Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

chương 383

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần thứ hai luyện hóa mấy chục cái Nguyên Thủy Thuật Văn, thực lực Mộ Thần như nước chảy thành sông tiến nhập cảnh giới võ thánh lục tinh. cảnh giới

“Ối, tháp chủ, ngươi vậy mà đãtớivõ thánh lục tinh rồi.” Tháp Linh đầy ngạc nhiên nói.

“Mộ Thần lênvõ thánh lục tinh không phải là chuyện thuận lý thành chương sao?” Diệp Thạch nói.

Tháp Linh trừng mắt nói: “Bởi vì huyết mạch của tháp chủ thật sự rất nát, trước kia ta còn tưởng rằng tháp chủ nhiều nhất chỉ có thể trở thành võ tôn.”

Diệp Thạch đầy khinh thường liếc Tháp Linh: “Ngươi thật đúng là không có mắt. Ta đã sớm biết Mộ Thần sẽ trở thành võ thánh, còn sẽ trở thành võ thần nữa cơ.”

“Hả, ngươi đã sớm đoán được? Không ngờ ngươi lợi hại như vậy. Ta còn tưởng rằng ngươi nghĩ tháp chủ là bùn nhão không dính được lên tường,cho nên ngươi mới cố gắng tu luyện, sau đó coi tháp chủ như tiểu bạch kiểm mà nuôi chứ.” Tháp Linh nói.

Diệp Thạch: “…” Được rồi, y quả thật cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng mà Mộ Thần lợi hại như vậy, y đã sớm vứt bỏ ý nghĩ đó rồi.

Tháp Linh không để ý tới Diệp Thạch nữa, quay qua nói với Mộ Thần: “Tháp chủ, ngươi nhất định phải bảo trọng đó nhé! Ngươi đã là võ thánh lục tinh rồi, nếu chết thìthật sự rất đáng tiếc. Ngẫm lại ngươi một đường đi tới đây đã từng hấp thu biết bao nhiêu nguyên thạch chứ! Nếu như ngươi chết, ngươi làm thế nào đối mặt vớinhững nguyên thạch kia đây!”

Mộ Thần: “…” Thứ Tháp Linh chết tiệt này đúng là miệng tiện! Hắn hấp thu chút nguyên thạch kia còn không bằng một phần ba tên Tháp Linh bại gia tử này hấp thu đâu.

“Yên tâm, nếu như ta chết thật thì nhất định sẽ kéo ngươi chôn cùng, ta có hôm nay tất cả đều là bởi vì ngươi cơ mà! Ta mà chết thật, về sau ngươi sẽđitheo ta dưới địa ngục.” Mộ Thần âm trầm nói.

Tháp Linh: “…” Mộ Thần này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt!

… …

Mộ Thần lên võ thánh lục tinh, thực lực cũng tăng lên. Lúc này cách thời gian bùng nổ yêu thú triều cỡ lớn mà Mệnh Tộc tính ra còn có nửa năm.

Mộ Thần thăng cấp lên võ thánh lục tinh rồi cũng không chạy loạn chung quanh, cả ngày cùng các học thuật sư tham thảo về học thuật.

Trong bí cảnh, đan thuật sư tốt nhất là lão bất tử của Mệnh Tộc. Tuy rằng Mộ Thần và Mệnh Tộc từng có xung đột, nhưng Mệnh Tộc đã chủ động chịu thua, Mộ Thần cũng sẽ không bỏ không tài nguyên có sẵn.

Năm tháng sau, các môn học thuật của Mộ Thần như kỳ tích đồng thời lên tới cửu cấp hậu kỳ, tu vi cũng tăng lên võ thánh thất tinh, khiến cả đám học thuật cao thủ trong bí cảnh trợn mắt cứng lưỡi.

“Ngươi tỉnh rồi?” Diệp Thạch ngồi kế bên người Mộ Thần, mở miệng hỏi.

Trong năm tháng này, Mộ Thần cơ hồ không có thời gian rãnh rỗi. Không phải là đang học tập học thuật, nghiên cứu học thuật với người ta, thì hắn chính là đang luyện khí, vẽ minh văn, luyện đan, chế phù, bố trí trận pháp.

“Tình huống bên ngoài thế nào?” Mộ Thần hỏi.

Trước khi ngủ, Mộ Thần liên tục mười hai ngày bố trí bẫy rập ngoài bí cảnh, tinh thần lực cạn kiệt nghiêm trọng, sau đó thật sự không chống nổi mới tiến vào Linh Tháp nghỉ ngơi.

“Đã có ba lần thú triều nhỏ lại đây. Bẫy rập do ngươi bố trí dùng rất tốt. Đámyêu thú phần lớn đều bị bẫy rập chặn, mà những yêu thú đột phá bẫy rập tới được thìsức chiến đấu cũng giảm đi, bị mấy lão tổ tông chặn lại.” Diệp Thạch kể.

Mộ Thần thở ra một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Diệp Thạch thấy Mộ Thần mỏi mệt như vậy thì không khỏi đau lòng.

Mộ Thần am hiểu dung hợp năm môn học thuật. Một cái pháp khí phổ thông, nhưng qua tay Mộ Thần vẽ lên vài cái minh văn, trong khoảnh khắc có thể bộc phát ra uy lực gấp mười lần.

Hiện giờ Mộ Thần có thân phận rất siêu nhiên, tuy rằng Mộ Thần chỉ có thực lực võ thánh thất tinh, nhưng dĩ nhiên lại trở thành người có thân phận tôn quý nhất trong bí cảnh này.

Trước đó có một lần bùng nổ một làn sóng thú triều khá lớn. Lúc ấy Mộ Thần cùng Bạch Tế Tuyết, Lăng Thương, hai lão bất tử Mệnh Tộc và vài vị tuyệt thế cao thủ đồng thời ra tay diệt sát yêu thú. Cuối cùng, yêu thú Mộ Thần giết được lại nhiều hơn mỗi người Bạch Tế Tuyết. Sau lần thú triều đó mọi người đã nhất cử thành lập địa vị đệ nhất nhân trong bí cảnh của Mộ Thần.

“Ta ngủ đã bao lâu?” Mộ Thần hỏi.

“Hai ngày một đêm.Nhưng ngươi yên tâm, bên ngoài chỉ mớiqua vài canh giờ mà thôi.” Diệp Thạch an ủi.

Mộ Thần gật đầu: “Vậy là tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Diệp Thạch: “Được.”

“Mộ thiếu.” Một đường mà Mộ Thần đi qua, những tu luyện giả gặp gỡ Mộ Thần đều sôi nổi cung kính hành lễ với Mộ Thần.

“Lão tổ tông.” Mộ Thần tìm được Bạch Tế Tuyết phía trên tường thành.

Bạch Tế Tuyết nhìn thấy Mộ Thần, sắc mặt tức khắc thoải mái hơn vài phần, “Nghỉ ngơi tốt chưa?Làm khó ngươi rồi.”

“Tình huống thế nào rồi?” Mộ Thần hỏi.

Bạch Tế Tuyết híp mắt nói: “Nguyền rủa bùng nổ ngày càng thường xuyên, hẳn là không qua bao lâu, yêu thú trong nơi kiasẽ chạy đi ra.”

Diệp Thạch nhíu mày: “Kỳ quái.Yêu thú trong Vùng Cấm vì sao nhất định phải công kích con người?”

Mộ Thần khoanh tay nói: “Ma tộc là một chủng tộc bá đạo, bọn chúngcó thiên tính thích đoạt lấy, thích giết hại chủng tộc khác. Theo Ma tộc, chủng tộc khác đều là thấp hơn, không nên tồn tại.Thế nên đại khái là chúng ta đã phạm vào kiêng kị của bọn chúng.” Mộ Thần có dung hợp linh hồn lực từ mấy con yêu thú, bởi thế đối với tư tưởng của bầy yêu thú này có hiểu biết nhất định.

Diệp Thạch sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: “Chủng tộc này thật biến thái…”

“Kỳ thật, khi hấp thu nguyền rủa, những yêu thú đó thực lực có lẽ mạnh hơn, nhưng trí tuệ lại giảm xuống, chỉ biếtgiết chóc.” Mộ Thần ngừng một chút rồi nói.

Nguyền rủa tới trình độ lớn nhất sẽ ăn mòn thần chí của đám yêu thú này, đó cũng là nguyên nhân mà bẫy rập của bọn họ có thể đắc thủ nhiều lần.

Những con yêu thú trong bẫy rập cũng không biết suy nghĩ, chỉ biết đâm trái đâm phải.

Dù sao bọn nó cũng không phải sinh trưởng ở địa phương Ma tộc, muốn dung nhập Tiên Ma Khí thì phải trả giá lớn. Ma tộc là một chủng tộc vô cùng bá đạo vả lại còn tự cho mình rất cao. Đám yêu thú trong bí cảnh này cho dù thật có thể phi thăng tới Tiên Ma giới, bọn nó cũng chỉ là tồn tại thấp nhất trong Tiên Ma giới mà thôi.

… …

Hơn một tháng sau, thú triều lớn bị mọi người lo lắng hồi lâu rốt cục đúng hạn tới.

Bởi vì sớm có chuẩn bị, mọi người cũng không quá bối rối.

Mộ Thần đứng trên tường thành, nhìn thấy đám lớn yêu thú đi vào bẫy rập thì quát lớn một tiếng “Khai!”

Mộ Thần ở ngoài thành bố trí rất nhiều bẫy rập, một phần mở ra, còn một phần vẫn luôn không động, dùng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Những bẫy rập đó do Mộ Thần điều khiển, Mộ Thần chỉ hơi suy nghĩ là tất cả cấm chế sẽ lập tức khởi động.

Cấm chế Mộ Thần bố trí chính là loại liên hoàn, bây giờ đã khởi động toàn bộ, thanh thế xác thực khiến cho người ta sợ hãi.

Diệp Thạch đứng trên tường thành nhìn cảnh tượng trời sụp đất nứt xa xa cộng với khói thuốc súng nổi lên bốn phía, nhất thời tâm huyết sôi trào.

Diệp Thạch quay đầu nhìn gương mặt nghiêng kiên nghị, lãnh khốc của Mộ Thần, trong mắt hiện lên vẻ say mê.

“Đến rồi.” Mộ Thần bỗng nói.

Bẫy rập chỉ có thể ngăn được phần lớn loại yêu thú bò sát, còn loại yêu thú phi hành thì có rất nhiều bẫy rập ngăn không được.

Lăng Thương phất tay, tức khắc tiếng nổ từ Ma Tinh Pháo phát ra liên tiếp.

Trước thú triều bọn họ đã thu hoạch rất nhiều tinh hạch của ma thú, đủ để cung cấp nguồn lực cho Ma Tinh Pháo vận hành.

Diệp Thạch nhìn Ma Tinh Pháo san sát với nhau, tâm tình hưng phấn vô cùng. Trên những Ma Tinh Pháo này đều có minh văn do Mộ Thần vẽ, tuy nguồn lực tiêu hao vẫn không thay đổi, nhưng uy lực lại đề cao gấp ba.

Đàn yêu thú phi hành dưới uy lực của Ma Tinh Pháo đều hóa thành hư vô.

Mấy chục cái Ma Tinh Pháo xuất hiện cùng lúc, thanh thế quả thực làm cho người ta sợ hãi.

Từng đợt tiếng thú gào truyền đến. Chung quy bẫy rập của Mộ Thần cũng không phải vạn năng, luôn sẽ có yêu thú đột phá được bẫy rập và hướng lại đây.

Mấy chục vị tu luyện giả đã sớm bày xong trận địa sẵn sàng đón quân địch. Bọn họ đồng thời lấy ra phù chú cửu cấp thảy xuống đám yêu thú phía dưới.

Tiếp đó tiếng nổ mạnh vang lên bên tai không dứt.

Một đám tu luyện giả lui ra phía sau, một đám tu luyện giả khác ở phía trên lại một lần nữa ném phù chú cửu cấp xuống đàn yêu thú.

“Bắt đầu!” Bạch Tế Tuyết quát to một tiếng.

Một làn sát trận chợt hiện ra. Những yêu thú bước chân vào sát trận hơn phân nửa đều bị cắt thành mảnh nhỏ.

Các tu luyện giả trong Vùng Cấm, ai có thần thông, ai có pháp khí gì thì cũng đều lấy ra dùng. Sống chết trước mắt, cũng không có gì mà phải giấu diếm. Trong nhất thời có vô cùng nhiều màu sắc khác nhau hiện lên liên tục.

Mộ Thần hóa Linh Tháp thành một ngọn núi nhỏ, đập con nào trúng con nấy.

Biểu hiện của hai đóa dị hỏa một rồng một hổ cũng không kém bao nhiêu.

Nơi tiểu hỏa long với lão hổ đi qua đều biến thành một mảnh trơ trọi.

Diệp Thạch không ngừng khởi động sách trận pháp phát động sát trận. Sách trận pháp được Diệp Thạch cho hấp thu rất nhiều Nguyên Thủy Trận Văn, cấp bậc tăng lên rất nhiều. Mỗi lần trận pháp thuật công kích đều có thể trọng thương một con yêu thú.

Trận đại chiến của tu luyện giả cùng yêu thú trong Vùng Cấm này vẫn luôn duy trì tới ngày thứ mười tám.

Đám yêu thú lợi hại ào ào chạy tới đây mỗi lần đều khảo nghiệm trái tim của các tu luyện giả.

Đến cuối cùng, phù chú trong tay tu luyện giả tiêu hao không còn bao nhiêu, tinh hạch yêu thú để làm nguồn lực cho Ma Tinh Pháo cũng không còn dư lại.

May mà cuối cùng yêu thú đều bị đánh cho tàn phế, chủ lực toàn diệt, chỉ còn dư lại lính tôm tướng cua chạy trốn bốn phía.

Thú triều qua đi, Vùng Cấm liền tổ chức nhân thủ đi thanh lý chiến trường.

“Con yêu thú này đều bị đốt trọi, hẳn là do tiểu hỏa long của Mộ thiếu làm.” Một tu luyện giả nói.

“Con yêu thú bị đập nát thịt này hẳn là dotòa Linh Tháp củaMộ thiếu làm.”

“Mộ thiếu thật lợi hại ghê! Nghe nói hắn mới hai mươi ba tuổi thôi đấy. Lúc ta còn ở cái tuổi này thì vẫn chỉlà võ vương thôi.”

“Đúng vậy.Mộ thiếu ở ngoài thành đặt bẫy giết được chắc cũng cỡ nửa đàn yêu thú. Nếu không nhờ vậy, phòng tuyến ngoài thành có khả năng đã bị yêu thú đột phá rồi ấy. Nếu như phòng tuyến bị đột phá, chúng ta liền lành ít dữ nhiều.”

“Tuy rằng thú triềuđã tan, nhưng chúng ta vẫn không ra được...”

“Có thể sống tiếp đãrất tốtrồi, ngươi còn muốn đi ra ngoài?”

“Có lẽ Mộ thiếu sẽ có cách đi ra ngoài đâu. Nghe Bạch thiếu nói Mộ thiếu sẽ nghĩ cách mang yra ngoài gặp bảo bảo đấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio