EDIT + BETA: Jeong
——————-
Ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn hôm nay lúc này đã vụt tắt về phía chân trời, lúc Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc mang theo mấy con thú rừng đã xử lý tốt về, Từ Kinh Thương cũng đã đốt lên một đống lửa.
Thời tiết lúc này, ban ngày thì còn ấm áp chờ đến khi mặt trời xuống núi thường thường có gió thổi qua, bất quá một đám người ngồi vây quanh đống lửa cũng không cảm thấy lạnh.
Thấy cháu trai nhìn chằm chằm không chớp mắt vào con gà rừng trong tay cẩn thận chuyển động nó, dưới ánh lửa làm khuôn mặt cậu có chút hồng hồng nhưng lại mang theo cảm giác vui vẻ không kìm nén được, Từ Kinh Thương liền cười ra tiếng.
“Bàng Trí, ngươi nói chín chưa?”
Ngửi được mùi hương ngày càng thơm, Ôn Thần Húc cầm gà rừng đến trước mặt mình nhìn nhìn, hỏi.
“Nhìn bên ngoài hình như là chín rồi, nếu không để ta cắn một ngụm xem thử?”
Bàng Trí nói.
“Vẫn là nướng thêm một lát nữa đi!”
Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ sau đó nói.
Chuyển động con thỏ trong tay, không muốn làm cháu trai thất vọng, Từ Kinh Thường thường thường nhìn nhìn về phía con gà trong tay cháu trai.
“Tiểu Húc, đã chín.”
Lần nữa nhìn về phía tay cậu, Từ Kinh Thương nhắc nhở nói.
Nghe vậy, Ôn Thần Húc như sợ nướng lâu hơn một chút sẽ thành than, nhanh chóng thu hồi tay.
Cầm con gà nướng nóng hổi thơm phức, Ôn Thần Húc sờ soạng lấy khăn bao tay lại xé một cái đùi gà xuống.
“Cữu cữu ăn đùi gà!”
Thấy cậu đầu tiên đưa cho mình trước, Từ Kinh Thương mặt mày hớn hở nhận lấy, bất chắp còn đang nóng hổi mà cắn một miếng lớn, sau đó khen nói:
“Ăn ngon thật!”
Nhìn tướng ăn của y, mắt Ôn Thần Húc cong lên, vừa rồi cữu cữu cứ nhìn chằm chằm gà trên tay cậu, quả nhiên là đói bụng rồi.
“Ta cũng muốn ăn đùi gà, Thần Húc ngươi không thể bên kia nặng bên nọ nhẹ được()!”
Nhìn thấy Từ Kinh Thương đã bắt đầu ăn, Bàng Trí sớm đã thèm kêu lên.
(): Ý chỉ phân biệt đối xử.
Chờ Ôn Thần Húc đem đùi gà bên kia xé ra đưa cho hắn, Bàng Trí mới dưới cái trừng mắt của Từ Kinh Thương mà há to mồm ăn.
Còn con thỏ và dạ dày thì chưa chín hẳn, Ôn Thần Húc để lại một cặp cánh gà còn dư lại chia cho Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc còn có hắc y nhân gọi là Huyền Thập Lục kia.
Đem đùi gà gặm đến chỉ còn xương, Bàng Trí mới khen:
“Thần Húc ngươi nướng ăn ngon thật đó!”
Tuy rằng chủ yếu là do gia vị, nhưng lần đầu nướng có thể giữ được độ lửa cũng đã rất không tồi.
Nhớ đến con chim bị hắn nướng thành than kia, Ôn Thần Húc nhấp môi cười, tiếp nhận khích lệ này của hắn.
Một bữa ăn hoang dã bọn họ mỗi người đều ăn đến tròn bụng, Bàng Trí còn chưa đã thèm vẫn còn nhớ đến lần tiếp theo.
Lần đầu ở bên ngoài trễ đến như vậy, Ôn Thần Húc ngẩng đẩu nhìn bầu trời đầy sao liếc mắt một vòng cũng không thấy hết, cậu tức khắc có cảm giác bản thân thật nhỏ bé.
Ngồi ở bên cạnh cậu Từ Kinh Thương ném thêm hai cành cây khô vào đống lửa, quay đầu thấy cậu nhìn lên trời, không khỏi cũng ngẩng đầu theo.
Đêm nay không trăng, nhưng những ánh sao lập lòe lại trang điểm cho màn trời đen nhánh, làm nó xinh đẹp hơn không ít.
“Sao ở biên cương cũng sáng như vầy.”
Từ Kinh Thương nhất thời muốn nói cảm xúc của mình.
Nghe y nhắc tới biên cương, Ôn Thần Húc quay đầu lại tò mò bảo y kể chuyện ở biên cương.
Bàng Trí đối với chuyện này rất hứng thú, cũng nâng mặt lên nhìn về phía y.
Thấy bọn họ muốn biết, Từ Kinh Thương liền chậm rãi kể cho bọn họ nghe.
Giữa ánh lửa, dưới lời kể của y, Ôn Thần Húc tựa hồ thấy được biên cương hoang tàn cùng những tướng sĩ nhiệt huyết.
Huyền Thập Lục lúc bọn họ còn đang ngồi nghe kể liền bận rộn lấy đồ đạc từ trong xe ngựa ra ở bên cạnh dựng hai cái lều một lớn một nhỏ, cũng nói rõ cái nhỏ là Ôn Thần Húc dùng một mình.
Chờ đến khi phát hiện thời gian không còn sớm, Từ Kinh Thương đưa Ôn Thần Húc đến lều nhỏ, Bàng Trí thì đi vào lều lớn bên cạnh.
Sau đó, bốn người cùng nhau thương lượng phân hai nhóm thay nhau gác đêm, bàn bạc xong Từ Kinh Thương và Huyền Thập Lục cũng đi vào lều lớn.
Buổi chiều giục ngựa chạy nhanh, Bàng Trí lại chạy tới chạy lui xung quanh nhặt cành cây khô, bởi vậy đã sớm mệt mỏi, cơ hồ là vừa tiến vào lều đã ngã xuống ngủ.
Mà Ôn Thần Húc sau khi đi vào lều, trước lấy giấy bút viết một đoạn thư gửi đi mới mang theo tươi cười đi vào giấc ngủ.
Ngày kế thời tiết không tệ lắm, chỉ là có chút gió, nghĩ đến lời dặn của Sở Thịnh Thần, Ôn Thần Húc tự giác mặc thêm một kiện xiêm y.
Nhậm Giai Lâm đốt lửa, lấy cái nồi ra đun chút nước ấm, rồi lấy điểm tâm có sẵn trong xe ngựa coi như là bữa sáng.
Tối hôm qua ăn có chút nhiều, Ôn Thần Húc cũng không thấy đói, bưng ly nước ấm ăn một khối điểm tâm liền dừng tay.
Bàng Trí phỏng chừng không thể nào thích ăn thứ này, dùng ba khối xong cũng vỗ vỗ tay không ăn nữa.
Nhìn bọn họ vẫn còn ăn, Bàng Trí đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng đi qua phía sau Ôn Thần Húc nói:
“Chúng ta đi dạo xung quanh đi.”
Thấy hắn đẩy cháu trai đi, tuy rằng không đi được xa nhưng Từ Kinh Thương vẫn đem điểm tâm ăn xong sau đó đứng lên đi theo.
Phát hiện Từ Kinh Thương cũng lại đây, Bàng Trí liền không hề chỉ đi vòng vòng xung quanh, mà là đi đến chỗ có nhiều cây cối nhất.
“Hoa kia thật đẹp!”
Nhìn thấy một bông hoa nhỏ máu tím mọc giữa một mảnh cỏ dại, Ôn Thần Húc nói.
“Đừng có đến gần bụi cỏ quá, cẩn thận có rắn!”
Từ Kinh Thương ở phía sau nhắc nhỏ một câu.
“Đã biết.”
Nghe có khả năng có rắn Bàng Trí liền không muốn ngốc ở đây nữa, lên tiếng xong liền cúi đầu nói:
“Nếu ngươi thích thì ta đi hái một ít về cho ngươi xem!”
Ôn Thần Húc còn chưa kịp nói không cần, hắn đã đi qua hái rồi.
Bởi vì vừa mới được nhắc nhở có rắn, Bàng Trí cũng không đi về hướng đó nữa, chỉ là vươn mình duỗi tay hái hoa.
“Cẩn thận!”
Thấy thân hình hắn bỗng nhiên nhoáng một cái ngã về phía trước, Ôn Thần Húc nhanh chóng duỗi tay kéo quần áo ở eo hắn.
Vốn dĩ thấy hắn bị ngã Từ Kinh Thương còn muốn cười nhạo hắn có như thế cũng đứng không vững, chờ thấy cháu trai kéo hắn liền cùng hắn ngã về phía trước, lập tức chạy qua.
Ai cũng không nghĩ đến sau một mảnh cỏ cây ở đây cư nhiên là trống không, Bàng Trí trực tiếp mang theo Ôn Thần Húc ngã xuống, Từ Kinh Thương chạy tới thấy không kịp giữ chặt cháu trai, liền dứt khoát nhảy xuống.
Phía trước là một cái sườn dốc, Từ Kinh Thương nhảy xuống xong không những không với tới cháu trai, lại bởi vì xúc cảm trơn trượt dưới thân muốn đứng vững cũng đứng không được, muốn dừng cũng không thể.
Ba người xào xạt xào xạt không biết đã lăn bao lâu, sau một tiếng bùm cũng ngừng lại, té lên một đống lá khô.
“Tiểu Húc không có chuyện gì chứ?”
“Thần Húc không có chuyện gì chứ?”
Đồng thời dừng lại, Từ Kinh Thương cùng Bàng Trí không rảnh lo cho mình nhanh chóng nhìn về phía Ôn Thần Húc.
Trên sườn dốc tất cả đều là cỏ, ngoại trừ đầu có chút choáng Ôn Thần Húc cũng không thấy chỗ nào không thoải mái, vì thế lắc lắc đầu.
“Không có việc gì.”
Từ Kinh Thương đi đến chỗ của cậu kiểm tra một phen rồi mới yên lòng, quay đầu nhìn về phía sau.
Liếc mắt một cái nhìn lại tất cả đều là màu xanh lục của cỏ, Từ Kinh Thương nhìn kĩ, phát hiện sườn núi bọn họ vừa lăn xuống chẳng những dài lại thực sự quá nghiêng, cơ hồ là một đường thẳng tắp, hơn nữa cỏ trên sườn núi cũng trơn không nắm lấy được.
Thử nhảy nhảy lên, Từ Kinh Thương phỏng chừng bản thân cũng không nhất định có thể đi lên được.
“Bàng Trí ngươi có phải bị thương rồi không?”
Chú ý đến mặt hắn có chút trắng Ôn Thần Húc hỏi.
Nghe vậy, Từ Kinh Thương xoay người đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống nói”
“Chỗ nào bị thương?”
“Không có việc gì, chỉ là chân giống như đụng vào tảng đá.”
Bàng Trí nói.
Quét mắt nhìn chỗ lòi lên có chút bén nhọn trên tảng đá mang theo một chút màu đỏ, thần sắc Từ Kinh Thương khẽ biến trực tiếp cuốn ống quần hắn lên.
Chờ xem xét phát hiện không bị thương đến gân cốt, Từ Kinh Thương nhẹ nhàng thở ra, từ trong lồng ngực móc ra dược tùy thân rắc lên vết thương hắn sau đó xé rách vạt áo giúp hắn băng bó.
“Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, tuy rằng miệng vết thương có hơi sâu nhưng chỉ cần dưỡng một thời gian là được.”
Bàng Trí cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó cúi đầu nói:
“Đều do ta không tốt…..”
“Không cần phải nói, dù sao xui xẻo cũng chỉ có mình ngươi.”
Từ Kinh Thương đánh gãy lời của hắn.
Tuy rằng lăn xuống không bị thương, nhưng trên mặt trên người lại dính không ít nước cỏ. Vừa nãy không rảnh lo, bây giờ Ôn Thần Húc lại cảm thấy có chút không thoải mái móc khăn ra lau mặt.
Nhìn thấy đồ của cháu trai, hơn nữa không xác định được cỏ kia có độc hay không, Từ Kinh Thương đứng lên muốn nhìn một chút chỗ nào có nước,
Lúc nãy chỉ chú ý đến sườn dốc bọn họ rơi xuống, hiện giờ nhìn lại về phái trước, Từ Kinh Thương kinh ngạc phát hiện phía trước không xa chỗ bị núi vây quanh lại có một thôn nhỏ.
Tuy rằng lát nữa mấy người Nhậm Giai Lâm khẳng định sẽ tìm xuống dưới đây, nhưng Từ Kinh Thương cảm thấy nếu không có dây thừng đủ dài thì khó mà thành được, bọn họ vẫn là nên tìm đường ra ngoài thôi.
