EDIT + BETA: Jeong
—————
Vị hoàng đế một thân long bào hoàng sắc đang ngồi ngay ngắn phía sau án thư, đôi tay cầm tờ giấy chăm chú đọc từng câu từng chữ, thần sắc nghiêm túc như là đang xem một việc quan trọng gì đó.
Đương nhiên, chỉ có Phúc An bên cạnh hắn mới biết, tờ giấy kia bất quá là thư của thiếu niên viết gửi mà thôi.
Lần đầu đi ra ngoài, trong lòng Ôn Thần Húc kỳ thực rất hưng phấn, nhìn thấy cái gì cậu đều muốn chia sẻ cùng với Sở Thịnh Thần ở kinh thành nơi xa, vì thế thi thoảng cậu sẽ vẽ tranh phong cảnh bên đường rồi gửi cho hắn.
Sau đó, bởi vì Sở Thịnh Thần viết thư tỏ vẻ những thứ cậu gặp bên ngoài hắn cảm thấy hứng thú, Ôn Thần Húc liền bắt đầu đem những chuyện lớn nhỏ mình gặp được đều biết thư cho hắn.
Bức thư lần này, vừa lúc Ôn Thần Húc rời khỏi thôn Vương gia viết, phải mất một ngày một đêm mới đến được kinh thành.
Trên thư viết bọn họ tới một thôn nhỏ, tuy rằng bên trong cậu viết lúc nhớ lại việc lăn xuống sườn dốc thì cảm thấy rất thú vị, nhưng Sở Thịnh Thần vẫn ở trong lòng nhớ cho Bàng Trí một bút.
Đọc tới phần cậu kể người trong thôn kia có bao nhiêu đáng giận, Sở Thịnh Thần cũng không có cảm xúc lớn như cậu, dù sao về chuyện này hắn cũng không biết sâu.
Chỉ là, đang đọc đến chỗ cậu viết người trong thôn thực hung hăng mà lấy đồ ném bọn họ, Sở Thịnh Thần liền bỗng nhiên cảm thấy mấy thôn dân kia đích xác là điêu dân.
Lại nhìn đến phía sau, cậu lo lắng về sau không biết trong thôn có thể phát sinh chuyện như vậy nữa không, Sở Thịnh Thần trực tiếp quyết định phái người đi quản cái thôn kia.
Trên thư còn viết một ít chuyện nhỏ khác, tỷ như cậu thích ăn thứ này thứ kia linh tinh.
Chỉ là, đang đọc đến đoạn cậu khen Huyền Thập Lục cái gì cũng biết, còn rất lợi hại, Sở Thịnh Thần nhịn không được nhíu mi, trong lòng có chút không thoải mái.
Nhưng mà, chờ đọc đến đoạn sau, ở phần kết cậu vẫn như cũ viết rất nhớ mình, lông mày của Sở Thịnh Thần lại giãn ra, biểu tình cũng nhu hòa xuống, nhắc bút hồi âm cho cậu.
––
Mấy người Ôn Thần Húc rời khỏi thôn Vương gia liền đến một nơi gọi là Vãn Thành, huyện lệnh trong thành này thực ra là một vị quan không tồi, mấy người Nhậm Giai Lâm còn chưa nói thân phận đã công chính đem án tử này phán công bằng.
Vương Tứ hại tính mạng của người khác còn không biết hối cải, trực tiếp bị phán sang thu sẽ xử trảm.
Án tử này là thẩm công khai, phán xong, mẫu tử Trần gia liền ôm nhau khóc lên.
Mà bá tánh bên ngoài nghe xong liền mắng Vương Tứ, cũng mắng tới mấy người trong thôn Vương gia.
Chờ đến khi sự tình của thôn Vương gia truyền ra ngoài, người của thôn Vương gia đến thị trấn gần nhất mua đồ, trên cơ bản người trong thị trấn đó đều không muốn bán cho bọn họ, nhưng đó là chuyện của sau này.
Bởi vì trên đùi của Bàng Trí có vết thương, nên mấy người Ôn Thần Húc liền quyết định ở chỗ này một đoạn thời gian.
– A…… Nhàm chán quá….. Thực là nhàm chán a………..
Ôn Thần Húc đang ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh sắc bên ngoài, nghe người trên giường nói trên mặt liền mang theo chút ý cười.
