Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDIT + BETA: Jeong
Từ Kinh Thương thân là tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Khánh, một nguyên nhân là do y vốn có quân công gia truyền, nhưng càng nhiều hơn là nhờ chính năng lực xuất chúng của y.
Có thể đánh thắng nhiều trận như vậy hơn nữa còn lên làm tướng quân, Từ Kinh Thương tất nhiên không phải không có đầu óc. Chỉ là, y cảm thấy nếu có đầu óc thì dùng để đối kháng ngoại địch còn hơn dùng trên mấy người ở trên triều lục đục đấu đá lẫn nhau, quả thực rất lãng phí.
Bởi vì như vậy, lúc trước nhìn y quật khởi, rất nhiều đại thần có việc gì còn tham tấu cho y một quyển, không có việc gì thì cũng tìm chuyện để tham tấu một quyển cho y, y thấy vậy cũng không muốn phí tâm tư vào chuyện phản bác.
Dù sao cũng chỉ là một ít lỗi sai, mặc dù nhiều nhất Hoàng thượng cũng chỉ quở trách một câu. Ngược lại, đám người tham tấu y tuyệt đối lúc hạ triều liền sẽ bị tròng bao tải đánh một trận, trong vòng nửa tháng đều chẳng lết được lên triều.
Sao? Ngươi nói ẩu đả mệnh quan triều đình là phạm pháp?
Vậy ngươi có chứng cứ gì nói ta đánh à? Vu hãm mệnh quan triều đình cũng là phạm pháp đó!
Vì vậy, mấy người đại thần chẳng có gan tham tấu y nữa, đương nhiên đại thần không vừa mắt y ở sau lưng nói y da thịt dày càng ngày càng nhiều.
Lúc chiến sự không có gì bất thường một tướng quân như y lên triều cũng chỉ là bài trí, trước nay y cũng không nói quan điểm của mình với những chuyện khác, Sở Thịnh Thần mới vừa lên làm Hoàng đế liền đặc biệt phê chuẩn cho y không cần phải mỗi ngày thượng triều.
Lần này, khi Từ Kinh Thương đầu tiên biết Hoàng thượng không có việc gì, kinh thành cũng không có việc gì mà nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng sau đó khi biết được cháu trai bị giữ lại trong cung buổi tối cũng không về, lập tức nghiến răng sau đó trở về phủ tướng quân của mình.
Không nói đến buổi tối ngủ như thế nào, ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Từ Kinh Thương khó có ngày cần mẫn mà thay một thân quan phục, sau đó đi như bay đến hoàng cung.
– Ai, thật đúng là khó có dịp gặp Từ đại tướng quân ở chỗ này!
Một đại nhân ở ngoài cung nhìn thấy y không khỏi nói.
Dùng khóe mắt liếc hắn một cái, bước chân Từ Kinh Thương vẫn không ngừng tiếp tục đi về phía trước.
– Kìa, đó là người nào……
– Đừng nói, cẩn thận bị người ta tròng bao tải mà không rõ lý do.
Một vị đại thần nhắc nhở nói.
Đi vào Kim Loan Điện, Từ Kinh Thương hơi rũ mắt, ở trong lòng nỗ lực nhắc nhở mình không cần phạm vào mấy người kia, không nên ngự tiền thất nghi mới nhịn được mà không tức giận trừng người đang ngồi phía trên long ỷ.
Nội dung lâm triều Từ Kinh Thương một chữ cũng không nghe lọt, khó khăn chờ đến hạ triều liền lập tức đi vào phía trong nói với người hầu tự mình yêu cầu được gặp Hoàng thượng, kêu bọn họ đi thông truyền.
Sở Thịnh Thần lúc thượng triều nhìn thấy y xuất hiện đã sớm đoán được y sẽ tìm mình, cho nên lúc đi vào bên trong nghe người hầu truyền lời liền kêu người dẫn y tới tiểu thư phòng.
So với xử lí chính sự ở Ngự Thiện Phòng, thì tiểu thư phòng xem như là nơi mà hắn hưu nhàn nhất, ở chỗ này nói chuyện riêng cũng rất thích hợp.
Từ Kinh Thương được người dẫn vào tiểu thư phòng, trong phòng ngoại trừ Sở Thịnh Thần còn một người ngoài duy nhất. Phúc An cũng thức thời mà rời khỏi đóng cửa lại.
Không biết ở trong phòng nói cái gì, một canh giờ sau, hai người trong phòng đồng thời đi ra.
So với vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy, biểu tình của Từ Kinh Thương bây giờ có vẻ bình thản không ít.
Tiểu thư phòng cũng ở trong Tử Thần cung, bởi vậy, đi theo phía sau Sở Thịnh Thần không bao lâu, Từ Kinh Thương liền thấy được cháu trai trong hoa viên.
Cậu đang ngồi trước bàn đá được bao quanh bởi thảm hoa, trong lòng ngực còn có một tiểu hài tử phỏng chừng là tiểu điện hạ, hai người không biết đang nói chuyện gì thoạt nhìn cả hai đều rất vui vẻ. Lại một lát sau, cậu hoa tay múa chân nói gì đó, sau đó liền cùng tiểu điện hạ trong ngực đồng thời cười rộ lên.
Từ Kinh Thương nhìn bộ dáng thoải mái của cháu trai, nhịn không được mà cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, sau đó liền thấy người đang đứng trước mặt mình đi qua.
– Huyên Nghiêu!
Y nhìn thấy cháu trai thật vui vẻ mà hô một tiếng, rõ ràng vừa nãy còn ở trước mặt tiểu điện hạ bày ra bộ dáng người lớn, lúc này mi mắt lại cong cong duỗi tay về phía Hoàng thượng.
Tiểu điện hạ đã sớm nhìn thấy Hoàng thượng chờ hắn đi qua liền xuống đất hành lễ, mà cháu trai của mình lại cười vươn tay sau đó được Hoàng thượng ôm vào trong ngực, mặt mày hớn hở ngẩng đầu cùng Hoàng thượng nói gì đó, hai lớn một nhỏ nói chuyện rất vui vẻ.
Tận mắt nhìn thấy cháu trai ở chỗ này vui đến như thế, như vậy đã đủ rồi.
Từ Kinh Thương nghĩ, xoay người rời đi.
Mộng tưởng của người Từ gia chính là mỗi năm phải đem những người phạm vào biên cương Đại Khánh mà nhổ đến tận gốc, chỉ vì che chở cháu trai của mình mà y tạm thời buông xuống gánh nặng này. Bây giờ, nếu cháu trai đã có người bạn có thể ở bên chăm sóc, vậy thì y đã có thể tiếp tục gánh lên trách nhiệm chưa hoàn thành kia.
Nhưng mà……
Nghĩ là nghĩ như vậy, vừa nãy nói chuyện một hồi cũng làm Từ Kinh Thương tạm chấp nhận Sở Thịnh Thần, nhưng, Từ Kinh Thương vẫn là cảm thấy mặc dù hắn là Hoàng đế cũng không thể để hắn dễ dàng tiện nghi như thế được.
Vì thế, hắn thật vất vả chờ người trong lòng trở về, lại thật vất vả chờ người trong lòng bởi vì sau khoảng thời gian xa nhau ngắn ngủi mà chủ động hơn rất nhiều, Sở Thịnh Thần lại phát hiện, hơn nửa tháng nay ban ngày hắn cơ hồ đều không gặp được người trong lòng!
– Cữu cữu, vở kịch hôm nay không phải chúng ta đã xem qua rồi sao?
Ôn Thần Húc nhìn người hóa trang đang diễn trên sân khấu, nói.
Từ Kinh Thương đang ôm một mâm đậu phộng trên đùi lột, nghe vậy liếc mắt nhìn lên đài mà nói:
– Phải không? Ta làm họ đổi một vở khác?
– Không cần, cữu cữu không thích xem kịch chúng ta liền trở về đi.
Ôn Thần Húc tiếp tục xem kịch nói, chỉ là nếu nói rất thích thì cũng không đúng, thấy y bởi vì mấy ngày trước mình thuận miệng khen một tuồng kịch liền mỗi ngày đều mang mình ra đây, không khỏi nói.
– Không về!
Nghe cháu trai nói, Từ Kinh Thương đem cái mâm trên đùi đặt lại lên bàn.
– Vì sao?
Ôn Thần Húc khó hiểu hỏi.
Thời tiết đã lạnh, người trong rạp hát vốn không nhiều lắm, hơn nữa bọn họ còn đang ngồi trên ghế lô ở trên lầu, lúc nói chuyện cũng không cần quá lo lắng.
– Cữu cữu nói với ngươi.
Từ Kinh Thương nghiêm túc nhìn về phía cháu trai nhà mình, sau đó nói:
– Hoàng thượng mấy ngày trước đã ra hiếu, gần nhất còn có người dâng sổ con muốn người lập hậu.
– Ta biết a, chính là Huyên Nghiêu sẽ không lập hậu.
Ôn Thần Húc một chút cũng không lo lắng nói, thuận tay cầm một miếng lư đả cổn lên.
: Lư đả cổn.
– Vậy cũng chờ hắn thật sự xử lí xong chuyện này rồi nói, trước đó ngươi vẫn là mỗi ngày ra ngoài chơi với cữu cữu.
Từ Kinh Thương nói xong, lại nhìn cậu nói tiếp:
– Hay ngươi không vui, không muốn bồi cữu cữu?
– Đương nhiên không phải.
Ôn Thần Húc lắc lắc đầu nói.
– Vậy đó, nếu hai người mỗi ngày đều dính lấy nhau trong thời gian dài khẳng định sẽ phiền, mỗi ngày cùng cữu cữu ra ngoài chơi sẽ vui vẻ hơn một chút.
Từ Kinh Thương nói.
– Ha ha ha ha……
– Ngươi cười cái gì?
Nghe được tiếng cười khoa trương của Bàng Trí, Ôn Thần Húc nghi hoặc nhìn hắn.
Từ Kinh Thương cũng nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn nói lí do.
Bàng Trú chú ý tới tầm mắt y, ngẩng đầu nói:
– Cữu cữu ngươi ngay cả người trong lòng cũng không có, sao lại biết hai người không nên mỗi ngày dính lấy nhau mới tốt được chứ?
Từ Kinh Thương: “………”
– Ngươi chưa nghe câu không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy sao?
Từ Kinh Thương nghiến răng trừng mắt nhìn hắn nói.
– Cữu cữu nói cái gì chính là cái đó!
Phản ứng lại người mình đang cười nhạo là ai, Bàng Trí ngồi ngay ngắn lại sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói.
Từ Kinh Thương liếc hắn hừ một tiếng, sau đó tiếp tục giáo huấn cháu trai kinh nghiệm “xem heo chạy” của mình.
Biết y đây là ghen ghét nên có tâm quấy phá, Bàng Trí nghe những lời đó, cúi đầu buồn cười, lại không hề chen vào nói.
Chờ đến vở kịch kết thúc, sắc trời đã không còn sớm, ba người cùng đi ra khỏi rạp hát, liền thấy một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa, màn xe bị xốc lên.
Nhìn thấy người đi ra, Từ Kinh Thương lập tức quay đầu, Bàng Trí thói lưu đến phía sau y giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ có Ôn Thần Húc cao hứng hô một tiếng.
– Huyên Nghiêu!
Sở Thịnh Thần cười đi đến trước mặt cậu, bế cậu lên, tiếp nhận áo choàng Phúc An đứng ở bên cạnh đưa khoác cho cậu sau đó thả cậu xuống lại xe lăn.
Thấy hắn trước mặt công chúng liền bế cháu trai lên, Từ Kinh Thương đang muốn nói cái gì đó, chờ nhìn thấy hắn chỉ là mặc cho cháu trai thêm chút quần áo thì câm miệng.
Cảm giác được tầm mắt của ý, Sở Thịnh Thần giúp Ôn Thần Húc sửa sang lại áo choàng xong liền ngẩng đầu nhìn y gật đầu.
Ở bên ngoài không thuận tiện, Từ Kinh Thương chấp tay xem như là hành lễ.
– Ta mang Hân Hữu về trước.
Tiếp đón một tiếng, Sở Thịnh Thần liền đẩy xe lăn rời đi.
– Cữu cữu, Bàng Trí gặp lại sau!
Ôn Thần Húc quay đầu lại nói một tiếng, mắt nhìn theo phía sau xe ngựa nói:
– Chúng ta không trở về cung sao?
– Cả ngày đều không ở bên cạnh em, bây giờ ta liền bồi em ở trên phố dạo một chút.
Sở Thịnh Thần nói.
Rõ ràng là mình ra ngoài chơi với cữu cữu, nghe hắn nói vậy, lại xem người trên phố không đến vài người, Ôn Thần Húc quay đầu duỗi tay nắm lấy bàn tay hắn nói:
– Ngày mai không phải là ngày hưu mộc sao? Em bồi anh cùng nhau ra ngoài chơi được không?
– Đương nhiên được.
Bị một vòng da lông màu trắng vây quanh, khuôn mặt thiếu niên càng có vé trắng nõn hơn một ít, Sở Thịnh Thần nắm ngược lấy tay cậu lại, cảm giác tay cậu thực ấm liền nhẹ nhàng nhéo nhéo, sau đó sờ sờ lên mặt cậu.
Cảm giác được mặt cậu có chút lạnh, Sở Thịnh Thần bế người lên.
– Nếu ngày mai còn muốn ra ngoài, chúng ta bây giờ đi về trước?
– Ừm.
Ôn Thần Húc gật gật đầu.
Ôm cậu trở lại trong xe, Sở Thịnh Thần đem lòng bàn tay mình dán lên mặt cậu chà chà xát xát, chờ đến cảm thấy không còn lạnh như trước nữa mới cởi áo choàng của cậu xuống, đặt qua một bên.
Bưng chén canh nóng cho cậu, Sở Thịnh Thần một tay ôm lấy eo cậu nói:
– Hôm này vẫn luôn ở rạp hát?
Cầm chén canh uống một nửa, cảm thấy cả người đều ấm lên, Ôn Thần Húc mím môi sau đó đem chén đưa đến bên môi hắn, nói:
– Đúng vậy!
Ở trên tay câu uống hết nửa chén canh dư lại, Sở Thịnh Thần cầm lấy chén đặt qua một bên sau đó nói:
– Em thích xem kịch?
– Cũng được, nhưng không đặc biệt thích.
Ôn Thần Húc dựa vào hắn nói.
Hai người hàn huyên một hồi, xe ngựa rất nhanh đã vào cung rồi trực tiếp đi đến Tử Thần cung.
Xuống xe phủ thêm áo choàng cho cậu trước, Sở Thịnh Thần mới ôm cậu xuống.
– Anh không lạnh sao?
Nhìn nhìn áo choàng trên người mình, lại nhìn hắn, Ôn Thần Húc nói.
– Em cảm thấy thế nào?
Sở Thịnh Thần cúi đầu dán mặt vào mặt cậu.
– Không lạnh!
Cảm giác được hắn so với mình còn ấm hơn, Ôn Thần Húc cảm thấy có chút ngứa ngứa, cười nói.
Trở lại tẩm cung, Sở Thịnh Thần liền trực tiếp dẫn cậu đi dùng bữa.
Ngồi ở trước bàn, Ôn Thần Húc cảm thấy không quá đói nhìn hắn một cái, sau đó nắm đôi đũa gắp đồ ăn cho hắn.
– Huyên Nghiêu, anh ăn nhiều một chút!
Sở Thịnh Thần sao lại bị cậu lừa gạt qua được, ăn một lát mới nhìn cậu nói:
– Ở bên ngoài ăn nhiều đồ vật, hửm?
Chớp chớp mắt, Ôn Thần Húc nhìn hắn gật gật đầu, sau đó rũ đầu xuống đất.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, Sở Thịnh Thần duỗi tay sờ sờ đầu cậu, bưng chén canh qua.
– Vậy uống chút canh đi, lại ăn thêm một chút đồ ăn.
Giương mắt nhìn hắn không tức giận, Ôn Thần Húc cười nhận lấy chén, đảm bảo nói:
– Lần sau em nhất định sẽ không ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy nữa!
Không cần nghĩ cũng biết một phần là do cậu muốn ăn, một phần khác khẳng định là do Từ Kinh Thương chủ động mua, Sở Thịnh Thần cảm thấy binh lính ở quân doanh ngoài thành cũng cần luyện tập một chút, đến chuyện người được chọn để luyện binh……
Khi nhận được ý chỉ ra ngoại thành luyện binh, tuy rằng biết khẳng định là Hoàng thượng cố ý, nhưng Từ Kinh Thương cũng không có biện pháp kháng chỉ bất tuân.
Đem “tình địch” ném ra khỏi kinh thành xong, SỞ Thịnh Thần đối với mỗi ngày đều có người trong lòng làm bạn rất là vừa lòng.
Đến nỗi lần thượng triều gần nhất cứ một tiếng lại một tiếng cao hơn hô lập hậu, Sở Thịnh Thần cũng không để ý mà là lén tìm mấy người lão thần chính phái trò chuyện riêng.
Mấy lão thần đó tuy cũ kĩ nhưng lại rất trung thành, lúc Sở Thịnh Thần nói hắn bất đắc dĩ mới đại chưởng ngôi vị hoàng đế, không muốn mấy chuyện xấu của hậu cung ảnh hưởng đến cháu trai còn quá nhỏ, hắn lấy việc chỉ nghĩ đến chuyện chuyên tâm bồi dưỡng đời Hoàng đế kế tiếp làm lý do, cuối cùng bọn họ tuy không đồng ý hắn không lập hậu, nhưng lại đáp ứng tạm hoãn trước.
Có mấy lão thần cứ riêng tư mà đi đi lại lại, dần dần tiếng hô lập hậu cứ tiếp tục giảm xuống.
Quân doanh vốn chính là nơi Từ Kinh Thương thích nhất, lúc y nghe được tin tức từ trong kinh thành, y mới vừa lòng mà yên tâm ngốc ở quân doanh.
Những ngày tháng ở trong hoàng cung của Ôn Thần Húc thực sự quá phong phú, đại đa số thời gian cậu đều bồi bên người Sở Thịnh Thần, lúc Sở Thịnh Thần không rảnh cậu không tiện để bồi bên cạnh cạnh thì cậu liền cùng Sở Duệ đọc sách, viết chữ.
Đối với việc này, Sở Duệ cứ một lần một lần hi vọng Hoàng thúc của mình có thể càng bận thêm một ít.
– Huyên Nghiêu, anh nên nghỉ ngơi một chút đi.
Ngồi bên cạnh hắn đọc sách, Ôn Thần Húc buông sách xuống sau đó nhắc nhở nói.
– Được.
Lên tiếng xong, Sở Thịnh Thần xử lý xong tấu chương trong tay sau đó đi đến bên người cậu.
– Anh sao càng ngày càng bận thế?
Ôn Thần Húc nắm tay hắn nhéo nhéo.
– Đã cuối năm, chờ bận xong trận này thì tốt rồi.
Sở Thịnh Thần ôm cậu ngồi trên giường, nhìn cậu giúp mình xoa bóp tay, không khỏi cúi đầu ở trên môi cậu hôn một cái.
Ôn Thần Húc ngẩng đầu cũng ở trên môi hắn hôn một cái, bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa nói:
– Huyên Nghiêu, hình như tuyết rơi rồi kìa!
Nhìn ra ngoài cửa quả nhiên nhìn thấy có bông tuyết rơi xuống, Sở Thịnh Thần nói:
– Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm ngoái.
– Em muốn đi ra ngoài ngắm tuyết.
Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói.
Tuy rằng tuyết vừa mới hạ không có gì để xem, nhưng thấy cậu nhìn ra bên ngoài một bộ dáng gấp không chờ nổi, Sở Thịnh Thần nói:
– Vậy trước mặc tốt quần áo đã.
Phân phó Phúc An đi trước chuẩn bị áo choàng lông hồ ly đỏ tới, Sở Thịnh Thần trước ôm cậu ngồi trước khung cửa sổ đang mở một nửa.
– Hoàng thượng.
Không bao lâu Phúc An liền bưng một cái khay đến đây, Sở Thịnh Thần lấy kiện áo choàng kia giũ ra mặc lên người đang ở trong ngực, sau đó đem mũ nhung phía sau đội lên cho cậu.
– Huyên Nghiêu anh đừng quên áo choàng của anh.
Ôn Thần Húc nhắc nhở nói.
Áo choàng màu đỏ quả nhiên rất thích hợp với cậu, Sở Thịnh Thần cúi đầu hôn hôn cậu, mặt cậu liền thêm một dải mây hồng chiếm đóng.
Ôn Thần Húc nhận lấy áo choàng Phúc An đưa qua, kêu hắn đứng lên, bản thân giúp hắn khoác lên, sau đó nghiêm túc buộc dây lưng cho hắn.
– Đẹp.
Giúp hắn sửa sang lại áo choàng, Ôn Thần Húc cười nói.
– Em cũng đẹp.
Sở Thịnh Thần mỉm cười trả về một cậu, ôm cậu đi ra ngoài hành lang ngắm tuyết.
Duỗi tay tiếp lấy một bông hoa tuyết, cảm giác được nó ở trong bàn tay mình hóa thành nước, khóe môi Ôn Thần Húc dương lên.
Cho cậu chơi một hồi, Sở Thịnh Thần cầm lấy tay cậu dán lên mặt mình.
Ôn Thần Húc quay đầu nhìn động tác săn sóc của hắn, mi mắt cong cong đem một cánh tay khác vòng qua cổ hắn, sau đó nhắm nửa mắt hôn lên môi hắn.
Một cơn gió mang theo bông tuyết thổi vào trong hành lang, trước lúc thiếu niên hôn mình, Sở Thịnh Thần đã nghe được ba chữ.
END CHAPTER
EDITOR có lời muốn nói:
chương nữa là hoàn chính văn rồi QAQ thật không muốn xa hai bạn trẻ xíu nào. Trong tuần này mình sẽ cố gắng hoàn chính văn, còn PN thì chắc tuần sau rồi.