứ của Lôi nhị gia mới sáng sớm đã ra ruộng rau hái rau củ đấy.”
Phúc thẩm chỉ cúi đầu giặt quần áo, không nói lời nào.
Phương Hồng Liễu bất đắc dĩ, Lôi Tần Nhạc nói nhiều, bảy rẽ tám ngoặt có thể khiến ngươi hồ đồ Phúc thúc cũng quanh co không lưu lại dấu vết Phúc thẩm thì hỏi gì cũng không biết. Vì sao hạ nhân nhà Lôi Thiết đều khó đối phó quá vậy?
Nàng đành nói thẳng “Mỗi ngày Song Hưởng lâu hẳn là dùng không ít rau củ nhỉ? Rau củ nhà chúng ta cũng tươi ngon mọng nước lắm, các ngươi có thu không?”
“Muội muội làm khó ta rồi.” Phúc thẩm áy náy nói “Hai vị thiếu gia muốn làm gì, sao có thể nói cho hạ nhân chúng ta? Nếu muội muội đây muốn biết, chi bằng đi hỏi nhị vị thiếu gia.”
“Ta…” Phương Hồng Liễu không còn lời nào để nói. Lôi Thiết, ngay cả nhìn một cái nàng cũng không dám Tần Miễn, tuổi còn nhỏ nhưng lắm mưu kế. Nàng nào dám chọc.
Tần Miễn đang khát nước, vào đại môn liền trực tiếp cưỡi ngựa tới nhà.
“Mang xe đi trả, trên xe có bọc điểm tâm, đưa tặng họ.” Lôi Thiết dặn dò Phúc thúc. Ở chung với tiểu tức phụ lâu, y cũng học được kinh nghiệm lui tới với người, như vậy mới có thể san sẻ cùng tức phụ.
“Dạ.”
“Chỉ bảo mấy người mới tới, đừng để tiểu thiếu gia bận tâm.”
“Dạ.” Phúc thúc nói “Đại thiếu gia, ta nghĩ thế này, những lúc bọn họ không cần tập luyện thì an bài họ luân phiên nhau nhổ cỏ, hái rau, nấu nước, đốn củi, chăn trâu vân vân, tóm lại là để cho họ làm quen tay các việc trong nhà.”
“Thúc xem rồi làm.” Lôi Thiết “Từ nay thúc chính là quản gia của Du nhiên điền cư.”
“Dạ!” Phúc thúc có chút kích động “Tiểu nhân nhất định không cô phụ sự tín nhiệm của hai vị thiếu gia!”
Lôi Thiết cũng trực tiếp cưỡi ngựa về nhà.
Tần Miễn vừa uống nước giếng mát lạnh vừa ngó ra ngoài hàng rào, vẫy vẫy tay với Lôi Thiết “Làm gì vậy? Sao chậm chân thế?”
Ngựa dừng lại ở phía ngoài hàng rào, Lôi Thiết từ trên lưng ngựa nhảy tới trước mặt hắn.
Tần Miễn buông chén nước xuống, hai cánh tay ôm cổ y, cười tủm tỉm “Bay lần nữa nhé?”
Lôi Thiết cúi đầu hôn từng cái lên môi hắn “Nhấc chân.”
Tần Miễn lập tức nâng hai đùi vòng qua hông đối phương.
Lôi Thiết vận công, hai người cùng nhau bay lên.
“A ha ha…” Tần Miễn thích thú cười rộ. Ngay cả ngồi máy bay cũng không đã ghiền bằng tự thân bay lên!
Lôi Thiết hạ xuống nhánh cây phong, điểm chân một cái, lại bay lên, chuẩn xác dừng ở cành rất cao của cây bạch quả.
Tần Miễn hiếu kỳ nhìn xuống bên dưới. Du nhiên điền cư nhìn từ trên cao, càng thêm nhiều tầng, càng thêm sinh động, tư tưởng cũng càng thêm bao la, khiến người không nhịn được mà sảng khoái cười to.
Hắn quay đầu nhìn Lôi Thiết, ánh mắt Lôi Thiết luôn đặt ở hắn, đáy mắt ngập tràn thâm tình thầm lặng.
Khóe miệng nhếch lên, cắn bờ môi của nam nhân một cái, lại liếm liếm an ủi, đầu lưỡi to gan luồn vào khoang miệng nam nhân, chào mời đầu lưỡi nam nhân.
Lôi Thiết xoay người áp hắn dựa vào thân cây, tiến vào hôn sâu.
Lôi Tần Nhạc tới dắt ngựa về chuồng, đứng ngoài cửa hàng rào lớn tiếng nói: “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, tiểu nhân tới hỏi có cần chuyển rau củ tiếp không ạ?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn ta gãi gãi đầu “Không ở sao.”
Một chiếc lá xanh biếc từ trên cây rơi xuống, đậu ở trên vai, hắn ta tiện tay vỗ vỗ, dắt ngựa rời đi.
-Hết chương -
Chú giải:
() Gọi nhà Lôi Đại Cường là Lôi nhị gia vì ổng là đệ đệ Lôi Đại Cương, hai ông ở cùng thôn á, nhà Lôi Đại Cương là Lôi đại gia.
——–