– Thần Húc à, chúng ta đi ra ngoài dạo đi!
Ngó cậu vài cái, thấy cậu không còn không để ý đến mình nữa, Bàng Trí nói thẳng.
Ôn Thần Húc lúc này mới thu hồi lại tầm mắt, đẩy xe lăn qua nói:
– Đại phu bảo phải để cho người nằm trên giường mấy ngày dưỡng chân cho tốt.
– Nói dưỡng chân thì để ta gặm vài cái móng heo là được, không cần phải bắt ép ta nằm đâu đúng không?
Nghĩ tới móng heo kho bí truyền trong cửa tiệm nữa, Bàng Trí nuốt nước miếng.
– Ngươi đã ăn rất nhiều móng heo.
Ôn Thần Húc có chút cạn lời, nói.
– Nhưng mà như vậy ta rất nhàm chán…..”
– Vậy ngươi đi đọc sách đi.
Ôn Thần Húc đem quyển sách trên bàn bên cạnh mình đưa qua.
Tiếp nhận sách sau đó nghiêm túc lật lật, Bàng Trí vẻ mặt chính nghĩa nói:
– Ta xem không hiểu!
Nói xong, hắn bày vẻ mặt lấy lòng nháy nháy mắt với Ôn Thần Húc.
– Thần Húc, huynh đệ tốt, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi, nếu sợ thì ở gần khách điếm dạo một vòng!
– Cầm ngược rồi.
Ôn Thần Húc chỉ vào sách trong tay hắn, vẻ mặt kỳ quái như đang nói: “Lật lại ngươi mới xem hiểu”
Thuận tay bỏ quyển sách qua một bên, thấy tầm mắt cậu lại rơi vào trên sách, Bàng Trí lại cẩn thân vuốt thẳng cuốn sách sau đó cẩn trọng đặt sang một bên, làm xong thì nhìn cậu cười mang theo chút chờ mong.
– Đi ra ngoài khẳng định không được, móng heo muốn hay không?
Thấy hắn như vậy, Ôn Thần Húc vẫn là thỏa hiệp.
– Muốn!
Vẻ mặt Bàng Trí “Sao không nói ra sớm” lưu loát, xúc tích phun ra một chữ.
Lắc đầu nhìn người trên giường đang ôm một mâm móng heo gặm, dư quang nhìn thấy có một con chim đang bay từ trên trời xuống đây.
Nhìn thấy con chim đó ngừng lại trên cửa sổ, mặt Ôn Thần Húc mang theo tươi cười đẩy xe lăn qua vươn tay.
Con chim kia đã quen thuộc với cậu vỗ cánh đến trước mặt cậu, chờ cậu lấy xuống thứ trên đùi mình thì kêu hai tiếng rồi dừng lại trên cửa sổ.
Nghe được âm thanh, Bàng Trí từ mâm móng heo kho của hắn phân ra một chút chú ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phía trước cửa sổ đang cầm một bức thư, từ lông mi đến môi của cậu đều đang mỉm cười liền vùi đầu tiếp tục ăn.
Bàng Trí đại khái cũng biết người cậu viết thư là ai, bất quá, chỉ cần cậu vui vẻ là được.
Vốn dĩ Từ Kinh Thương tính chuẩn bị mang cháu trai ra đường chơi, nhưng bởi vì cậu muốn ở lại bồi Bàng Trí, nên tự bản thân đi.
Cảm thấy cháu trai khẳng định sẽ thích mấy thứ nhỏ nhỏ thú vị này, Từ Kinh Thương tiến vào liền nhìn thấy cháu trai đang ngồi trước cửa sổ, ánh mặt trời vây quanh cậu làm nụ cười sung sướng, vui vẻ hiện rõ còn tôn thêm vài phần ngọt ngào.
Đặt đồ trên tay xuống bàn, Từ Kinh Thương lẳng lặng ngồi xuống ghế.
Trộm nhìn người vừa tiến vào đã an tĩnh ngồi trước bàn, Bàng Trí xoay người sườn mặt đối diện với y tiếp tục gặm móng heo trong tay.
Đọc thư hai lần, Ôn Thần Húc gấp giấy lại đặt vào trong hộp gỗ nhỏ của mình khóa lại.
