Mộ Thần trộn máu yêu thú thành một đống, đổ vào trong thùng gỗ, rồi sau đó ngâm cả người vào trong.
Mộ Thần vừa mới bước vào thùng gỗ, một cơn đau đớn kịch liệt nhanh chóng quét đến, Mộ Thần cắn chặt răng, âm thầm nghĩ, mình kỳ thật không nên oán giận nguyên chủ không có ý tiến thủ, thật sự là quá đau! Đau đến mức hắn chỉ muốn một chưởng chấm dứt chính mình.
Mộ Thần mạnh mẽ mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ muốn đập nồi dìm thuyền.
Mộ Thần cắn chặt răng, miễn cưỡng hồi lại thần chí, thực lực của vị hôn thê chính là võ giả hai sao. Mình muốn đi gặp y thì ít nhất cũng phải tăng thực lực lên tới cấp bậc võ giả mới được, vô luận như thế nào, không thể kém đối phương quá nhiều!
Mộ Thần nhắm mắt lại, dựa theo pháp quyết bắt đầu vận chuyển nguyên lực, năng lực lý giải của Mộ Thần phi thường mạnh, nguyên lực vận chuyển tối nghĩa khó hiểu của Bách Quyết Luyện Thể, đối với Mộ Thần mà nói không hề khó khăn.
Tinh hoa trong máu yêu thú từ từ dung nhập vào thân thể Mộ Thần, Mộ Thần có thể cảm giác được, khi máu yêu thú tiến vào thân thể, thân thể của hắn rõ ràng trở nên cường tráng hơn.
Tinh hoa của máu yêu thú trong thùng gỗ từ từ tiêu hao, đau đớn cũng dần dần giảm xuống.
Mộ Thần không ngừng vận chuyển nguyên lực, cả người từ từ chìm đắm trong tu luyện, thân thể Mộ Thần bộc phát ra một trận giòn vang, rất nhanh đã tu luyện xong tầng thứ nhất của Bách Quyết Luyện Thể.
Năm canh giờ sau, tinh hoa của máu yêu thú bên trong thùng gỗ bị hấp thu hầu như không còn, Mộ Thần nhất thời có loại cảm giác thoát thai hoán cốt.
canh giờ là tiếng => canh giờ là tiếng
Mộ Thần từ trong thùng gỗ bước ra, có chút thở dài nhìn máu không còn một chút tinh hoa trong thùng gỗ, liếc mắt một cái, hai trăm nguyên thạch đó! Nguyên thạch nhiều như vậy, trong nháy mắt đã không còn.
Một cỗ cảm giác khác thường truyền tới ngực, trong lòng Mộ Thần mừng thầm một trận, này chắc là —— sắp thăng cấp! Bách Quyết Luyện Thể không hổ là pháp quyết mà chính quy nam chính cũng mơ ước, quả nhiên lợi hại.
Mộ Thần vung tay lên, năm trăm khối nguyên thạch hiện ra xung quanh Mộ Thần, Mộ Thần nhanh chóng hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch.
Một cỗ nguyên lực nồng đậm nhanh chóng dũng mãnh tiến vào thân thể Mộ Thần.
Nguyên lực dũng mãnh tiến vào thân thể khiến hắn có cảm giác dị thường tuyệt vời, Mộ Thần cảm thấy mỗi một lỗ chân lông của mình đều thư giãn mở ra, cả người có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên (bay bổng sung sướng =))).
Mỗi nguyên thạch bị hấp thu nguyên lực, hóa thành bột phấn.
Mộ Thần phải hấp thu nguyên lực trong hơn ba trăm khối nguyên thạch mới tiến vào cấp bậc võ giả, nhìn nguyên thạch bị tiêu hao không còn, Mộ Thần nhịn không được nhăn chặt mày, tu luyện đúng là đốt tiền! Từ võ đồ thăng cấp võ giả chỉ là bước đầu tiên, vậy mà đã phải tiêu hao nhiều nguyên thạch như vậy, khó trách tiến độ tu luyện của đám đệ tử nhà giàu đều nhanh hơn nhiều so với đám đệ tử gia tộc bần hàn.
“Kết thúc rồi?” Mộ Viễn Phong đẩy cửa ra, đi vào hỏi.
Mộ Thần trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, Mộ Viễn Phong hẳn là đã sớm ở bên ngoài, xem ra là không yên lòng.
“Đúng vậy, phụ thân.” Mộ Thần nói.
Mộ Viễn Phong đánh giá Mộ Thần, có chút vui mừng nói: “Rốt cục cũng tiến vào võ giả!”
Mộ Thần cười cười, võ đồ tiến vào võ giả cũng không khó, mà loại đệ tử trong gia tộc tài nguyên sung túc giống bọn họ, chỉ cần tư chất không quá kém, cố gắng tu luyện một hai năm liền có thể trở thành võ giả, có một vài thiếu niên có tư chất xuất sắc, thậm chí chưa vượt qua mười tuổi đã là võ giả. junvu.
Mộ Thần cười cười, “Vâng.”
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, nói: “Con nếu không có việc gì thì đi gặp mặt Diệp Thạch đi, nói như thế nào thì y cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của con, cứ luôn giết heo giết dê giúp người ta thì cũng không tốt.”
Mộ Thần gật đầu, “Con hiểu ạ.”
… …
Mộ Thần đi vào Nhạc Hà tửu lâu, vừa lúc nhìn thấy đang Diệp Thạch bưng đồ ăn ra.
“Tiểu ca.” Mộ Thần mỉm cười giữ chặt Diệp Thạch lại.
Diệp Thạch nhíu mày, lắc lắc tay, “Làm gì? Làm gì đấy? Buông ta ra!”
Mộ Thần xấu hổ cười, buông tay ra rồi hỏi: “Ngại ngùng, ta muốn hỏi thăm, em có biết Diệp Thạch không?”
Diệp Thạch đen mặt, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, giọng nói lạnh như băng: “Không biết!”
Mộ Thần nhíu mày, “Không biết? Không thể nào, ta nghe nói y đang ở trong này mà!”
Diệp Thạch liếc mắt xem thường, tức giận hỏi: “Nghe nói? Ngươi còn nghe nói gì nữa?”
Mộ Thần nhíu mày, nói thầm: “Ta còn nghe nói, diện mạo của y không ra làm sao.” Chẳng lẽ dùng tên giả, Mộ Thần âm thầm nghĩ.
Diệp Thạch đen mặt, một cước đạp Mộ Thần.
“Em sao lại…” Đá ta? Nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Thạch, Mộ Thần nhịn không được mà chột dạ trong lòng, lời oán giận cũng nói không nên lời.
Diệp Thạch nghiến răng, đỏ mắt hung dữ quát Mộ Thần: “Cút!”
Mộ Thần: “…” j.u.n.v.u....
“Thạch Đầu, ngươi đang làm gì đấy? Đại sư phụ gọi ngươi kìa.” A Mộc chạy đến nói.
Mộ Thần nhíu mày nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Em tên là Thạch Đầu? Ủa, em là võ giả hai sao?” Vị hôn thê chưa từng gặp mặt của hắn cũng là võ giả hai sao, lúc trước Mộ Thần nhìn không ra cấp bậc của Diệp Thạch, sau khi thăng cấp võ giả, ngược lại có thể đã nhìn ra. “Chẳng lẽ em…”
Diệp Thạch gắt gao trừng Mộ Thần, quát lớn: “Cút ngay!”