Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

chương 120: trả giá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mộ Thần, ngươi muốn gì, tại Hoàng đô giết người là phạm pháp.” Diệp Dung trừng Mộ Thần nói.

Diệp Dung nhìn qua cả vú lấp miệng em, nhưng mà hai chân không ngừng phát run đã bại lộ ra sự khẩn trương của nàng.

Mộ Thần không để bụng cười cười, nói: “Yên tâm, điểm đúng mực ấy ta vẫn phải có, hắn không chết được, mà… cho dù chết, thì thế nào?” Dùng nhiều nguyên thạch một chút, tất cả sẽ được bãi bình, ai sẽ vì một tên võ sư bình thường mà đắc tội với đệ tử võ vương? Nếu không phải là Diệp Tầm đang đeo cái danh phụ thân của Diệp Thạch, hắn căn bản không cần bó tay bó chân như vậy.

Diệp Dung hướng phía Diệp Thạch nhìn qua, Diệp Thạch cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Dung cắn chặt răng, trong lòng phẫn hận không thôi, Diệp Tầm đều đã bị đánh thành như vậy, Diệp Thạch người này cư nhiên không nói một lời, đứng ở một bên xem kịch vui.

“Mộ Thần, ngươi muốn cá chết lưới rách sao?” Diệp Dung nhịn không được lên tiếng nói, Diệp Tầm chết, nàng cũng mò không được cái gì tốt, hơn nữa Diệp Tầm đối với nàng cũng không tệ lắm.

Mộ Thần chắp tay sau lưng, thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Dung một cái, nói: “Chính là muốn cho các ngươi tỉnh một chút, đừng có cho là trên tay mình có chút lợi thế, là có thể muốn gì thì làm.” Sáu ngàn vạn còn không thỏa mãn, cư nhiên muốn một trăm triệu, tên Diệp Tầm này, thật sự cho là bọn hắn coi tiền như rác sao.

“Ngươi không sợ chúng ta hủy sách kia sao?” Diệp Dung gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thần nói.

Mộ Thần bước một bước ép sát Diệp Dung, trêu tức: “Hủy?Các ngươi dám sao? Không có quyển sách này, các ngươi cho rằng, các ngươi có thể là cái gì?”

Nhìn biểu tình miệt thị của Mộ Thần, Diệp Dung chỉ cảm thấy hoảng hốt, một người tâm ngoan thủ lạt như vậy, nữ đệ tử trong học viện còn nghĩ là hắn rất nhân từ.

Diệp Tầm cắn răng, ánh mắt nhìn Mộ Thần, vừa oán hận, lại vừa kiêng kị.

“Chúng ta ký khế ước, sáu ngàn vạn.” Diệp Tầm chịu đựng đau đớn trên người, cắn răng nói.

Mộ Thần cười nhạo một tiếng, không cho là đúng, “Sáu ngàn vạn? Ngươi đang nằm mơ sao?”

Nghe được lời Mộ Thần nói, sắc mặt Diệp Tầm nhất thời đổi đổi, cao giọng nói: “Đây là giá đã nói tốt.”

Mộ Thần không cho là đúng, nói: “Thì thế nào, không có sáu ngàn vạn, ba trăm vạn, nguyện ý thành giao thì thành giao, không nguyện ý, cùng lắm thì mọi người một nhịp hai tán.”

“Không có khả năng.” Diệp Tầm lớn tiếng la lên.

Ba trăm vạn nguyên thạch, kỳ thật không tính là ít, chỉ là Diệp Tầm lúc trước ra giá lục ngàn vạn, Diệp Dung lại viết thư về nói, Diệp Thạch tuyệt đối nguyện ý lấy ra bút nguyên thạch này, khẩu vị của Diệp Tầm đã sớm bị nuôi lớn.

Giờ phút này, nghe thấy Mộ Thần đem giá hạ xuống còn ba trăm vạn, Diệp Tầm ngay cả trên người bị dị hỏa cháy đau đều quên.

Diệp Tầm trong khoảng thời gian này, mê luyến một mỹ nữ trong Vân Hoan lâu, chỉ còn chờ sáu ngàn vạn nguyên thạch kia tới tay, liền có thể đem người chuộc ra.

Uông Lệ cả ngày chỉ biết lưu luyến Hoàng đô tiệm quần áo cùng tiệm son phấn, đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

“Ba trăm vạn? Mộ Thần, ngươi đây là đuổi ăn mày sao?” Sắc mặt Uông Lệ dữ tợn nói.

Mộ Thần cười nhạo một tiếng, “Ăn mày? Ngươi cho là các ngươi cao thượng hơn so với ăn mày à, người ta làm ăn mày, tốt xấu gì cũng biết tay làm hàm nhai nha.”

“Diệp Thạch, ngươi không nói câu nào sao?” Mắt thấy nguyên thạch tới tay chuẩn bị bay đi, Uông Lệ có chút vội vàng hướng phía Diệp Thạch nhìn qua hỏi.

Ánh mắt Diệp Thạch không ngừng dao động, bỗng nhiên, Diệp Thạch cắn chặt răng, siết chặt tay, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định mà nói: “Ta… Ta đều nghe theo Mộ Thần!”

Diệp Dung bị lời nói của Diệp Thạch làm cho mém hộc máu.

“Ba trăm vạn không có khả năng!” Diệp Dung lạnh lùng nói, nàng còn muốn dựa vào quyển sách kia đổi lấy sáu ngàn vạn nguyên thạch, làm người bề trên, ba trăm vạn có thể dùng cái gì chứ.

Thời điểm tại học viện, Diệp Thạch cố gắng kiếm tiền, rõ ràng là vì gom góp sáu ngàn vạn nguyên thạch, Mộ Thần đem nhiều pháp khí như vậy giao cho Diệp Thạch, để hắn đi bán, rõ ràng tỏ vẻ duy trì Diệp Thạch làm việc này, chỉ là, Mộ Thần này lại cư nhiên lại đem giá cả chém còn ba trăm vạn.

Mộ Thần lạnh lùng cười, nói: “Cho các ngươi mặt mũi mới lấy ba trăm vạn nguyên thạch mua, ngươi đã cho là ta chỉ có lấy nguyên thạch mua một con đường sao?”

Diệp Tầm làm quán thượng vị giả, giờ phút này lại bị Mộ Thần uy hiếp, lúc này vừa sợ vừa giận.

“Ngươi muốn gì?” Diệp Tầm đen mặt hỏi.

Mộ Thần nhún vai, nói: “Không có gì, nói chuyện làm ăn mà thôi.”

“Ba trăm vạn quá ít, năm nghìn vạn.” Diệp Tầm không cam lòng lui một bước nói.

Mộ Thần cười nhạo một tiếng, không cho là đúng, nói: “Ba trăm vạn, nhiều một nguyên thạch đều không được.”

Uông Lệ gấp tới mức mặt đỏ tai hồng, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Thần cư nhiên trả giá ác như vậy, “Mộ Thần, ngươi căn bản không muốn bút sinh ý này đi.”

Mộ Thần thản nhiên cười, có chút tà khí mà nói: “Ngươi nói đúng, Diệp Tầm khôngphải là cái thứ gì tốt, thân sinh phụ thân của Diệp Thạch nhiều năm như vậy cũngkhông lộ mặt qua, hơn phân nửa cũng không phải là cái mặt hàng gì tốt, đồ vật của người như thế, ba trăm vạn đã là cực hạn.”

“Diệp Thạch, ngươi nên suy nghĩ rõ ràng, đây chính là đồ vật của phụ thân ngươi, không phải là của phụ thân Mộ Thần, hắn căn bản không quan tâm.” Uông Lệ quay đầu khuyên Diệp Thạch.

Diệp Thạch nâng mắt lên, trong đôi mắt hiện lên vài phần lạnh lẽo, thanh âm thanh lãnh nói: “Mộ Thần nói đúng, đồ vật của một người phụ lòng, giá trị nhiều nhất là ba trăm vạn, nhiều hơn nữa ta liền từ bỏ.”

Diệp Dung ở bên cạnh gấp giơ chân, lại không biết làm gì, tất cả thứ bọn họ dựa vào, cũng chính là trình độ coi trọng của Diệp Thạch đối với phụ thân chưa từng gặp mặt của hắn.

“Ba trăm vạn thì ta không bán.” Diệp Tầm xanh mặt nói.

Sắc mặt Diệp Thạch đổi đổi, Diệp Tầm ở trong lòng cười lạnh hai tiếng, Mộ Thần có lẽ không quan tâm vật kia, nhưng mà Diệp Thạch không có khả năng không quan tâm, Diệp Thạch nói như vậy, chính là phô trương thanh thế mà thôi.

“Đủ, đi thôi.” Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch nhìn giao dịch không thành, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, bất quá, Mộ Thần đã có thái độ như vậy, Diệp Thạch cũng không phản bác.

Diệp Tầm nhìn Diệp Thạch bị Mộ Thần lôi đi, nhất thời nóng nảy, Diệp Tầm đột nhiên ý thức được, hắn xem nhẹ một chút.

Diệp Thạch có khả năng đúng là quan tâm tới sách kia, nhưng mà, Mộ Thần không quan tâm, mà Diệp Thạch lại là nghe lời Mộ Thần, địa vị của Mộ Thần tại trong cảm nhận Diệp Thạch, hẳn là xa xa cao hơn vị phụ thân phụ lòng kia của hắn.

Diệp Thạch lần này đi rồi, còn muốn đạt thành cọc giao dịch này, chỉ sợ phải đợi một cái ngày giao dịch khác.

Diệp Tầm nhìn hai người muốn đi, nhất thời nóng nảy, “Sáu trăm vạn.”

“Ba trăm vạn, ta nói một lần cuối cùng, nhiều một nguyên thạch đều không được.” Mộ Thần như đinh đóng cột nhìn Diệp Tầm nói.

Diệp Tầm mặt xanh một trận, cuối cùng, Diệp Tầm cắn chặt răng, giống như buông tha mà nói: “Được.”

“Phụ thân..” Diệp Dung nhất thời nóng nảy.

Cái giá ba trăm vạn này, phụ thân sao lại có thể đáp ứng chứ, tại Diệp Dung xem ra, Diệp Thạch bất quá là phô trương thanh thế, nếu phụ thân không đồng ý cái giá này, Diệp Thạch sớm muộn gì vẫn sẽ cúi đầu, cọc sinh ý này, so chính là ai thiếu kiên nhẫn trước, nếu bọn họ nhịn một chút..

“Câm miệng.” Diệp Tầm cắn răng nói.

Diệp Dung nghe thấy Diệp Tầm rống giận, nhất thời câm miệng.

Vì cam đoan Diệp Tầm không lấy hàng giả ra nữa, hai bên ký kết khế ước.

Diệp Dung nhìn giao dịch chấm dứt, tức thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi.

… …

Kết thúc giao dịch, Mộ Thần cùng Diệp Thạch một khắc đều không muốn ở lại, trực tiếp ly khai.

Diệp Thạch đi theo phía sau Mộ Thần, đôi mắt không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng nhìn trộm Mộ Thần.

Mộ Thần chú ý tới trạng thái của Diệp Thạch, cũng không nói thêm gì, Diệp Thạch sớm muộn gì cũng sẽ thấy rõ một mặt khác của hắn, cho nên, hắn lựa chọn, sớm một chút mở ra cho Diệp Thạch nhìn.

Diệp Thạch mím môi, có chút mờ mịt.

Hắn cho rằng Mộ Thần sẽ không trả giá, kết quả, Mộ Thần làm ngoan như vậy.

Hắn cho rằng Mộ Thần có chút nhân từ, trên thực tế, Mộ Thần tâm ngoan thủ lạt như vậy.

Diệp Thạch đi theo phía sau Mộ Thần, cảm xúc phập phồng, rồi sau đó, Diệp Thạch như là đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, bước nhanh lên phía trước, nắm chắc tay Mộ Thần.

Diệp Thạch âm thầm nghĩ: Không quản Mộ Thần là hạng người gì, đều là Mộ Thần hắn nhìn trúng a!

Mộ Thần phản thủ nắm chặt tay Diệp Thạch, tại trên trán Diệp Thạch hôn một cái, Diệp Thạch bị Mộ Thần hôn thần tình đỏ bừng.

Mộ Thần nhìn phản ứng của Diệp Thạch, cười cười, nắm tay Diệp Thạch đi tới phía trước.

“Ngươi phải nhanh nhanh lớn lên a!” Mộ Thần cười nói.

“Ta đã trưởng thành.” Diệp Thạch nhỏ giọng nói thầm.

Mộ Thần không cho là đúng, cười cười.

“Mộ Thần, nếu như Diệp Tầm không đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?!” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Trong con ngươi Mộ Thần hiện lên vài phần hàn quang, “Hắn không có khả năng không đáp ứng, hắn thiếu tiền sòng bạc trong Hoàng đô, đến nay còn không trả thìhắn chỉ có một con đường chết.”

Hoàng đô nói không cho giết người, kia đều là mặt bên ngoài, trên thực tế, mỗi ngày đều có người vô thanh vô tức trong Hoàng đô biến mất, địa phương có người, thì sẽ có một mặt hắc ám, Hoàng đô tất nhiên sẽ không ngoại lệ.

Diệp Thạch kinh ngạc mở to mắt, “Việc này, ngươi khi nào thì biết được?”

“Hôm trước.”

Diệp Thạch lăng lăng trừng lớn mắt, không hiểu mà hỏi: “Ngươi đã sớm biết thì sao lại để ta cố gắng kiếm tiền như vậy.”

Mộ Thần quay đầu, nhìn Diệp Thạch, nói: “Nếu Diệp Tầm không lấy hàng giả ramà trực tiếp đưa cho ngươi, ta sẽ không đem giá áp ngoan độc như vậy.”

Diệp Thạch sửng sốt một chút, lập tức cười cười, nói: “Ngươi nghĩthật chu đáo.”

Mộ Thần làm chuyện gì cũng đều có lý a! Có nhân thì có quả, hết thảy đều là Diệp Tầm gieo gió gặt bão.

… …

Diệp Tầm nằm ở trên giường, đau đớn quất thẳng tới làm cho hắn phải hít khí lạnh.

Diệp Tầm nhịn không được thầm nghĩ: Tên Mộ Thần này xuống tay thật ác độc! Gia hỏa tâm ngoan thủ lạt như vậy, không chừng ngày nào đó di tình biệt luyến, liền thuận tay đem Diệp Thạch tiểu bạch nhãn lang kia làm thịt.

“Phụ thân, giá ba trăm vạn thấp như vậy, ngươi sao có thể đồng ý đâu?” Diệp Dung cắn môi, khóc không ra nước mắt nói.

“Câm miệng.” Diệp Tầm lạnh lùng quát lên.

Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng mà, thái độ kia của Mộ Thần, hắn không đáp ứng cũng không được a! Thiếu sòng bạc nhiều như vậy, đến kỳ không trả, người ta còn không đến lột da hắn sao.

Sòng bạc ở Hoàng đô đều có hậu trường, những tay đấm kia trong sòng bạc cũng không phải ăn chay.

Nguyên bản tưởng rằng sáu ngàn vạn tới tay, như vậy một điểm đánh cuộc thua sẽ không đáng kể chút nào, kết quả, Mộ Thần người này, cư nhiên đem giá áp xuống như vậy, cố tình hắn không đáp ứng cũng không được, sòng bạc người ta chỉ cho hắn thời gian hai ngày gom tiền.

“Câm mồm, việc này muốn trách thì trách các ngươi, không ngừng ồn ào nâng giá, đem Mộ Thần chọc giận.” Diệp Tầm lạnh lùng nhìn Uông Lệ cùng Diệp Dung nói.

Diệp Dung có chút ủy khuất cắn môi, việc tâng giá này, mặc dù là chủ ý của nàng, nhưng Diệp Tầm trước kia cũng đồng ý mà.

Diệp Tầm khẽ thở dài, nhịn không được có chút hối hận, nhìn thái độ của Diệp Thạch, nếu mình lúc ấy trực tiếp đem đồ vật đưa cho hắn, hắn hẳn là sẽ đồng ý giao dịch sáu ngàn vạn.

Nếu sớm biết sẽ nháo thành như vậy, hắn cần gì phải làm nhiều chuyện dư thừa như vậy đâu, thiên kim khó mua thuốc hối hận a!

“Tên Mộ Thần này thật là, mệt Diệp gia cùng Mộ gia vẫn là thế giao.” Uông Lệ tràn đầy khó chịu nói, nghĩ đến quần áo xinh đẹp mà mình coi trọng mua không được, Uông Lệ không khỏi thất vọng.

Diệp Tầm đầy khó chịu liếc mắt nhìn Uông Lệ một cái, nếu không phải là Uông Lệ đề nghị dùng hàng giả, sự tình nói không chừng cũng sẽ không nháo thành như vậy.

Mà hàng giả kia còn tốn hai vạn nguyên thạch, kết quả bị Mộ Thần liếc mắt một cái liền xem thấu, Mộ Thần tên kia quả thực chính là yêu nghiệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio