Thay bộ quần áo mà cha của Mễ Lai Khắc làm cho, Lục Văn Thụy đem mái tóc màu bạc của hắn cột theo kiểu đuôi ngựa. Nếu trong tay hắn có thêm một thanh kiếm, có lẽ hắn thật sự biến thành một hiệp khách thời cổ đại.
Cái trường bào này không có đai lưng linh tinh gì đó, chỉnh thể là một thiết kế rộng thùng. Lục Văn Thụy lấy ra Phong Tàn quấn vào trên lưng, nhìn qua thật giống như là một cái dây lưng.
Mặc bộ đồ mới ấm áp của Khoa Lan, trong lòng Lục Văn Thụy rất vui. Sau đó mặc khố da tự làm vào, hắn cẩn thận kiểm tra quần áo lại một chút, phát hiện đều mặc chỉnh tề, liền an vị trên ghế trúc cạnh cửa, mang vào đôi giày da thú màu đen, cột xong dây da, sau đó chuẩn bị đi ra cửa.
Mễ Lai Khắc chờ ở ngoài cửa, thấy Lục Văn Thụy đẩy cửa ra, ánh mắt lập tức dừng lại trên người đối phương. Hôm nay Lục Văn Thụy bất đồng với mọi ngày. Bình thường, y luôn dùng dây da thú cột sơ mái tóc ra phía sau. Nhưng hôm nay lại thiếu mất mấy sợi tóc nhàn tản phiêu dật. Kiểu tóc đuôi ngựa làm cho y trông nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút. Một thân áo bào trắng cùng hắc khố, hắc giày có vẻ rất phù hợp, nếu dùng từ ngữ mà trước kia Thụy dạy cho hắn chính là rất “khốc”.
Kỳ thật mặc kệ Thụy thay đổi như như thế nào, đối với hắn mà nói đều nhìn rất đẹp, đều hấp dẫn. Trong mắt hắn, dù Thụy đang ở trong bộ dạng gì thì đều rất xinh đẹp, đều làm cho hắn say mê, không thể tự kềm chế.
Lục Văn Thụy cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của Mễ Lai Khắc chuyên chú trên người hắn, cảm giác từng nơi bị đối phương nhìn đang dần nóng lên. Nhiệt độ cơ thể lên cao một cách không tự kìm hãm được làm cho hắn có chút xấu hổ. Hắn theo bản năng liền xoay người, dùng sau lưng đối với Mễ Lai Khắc.
Phát hiện hình ảnh trước mắt thay đổi, Mễ Lai Khắc rốt cục phục hồi tinh thần lại. Thấy Lục Văn Thụy đang đưa lưng về phía hắn lộ hai vành tai hồng hồng, đột nhiên cảm thấy Thụy nhà hắn nhìn rất đáng yêu, rất khác lạ , bất quá hắn thực thích là được.
Lục Văn Thụy cảm giác được Mễ Lai Khắc đi tới bên người. Hắn ngẩng đầu liền đối mặt với đôi mắt màu thâm lam đang tràn ngập ý cười. Nhìn sâu vào trong đôi mắt đó cảm giác được một mảnh thâm thúy, giống như hải dương lại giống như lốc xoáy, sâu không thấy đáy nên làm cho người ta không tự giác lâm vào trong đó. Thẳng đến Mễ Lai Khắc trát ánh mắt một chút, Lục Văn Thụy mới từ bên trong cơn lốc xoáy màu thâm lam kia thoát ra.
Sau khi phục hồi tinh thần, Lục Văn Thụy lại nhìn đôi mắt của đối phương thêm một chút. Lần này, ẩn chứa bên trong đều là đầy ấp ôn nhu sủng nịch, làm cho hắn cảm thấy ấm áp.
Cảm giác được Lục Văn Thụy nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình. Mễ Lai Khắc không nói tiếng nào, tò mò cúi đầu, chậm rãi tới gần hai mắt đối phương, muốn xem y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Trong nháy mắt tiếp theo, một đôi mắt màu thâm lam liền đối diện với con ngươi sáng trông suốt màu lam tím của đối phương. Hai tầm mắt chậm rãi giằng co với nhau, bất tri bất giác khiến hô hấp giao hòa, không biết là ai hôn ai trước, chỉ cảm thấy trong phút chốc bốn phiến môi ôn nhuận chậm rãi thiếp hợp, nghiền chuyển, ma sát. Hô hấp dần dồn dập lên, trong nháy mắt mở miệng ra để thở thì đầu lưỡi của đối phương liền lập tức chen vào, tinh tế liếm lộng mang đến từng đợt tê dại. Tiếp theo, đầu lưỡi hai người cùng nhau dây dưa, đồng thời khởi vũ, phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt tía tai.
Trong lúc cùng nhau giao triền, hai tay Lục Văn Thụy thực tự nhiên choàng lên cổ Mễ Lai Khắc, mà phần eo của hắn cũng được ôm chặt bằng đôi tay của đối phương. Trong lúc đó, hai người cũng không ngờ họ có thể dán chặt vào nhau như thế, buông thả chìm đắm trong nụ hôn sâu của nhau như thế.
Cảm giác sắp không thể thở được, hai người đành không nguyện ý tách nhau ra. Nhìn đôi môi sưng đỏ của đối phương, nhịn không được nên bật cười, không khí ái muội giữa hai người theo tiếng cười chậm rãi tán đi.
Cười to qua đi, hai người không hẹn mà cùng buông tay ra khỏi người đối phương, sau đó ăn ý mười phần mà chuyển sang đan mười ngón vào nhau. Nhìn tay mình gắt gao ở cùng một chỗ với tay đối phương, hai người lại nhìn nhau tươi cười ngọt ngào.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, không nghĩ làm cho những người khác đợi lâu, hai người rốt cục cũng bắt đầu đi đến nhà Mễ Lai Khắc. Thân ảnh hai người tay trong tay trải dài dưới ánh chiều tà. Một lúc sau, hai cái bóng tách rời rốt cục biến thành một cái.
Khi hai người tới nơi thì phụ thân của Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc đã mang hết đồ ăn lên bàn. Lục Văn Thụy nhìn một bàn đầy đồ ăn, rất kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên tại thế giới thú nhân, hắn thấy nhiều loại đồ ăn cùng xuất hiện như thế. Hình dáng, màu sắc của thức ăn được phối hợp rất tốt, hơn nữa đều quá thơm nha, nhìn rất muốn ăn ngay. Lục Văn Thụy không kìm được tính trẻ con hút hút cái mũi. Những người khác nhìn hắn như vậy đều ôn hòa nở nụ cười.
Nghe được tiếng cười của mọi người, Lục Văn Thụy mới phát hiện hắn thất thố, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười. Khoa Lan tiến lên kéo tay Lục Văn Thụy , đối với hắn lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói với hắn:
“Thụy, ngươi thích thì ngồi xuống ăn đi. Ta còn lo lắng có món ăn ngươi không thích, cho nên liền mang hết mấy loại thức ăn thường làm vào mùa xuân nấu hết, ngươi thử xem xem, xem mình thích món nào?”
Nhìn Khoa Lan tươi cười ôn nhu cùng bao dung, nghe đối phương nói lời thân thiết và tri kỷ, nhìn quần áo mới mà đối phương cấp cho, Lục Văn Thụy lần đầu tiên cảm nhận được tình thương ấm áp của mẹ. Nguyên lai có một người cẩn thận chu đáo đối đãi với mình như vậy thật sự rất hạnh phúc.
Ở trên địa cầu, cha mẹ đều vội vàng công tác. Mỗi lần nhìn thấy hắn cũng chính là lúc họ cho hắn tiền tiêu vặt hàng tháng. Việc tự tay làm quần áo cho hắn, nấu cơm cho hắn thì căn bản không cần tưởng. Việc dùng tiền mua quần áo cùng đồ ăn ở bên ngoài làm sao có thể so sánh với tự tay làm?
Hắn quay đầu nhìn Mễ Lai Khắc, trong mắt lộ ra nồng đậm vui sướng cùng hâm mộ. Mễ Lai Khắc hảo hạnh phúc a, có phụ thân ôn nhu như vậy. Nhận thấy tầm mắt của Lục Văn Thụy , Mễ Lai Khắc chỉ nhẹ nhàng cầm tay đối phương, trên mặt lộ ra tươi cười ôn hòa.
Cảm nhận được Mễ Lai Khắc vẫn luôn im lặng, Lục Văn Thụy rất nhanh thu hồi cảm khái của hắn, ngẩng đầu lên nói với Khoa Lan:
“Cám ơn Khoa Lan thúc thúc, mấy món đồ ăn này ta đều thực thích, nghe thơm quá nga! Đúng rồi, ta mang đến cho ngươi một ít hoa khô, chỉ là dùng hoa cúc dại phơi nắng, có thể dùng để phao trà uống, thanh nhiệt giải khát, hy vọng ngươi thích.”
Nói xong hắn cẩn thận lấy ra một cái bình trúc, riêng cái bình này hắn đã cố tình chọn một cây trúc/ tre có màu xanh biếc để làm, mặt ngoài mài thực bóng loáng, trên đó còn khắc thêm một đóa hoa cúc nho nhỏ, nhìn phi thường trang nhã.
Khoa Lan tiếp nhận chiếc bình, xem trái xem phải, cầm ở trong tay không ngừng đùa nghịch, xem ra cũng thực thích. Lục Văn Thụy nhìn cười cười. Tiếp theo lấy ba lô trên lưng Mễ Lai Khắc xuống, từ bên trong lấy ra hai khối da đạt cổ thú. Hai khối da thú này đều có lông tơ màu trắng, không có một tia tạp sắc, nhìn phi thường xinh đẹp. Đem hai khối da thú đưa tới trong tay Khoa Lan, Lục Văn Thụy nói:
“Ta nghe Mễ Lai Khắc nói, hắn đi Hắc Chiểu rừng rậm chính là vì tìm da đạt cổ thú cho ngươi. Đáng tiếc hắn đến không đúng thời điểm, tại mùa đông năm trước, toàn bộ đạt cổ thú đều đã di chuyển. Hai khối da thú này là ta săn được vào năm rồi, màu lông cũng không tệ, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ thích nên đưa cho ngươi, coi như đáp lễ cho việc ngươi tặng ta quần áo, được không? Khoa Lan thúc thúc, thật sự cảm tạ ngươi giúp ta làm quần áo, ta rất thích.”
“Hài tử ngốc, không cần khách khí như vậy, ta làm cho ngươi quần áo là vì ta thích ngươi, ngươi không cần đáp lễ ta. Bất quá mao sắc [màu lông] của hai khối da thú này thật sự rất được, thúc thúc cũng không khách khí với ngươi. Ta sẽ nhận, cũng có thể thuận tiện làm này nọ cho mọi người.”
Khoa Lan sủng nịch nhu nhu tóc Lục Văn Thụy , cười cười nói. Tạp Lạc Tư ở một bên cũng nở nụ cười nhìn hai người bọn họ, biểu tình nghiêm túc thường ngày không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại ôn nhu sủng nịch đối với người yêu cùng tiểu bối.