Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

chương 254

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Thạch khó hiểu hỏi Mộ Thần: “Có cách nào mà có thể không cần phá trận cũng đi được vào trong á?”

“Ngươi biết là vào thời thượng cổ, người ta làm thế nào để đi vào trong trận pháp không?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như là có một loại ngọc bội khắc họa trận pháp, nó có thể đồng hóa với trận pháp, mở ra một cái thông đạo lâm thời, sau đó có thể đi vào.”

Mộ Thần gật đầu nói: “Không sai.”

“Ngươi biết phương pháp làm ra loại ngọc bội đó sao? Ta nghe nói phương pháp đó đã thất truyền rồi mà?” Đôi mắt Diệp Thạch lấp lánh hỏi.

Mộ Thần nở nụ cười tràn đầy tự tin: “Thật ra phương pháp làm loại ngọc bội đó cũng không khó, chỉ có một chút thôi. Muốn làm ra ngọc bội thì người làm cần phải đồng thời tinh thông minh văn và trận pháp, mà ở thời thượng cổ, học thuật cũng không bị phân chia rõ ràng như hiện tại, có rất nhiều người tinh thông mấy môn học thuật một lúc, không giống bây giờ…”

Vẻ mặt Diệp Thạch sùng bái nói: “Mộ Thần thật là lợi hại quá đi!”

Mộ Thần lắc đầu nói: “Tạm thời đây chỉ là một ý tưởng mà thôi, cụ thể có thể làm được hay không thì còn phải nghiên cứu thêm một chút mới được. Thật sự thì, số tiền thù lao lần này so với vật bên trong thì đúng là gặp sư phụ.” Đôi mắt Mộ Thần nhanh chóng hiện lên ý lạnh.

Diệp Thạch đảo tròn mắt suy nghĩ, hỏi: “Mộ Thần, ngươi nhìn trúng thứ gì bên trong hả?”

Mộ Thần thản nhiên gật đầu nói: “Thanh Như Hiểu Thiên.”

Cặp mắt Diệp Thạch đột nhiên mở to: “Dị hỏa?! Trong đó có dị hỏa? Mộ Thần, làm sao ngươi biết được?!”

“Lànhờ Thanh Minh Diễm nhận ra được khí tức của nó, hẳnlà nó cũng nhận ra được dị hỏa trên người ta.” Thanh Minh Diễm rất tốt, nhưng trên bảng dị hỏa nó chỉ bài danh ở gần cuối, phẩm chất có hơi thấp. Nhưng Thanh Như Hiểu Thiên thì lại khác, nó chính là dị hỏa được bài danh thứ ba trên bảng dị hỏa. Nếu hắn có thể lấy được nó, vậy thực lực của hắn sẽ lập tức tăng mạnh.

Diệp Thạch đảo tròn mắt, có hơi buồn cười nói: “Ông ngoại nói máu của Linh tộc có thể thuần phục linh vật thiên địa, tỷ như là dị hỏa. Cho nên lúc trước ông mới tìm được Thanh Minh Diễm, còn nuôi dưỡng nó nữa.”

Mộ Thần nhíu mày nhìn Diệp Thạch, nghiêm khắc quát: “Lời như thế đừng có tùy tiện nói ra, bằng không ngươi chết thế nào cũng không biết đâu!!”

Diệp Thạch thè lưỡi, có chút ủy khuất lẩm bẩm: “Mộ Thần cũng không phải người ngoài mà.”

Mộ Thần nhẹ hít một hơi: “Là ta không tốt, ta có hơi nặng lời.”

“Không sao đâu. Mà chúng ta nghiên cứu ra ngọc bội rồi trộm đi vào hả?” Diệp Thạch hỏi.

Tuy rằng làm như vậy thì có hơi không phúc hậu với Ô Phượng, nhưng vì Mộ Thần, không phúc hậu thì cũng chỉ đành không phúc hậu.

Mộ Thần lắc đầu nói: “Sợ là không dễ, Ô Phượng để lại nhiều người bên ngoài bí ngoại như vậy, mấy người đó cũng không phải ăn chay, chỉ cần trận pháp có một chút dao động là mấy người đó chạy tới ngay.”

Diệp Thạch cắn môi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Mộ Thần híp mắt, trầm giọng nói: “Trước hẵng nghiên cứu ra ngọc bội đã rồi nói sau, nếu như không vào được, vậy có nghĩ bao nhiêu cũng chỉ uổng công.”

Diệp Thạch gật đầu: “Nói cũng phải.”

Hà Tĩnh Nguyệt ngồi ngoài bí ngoại nửa ngày mới thấy Trần Mộc kéo con dê hai sừng đi về, còn Diệp Thạch thì thần sắc như thường đi đằng sau Trần Mộc.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Trần Mộc và Diệp Thạch, bỗng cảm thấy quan hệ hai người này có hơi kỳ lạ.

Diệp Thạch đưa mắt nhìn trận pháp, mở miệng hỏi Ô Phượng: “Ô tiền bối, thường thì những người trước kia từng dùng thời gian bao lâu để phá trận?”

Ô Phượng bất đắc dĩ nói: “Ít thì mấy tháng, nhiều thì vài năm, nhưng trận pháp này như là xác rùa ý, đánh mãi không vỡ.”

Diệp Thạch chầm chậm gật đầu, “ồ” một tiếng.

Diệp Thạch không lên tiếng nữa, đi qua một bên ngồi xuống, bắt đầu phác thảo đường văn trận pháp. Dưới Linh Văn Nhãn của Diệp Thạch, toàn bộ đường văn trận pháp đều hiện rõ ràng.

Còn Trần Mộc thì trốn qua một bên, hết sức tập trung nướng thịt dê.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch hết sức tập trung phá trận, còn Trần Mộc lại không làm việc đàng hoàng mà đi nướng thịt dê, trên mặt không khỏi nóng lên.

Tuy rằng có chút chướng mắt với Trần Mộc không làm việc đàng hoàng, nhưng khi thịt dê được nướng xong, Hà Tĩnh Nguyệt lại một hơi ăn không ít, đương nhiên, người ăn nhiều nhất vẫn là Diệp Thạch, mà Ô Phượng cũng ăn không ít.

“Tay nghề ngươi không tồi đấy.” Ô Phượng khen ngợi Trần Mộc.

“Đa tạ tiền bối khích lệ.” Trần Mộc thản nhiên đáp.

“Ngươi là linh đầu bếp phải không? Có hứng thú tới Ô gia ta làm đầu bếp không?” Ô Phượng hỏi.

Hà Tĩnh Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt, hơi cau mày nói: “Ô tiền bối, Trần Mộc là trận pháp sư, nếu để hắn làm đầu bếp thì thật sựlà không trọng dụng nhân tài.”

“Cấp bậc linh đầu bếp của hắn đã tới lục cấp, tiền đồ làm linh đầu bếp cũng chưa chắc kém hơn trận pháp sư, nếu tới Ô gia, Ô gia tuyệt sẽ không bạc đãi hắn.” Ô Phượng nhướng mày nói.

“Nấu ăn chỉ là hứng thúcá nhân của ta thôi, ta cảm thấy có hứng thú với trận pháphơn.” Trần Mộc nói.

Ô Phượng nhíu mày hỏi: “Không có hứng thú làm linh đầu bếp? Vậy sao tay nghề ngươi lại tốt như vậy?”

Trần Mộc nở nụ cười nói: “Học nấu ăn chỉ là vì muốn cưới được tức phụ tốt thôi.”

Ô Phượng bắt đầu dụ dỗ: “Ngươi có người mình thích chưa?”

Trần Mộc gật đầu, trên gương mặt xấu xí hiện lên một chút ý cười, “Có chứ. Y rất thích ăn, khẩu vị cực tốt, thích nhất là mấy món ta làm, bảo vệ đồ ăn rất chặt.”

Ô Phượng: “…”

Diệp Thạch cúi đầu, hung dữ cắn một miếng thịt nướng trong tay.

Diệp Thạch tốn thời gian ba ngày mới vẽ xuống được toàn bộ đường văn trận pháp.

Mộ Thần quét nhìn trận pháp Diệp Thạch vẽ xuống vài lần, trong lòng đã có ý định.

“Ô tiền bối, ta không có cách nào để phá trận, nhưng ta có một cách có thể mang theo chín người vào.” Diệp Thạch đứng trước mặt Ô Phượng nói.

Ô Phượng vui mừng trong lòng, “Lời này là thật sao?”

Diệp Thạch gật đầu: “Tất nhiên là thật.”

Ô Phượng tức khắc tràn đầy vui sướng: “Tốt quá!”

“Muốn dẫn người vào cũng có thể, nhưng mà, ta có vài điều kiện.” Diệp Thạch dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói.

Ô Phượng im lặng cười, nói: “Ngươi nói đi.”

“Ta cũng muốn đi vào, thù lao lần này ta không lấy, nhưng những thứ ta đoạt được trong đó đều phảithuộc về ta, ta còn muốn mang theo Hà Tĩnh Nguyệt và Trần Mộc vào đó.” Diệp Thạch thản nhiên bàn điều kiện.

Hà Tĩnh Nguyệt nghe được lời Diệp Thạch nói, trong lòng vui mừng không thôi, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Thạch lại có ý như thế.

“Hà tiểu thư thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà Trần Mộc…” Ô Phượng liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, thầm nghĩ cho Trần Mộc vào đúng là lãng phí một vị trí.

Diệp Thạch lắc đầu, không nghĩ ngợi liền nói: “Không được, ta cần có hắn trợgiúp.”

Ô Phượng cắn chặt răng: “Được.” Tổng cộng có mười vị trí, Diệp Thạch, Hà Tĩnh Nguyệt cộng thêm Trần Mộc thì chính là ba vị trí. Tuy rằng Ô Phượng đau lòng, nhưng thấy tâm ý Diệp Thạch đã quyết, liền không thể không bán cho Diệp Thạch một cái nhân tình.

Ô Phượng cúi đầu âm thầm nghĩ: Thực lực ba người Diệp Thạch, Hà Tĩnh Nguyệt và Trần Mộc đều không mạnh, dù có đi vào chắc cũng không mò được bao nhiêu thứ.

Hà Tĩnh Nguyệt liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, tâm tình có chút là lạ. Ở trong mắt người thường, Trần Mộc là nhờ phúc của nàng mới được Diệp Thạch coi trọng, nhưng mà Hà Tĩnh Nguyệt lại có một loại cảm giác kỳ quái, giống như nàng mới là người bị nhân tiện ấy, kiểu như nếu không có Trần Mộc, có lẽ Diệp Thạch căn bản sẽ không nói tới nàng.

Hà Tĩnh Nguyệt không biết tại sao mình lại có loại cảm giác này, nhưng loại cảm giác này quả thật dị thường rõ ràng.

Diệp Thạch gọi đám người Ô Phượng đi tới bên cạnh mình, đánh ra một loạt pháp quyết với trận pháp, trận pháp liền hiện lên từng đợt ánh sáng đủ mọi màu sắc.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch đánh ra pháp quyết, chỉ biết cảm thán người Bạch gia thủ đoạn đúng là vô tận.

Hà Tĩnh Nguyệt không biết, Diệp Thạch pháp quyết đánh ra chỉ là thứ để che dấu tai mắt người khác, còn thứ chân chính có tác dụng lại chính là ngọc bội mà Diệp Thạch giấu trên người.

Kỳ thật nếu Diệp Thạch trực tiếp đưa ngọc bội cho đám người Ô Phượng, vậy đám người Ô Phượng cũng có thể tự truyền tống vào, nhưng Diệp Thạch lo sợ thủ đoạn của Mộ Thần bị bại lộ, thế nên Diệp Thạch không dám làm vậy.

Một trận ánh xanh chợt lóe, đám người Ô Phượng liền xuất hiện ở trong bí cảnh.

Ô Phượng nhìn Diệp Thạch, trong mắt không tự chủ toát ra vẻ bội phục, “Diên Tinh, ngươi thật lợi hại, ta nghĩ chỉ cần có đủ thời gian, ngươi tất có thể vượt qua phụ thân ngươi.”

Diệp Thạch khoát tay áo, lắc đầu nói: “Ta còn kém xa lắm mới bắt kịp phụ thân ta. Ô tiền bối, chúng ta ở chỗ này tách ra đi.”

Ô Phượng nhíu mày: “Ngươi không đi cùng chúng ta sao?”

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta muốn tìm kiếm cơ duyên của mình.”

“Được.” Ô Phượng nói.

Diệp Thạch và Mộ Thần chia nhau ra rồi rời khỏi, sau đó nhanh chóng hợp lại nhau.

“Thanh Như Hiểu Thiên ở đâu?” Thấy không có người ngoài, Diệp Thạch liền tùy ý mở miệng hỏi.

Mộ Thần chỉ ngón tay về phía Đông, nói: “Ở bên kia.”

Diệp Thạch vui vẻ nói: “Thật tốt, ta thấymấy người Ô Phượng đều đi về phía Tây.”

Mộ Thần ừ một tiếng. Trong bí cảnh này, nguyên khí ở phía Tây càng nồng đậm hơn, nếu không phải do hắn thân có dị hỏa, lại cảm ứng được khí tức của dị hỏa, thì phỏng chừng hắn cũng sẽ lựa chọn đi tới phía Tây, “Đi nhanh thôi, đừng để cho bọn họ nhìn ra manh mối.”

Diệp Thạch gật đầu, chân bước nhanh đuổi theo Mộ Thần.

Diệp Thạch vươn tay ra cầm tay Mộ Thần, Mộ Thần cũng nắm chặt tay Diệp Thạch không buông.

Diệp Thạch mím môi cười, trong lòng vô cùng kích động, thật tốt, rốt cục họ cũng có thể cùng nhau kề vai chiến đấu.

Mộ Thần cầm tay Diệp Thạch xuyên qua tầng tầng cấm chế, đi vào trong một hang đá.

Ở giữa hang đá có một một dàn tế, trên dàn tế có một ngọn lửa, phía trên không ngọn lửa có một khối tinh thể màu xanh lam đang trôi nổi, không biết là cái gì, nhưng từ nó tản ra một cỗ hàn khí thấu xương.

Ngọn lửa trên dàn tế vừa nhìn thấy Mộ Thần thì nhanh chóng hóa thành một con hổ màu xanh, gào một tiếng đánh tới Mộ Thần. Nhưng chỉ mới bổ nhào tới một nửa, tinh thể màu lam trôi nổi trên ngọn lửa liền phát ra từng cỗ hàn khí, con hổ màu xanh lại bị lôi kéo về.

“Dị hỏa này đang bị giam cầm?” Diệp Thạch hỏi.

“Hẳn là vậy, phía trên dị hỏahẳn là Âm Linh Tinh trong truyền thuyết, giá trị không hề nhỏ hơn dị hỏa, thứ này trời sinh đã khắc chế dị hỏa.”

“Loại dị hỏa Thanh Như Hiểu Thiên này có tên rất đẹp, nhưng nó thì lại rất bạo lực.Ta nghe nói Thanh Như Hiểu Thiên đã từng đốt cháy mấy trăm châu lục thành nơi đất cằn cỗi, hẳn bởi vì vậy nênThanh Như Hiểu Thiên mới bị giam cầm lại.” Mộ Thần chậm rãi nói.

Con hổ màu xanh dữ tợn nhìn Mộ Thần, ánh mắt đỏ như máu tràn đầy tham lam.

Mộ Thần híp mắt nghĩ, dị hỏa có thể cắn nuốt lẫn nhau, như vậy hẳn là con hổ xanh này đang coi trọng dị hỏa trên người mình.

“Con hổ này thật hung dữ!” Diệp Thạch nói thầm.

“Quả thật.” Mộ Thần híp mắt, Thanh Như Hiểu Thiên chính là dị hỏa dữ dằn có tiếng mà.

Diệp Thạch cắt một đường nhỏ trên bàn tay mình, máu của y liền rơi xuống đầu con hổ.

Con hổ kiêu ngạo kia tức khắc kêu thảm một tiếng, chợt nó hóa thành một con mèo, hoảng hốt kêu rên.

Diệp Thạch thấy dị hỏa dịu ngoan không ít, lập tức vui vẻ không thôi.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, đôi mắt co rút. Máu của Diệp Thạch vậy mà trời sinh khắc chế dị hỏa, được trời ưu ái có năng lực như vậy, Linh tộc sao có thể không bị người khác mơ ước.

“Ngươi nhanh thu dị hỏa đi.” Diệp Thạch vui vẻ nói với Mộ Thần.

Mộ Thần nén lo lắng gật đầu, một tòa Linh Tháp bỗng xuất hiện, dị hỏa – con mèo nhỏ màu xanh liền bị hút vào trong Linh Tháp.

Diệp Thạch thấy Mộ Thần đang dung hợp dị hỏa thì tự giác ngồi ở một bên hộ pháp, lại ở bên ngoài bày ra rất nhiều cấm chế, phòng ngừa những người khác tiến vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio