EDIT + BETA: Jeong
———————–
Thấy cữu cữu không biết, Ôn Thần Húc cầm một trái lên bóp bóp, sau đó theo bản năng quay đầu lại.
Cầm lấy trái cây tay cậu dùng lực bóp một cái, Sở Thịnh Thần ý bảo cậu ngẩng đầu nhìn xem.
“A! Cư nhiên là màu xanh lục!”
Đối với ánh sáng của trái cây biến thành màu xanh lục, Ôn Thần Húc không nhịn được thu hồi tay cầm một trái khác cắn một cái.
Quả nhiên, cắn một cái xong liền nhìn thấy quả này trừ bỏ vẻ ngoài có màu đỏ thì ruột bên trong đều là màu xanh lục.
Cầm hai trái ăn xong, thấy mới lạ Ôn Thần Húc cầm lấy một trái nhét vào miệng người phía sau.
Nhìn thấy động tác của cháu trai, lại nhìn Hoàng thượng cười ăn trái kia vào, tươi cười trên mặt Từ Kinh Thương phai nhạt, không khỏi nhíu mi.
Hành động thân mật như vậy, không giống quan hệ rất tốt đi?
Hoàng thượng rốt cuộc cũng là Hoàng thượng, đối mặt với hắn Từ Kinh Thương cũng không dám quá mức làm càn, chỉ là trong lòng có chủ ý, chuẩn bị chờ một lát nữa phải hảo hảo nói chuyện với cháu trai.
Trong lòng có quyết định, kế tiếp trừ bỏ thỉnh thoảng cười cười nói với cháu trai hai câu, mặc dù nhìn Hoàng thượng thân cận với cháu trai của mình, Từ Kinh Thương cũng tạm thời không hề nói gì.
Ba người ngồi ở trong đình ăn trái cây, điểm tâm, nói chuyện phiếm, không khí nhất thời cũng tạm coi như là hài hòa.
Vốn là muốn nhịn đến khi Hoàng thượng rời đi rồi nói chuyện đơn độc với cháu trai nhà mình, nhưng khi nhìn thấy Hoàng thượng bưng ly trà đút cho cháu trai mình uống sau đó cũng dùng cái ly đó tự mình uống trà, thì Từ Kinh Thương phát hiện y không nhịn nổi nữa.
Y còn chưa từng dùng chung một cái ly với cháu trai, mặc dù có là Hoàng đế bệ hạ thì cũng quả thực chẳng thể nhịn được nữa!
“Không phải nói muốn đi dạo vườn sao? Vẫn ngồi ở đây thì sao được chứ.”
Từ Kinh Thương vừa dứt lời, liền đứng lên muốn ôm cháu trai mình đặt lên xe lăn.
Đã từng bị y đoạt người trong tay, Sở Thịnh Thần tự nhiên không thể không phòng bị, lúc thấy y vươn tay hắn cũng đồng thời ôm người nghiêng qua một bên tránh động tác của y.
“Muốn tiếp tục ngồi ở đây hay là đi dạo?”
Sở Thịnh Thần cúi đầu hỏi.
Ôn Thần Húc thật ra không có ý kiến, chỉ là thấy cữu cữu muốn đi dạo, liền nói
“Vậy thì đi dạo thôi.”
Cậu đã đưa ra lựa chọn, Sở Thịnh Thần tất nhiên không có ý kiến, ôm cậu đứng dậy nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống xe lăn.
“Một lát nữa sẽ dùng bữa, trái cây trước không được ăn.”
Sở Thịnh Thần cầm nửa dĩa bích quả trong tay cậu đặt lại lên trên bàn đá.
Bích quả ngọt thanh căn bản làm Ôn Thần Húc chưa ăn đủ, thấy hắn lấy đi tầm mắt nhịn không được nhìn theo tay hắn đến trên bàn.
Nhìn thấy biểu tình của cháu trai, người cữu cữu không có nguyên tắc nhịn không được nói:
“Một dĩa trái cây cũng không nhiều, căn bản không chiếm được bao nhiêu phần bụng, Tiểu Húc muốn ăn, thì cứ để cho hắn ăn.”
Nghe cữu cữu nói giúp mình, Ôn Thần Húc tán thành gật gật đầu, cậu ăn cái gì cũng chậm, tuy rằng đã ăn từ nãy đến giờ, nhưng chỉ ăn được có nửa dĩa.
Thấy cậu nhìn mình lộ ra bộ dáng chờ mong, Sở Thịnh Thần nói:
“Nếu ngươi thích, ta sai người đưa một sọt tới, chỉ là bây giờ không thể ăn nữa.”
Nửa dĩa trái cây so với một sọt trái cây, có đầu óc liền biết sẽ chọn cái nào.
Nhìn hai mắt cậu sáng sáng, ngoan ngoãn gật đầu, Sở Thịnh Thần cười cười xoa đầu cậu.
“Ngoan!”
Nhìn bộ dáng dịu ngoan của cháu trai, nhưng không phải dành cho mình, Từ Kinh Thương tâm nghẹn lại đem tay đặt trên xe lăn làm thế muốn đẩy cậu đi ra ngoài.
Liếc mắt nhìn y một cái, Sở Thịnh Thần đối với cái này cũng không nói gì, đứng ở một bên xe lăn.
Vì thế, ba người lấy Sở Thịnh Thần đi trước, Ôn Thần Húc ngồi trên xe lăn nắm lấy tay áo hắn, Từ Kinh Thương ở phía sau đẩy xe lăn ra ngoài đình.
Vốn dĩ Từ Kinh Thương cảm thấy bản thân cướp được quyền đẩy xe lăn thì rất vui vẻ nhưng khi thấy cháu trai mang theo một phần ỷ lại nắm tay áo Hoàng thượng, còn thường thường ngửa đầu nhìn hắn cười, tâm y không khỏi nghẹn thêm.
Nháy mắt y có cảm giác, quả nhiên ngay từ đầu y không nên đi Tây Cương!
Ở trong vườn dạo một vòng rất nhanh đã đến giữa trưa, Từ Kinh Thương đẩy xe lăn dọc theo hành lang về trong viện.
Đại sảnh trong viện, đã sớm có hạ nhân tiến vào dọn bữa ăn phong phú lên bàn.
Lúc dùng cơm, nhìn thấy Hoàng thượng giúp cháu trai gắp đồ ăn, Từ Kinh Thương cũng không cam lòng yếu thế buông đôi đũa của mình cầm đôi đũa dùng chung gắp cho cháu trai món cậu thích ăn.
“Tiểu Húc ăn nhiều một chút, cữu cữu không ở kinh thành ngươi đều gầy đi rồi.”
Mặc dù tâm tình tốt trở lại, nhìn thấy người bên cạnh đối với người trong lòng ân cần như vậy, cho dù đó là cữu cữu của cậu nhưng Sở Thịnh Thần cũng rất để ý, bởi vậy đang định buông đũa lúc này hắn tiếp tục gắp đồ ăn đặt lên trên chỗ thức ăn của Từ Kinh Thương mới gắp vào.
Lúc đầu Ôn Thần Húc còn rất sung sướng ăn đồ ăn hai người gắp cho, chờ thấy tốc độ ăn của mình còn thua tốc độ gắp món ăn của họ, trong chén dần xuất hiện một đỉnh núi nhỏ toàn đồ ăn, không nhịn được duỗi tay chặn cái chén lại nói:
“Cữu cữu, Huyên Nghiêu, đã đủ rồi!”
Sở Thịnh Thần buông đũa, cầm lấy chén canh đặt trong tầm tay cậu nói:
“Không vội, ngươi cứ từ từ ăn.”
Quét mắt nhìn chén canh trong tầm tay cháu trai, Từ Kinh Thương thầm hận chính mình chậm một bước, ngay sau đó bưng chén đũa ăn một đũa cơm to.
Cầm lấy cái muỗng uống hai ngụm canh, Ôn Thần Húc nhìn cái chén tràn đầy, gắp một khối thịt cá cẩn thận lóc xương đặt vào chén người bên cạnh.
“Huyên Nghiêu ăn cá.”
Sở Thịnh Thần vui vẻ gắp khối cá lên trực tiếp đưa vào trong miệng,
“Ăn ngon.”
Thân là Hoàng thượng, cách Sở Thịnh Thần dùng cơm tất nhiên tinh tế, thức ăn đưa đến trước mặt hắn tự nhiên đã được bóc vỏ hoặc lọc xương.
Cũng bởi vì vậy, mỗi lần đi ăn cơm ở bên ngoài, Ôn Thần Húc phát hiện hắn rất thích ăn cá nhưng bởi vì không biết cách lóc xương nên dứt khoát không động đến, vì vậy cậu trực tiếp lóc xương ra kẹp thịt cá cho hắn, đồng thời bản thân cũng ghi tạc điều này trong lòng.
Lóc xương hết nửa con cá kẹp vào trong chén hắn, Ôn Thần Húc gắp mấy khối thịt vịt vào chén người bên kia,
“Cữu cữu ăn vịt.”
Vốn dĩ tâm tình có chút hạ xuống cảm thấy cháu trai không thân với mình, Từ Kinh Thương lúc này lại cao hứng lên,
“Món Tiểu Húc gắp đều ngon!”
Ôn Thần Húc cười lại gắp cho y rất nhiều, sau đó cúi đầu nghiêm túc tự mình ăn.
Ăn một bữa cơm, ngoại trừ hai người giúp Ôn Thần Húc gắp đồ ăn, cậu trên cơ bản không cần duỗi tay, lại bởi vì đồ ăn gắp vào chén cứ liên tục tăng ăn đến căng bụng.
Từ bàn chuyển đến ngồi trên giường, Sở Thịnh Thần có chút đau lòng nửa ôm người vì ăn no căng nên có chút khó chịu vào lòng giúp cậu xoa bụng.
Ôn Thần Húc nhíu nhíu mi theo động tác của hắn mà hừ hừ hai tiếng, chậm rãi buông mi ra.
Nhìn thấy bộ dáng không thoải mái của cháu trai, Từ Kinh Thương hối hận vì gắp cho cậu quá nhiều đồ ăn, y đứng ở một bên hỏi,
“Tiểu Húc, nếu không cữu cữu cho người đi mời đại phu tới?”
“Ta một lát nữa là tốt rồi, không cần tìm đại phu đâu.”
Ôn Thần Húc nói.
“Cữu cữu sức lực lớn, để cữu cữu giúp ngươi xoa xoa đi.”
Từ Kinh Thương lại nói.
Sở Thịnh Thần bên cạnh vốn dĩ đang chuyên chú giúp cậu xoa bụng nghe vậy liếc mắt nhìn y một cái.
Có chút không hiểu ra sao, Từ Kinh Thương nhìn động tác tay mềm nhẹ của hắn, rồi nhớ lại câu nói lúc nãy, không khỏi ho khan một tiếng.
Ăn no căng bụng không phải là đại sự gì, Ôn Thần Húc thấy cữu cữu lo lắng, vừa cảm động vừa có chút ngượng ngùng.
“Cữu cữu, người ngồi đi, ta không có việc gì.”
Bụng đã không còn khó chịu nữa nhưng lại được bàn tay ấm áp xoa có chút thoải mái, Ôn Thần Húc dựa vào trên người người bên cạnh, chậm rãi nheo mắt lại.
Thấy mặt mày cậu dịu lại, đích xác không giống như không thoải mái như lúc nãy nữa, Từ Kinh Thương theo lời của cậu ngồi xuống chiếc ghế bên dưới.
Một lát sau, thấy cháu trai nhắm mắt tựa hồ đã ngủ rồi, Từ Kinh Thương đứng lên đi qua, hạ thấp âm thanh,
“Tiểu Húc đã ngủ rồi, không dám lại làm phiền Hoàng thượng, thần sẽ đưa hắn về nghỉ ngơi.”
Vừa rồi cậu chậm rãi thay đổi tư thế đem cái trán dựa vào trên vai mình, cho nên Sở Thịnh Thần cúi đầu chỉ thấy được chóp mũi cùng chiếc cằm tinh xảo của cậu.
Lúc này nghe y nói cậu ngủ rồi, Sở Thịnh Thần không đưa người cho y, ngược lại duỗi tay vỗ vỗ bờ vai cậu,
“Thần Húc tỉnh tỉnh…..”
Thấy Hoàng thượng thà tình nguyện đánh thức cháu trai cũng không cho mình ôm cậu đi nghỉ ngơi, tuy không thể nói gì nhưng Từ Kinh Thương lại không nhịn được nhíu nhíu mày.
“Ừm……”
Ôn Thần Húc còn chưa hoàn toàn ngủ say, cậu mở nửa con mắt nhìn hắn ngáp một cái,
“Ta buồn ngủ quá…..”
“Mới vừa dùng cơm xong trước đừng nên ngủ.”
Sở Thịnh Thần đỡ cậu ngồi dậy, lấy một ly nước ấm đưa đến bên môi cậu.
Há miệng uống hai ngụm nước, Ôn Thần Húc không mệt như trước nữa, cảm thấy trên người có chút bủn rủn, cậu ngồi thẳng dậy lười biếng duỗi cái eo.
“Chúng ta đi ra ngoài sân ngồi đi, đọc sách một chút rồi nghỉ ngơi.”
Sở Thịnh Thần nói đứng dậy khỏi ghế dài, ôm cậu đi ra ngoài.
Từ Kinh Thương đi theo ra ngoài, thấy Hoàng thượng ôm cháu trai mình ngồi xuống cái xích đu kì lạ dưới gốc cây cổ thụ thì dừng bước chân.
Trên người cháu trai nhà mình căn bản không có thứ gì để có thể mưu đồ, Từ Kinh Thương thật sự có chút nghĩ không ra, Hoàng thượng vì sao đối xử với cháu trai mình tốt như vậy.
Hai người ngồi trên xích đu ghé vào nhau đọc sách trong bao lâu, thì Từ Kinh Thương cách đó không xa đứng tại chỗ suy nghĩ sâu xa bấy lâu.
Chờ phục hồi tinh thần thì phát hiện xích đu hơi hơi lay động, không thấy ai ngồi trên đó, Từ Kinh Thương quay đầu liền thấy Hoàng thượng ôm cháu trai đi vào phòng.
Ba bước thành hai bước đi đến cửa, nhìn thấy cháu trai đã nằm trên giường, Từ Kinh Thương nhìn thoáng qua tựa hồ Hoàng thượng cũng chuẩn bị sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi, trực tiếp ngồi trước bàn.
Tuy không nói gì, nhưng ý tứ không cần nói cũng biếc.
Y dù sao cũng là cữu cữu của người trong lòng, Sở Thịnh Thần vẫn là nguyện ý cấp một phần mặt mũi, bởi vậy thấy y mặt vô biểu tình ngồi ở trước bàn tầm mắt thì nhìn thẳng trên giường, Sở Thịnh Thần duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu người trên giường, thấp giọng nói:
“Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ôn Thần Húc đã sớm mệt nhìn hắn cười ừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại.
Nhìn thấy Hoàng thượng nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Từ Kinh Thương không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ngồi một hồi, thấy cháu trai đã ngủ say, Từ Kinh Thương đi đến trước giường nhìn cậu một cái, như có như không than một tiếng sau đó ra ngoài ngồi ở trong sân.
Sở Thịnh Thần trước sau gì vẫn là Hoàng đế, tuy giữa trưa nhìn mặt mũi Ôn Thần Húc thỏa hiệp một lần, nhưng không đại biểu vẫn sẽ luôn thỏa hiệp. Hơn nữa sau bữa tối hắn phải rời đi ngay, cho nên buổi chiều lúc Từ Kinh Thương chen vào giữa hắn và Ôn Thần Húc, Sở Thịnh Thần trực tiếp ra lệnh cho y rời khỏi sân.
“Anh vì sao lại kêu cữu cữu ra ngoài?”
Ôn Thần Húc hỏi.
“Lúc em vừa ngủ hắn liền ngồi trong sân mãi cho đến bây giờ, ta nghĩ hắn nên đi nghỉ ngơi một chút.”
Ôn Thần Húc kỳ quái hỏi:
“Cữu cữu sao vẫn luôn ngồi trong sân?”
“Có thể vì lúc trưa em ăn nhiều không thoải mái, hắn không yên tâm.”
Sở Thịnh Thần thuận miệng nói.
“Cữu cữu thật là, em đã nói không có việc gì cữu cữu còn chưa tin.”
Ôn Thần Húc nở nụ cười, trong giọng nói lộ ra ấm áp.
Từ Kinh Thương không có ở đây, Sở Thịnh Thần liền trực tiếp đem người thân mật ôm vào trong lồng ngực, lúc cậu hỏi, hắn nói cho cậu vài tình huống của Sở Duệ, sau đó nhịn không được hôn hôn khóe môi đang giơ lên của cậu.
Bị hắn hôn trên mặt cùng trong lòng có chút ngứa Ôn Thần Húc quay đầu đi, trực tiếp ở trên môi hắn dùng sức hôn một cái.
“Chờ ngày nào đó cữu cữu có việc, em liền tiến cung thăm Duệ Duệ.”
Ôn Thần Húc nói.
“Chỉ đi thăm Sở Duệ?”
Sở Thịnh Thần dùng ngón cái vuốt khẽ môi cậu.
Rõ ràng vừa mới hôn hắn cũng không ngượng ngùng, nhưng bị hắn chạm vào môi như vậy, Ôn Thần Húc nhịn không được mặt đỏ lên một chút, kéo tay hắn xuống nói:
“Đương nhiên cũng thăm anh!”
Ở trong sân ngồi ngốc đến hoàng hôn, bồi cậu dùng xong bữa tối Sở Thịnh Thần lôi kéo cậu trao đổi một nụ hôn sâu mới trở về hoàng cung.
Ngày hôm sau, sáng sớm Từ Kinh Thương liền vào trong viện Ôn Thần Húc, trực tiếp vào phòng cậu.
Mới vừa rời giường rửa mặt xong, Ôn Thần Húc nhìn thấy cậu lộ ra một nụ cười mỉm,
“Cữu cữu sớm!”
“Sớm!”
Đáp lại một câu, Từ Kinh Thương nhìn lướt qua phòng sau đó nói:
“Dùng bữa sáng trước, đợi lát nữa cữu cữu có chuyện cần nói với ngươi.”
Có chút tò mò cữu cữu muốn nói với mình chuyện gì, Ôn Thần Húc cùng y dùng xong bữa sáng một lát sau liền tò mò hỏi:
“Cữu cữu, người muốn nói với ta chuyện gì?”
Đẩy hắn ra ngoài sân, Từ Kinh Thương bế cậu ngồi lên xích đu, mình thì ngồi trên xe lăn của cậu.
“Tiểu Húc, đáp ứng cữu cữu về sau dù có gặp lại Hoàng thượng cùng không được tùy ý với hắn như vậy, càng không được tùy tiện đút Hoàng thượng thức ăn.”
Từ Kinh Thương nghiêm mặt nói.
Không nghĩ tới y sẽ cùng mình nói cái này, Ôn Thần Húc hơi có chút kinh ngạc,
“Vì sao?”
“Hoàng thượng dù gì cũng là Hoàng thượng, nhưng ngươi ngày hôm qua như vậy là đại bất kính. Đến thức ăn, càng không thể tùy ý đưa cho Hoàng thượng, bằng không nếu là bởi vì thức ăn ngươi đút mà Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, vậy đó sẽ là tội lớn liên lụy đến cửu tộc.”
Ôn Thần Húc nhíu nhíu mày,
“Nhưng ta cùng Huyên Nghiêu là….. bằng hữu!”
“Hoàng đế không có bằng hữu.”
Từ Kinh Thương nói.
“Không có bằng hữu sẽ rất cô đơn.”
Ôn Thần Húc nhấp môi dưới nói, nhìn y một cái rồi nói tiếp:
“Cữu cữu không thích ta làm “bằng hữu” của Huyên Nghiêu sao?”
“Đúng vậy!”
Từ Kinh Thương nghiêm túc khẳng định.
Nghe vậy, Ôn Thần Húc có chút buồn rầu, cậu muốn nói chính mình thích Huyên Nghiêu, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cữu cữu lại có chút không nói nên lời.
Thấy cậu không nói lời nào, Từ Kinh Thương vỗ vỗ bờ vai cậu trấn an nói:
“Ngươi có Bàng Trí là bạn tốt, về sau còn có thể kết giao rất nhiều bằng hữu tính cách khác nhau, chuyện đó cữu cữu sẽ không quản ngươi, chỉ là Hoàng thượng xác thực không thích hợp để làm bằng hữu.”
“Huyên Nghiêu rất tốt.”
Nghe y nói, Ôn Thần Húc nhịn không được nói.
“Đúng vậy, hắn là một Hoàng đế tốt, điểm này cữu cữu thừa nhận.”
Từ Kinh Thương hiểu lầm ý tứ của cậu, cười trấn an cậu.
Hôm nay vấn đề này chỉ là nhắc trước, Từ Kinh Thương tin tưởng kế tiếp chỉ cần nói thêm vài lần, quan hệ của cháu trai cùng Hoàng thượng nhất định sẽ xuống dốc.
END CHAPTER