Nhìn trái nhìn phải đi xuống dưới một chút nữa là có thể nhìn thấy thôn kia, Từ Kinh Thương quyết định dẫn bọn họ đến đó.
“Đi lên.”
Nhìn thấy y ngồi xổm trước mặt, Bàng Trí có chút khó hiểu, bất quá vẫn là nghe lời bò lên lưng y.
Đem hắn cõng lên xong, Từ Kinh Thương liền giơ tay bế cháu trai lên.
“Cữu cữu chúng ta đi đâu? Người trước đặt ta xuống dưới đi, như vậy quá nặng.”
Ôn Thần Húc nói.
“Cữu cữu tốt xấu gì cũng là tướng quân, chút sức lực này vẫn phải có.”
Từ Kinh Thương vững vàng ôm lấy cậu ý bảo cậu nhìn về phía trước.
“Chúng ta đi vào trong thôn nhìn xem.”
Biết thể trọng của mình Bàng Trí cử động một chút cũng không dám, chỉ nói:
“Tiếc là xe lăn không rớt xuống cùng.”
Từ Kinh Thương quả thực bị hắn nhị tới mức phát cười.
“Nếu xe lăn cũng rớt xuống, chân của ngươi đã gãy luôn rồi.”
Thôn kia quả nhiên không xa, chỉ đi gần mười lăm phút đã tới.
“Cữu cữu, bên này có có người, chúng ta qua bên này đi!”
Nhìn thấy nhà tranh bên ngoài thôn, Bàng Trí nói.
Từ Kinh Thương gật gật đầu, đi đến hàng rào tre bên ngoài.
“Tiểu hài tử!”
Nhìn thấy có một tiểu hài tử đang ở trong sân giặt quần sao. bàng Trí hô một tiếng, thấy bé ngẩng đầu liền vẫy tay nói:
“Lại đây lại đây, đem cửa mở ra đi.”
Tiểu hài tử kia ước chường bảy tám tuổi cũng không sợ người lạ, cầm quần náo ném vào trong thau đi tới nói:
“Các ngươi là ai? Có việc gì sao?”
Vốn dĩ là do mình liên lụy bọn họ rơi xuống, bây giờ còn phải nhờ cữu cữu cõng, trong lòng Bàng Trí có chút áy náy, chỉ nghĩ phải nhanh chóng xuống dưới, vì thế móc ra vài nén bạc vụn cho bé nói:
“Chúng ta lấy cớ uống nước, lại đây nghỉ chân một chút.”
Theo phản xạ tiếp được thứ hắn ném cho minh, chờ giang hai ta ra thấy là bạc, hai mắt tiểu hài tử sáng rực lên, lại liếc nhìn Từ Kinh Thương vừa cõng vừa ôm người một cái, nhanh chóng mở cổng tre ra.
Mở cửa ra, tiểu hài từ chạy vào nhà trúc lôi chiếc giường ra, lại chạy đi giúp bọn hắn rót nước.
Đặt hai người ngồi lên giường trúc, Từ Kinh Thương tới lu nước trong sân múc một chậu nước lại đây.
“Cảm ơn cữu cữu.”
Ôn Thần Húc rửa rửa tay và mặt cuối cùng cũng thoải mái.
“Uống nước!”
Tiểu hài tử cẩn thận bưng ba chén nước lại đây.
Sợ bé cầm rớt chén, Ôn Thần Húc nhanh chóng nhận lấy hai chén, cười nói:
“Cảm ơn.”
Nhìn nụ cười ôn hòa của cậu, tiểu hài tử ngây người một chút sau đó lắc lắc đầu nói:
“Không….. Không cần khách khí.”
Thấy bọn họ bắt đầu uống nước, tiểu hài tử dùng khóe mắt trộm nhìn bọn họ, phát hiện y phục bọn họ mặc thật đẹp mắt, đại ca ca vừa mới nhìn bé cười cũng đẹp.
Một hơi uống xong chén nước, Từ Kinh Thương cúi đầu nhìn về phía tiểu hài tử nói:
“Ngươi tên là gì?”
“Trần A Ngưu.”
“Thôn của các ngươi gọi là gì?”
“Vương gia thôn.”
“Đường đi ra ngoài ở đâu.”
“Tùy tiện chọn một ngọn núi là có thể ra ngoài.”
Tiểu hài tử chỉ vào đường núi xung quanh.
Nghe được lời này, Từ Kinh Thương nhìn lướt qua bốn phía, không thể không thừa nhận bọn họ một lần lăn lại lăn vào một cái bình.
Thấy y không lên tiếng, tiểu hài tử lại đi đến bên cái thau gỗ, ngồi xổm xuống giặt đồ.
Ôn Thần Húc bưng chén đánh giá cái sân, chờ nhìn thấy bé lại đi giặt đồ, nhịn không được vẫn là hỏi ra.
“Người nhà ngươi ở đâu?”
Động tác trên tay tiểu hài tử dừng một chút, cúi đầu không nói.
Nhìn thấy nước mắt nhỏ giọt vào trong chậu, Ôn Thần Húc có chút vô thố ngẩng đầu về phía cữu cữu nhà mình.
Bắn qua một ánh mắt “Không có việc gì” cho cậu, Từ Kinh Thương đi qua ngồi xổm trước mặt tiểu hài tử.
“Nam tử hán đổ máu không đổ lệ, trong nhà có chuyện gì có thể nói với chúng ta.”
“Không có chuyện gì.”
Tiểu hài tử cắn môi lắc lắc đầu, tiếp tục xoa xiêm y trong tay.
Bang ——
Tiểu hài tử nắm một góc áo giúp sức giặt, chờ nghe âm thanh như chén bể xuống trong phòng nhanh chóng đứng dậy chạy vào.
Nhìn theo bé vào nhà, Từ Kinh Thương đứng lên nói:
“Phỏng chừng là người trong nhà bị bệnh, đợi lát nữa trước khi đi chừa chút tiền hẳn là không có việc gì nữa.”
“Ừm.”
Ôn Thần Húc gật gật đầu, đem cái chén trong tay đặt qua một bên.
“Chúng ta ở chỗ này chờ sao?”
Bàng Trí hỏi.
“Phỏng chừng là bọn họ rất nhanh sẽ ra đây.”
Từ Kinh Thương cũng ngồi xuống.
––
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
Sở Thịnh Thần ngồi ở phía trên đem vài tấu chương ném xuống dưới, vài bị đại thần trong Ngự Thư Phòng toàn bộ quỳ xuống.
Thấy bọn họ quỳ xuống, Sở Thịnh Thần sắc mặt lạnh lùng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn họ.
Thật lâu không thấy Hoàng thượng trách phạt, đại thần quỳ gối phía dưới ngược lại càng thêm lo lắng đề phòng.
Lúc không khí trong Ngự Thư Phòng càng ngày càng ngưng trọng, bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ.
Biểu tình của Sở Thịnh Thần đầu tiên là càng lạnh lùng hơn một phần, sau đó như là nghĩ đến thứ gì khác, hướng Phúc An phất tay.
Đi đến cửa sổ đẩy cửa ra, chờ nhìn thấy con chim kia, Phúc An liền nhẹ nhàng thở ra.
Tới thật đúng lúc!
Nghĩ đến không khí vừa nói, Phúc An sờ sờ con chim sau đó đem thư tín trên đùi nó lấy ra, đem con chim giao cho tiểu thái giám ở một bên sau đó xoay người trở lại bên cạnh Sở Thịnh Thần.
Tiếp nhận lá thư, thần sắc Sở Thịnh Thần hơi tốt một chút, chờ nhìn thấy trên thư là thiếu niên nói khi trở về sẽ nướng thịt thú rừng cho mình ăn, còn khoe mẽ nói ở bên ngoài cậu chăm sóc bản thân rất tốt, trong mắt liền nhu hòa xuống.
Đọc đến cuối cùng, thiếu niên trái lại quan tâm hắn còn nói muốn nói chuyện với mình, tức giận trong lòng Sở Thịnh Thần liền biến mất.
Đọc lá thư hai lần, Sở Thịnh Thần cẩn thận đặt xuống.
Cảm giác được tức giận trên người Hoàng thượng đã biến mất, các đại thân bị khí thế hắn thả ra ép đến sau lưng đổ mồ hôi lạnh cũng quỳ ổn đi một ít.
Tâm tình tuy tốt, nhưng những người này Sở Thịnh Thần cũng không nhẹ nhàng tha.
Bất quá, các đại thần ban đầu cũng không trông cậy vào việc chạy thoát trách phạt vẫn nhẹ nhàng thở ra.
END CHAPTER