– Cữu cữu người trở lại rồi!
Ôn Thần Húc nhìn thấy y, tâm tình vốn không tồi càng tốt hơn một ít.
Từ Kinh Thương đứng lên, lập tức đi ra phía sau cậu.
– Cữu cữu dẫn ngươi ra ngoài dạo được không?
Tùy là hỏi, nhưng vừa nói xong đã đẩy xe lăn ra ngoài cửa, Ôn Thần Húc ngây ra một lúc mới trả lời một tiếng.
– Vâng.
Bàng Trí cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhìn bọn họ đi ra ngoài, cũng không kêu nhàm chán.
Đoàn người bọn họ trực tiếp bao tiểu viện (sân nhỏ) đằng sau khách điếm, ngoại trừ bên ngoài có tám gian sương phòng, thì trong sân còn trồng rất nhiều hoa cỏ.
Đẩy cậu từ sương phòng đi ra, Từ Kinh Thương thả chậm bước chân đi vào trong sân.
– Cữu cữu, người có chuyện gì có phải không?
Sân vốn không lớn, phát hiện hai người bọn họ đi vòng quanh tường hai vòng, Ôn Thần Húc quay đầu có chút lo lắng nhìn y/
Tiếp xúc với ánh mắt của cậu, rối rắm trong lòng Từ Kinh Thương bỗng nhiên tan hết, đẩy cậu đến trước bàn đá dưới tàng cây.
Cầm ấm trà lên đổ hai ly trà, đưa một ly đến trước mặt cậu, Từ Kinh Thương nói:
– Cữu cữu muốn nói chuyện với ngươi.
Ôn Thần Húc nháy mắt ngồi thẳng lại, nghiêm túc nhìn y.
Cười cười xoa nhẹ đầu cậu, Từ Kinh Thương nói:
– Viết thư cho ngươi là Hoàng thượng phải không?
– Đúng vậy.
Ôn Thần Húc liếc nhìn y một cái, gật gật đầu.
Từ Kinh Thương nói:
– Trên thư các ngươi viết về việc gì?
– Là một ít việc phát sinh mỗi ngày.
Ôn Thần Húc nhấp môi dưới, rũ mắt xuống nói.
Nhìn cháu trai có chút xấu hổ, Từ Kinh Thương hơi hơi hé miệng.
– Ngươi cùng Hoàng thượng……
Nghe y nói một nửa thì không nghe được, Ôn Thần Húc có chút nghi hoặc giương mắt, nhìn thấy biểu tình có chút do dự của y thì bỗng nhiên hiểu được y đang muốn hỏi cái gì.
Ôn Thần Húc trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát sau đó nhịn không được nói:
– Ta và Huyên Nghiêu, chúng ta….. ở bên nhau.
Nói xong, Ôn Thần Húc cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng.
Sau khi nghe xong, y có loại cảm giác quả nhiên là thế, Từ Kinh Thương nhất thời không biết trong lòng có tư vị gì.
– Cữu cữu…..
Ôn Thần Húc lẳng lặng nhìn y, thấy y từ nãy đến giờ không nói gì, nhịn không được gọi một tiếng.
– Các ngươi khi nào ở bên nhau?
Từ Kinh Thương áp xuống cảm xúc hỗn độn trong lòng hỏi.
– Trước khi rời kinh thành không bao lâu.
Ôn Thần Húc không cần suy nghĩ trả lời.
Nghe được thời gian cũng không dài, Từ Kinh Thương theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghiêm túc nói:
– Tiểu Húc, Hoàng thượng không phải là người thích hợp để ở bên.
– Vì sao?
Ôn Thần Húc nhìn y.
– Huyên Nghiêu rất tốt!
– Hắn là Hoàng đế. Hơn một tháng nữa hắn sẽ phải lập hậu nạp phi.
Từ Kinh Thương nói.
Lý do thứ nhất Ôn Thần Húc cảm thấy không tính nó là lý do, đến cái thứ hai…..
– Huyên Nghiêu đã nói hắn sẽ không lập hậu, càng sẽ không có người khác.
Ôn Thần Húc nói, bên môi không nhịn được giương lên nụ cười thuần túy.
Từ Kinh Thương đầu tiên là bởi vì Hoàng thượng thế nhưng có thể đảm bảo như vậy ngây ra một lúc, sau đó lại nói:
– Mặc dù hiện tại hắn nói như vậy, nhưng về sau thì ai có thể xác định?
– Huyên Nghiêu nói, ngôi vị hoàng đế về sau sẽ là của Sở Duệ, cho nên hắn không cần phải lập hậu!
Còn chuyện hắn đã nói chờ Sở Duệ lớn lên liền thoái vị mang mình đi nơi nơi du sơn ngoạn thủy, Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ vẫn không nói ra.
– Ta tin hắn.
Ôn Thần Húc nói.
Nhìn biểu tình kiên định, nghiêm túc của cháu trai, Từ Kinh Thương nhất thời không biết phải nói thế nào cho phải.
Một lát sau, y bỗng nhiên cười, duỗi tay đặt lên vai cháu trai hỏi:
– Ngươi cùng hắn ở bên nhau vui vẻ không?
– Rất vui vẻ!
Ôn Thần Húc gật gật đầu.
– Không phải hắn thì không được?
Từ Kinh Thương tiếp tục hỏi.
– Ừm!
Ôn Thần Húc nhìn thẳng y, dùng sức gật đầu.
– Được rồi!
Từ Kinh Thương bao dung nhìn cậu.
– Vậy để cữu cữu nhìn thử xem, nếu hắn có thể thực hiện được những gì hắn đảm bảo và thực sự sẽ cho ngươi mãi mãi vui vẻ, thì ta đây liền thừa nhận hắn. Nếu ngày nào đó hắn làm tổn thương đến ngươi, cho dù hắn có là Hoàng thượng đi chăng nữa cữu cữu nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hốc mắt Ôn Thần Húc có chút nóng lên, cậu mím môi sau đó duỗi tay ôm lấy người đã cho cậu ấm áp như người nhà.
Đồng dạng duỗi tay ôm lấy cậu, Từ Kinh Thương vỗ vỗ lưng cậu.
Bình phục một chút cảm xúc, xác định mở miệng sẽ không mang theo một chút nức nở nào, Ôn Thần Húc cười nói:
– Ta sẽ nói với Huyên Nghiêu, về sau nếu hắn đối với ta không tốt, ta liền kêu cữu cữu đi đánh hắn!
– Nếu ngươi bỏ được, cữu cữu trở về liền giúp ngươi đánh trước một trận!
Nghĩ đến cháu trai bảo bối của mình bị sói đuôi to ngậm đi, Từ Kinh Thương nghiến răng mang theo nửa phần nghiêm túc nói.
– Hắn hiện tại rất tốt, không được đánh hắn!
Ôn Thần Húc nói.
– Tiểu tử thúi!
Từ Kinh Thương vỗ vỗ đầu cậu, sau đó đứng lên nói:
– Đi thôi, cữu cữu mới vừa mua về cho ngươi không ít thứ thú vị, ngươi trở về xem thử có thích không.
– Cữu cữu mua ta khẳng định sẽ thích!
Ôn Thần Húc cười nói.
Sau khi nói quan hệ giữa mình và Sở Thịnh Thần cho người duy nhất mình nhận là người nhà, cả người Ôn Thần Húc đều cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Ở trong lòng cậu, Từ Kinh Thương ngay từ đầu là một cữu cữu tốt, sau đó lại biến thành một người cữu cữu lợi hại, hiện giờ thì thành một cữu cữu tốt vừa lợi hại vừa phát sáng!
Nếu đã nói cho cữu cữu, Ôn Thần Húc bình thường cũng không gạt Bàng Trí, lúc hắn tiếp tục nói chán quá, thì cậu đột nhiên nói với hắn.
Nghe cậu nói xong, Bàng Trí đầu tiên là cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác, chờ xác định không phải thì lại cảm thấy mình nghe lầm rồi, lúc xác định mình không nghe lầm thì ——
– Ngươi có phải mới vừa nói sai rồi hay không?
– Không có, ta nói ta cùng Huyên Nghiêu ở bên nhau.
Huyên Nghiêu tương đương với Hoàng thượng, cùng Huyên Nghiêu ở bên nhau tương đương với việc cùng Hoàng thượng ở bên nhau, từ từ! Cùng Hoàng thượng ở bên nhau?!
Thẳng tấp nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, chờ Bàng Trí tiêu hóa xong tin tức này, bỗng nhiên cười ha ha.
Ôn Thần Húc: “………”
Biết vậy thì lúc nãy đừng nên nói cho hắn!
Cười một hơi, Bàng Trí nghĩ đến gì đó đột nhiên im lặng tiếp tục nhìn chằm chằm cậu.
– Vậy Hoàng thượng còn lập hậu sao?
Ôn Thần Húc lắc lắc đầu.
– Ha ha ha ha ha ha…..”
Nhìn thấy hắn tiếp tục cười, như đã chịu kích thích rất lớn vậy, Ôn Thần Húc nhịn không được kéo kéo hắn.
– Ngươi làm sao vậy?
– Làm tốt lắm!
Bàng Trí vỗ vỗ bờ vai cậu lại cười một hồi, sau đó nói:
– Ngươi không phải đã biết nhà ta đang thu lưu một biểu muội ở phương xa tới sao? Nương ta nghĩ nàng không cha không mẹ, không có nơi nương tựa, còn chuẩn bị kêu ta cưới nàng làm vợ. Ta thật ra cũng không sao cả, nhưng ngươi không biết, nàng giáp mặt miệng thì đáp ứng nương ta, sau lưng lại thủ đoạn khiến cho cha mẹ ta nghĩ rằng ta khi dễ nàng, sau đó chuyện kết thân liền không giải quyết được gì.
– Vậy ngươi có nói rõ ràng cho cha mẹ ngươi không?
Ôn Thần Húc nói.
– Có nói với nương ta vài cậu, một nữ nhân như nàng ta cũng lười so đo với nàng. Cố tình Hoàng thượng rất nhanh sẽ ra hiếu, nàng giống như cảm thấy bản thân đã định sẽ làm Hoàng hậu, không nói đến việc nàng bắt đầu trương dương, còn lén lút nói xâu nương ta. A, cũng không nghĩ đến nàng là một nữ nhân mồ côi, dù có tiến cung tham tuyển đi chăng nữa thì không phải dựa vào tên tuổi của phủ Thái phó nhà ta sao.
Nếu nữ nhân gọi là biểu muội kia chướng mắt hắn thì nói thẳng là được, nương hắn vốn dĩ cũng nhắc tới, mặc dù nàng không nói sẽ cự tuyệt, nhưng nàng lại một hai phải ngoài sáng lấy lòng, trong tối thì ở sau lưng nương hắn giở thủ đoạn. Tuy không so đo với nàng, nhưng cũng làm hắn rất khinh thường.
– Nương ta cũng nhìn thấu tính cách của nàng, hiện giờ nàng có dệt mộng đẹp cũng không được, còn tương lai như thế nào thì phải xem nàng tự xử rồi.
Bàng Trí nói.
Thấy hắn không để ý đến quan hệ của mình và Sở Thịnh Thần, Ôn Thần Húc nở nụ cười.
– Lúc trước sao lại nói với ta ngươi thích nam nhân?
Bàng Trí nhớ lại sao đó bừng tỉnh, nói:
– Đúng rồi, cữu cữu ta biết chưa?
– Đã biết.
Ôn Thần Húc nói.
– Cữu cữu đồng ý?
Bàng Trí có chút không tin, nói.
– Cữu cữu muốn xem xét lại.
Ôn Thần Húc tin tưởng Sở Thịnh Thần nhất định sẽ không làm mình thất vọng, cho nên cũng không quá lo lắng.
Lời này có nghĩa đồng ý không khác gì lắm rồi.
Đưa ngón tay cái về phía cậu, Bàng Trí cười chúc phúc:
– Chuyện khác không nói, huynh đệ, chúc các ngươi lâu lâu dài dài!
– Đa tạ!
Ôn Thần Húc nhấp môi cười cười.
– Hắc hắc……
Bàng Trí đột nhiên nở nụ cười.
– Đúng tồi, nói như vậy Hoàng thượng có tính là vợ của huynh đệ ta không?
Ôn Thần Húc mới cảm động một hồi giờ có chút cạn lời nhìn hắn
END CHAPTER
Bàng Trí ngứa đòn vl=))