Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

chương 16: độc tiễn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Các ngươi có thấy điện hạ ở đâu không?" Hoàng hậu đi vào tẩm cung của Vũ Văn Hiên nhìn chung quanh không thấy được người liền hỏi cung nữ trong phòng.

"Hồi hoàng hậu nương nương, điện hạ đến bây giờ còn chưa có trở về đây."

"Xú tiểu tử này lại chạy đi đâu?" Hoàng hậu xoay người vội vàng đi ra ngoài.

"Ai nha." "A." Hoàng hậu cùng Thu Hàm cũng đang đến tìm Vũ Văn Hiên đụng vào nhau.

"A, Hoàng hậu nương nương ngài không sao chứ?" Thu Hàm đứng lên đỡ Hoàng hậu dậy.

"Không có việc gì, ai nha, ta nói nha đầu ngươi gấp như vậy đến tìm Hiên nhi a? Bộ xương già này của ta cũng bị đụng sắp gãy rồi!" Hoàng hậu đứng lên nói làm Thu Hàm đỏ mặt.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Hoàng hậu nương nương." Thu Hàm trong giọng nói lộ ra sợ hãi.

"Không có việc gì, nhìn nha đầu ngươi sợ tới như vậy. Ta cũng không phải lão hổ không ăn ngươi. Nói sao thì ngươi cũng là con dâu bản cung đã định. Đi, chúng ta đi tìm tên xú tiểu tử kia." Hoàng hậu nắm tay Thu Hàm cùng đi tìm Vũ Văn Hiên.

Dọc theo đường đi hỏi qua rốt cục biết tiểu tử Vũ Văn Hiên này đi nơi nào. Nguyên lai là bị tiểu công chúa lôi đi chơi cùng. Đã hỏi được chỗ huynh muội hai người liền lập tức đi tìm bọn họ.

"Hoàng huynh, ngươi mau làm cho tq cái phòng ở a. Ta đã đem bàn ghế, các loại gia cụ đều nặn tốt rồi." Vũ Văn Tuyết tay đầy bùn kéo tay áo Vũ Văn Hiên.

"Hảo, bất quá phòng ở phải lớn một chút mới có thể đem hết mấy thứ đó của ngươi cất vào đi. Ngươi xem hoàng huynh làm cho ngươi một cái căn phòng lớn a." Vũ Văn Hiên lấy bốn tấm ván gỗ làm tường, sau đó dùng cái xẻng đem bùn hướng lên trên dán lại làm trần nhà.

"Hoàng huynh, ngươi thật sự cảm thấy phòng ở này rắn chắc sao? ngươi xem bùn đều nhanh rớt a!" Vũ Văn Tuyết nhìn bùn đều sẽ nhanh đến rơi xuống ,

"Đương nhiên rắn chắc." Vũ Văn Hiên lại vỗ vỗ bùn làm cho tường chắc chắn.

"Hoàng huynh, ngươi tay nghề không kém, một hồi Tuyết Nhi cho ngươi ăn kẹo." Vũ Văn Tuyết nhìn hình dáng dần dần thành hình của căn phòng cao hứng nói.

"Đương nhiên, hoàng huynh ta là kỳ tài độc nhất vô nhị a!" Vũ Văn Hiên trên tay nặn bùn còn không quên khoe khoang.

Hoàng hậu cùng Thu Hàm đứng ở phía sau bọn họ, nghe bọn họ đối thoại đều muốn chết đứng. Sớm biết rằng đứa nhỏ này thường ăn nói bất thường nào biết da mặt cũng dày như vậy. Quả thực làm người ta muốn cắn lưỡi.

"Hoàng huynh, chúng ta nặn vài cái tượng đất để vào đi!" Vũ Văn Tuyết đề nghị.

"Cũng được."

"Hiên nhi, Tuyết Nhi, các ngươi đây là..." Hoàng hậu thật sự là nhìn không được.

"Mẫu hậu." Hai huynh muội đồng thời nhìn về phía phát ra thanh âm. Hai người đồng dạng biểu tình mặt hoa miêu.

"Ha ha, các ngươi thật đúng là thân huynh muội a, đều đứng lên cho ta." Hoàng hậu buồn cười nhìn đến bọn họ như là diễn viên hề, sau đó lại nghiêm túc đứng lên, Thu Hàm cũng cố nhịn cười.

"Mẫu hậu, ngươi xem hoàng huynh làm cho ta một căn phòng lớn a!" Vũ Văn Tuyết sôi nổi chạy tới muốn nắm áo Hoàng hậu.

"Người tới, mang công chúa đi xuống tắm rửa thay quần áo. Hiên nhi ngươi theo ta lại đây!" Hoàng hậu cho người đem tiểu công chúa dẫn đi, nàng muốn đích thân giáo huấn nhi tử.

"Nga," Vũ Văn Hiên buông bùn đang tạo thành hình trong tay, đứng lên muốn cùng Hoàng hậu đi.

Chỗ tối cung tiến thủ nhắm ngay Thu Hàm. Lúc Vũ Văn Hiên, Hoàng hậu cùng Thu Hàm xoay người rời đi, một mũi tên bắn về phía Thu Hàm, Vũ Văn Hiên nghe được âm thanh tên vang. "Cẩn thận" Nói ra đã muốn không còn kịp rồi, Thu Hàm trúng tên.

"Hàm tỷ, ngươi thế nào?" Vũ Văn Hiên đỡ lấy Thu Hàm, nhìn chung quanh điều tra tên này từ chỗ nào phóng tới. Ám tiễn đả thương người thích khách sớm đã bỏ chạy, Vũ Văn Hiên không có tìm được hung thủ.

"Người tới, tăng mạnh đề phòng nhất định phải bắt bằng được thích khách này cho bản cung." Hoàng hậu lập tức cho người tăng mạnh phòng bị.

"Hiên nhi, máu là màu đen, trên mũi tên có độc." Hoàng hậu phát hiện màu máu trên lưng Thu Hàm không thích hợp.

"Hàm tỷ, Hàm tỷ, người tới mau truyền Thái y!" Vũ Văn Hiên ôm lấy Thu Hàm bị thương cấp tốc chạy đến căn phòng gần nhất.

"Hỗn cầu, ngươi cảm thấy chuyện này do ai làm vậy?" Thu Hàm nhỏ giọng nói cùng Vũ Văn Hiên.

"Đừng nói, ta đều biết. Ngươi trúng tên có độc." Vũ Văn Hiên đem nàng để lên trên giường.

"Thái y, Thái y có tới chưa? Ách, ta đã quên mất chính mình cũng biết y thuật. Thật sự là lo lắng quá sẽ bị loạn mà!" Vũ Văn Hiên nắm tay Thu Hàm bắt mạch nàng. Vũ Văn Hiên mày nhăn càng chặt.

"Hoàng nhi, Thu Hàm cô nương thế nào?" Hoàng hậu khẩn trương hỏi.

"Mẫu hậu, nàng trúng là khổng tước linh. Độc này không quá khó giải, nếu sư tỷ ở thì tốt rồi, y thuật của sư tỷ so với ta tốt hơn nhiều lắm. Mẫu hậu xin người dùng bồ câu đưa tin cho sư phụ, thỉnh sư phụ hoặc là sư tỷ đến một chuyến. Ta tạm thời khống chế độc của Thu Hàm trước."

"Hảo, hảo, hoàng nhi ngươi chuẩn bị như thế nào khống chế độc của Thu Hàm cô nương a?" Hoàng hậu thân ghé đầu vào trên giường nhìn Thu Hàm lo lắng nói.

"Độc này không dễ thanh trừ, chỉ có hút ra trước thì tạm thời coq thể giảm bớt độc ở trong cơ thể nàng." Vũ Văn Hiên xé áo của Thu Hàm.

"Hỗn cầu, ngươi làm gì?" Thu Hàm nghe được thanh âm áo bị xé nên hỏi nàng.

"Giúp ngươi đem độc hút ra, lúc này không quan tâm nhiều như vậy. Ngươi trước chịu đựng a, ta đem mũi tên rút ra," Vũ Văn Hiên nhè nhẹ đem mũi tên rút ra, sau đó dùng miệng phủ lấy miệng vết thương hút máu độc ra.

"Phụt, phụt..." Vũ Văn Hiên phun ra mấy ngụm máu màu đen.

"Mau, mau, lấy nước cho tam điện hạ súc miệng." Hoàng hậu nhìn hài tử của mình thế nhưng lại lấy thân mạo hiểm. Trong lòng lo lắng cho Thu Hàm lại cũng sợ hài tử của mình vạn nhất trúng độc làm sao bây giờ.

"Hàm tỷ, ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào?" Vũ Văn Hiên nhìn sắc mặt trắng bệch đã có chút hồi phục bình thường của Thu Hàm.

"Ta...hoàn hảo, ngươi vì sao lại...?" Thu Hàm muốn biết nguyên nhân.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, ta chỉ là làm hết khả năng bảo hộ ngươi mà thôi. Máu độc đã muốn hút hết, chỉ là độc tố này thực không dễ dàng thanh trừ, cho nên chỉ có chờ sư phụ hoặc là sư tỷ ta đến đây sẽ giúp ngươi thanh trừ hết. Trong lúc này ngươi không thể vận nội lực, bằng không độc khí công tâm sẽ không tốt lắm." Vũ Văn Hiên uống miếng nước nhổ ra nói.

"Ân." Thu hàm dúi đầu vào gối, nước mắt cũng rơi vào gối. Nàng thừa nhận chính mình bị hỗn tiểu tử này cảm động. Vũ Văn Hiên không để ý tánh mạng cứu chính mình, điều này làm cho lòng của nàng bắt đầu rối loạn.

"Hàm tỷ, hảo hảo nghỉ ngơi, ta kê chút thuốc thanh độc." Vũ Văn Hiên đứng lên viết ra phương thuốc cấp cung nữ, cho nàng đi lấy.

"Hoàng nhi, Thu Hàm cô nương không có việc gì đi, ngươi...sẽ không..." Hoàng hậu lo lắng cho thân thể hài tử của mình.

"Yên tâm đi, mẫu hậu ta không sao , độc vào máu mới có tác dụng, ta không sao đâu. Ảnh vệ này sao lại lơ là như vậy! Mẫu hậu nhờ người tăng mạnh thủ vệ, hoàng nhi đi trước cáo lui."

"Hoàng nhi, đổi quần áo rồi rửa tay, rửa mặt a." Nghĩ đến trên mặt cùng trên người nàng còn bẩn, hoàng hậu nhắc nhở.

"Nga, đã biết."

"Các ngươi là giám hộ như thế nào? Hành sự bất lực các ngươi chính mình nhìn đi, tự mình đi xuống lĩnh phạt đi! Ta cũng không muốn nhiều lời với các ngươi. Còn có phái nhiều người bảo hộ Thu Hàm." Vũ Văn Hiên cũng không có bao nhiêu trách cứ bọn họ, vì sự tình đã xảy ra, giết bọn họ cũng không thay đổi được gì. Thu Hàm trúng độc, bị thương là sự thật.

"Dạ, điện hạ. Thuộc hạ bảo hộ bất lực, thuộc hạ đi xuống lĩnh tội." Nhóm ảnh vệ cùng nói.

"Đi xuống đi!" Vũ Văn Hiên phất tay cho toàn bộ ảnh vệ lui xuống. Vũ Văn Hạo a Vũ Văn Hạo, lá gan ngươi cũng quá lớn! Ở tại hoàng cung còn dám ngang nhiên phái sát thủ đến ám sát. Nếu là địa phương khác Thu Hàm không chừng đã sớm chết hơn trăm lần. Nếu là không trừ ngươi, chẳng những Thu Hàm có nguy hiểm, ngay cả Lan Phong vương triều ta đều có nguy hiểm. Vũ Văn Hiên ngồi ở thư phòng suy nghĩ một số sự tình.

__________________

"Vương gia, Thu Hàm kia đã trúng độc khổng tước linh. Cho dù ta chờ không giết nàng, nàng cũng sống không được bao lâu. Vương gia cứ yên tâm!" Hắc y nhân cười gian nói.

"Hảo, đợi nha đầu kia chết, bổn vương tự nhiên có thưởng. Bất quá trong khoảng thời gian này vẫn là vất vả ngươi, trong thuốc của nha đầu kiangươi liền... ha ha ha."

"Dạ, Vương gia, nô tài hiểu rõ. hắc hắc." Hắc y nhân cùng Vũ Văn Hạo nhìn nhau cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio