Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

chương 344

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch gia, trong một gian truyền công đường.

Mộ Thần ngồi phía trên đâu vào đấy giảng giải phương pháp luyện đan, một đám luyện dược sư phía dưới thì hết sức chuyên chú nghe, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng khát cầu.

Đại bộ phận luyện dược sư thường không thiếu nguyên thạch, thiếu nhất chính là đan thuật truyền thừa.

Luyện dược sư phần lớn đều quý trọng thứ của mình, cho dù có là sư đồ thì cũng sẽ không dốc túi dạy tri thức luyện đan của chính mình cho đồ đệ.

Cái gọi là dạy được đồ đệ, chết đói sư phụ, tại một giới này đồng dạng áp dụng.

Vì thế có một luyện dược sư bát cấp dốc lòng giảng bài, không hề bảo lưu giải đáp nghi hoặc, là những gì những luyện dược sư đang ngồi đây có tưởng cũng không dám tưởng.

Mộ Thần đã sắp bước vào luyện dược sư cửu cấp, giảng giải một ít tri thức luyện đan thất cấp, xác thực có chút đại tài tiểu dụng.

Trong mắt rất nhiều luyện dược sư thất cấp, tri thức luyện đan thâm thuý huyền ảo, khó có thể lý giải, đối với Mộ Thần mà nói lại dễ hiểu vô cùng.

Mộ Thần giảng giải kéo tơ lột kén, đâu ra đó, khiến người ta tỉnh ngộ, dưới một chúng luyện dược sư, sợ hãi than liên tục, một đám nín thở ngưng thần, sợ bỏ lỡ một câu nào của Mộ Thần.

Mộ Thần giảng giải hai canh giờ luyện đan thuật cho một đám luyện dược sư xong, rồi cho mấy luyện dược sư này một canh giờ để tự do hỏi.

Các luyện dược sư đặt câu hỏi đại đồng tiểu dị, Mộ Thần bình thường giải quyết vấn đề của một luyện dược sư, những người khác cũng có thể từ đó được lợi.

Ba canh giờ sau, các luyện dược sư tràn đầy ý do chưa hết từ trong truyền công đường đi ra.

“Mộ thiếu thật là quá kinh người, ta nghĩ ta đã có thể thử luyện chế đan dược thất cấp hậu kỳ rồi.” Hoàng Thành Phong vuốt râu mép, thần tình kích động nói.

Hoàng Thành Phong là luyện dược sư thất cấp trung kỳ, luyện đan thuật ở trong một đám luyện dược sư mà Bạch gia mời chào cũng coi như cầm cờ đi trước.

Từ khi quan hệ của Bạch gia cùng Đan Tháp bắt đầu đối lập, liền không ngừng có người lại đây đào góc tường, đề xuất điều kiện một lần so một lần cao hơn.

Hoàng Thành Phong cảm thấy Bạch gia đãi ngộ không kém, hắn lại từng chịu nhân tình của một trưởng lão Bạch gia, nên vẫn luôn không hề động tâm, sự thật chứng minh, hắn lựa chọn không hề sai.

Đãi ngộ tết hơn thì sao, làm gì so được với luyện đan thuật của mình tăng lên đâu?

Lúc trước Bạch gia đối với đám luyện dược sư bọn họ chẳng hề quan tâm, mặc kệ người khác đào tường, thật sự trong lòng Hoàng Thành Phong cũng có chút khó chịu, nhưng giờ mới biết thì ra là vì thế này.

“Nghe một câu nói của ngài, hơn mười năm đọc sách, những nghi vấn đặt ở trong lòng ta vài chục năm xem ra đã toàn giải.” Ứng Phàm hết sức hưng phấn nói, trong mắt hiện lên thần thái sáng quắc.

“Không biết lão nhân Tiêu Mạnh kia hối hận cỡ nào rồi.” Hoàng Thành Phong vui sướng khi người gặp họa nói.

“Tự làm bậy không thể sống!” Ứng Phàm vô cùng xem thường nói.

Tiêu Mạnh coi như cũng là đệ nhất nhân luyện dược sư trong Bạch gia, là một luyện dược sư thất cấp cao cấp.

Tiêu Mạnh làm người cao ngạo, xưa nay đối với mấy luyện dược sư thất cấp trung kỳ bọn họ đều luôn nhìn không vào mắt.

Bạch gia tại trên người Tiêu Mạnh đầu nhập vào đại lượng tài nguyên, cho đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều so với đám luyện dược sư thất cấp trung cấp bọn hắn.

Đáng tiếc, Tiêu Mạnh người này bạc tình bạc nghĩa, lúc người Đan Tháp đến đào góc tường, Tiêu Mạnh là tên thứ nhất rời đi, mà Tiêu Mạnh một mình đi còn không tính, còn khuyến khích mấy luyện dược sư lục cấp, thất cấp của Bạch gia đi cùng hắn.

Tiêu Mạnh đã từng chịu ân cứu mạng của một trưởng lão, nếu không phải Bạch gia cung ứng đầy đủ linh thảo, Tiêu Mạnh cũng sẽ không trở thành luyện dược sư thất cấp cao cấp.

Quả nhiên, bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, dưỡng như thế nào cũng là dưỡng không quen.

“Ta nghĩ nghe thêm Mộ thiếu giảng vài ngày nữa thôi, luyện đan thuật của ta sẽ đuổi theo Tiêu Mạnh.” Hoàng Thành Phong siết nắm tay, thần thái phi dương nói.

Đãi ngộ tốt hơn cũng không bằng luyện đan thuật tăng lên. Luyện đan thuật nếu tăng lên, đãi ngộ tự nhiên cũng tăng lên.

“Mấy vấn đề chúng ta hỏi, đúng là không thể làm khó được Mộ thiếu, ngươi nghĩluyện đan thuật của Mộ thiếu rốt cuộc đã là trình độ gì rồi?” Hoàng Thành Phong thần thần bí bí.

“Khúc Tâm Dương dùng Phản Linh Đan là đan dược bát cấp hậu kỳ, ngươi nghĩMộ thiếucó trình độ gì?” Ứng Phàm cười khổ nói.

Hoàng Thành Phong vuốt cằm, nói: “Mộ thiếu còn trẻ như vậy mà đã làluyện dược sư bát cấp hậu kỳ, thật đúng là khiến nhiều người xấu hổ!”

“Quả thật. Nhìn thấy Mộ thiếu, bỗng cảm thấy ta đây mấy trăm năm nay đều sống uổng phí.” Ứng Phàm cười khổ lắc đầu nói.

“Phải đó, nhưng chúng ta cũng không cần so sánhcùng nhân tài nghịch thiên như Mộ thiếu, Mộ thiếu còn trẻ mà luyện đan thuật đã cao như thế, nói không chừng có thể đặt chân tới cảnh giới luyện dược sư cửu cấp trong truyền thuyết kia.” Hoàng Thành Phong suy nghĩ nói.

Ứng Phàm nhíu mày, nói: “Hiện tại nói cái này, tựa hồ còn có chút sớm.”

Diệp Thạch mang theo Đại Bảo Tiểu Bảo đi về phía hai người.

Nhìn thấy người tới, Hoàng Thành Phong và Ứng Phàm vô cùng cung kính gọi: “Xin chào Diên Tinh thiếu gia.”

Về thân phận thiếu gia Bạch gia của Diệp Thạch, hai người cũng không coi trọng lắm, nhưng thân phận Diệp Thạch cũng lại là bạn lữ của Mộ Thần, khiến hai người tôn kính phát ra từ nội tâm.

“Hai người có nhìn thấy Mộ Thần không?” Diệp Thạch hỏi hai người họ.

“Mộ thiếu lúc này hẳn vẫn còn ở trong truyền công đường.” Ứng Phàm nói.

Diệp Thạch gật đầu cảm ơn: “Vậy các ngươi làm gì làm đi, ta đi tìm hắn.”

Hoàng Thành Phong nhìn theo bóng dáng Diệp Thạch, hết sức cảm thán: “Bạch thiếu không hổ là có được cực phẩm Linh Văn Nhãn! Nhãn lực quả làtốt.”

Ứng Phàm cũng đồng ý gật đầu: “Đúng thật vậy.”

“Mộ Thần.” Diệp Thạch thử gọi một tiếng.

Mộ Thần nhìn thấy Diệp Thạch, sắc mặt nhất thời ôn hòa hơn vài phần, “Ngươi đã đến rồi, vào đi.”

Diệp Thạch đi đến chỗ kế Mộ Thần, nhét Đại Bảo vào trong lòng Mộ Thần, mình thì ôm Tiểu Bảo hỏi: “Giảng bài có thuận lợi không?”

Mộ Thần cười cười: “Coi như thuận lợi đi.”

Ở thế giới cũ, khi đó hắn thường hay giảng bài thay thầy cô giáo, nhưng ở thế giới này giảng bài cho nhiều người như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, có cảm giác như trở về lại, cũng không tệ lắm.

“Trình độ những người đó thế nào?” Diệp Thạch hỏi.

“Tuy nói là thuật luyện đan bình thường, tư chất bình thường, ngộ tính bình thường, nhưng lại thắng ở chỗ vô cùng tò mò, rất ham học hỏi.” Mộ Thần cười cười nói.

Bạch Thừa Phong đứng ở ngay cửa, nghe Mộ Thần liên tiếp nói ra ba chữ ‘bình thường’, khóe miệng run rẩy một chút, sau đó lại nghe được Mộ Thần nói những người này hiếu học, khóe miệng lại thêm một lần run rẩy.

“Thừa Phong thúc thúc, ngài đã tới.” Mộ Thần ngẩng đầu nói.

Bạch Thừa Phong cười cười với Mộ Thần, nói: “Thần Nhi, ngươi cũng thật khá,đám luyện dược sư kia thấy ai cũng đều là một bộ mắt cao hơn đầu, nhưng khi đối với ngươi lại ngoan ngoãn như vậy.”

Mộ Thần cười: “Là do mọi người nể tình thôi.”

Nói thật ra, lấy trình độ luyện đan của hắn hiện giờ, mấy luyện dược sư này của Bạch gia và Lăng gia đối với hắn mà nói chỉ là tồn tại có thể có có thể không, hắn tốn sức bồi dưỡng cho những người này chỉ là muốn nói cho đám luyện dược sư đã rời đi hai nhà rằng: Ngươi đi, là ngươi ngu!

“Đó cũng là do thực lực của ngươi mạnh mẽ, mọi người mới cho mặt mũi.Mà này Mộ Thần, ngươi tính lên bao nhiêu khóa cho những người này?Sau khi xong khóa, ngươi cảm thấy trình độ bọn họsẽ thế nào?” Bạch Thừa Phong xoa xoa tay, có chút chờ mong hỏi.

Mộ Thần châm chước một chút, nói: “Chờ xong khóa, tám người luyện dược sư thất cấp hiện tại hẳn là có thể toàn bộ trở thành luyện dược sư thất cấp hậu kỳ, còn luyện dược sư lục cấp trung kỳ, có mười một mười hai người trở thànhluyện dược sư thất cấp cũng không phải vấn đề gì.”

Bạch Thừa Phong trừng lớn mắt: “Vậy thì tốt quá rồi.” Bạch Thừa Phong kích động đỏ bừng mặt, gần hai mươi vị luyện dược sư thất cấp, sắp phát đạt rồi!

“Vài luyện dược sư thất cấp thôi mà, Thừa Phong thúc thúc kích động như vậy làm gì.” Diệp Thạch không hiểu hỏi.

Bạch Thừa Phong xoa xoa mũi, nghĩ thầm trong lòng, ngươi tìm được một luyện dược sư thiên tài làm bạn lữ, đan dược ăn cũng không hết, đan dược trung phẩm cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, đan dược thượng phẩm thì chịu liếc mắt một cái, đan dược cực phẩm mới đập nổi vào mắt, tất nhiên là không biết người bình thường thiếu đan dược khổ sở bao nhiêu!

… …

Mộ Thần lên khóa giảng bài cho các luyện dược sư của Bạch gia và Lăng gia khoảng sáu ngày, luyện dược sư thất cấp của hai nhà nhất thời giống như măng mọc sau mưa mà nhiều lên.

“Thành!”

Lại một luyện dược sư thất cấp xuất lô, mấy luyện dược sư khác sôi nổi lên tiếng khen tặng.

“Tả Càng huynh, lợi hại!”

“Chúc mừng Tả Càng huynh đã trở thành luyện dược sư thất cấp!”

“Tả Càng huynh thật có thể nói là hậu tích mỏng phát!”

Tả Càng cười nói: “Đều nhờphúc của Mộ thiếu.”

Tả Càng ban đầu chỉ luyện dược sư lục cấp trung kỳ, ở trong đám luyện dược sư của Bạch gia rất không thu hút, nhưng lần này trong quá trình giảng bài, Mộ Thần phát hiện người này trên con đường luyện đan rất có linh tính, chỉ điểm một phen, thế là luyện đan thuật của Tả Càng lập tức như ngồi hỏa tiễn mà lên cao.

Tả Càng xem đan dược trong lô, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Đan dược thất cấp, Tả Càng cũng từng ảo tưởng tới việc chính mình sẽ trở thành luyện dược sư thất cấp, nhưng cũng chỉ là nghĩ tới mà thôi, vậy mà Tả Càng thật không nghĩ tới, ngày này lại đến nhanh như vậy.

Tả Càng thấp đầu, lúc trước Tiêu Mạnh rời đi, đồ đệ của Tiêu Mạnh cũng có khuyên hắn đi theo chung với Tiêu đại sư, Tả Càng lại cảm thấy Bạch gia đối với hắn không tồi, liền không rời đi.

Sau khi Tiêu Mạnh rời khỏi, đồ đệ của Tiêu Mạnh có mấy lần đưa tin nói cho hắn biết, Đan Tháp cho đãi ngộ tốt bao nhiêu, hắn ở lại Bạch gia thì ngốc cỡ nào, nói con người thì lên chỗ cao, nước thì chảy chỗ trũng.

Tả Càng nhìn đan dược, cười cười, nghĩ may mà không rời đi.

“Tả Càng, ngươi biết chưa? Hồ Khung từng trở về đấy.” Một luyện dược sư nói.

“Hắn về làm gì?” Tả Càng hỏi.

Hồ Khung là một đồ đệ của Tiêu Mạnh, là một luyện dược sư lục cấp cao cấp, lúc ấy Tiêu Mạnh rời đi, Hồ Khung cũng đi theo Tiêu Mạnh.

Luyện dược sư kém một tiểu giai, địa vị cũng kém xa nhau. Hồ Khung trước kia ỷ vào luyện đan thuật cao hơn Tả Càng, không ít lần ở trước mặt Tả Càng làm bộ làm tịch.

“Còn có thể làm gì? Muốn cầu Bạch gia nhận lại hắn chứ còn gì.” Luyện dược sư kia châm chọc nói.

“Bạch gia chắc chắn sẽ không đồng ý.” Tả Càng nói.

“Chứ gì nữa. Hắn bị người Bạch gia châm chọc khiêu khích một trận rồi đuổi ra luôn.Nói giỡn sao, cả những luyện dược sư phổ thông kia Bạch gia còn không thu, huống chi là những tên từng có một lần lịch sử phản bội.”

Tả Càng híp mắt, suy nghĩ nói: “Không biết Hồ Khung đến là ý của hắn hay là ý Tiêu Mạnh.” Bọn họ hiện tại mà gặp gỡ, chắc là Tiêu Mạnh lác mắt luôn.

“Thật ra Tiêu Mạnh cũng chả là gì, chỉ là một luyện dược sư thất cấp cao cấp mà thôi. Ta nghe nói Mộ thiếu sẽ giúpnhữngluyện dược sư thất cấp ban đầu toàn bộ đạt tới trình độ thất cấp cao cấp.” Một luyện dược sư thần thần bí bí nói.

Tả Càng cười nói: “Luyện đan thuật của Tiêu Mạnh đi so với Mộ thiếu thì chả là cái cóc khô gì.”

“Đó là tất nhiên rồi, Tiêu Mạnhlàm sao có thể so vớiMộ thiếuđược, hắn xách giày cho Mộ thiếucũng không xứng ấy.”

Tả Càng cúi đầu, Tiêu Mạnh tự cho mình rất cao, làm bộ làm tịch quá mức, nhưng giờ có Mộ Thần, mấy tên kia thì tính là gì chứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio