Lục Văn Thụy nhìn hai huynh đệ trước mắt, cảm thấy rất ngạc nhiên với thực lực của hai người, bất quá cũng chỉ là có chút kinh ngạc thôi, không cảm giác khó có thể tin. Dù sao, lúc trước khi hắn vừa tới bộ lạc liền thấy được thú hình kim mao lão hổ, đến giờ vẫn nhớ tới lúc ấy bị Ngải Tư Đặc dùng cặp mắt màu vàng nhìn chằm, lúc đó xuất hiện một cỗ uy áp gần giồng với Tạp Lạc Tư, làm cho hắn có cảm giác tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên. Mà đối với thực lực của Mễ Lai Khắc, hắn thật ra có chút kinh ngạc. Nhớ ngày đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy đối phương, hình ảnh bạch mao lão hổ bị thương ngã xuống đất thật sự còn rất rõ ràng trong ký ức của hắn, nào có một chút uy phong lẫm lẫm mà lão hổ nên có. Hơn nữa, khi đối phương ở chung với hắn, cũng luôn thích làm bộ đáng thương, giả dạng yếu đuối trước mặt hắn. Cho nên khi thấy đối phương đánh thắng Thụy Khắc thì có chút nghi hoặc. Thụy Khắc kia hình như đã trưởng thành thật lâu rồi, nhìn tuổi có thể cùng Ngải Tư Đặc không sai biệt lắm, hơn nữa y còn nói bản thân là tộc trưởng kế nhiệm của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, thú hình của y cũng rất là cao lớn uy vũ, lúc ấy hắn đã nghĩ dù thực lực của y thật sự cường hãn đi. Bởi vậy khi nhìn thấy y hướng Đại Thước đưa ra lời khiêu chiến, hắn còn ngầm đổ mồ hôi lạnh dùm cho Đại Thước, dù sao đây không phải là thế giới động vật, một lang một hổ có thú hình xấp xỉ nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết, lúc hai người đánh nhau, tay phải của hắn đã đặt vào Phong Tàn ở bên hông, chuẩn bị chỉ cần Mễ Lai Khắc hơi có chút yếu thế, hắn liền tiến lên hỗ trợ. Kết quả không nghĩ tới mới đánh nhau vài hiệp, cự lang màu bạc có vẻ thực uy phong đã bị Đại Thước đặt ở dưới thân, thậm chí cắn ngay cổ, một bộ vị trọng yếu như vậy đều đặt trong miệng của đối phương hổ. Cho nên lúc ấy hắn liền cảm thấy Thụy Khắc kỳ thật là một thứ bị thịt, mà y còn nói là tộc trưởng kế nhiệm, nên hắn đã nghĩ có lẽ phụ thân của y là tộc trưởng nên y mới có thể được truyền chức mà thôi. Hiện tại đã biết thực lực của Đại Thước, hắn liền cảm thấy ngoài ý muốn cho việc Thụy Khắc nhanh như vậy bị đánh bại. Nguyên lai là bởi vì thú hình của Đại Thước là rất hiếm, cho nên năng lực mới cường như vậy sao? Bất quá có lẽ vẫn là bởi vì di truyền, có hoàng kim lão hổ vương lợi hại như vậy làm phụ thân, lại có đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc làm ca ca, nên thực lực của đối phương rất cường hãn cũng không có gì đáng trách đi. Tuy nhiên, nếu ở trên địa cầu, hắc hổ thật ra so với bạch hổ thì càng hiếm hơn một ít đi. Hiện tại ngẫm lại Mễ Lai Khắc còn chưa có trưởng thành mà đã có thực lực như thế, như vậy đợi cho đối phương trưởng thành, năng lực ổn định lại, nhất định sẽ nâng cao một bước, đây là bạch mao lão hổ mà hắn nhặt được lúc trước, thật sự là làm cho người ta không thể khinh thường được. Bất quá cái này còn có một vấn đề:
“Ngươi đã lợi hại như vậy, tại sao ngươi nói lúc trước luôn bị Lôi Mông Đặc giáo huấn? Thực lực của hắn không phải dưới ngươi sao?”
Sau khi nghe câu hỏi của Lục Văn Thụy, hai huynh đệ có chút do dự nhìn liếc nhau một cái, cuối cùng Mễ Lai Khắc có chút phẫn nộ nói:
“Kỳ thật là như thế này. Từ nhỏ phụ thân đối với hai huynh đệ chúng ta yêu cầu đặc biệt cao, lại bởi vì thú hình của chúng ta đều thực hi hữu, năng lực cũng rất mạnh, bình thường sẽ không cho phép chúng ta biến thành thú hình, cho nên lúc ta còn nhỏ thường bị Lôi Mông Đặc thúc thúc giáo huấn, lúc ấy của ta mới cao đến thắt lưng hắn thôi, lại không thể biến thành thú hình nên không thể nào tránh thoát hắn”.
Nói xong, trên mặt Mễ Lai Khắc còn có chút ai oán, rõ ràng là vì những lời này mà gợi lên những kí ức không tốt của hắn. Phỏng chừng lúc này trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một tiểu hài tử đáng yêu bị tàn bạo đại thúc chà đạp hành hung bi thảm đi.
Tiếp theo, Lục Văn Thụy lại nghĩ tới một cái điểm đáng ngờ, lúc này hắn hoàn toàn hóa thân thành một bảo bảo muốn được giải đáp hiếu kỳ, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề kia:
“Như vậy, vì cái gì lúc ngươi bị đánh, Ngải Tư Đặc không giúp ngươi?”
Xem cảm tình của hai huynh bọn hắn đệ tốt lắm a, không lý do gì Đại Thước bị đánh, Ngải Tư Đặc ở bên cạnh thấy mà không đi hỗ trợ. Hơn nữa, hắn lớn hơn Đại Thước tới tuổi lận.
“Đấy cũng là phụ thân quy định, nói là làm một thú nhân, chúng ta phải học tập tính độc lập từ nhỏ, nếu mỗi lần bị suy sụp hay gặp nguy hiểm liền muốn tìm người hỗ trợ, như vậy khi chúng ta lớn lên sẽ rất khó trở thành dũng sĩ trong bộ lạc.”
“Thì ra là thế, xem ra Tạp Lạc Tư thúc thúc đối với các ngươi yêu cầu thật sự rất cao, thực nghiêm khắc! Bất quá hiện tại các ngươi có thể có thực lực cường hãn như vậy, không thể không nói đến công dạy dỗ của phụ thân các ngươi”.
Vừa nói trong mắt Lục Văn Thụy hiện lên một chút hâm mộ, Mễ Lai Khắc bọn họ thật hạnh phúc, có một phụ thân đối với chính mình nghiêm khắc nhưng lại luôn quan tâm, một người cha đối với chính mình ôn nhu săn sóc, quan tâm đầy đủ, hơn nữa cảm tình huynh đệ bọn họ lại tốt lắm, một nhà tứ khẩu như vậy thật sự thực hoàn mỹ, gia đình như vậy cũng thật là hạnh phúc. Lại nghĩ về chính hắn khi ở địa cầu, ba ba mụ mụ cả ngày đều vội vàng lo sinh ý, hơn nữa trên hắn còn có một ca ca vĩ đại, cho nên thân làm tiểu nhi tử, hắn ở nhà cũng không được coi trọng. Bình thường, tiền tiêu hằng ngày của hắn, bọn họ bảo thư ký định kỳ gởi chi phiếu cho hắn, chỉ có vào ngày lễ ngày tết, khi mọi người đều cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi, phụ mẫu của hắn mới nhớ tới rằng bọn họ còn có một tiểu nhi tử. Không nghĩ tới hắn ngoài ý muốn xuyên qua thời không đi vào thế giới khác, sau khi tiến nhập thân thể bé An mới phát hiện, nguyên lai bé An cũng là bị hai phụ thân vứt bỏ, xem ra mặc kệ là ở đâu, hắn đều không có duyên với cha mẹ! Trong lòng nghĩ như vậy, hắn nhịn không được tại khóe miệng xả ra một nụ cười châm biếm.
Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc nhìn biểu tình trên mặt Lục Văn Thụy từ hâm mộ biến thành thương tâm, cuối cùng dừng lại ở biểu tình châm biếm. Bọn họ cảm giác thực đau lòng. Bọn họ đều biết Lục Văn Thụy một mình sống tại Hắc Chiểu rừng rậm đã nhiều năm, nhưng về việc hai phụ thân của y, mọi người đều rất ăn ý không có hỏi qua. Dù sao nếu hai phụ thân thật sự có quan tâm đến y thì như thế nào sẽ để y, thân là một giống cái chưa trưởng thành, một mình sống tại rừng rậm đâu?
Ba người cùng nhau bảo trì trầm mặc, lúc cảm giác không khí trở nên càng ngày càng áp lực, Mễ Lai Khắc ngẩng đầu nhìn xem sắc trời bên ngoài, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, vì thế liền mở miệng nói:
“Thụy, ca ca, ta xem cũng gần tới giờ hẹn với các thú nhân khác, chúng ta nên xuất phát.”
“Ân, tốt, lần đầu tiên cùng mọi người hành động, muộn sẽ không tốt lắm!”
Nghe vậy, Lục Văn Thụy nhanh chóng thu hồi biểu tình dư thừa trên mặt, vẫn như trước duy trì vẻ lạnh lùng bình tĩnh thường ngày, cầm lấy lưới đánh cá cùng dây thừng trên bàn đeo lại ở trên lưng, đợi cho hai huynh đệ bọn họ đều đứng dậy, mới đi theo hai người ra cửa phòng, đem cửa gỗ đều đóng lại, ba người liền đi đến địa điểm đã ước định.
Đi khoản phút thì nhìn thấy phía trước có mấy trăm thú nhân thực chỉnh tề chờ ở đại thụ ngay cửa vào bộ lạc. Bọn họ thỉnh thoảng nhìn lại hướng này, rõ ràng là đang chờ bọn hắn.
Khi ba người đến gần, các thú nhân đang chờ đều nhịn không được tò mò, không rõ vì cái gì bọn họ đi ra ngoài săn thú, huynh đệ Mễ Lai Khắc còn dẫn theo giống cái mới tới làm chi? Nhìn Lục Văn Thụy đến gần, một đám thú nhân cứ chăm chú nhìn hắn, nhìn giống cái xinh đẹp này so với mình thắp hơn nữa cái đầu, một đám thú nhân này có chút ngạc nhiên, nhìn nhìn lại trang bị trên người hắn, chẳng lẽ là sẽ cùng với bọn họ đi rừng rậm săn thú sao? Một giống cái? Săn thú? Như thế nào có khả năng? (^_^). Trong đó có một thú nhân nâu tóc nhịn không được hỏi:
“Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc, hai ngươi mang theo giống cái này đến đây làm gì?”
Những thú nhân khác nghe được có người mở miệng, cũng nhịn không được đều hỏi lên, thấy thế Ngải Tư Đặc chỉ nâng lên một bàn tay, giơ lên cao khỏi đầu, mọi người lập tức đều an tĩnh lại, bình tĩnh nhìn Ngải Tư Đặc trước mặt.
Lục Văn Thụy nhìn Ngải Tư Đặc lập tức liền có thể khiến mọi người im lặng, ở trong lòng nhếch lên cái ngón tay cái, lợi hại, nhìn xem khí thế kia, chính là đứng ở phía trước mặt mọi người, tay vừa nhấc lên, mọi người lập tức im lặng, xem ra Ngải Tư Đặc thật sự kế thừa rất tốt khí chất cao giả uy áp của phụ thân mình. Nhìn nhìn lại Mễ Lai Khắc vẫn im lặng đang đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ có lẽ qua vài năm nữa, Đại Thước cũng có thể có khí thế như vậy không chừng, dù sao người ta là có di truyền, một nhà đã có hai người lợi hại như vậy, hơn nữa Đại Thước bây giờ tuổi còn trẻ, hậu sinh khả uý!
Ở tiền phương, Ngải Tư Đặc nhìn mọi người tuy rằng đều im lặng nhưng trong mắt đều để lộ ra nghi hoặc thật sâu, vì thế ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói:
“Ta biết mọi người đều thực nghi hoặc, vì cái gì hai huynh đệ chúng ta mang theo một giống cái đến cùng các ngươi đi săn thú?”
Nhìn rất nhiều thú nhân đối diện đều gật đầu, hắn nói tiếp:
“giống cái này tên là Lục Văn Thụy, mọi người có thể gọi hắn là Thụy, tin tưởng mọi người đều biết hắn chính là giống cái mới tới ở trong bộ lạc, nhưng các ngươi nhất định không biết, kỳ thật hắn là do đệ đệ của ta Mễ Lai Khắc từ Hắc Chiểu rừng rậm mang về.”
Vừa dứt lời, quả nhiên tất cả mọi người phát ra âm thanh sợ hãi khó có thể tin, dù sao Hắc Chiểu rừng rậm thật sự rất nổi danh đối với tất cả các bộ lạc trên Vân Trên đại lục. Nơi đó hoàn cảnh rất ác liệt, bên trong có rất nhiều chủng loại dã thú, hơn nữa tính công kích đều rất mạnh, đối với thú nhân cường tráng mà nói đều là vô cùng nguy hiểm, lại càng không muốn nói đến một giống cái nhu nhược.
Phát hiện chính mình đã thành công gợi lên sự quan tâm của mọi người, Ngải Tư Đặc mỉm cười, tiếp tục nói:
“Kỳ thật lúc đệ đệ của ta gặp được Thụy thì hắn đã một mình sinh sống bên trong Hắc Chiểu rừng rậm được nhiều năm.Hơn nữa, tình huống lúc đó là Mễ Lai Khắc vì vô ý lúc săn thú mà bị hai con đạt đạt thú đánh lén nên bị thương, lúc đó Thụy vừa đi săn thú trở về nên đã ra tay cấp cứu.” Lại tạm dừng một chút, Ngải Tư Đặc nói: “Cho nên, mọi người hẳn là tin tưởng, hắn nếu có thể sống một mình bên trong Hắc Chiểu rừng rậm nhiều năm như vậy mà vẫn bình yên vô sự, không có bị đói hay bị thương, như vậy các ngươi nói hôm nay hắn cùng chúng ta đi rừng rậm săn thú thì có vấn đề gì không?”
Sau khi hắn nói xong câu đó, mọi người đều trầm mặc, sau một lát mới có người hồi đáp:
“Vậy cứ để cho hắn cùng đi đi!”
Có người mở đầu, các thú nhân còn lại cũng đều phụ họa, cuối cùng, việc Lục Văn Thụy cùng rất nhiều thú nhân đi săn thú liền như vậy được thông qua.