Sự tình là như vậy, hôm nay vào lúc chạng vạng, Lục Văn Thụy bỗng nhiên đột phát ý tưởng ký quái, muốn hẹn Ngải Tư Đặc, Lý Na bọn họ đến nhà mình liên hoan, nhấm nháp một chút hương vị “cá sống thái lát”. Đương nhiên y cũng không phải vô duyên vô cớ nghĩ đến phải làm cá sống thái lát. Tất cả đều là bởi vì buổi chiều hôm nay, y cùng Mễ Lai Khắc lại đi đến bờ sông phụ cận bắt rất nhiều cá to mọng trở về, nhưng canh cá, cá nướng…bình thường thì bọn họ đều có chút ngán.
Tiếp theo Lục Văn Thụy nghĩ đến có lẽ mình có thể làm một ít sushi , có thể thay đổi khẩu vị một chút, dù sao thì ở trên địa cầu, thức ăn Nhật cũng rất được hoan nghênh. Vì thế, y với ý nghĩ “Thứ tốt cùng chia xẻ với bạn tốt”, để cho Mễ Lai Khắc đi thông tri Ngải Tư Đặc bọn họ, chuẩn bị buổi tối đến liên hoan, để cho mọi người cùng nhau nếm thử thủ nghệ của y. Mà đối với quyết định của Lục Văn Thụy, Mễ Lai Khắc đương nhiên là tán thành vô điều kiện, phỏng chừng vô luận đối phương nói cái gì, hắn đều sẽ đồng ý. Đại Thước đồng học vừa nghe thấy yêu cầu của Lục Văn Thụy liền lập tức đi ra cửa thông tri cho Ngải Tư Đặc, Pháp Lan, Lý Na cùng Tư Nặc.
Cùng lúc đó, Lục Văn Thụy cũng bắt đầu động thủ thái cá, trước tiên y đem rửa sạch cá, tiếp theo mổ bụng, bỏ đi phần đầu, đuôi, vây cùng xương, sau đó y dùng dao nhỏ đem thịt bò[Y-H: ko biết vì sao chỗ này là thịt bò] đều cắt thành từng phiến nhỏ mỏng manh, bỏ thêm vào một chút tương đặc chế để ướp, đặt ở một bên chờ mọi người đến đông rồi mới lấy ra.
Mặt khác y còn nấu thêm cơm, bởi vì không có dấm chua, y đành phải lấy vài toan quả [quả có vị chua] mà Mễ Lai Khắc mang đến, đem chất lỏng bên trong trộn vào bên trong cơm, tiếp theo y lại thêm vào chút đường mía cùng muối, như vậy đã đem món cơm sushi biến thành “Cơm dấm chua” chuẩn bị tốt.
Khi Mễ Lai Khắc mang theo Ngải Tư Đặc bọn họ trở về, trên bàn đã bày sẵn vài mâm thức ăn, mà mấy thứ này bọn họ đều không có gặp qua, nhưng màu đều rất được. Mà trong số mấy người bọn họ, Lý Na là tham ăn nhất, hắn nhìn thấy trên bàn có một mâm cá sống thái lát liền nhịn không được thò tay lấy một miếng, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp.
Mà đối với hành động này của hắn, Mễ Lai Khắc bọn họ thấy nhưng không ai nói gì, vừa lúc này Lục Văn Thụy cũng từ trù phòng bưng một mâm đồ ăn cuối cùng đi lên, y nhìn đến Lý Na ăn vụng, liền chờ mong nhìn đối phương, muốn xem bọn hắn có thể chấp nhận loại khẩu vị có vẻ đặc thù của “cá sống thái lát” hay không.
Không nghĩ tới Lý Na đột nhiên liền thay đổi sắc mặt, tiếp theo hắn ngay lập tức chạy tới ngoài cửa, bắt đầu nôn mửa liên tục, Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế đều bị hoảng sợ, Tư Nặc thì sững sờ một lát, sau đó vội vàng đi ra phía trước vỗ vỗ lưng hắn.
Đợi cho hắn phun [ói] hết, Tư Nặc lại lôi kéo hắn về lại chỗ ngồi, Pháp Lan đưa một ly nước trong để cho hắn súc miệng, còn Lục Văn Thụy thì đi đến trù phòng lấy vài toan quả, tiếp theo y đi đến bên cạnh Lý Na, đưa toan quả cho hắn. Y có chút ngại ngùng mở miệng nói:
”Lý Na, ngươi ăn một chút toan quả đi, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Thật sự là ngượng ngùng a, ta thật sự không ngờ ngươi ăn không quen loại ngư phiến này, hơn nữa phản ứng còn kịch liệt như vậy, sớm biết như thế ta sẽ không làm, còn hại ngươi phun lợi hại như vậy.”
“Không có quan hệ, không liên quan đến của ngươi, ta bị như vậy không hẳn là bởi vì đồ ăn, mấy ngày nay ta thường có cảm giác thực ghê tởm, nhất là khi đụng tới thức ăn mặn, ta sẽ buồn nôn, có đôi khi nôn mửa rất nghiêm trọng, ta cũng không biết vì cái gì.” Lý Na nghe ra Lục Văn Thụy ái náy nên lập tức giải thích.
“Nguyên lai là như vậy a, vậy ngươi có tìm y sư xem qua không?”
Lục Văn Thụy nghe được hắn giải thích cũng bình thường trở lại, nguyên lai hắn vốn không ăn được thức ăn mặn, nhưng có lẽ vừa rồi cũng là do cá sống thái lát quá nặng mùi đi.
“Còn không có, ta nghĩ bởi vì do thời tiết nóng lên thôi, hàng năm mùa hạ khẩu vị của ta cũng không thật tốt, bất quá lần này tựa hồ có vẻ nghiêm trọng hơn.” Lý Na nghĩ nghĩ, tiếp tục trả lời.
Pháp Lan nghe được câu trả lời của hắn, cũng hỏi hắn một ít vấn đề về thân thể, nhưng vẫn như cũ không có kết quả. Chỉ có Lục Văn Thụy có chút đăm chiêu, y nhìn Lý Na tiêu diệt rất nhanh vài cái toan quả lớn bằng nắm tay, tiếp theo nhìn thấy đối phương tựa hồ không có cảm thấy khó chịu, vì thế y lớn mật phỏng đoán….
“Lý Na, hôm nay cũng đã trễ, ngươi muốn tìm y sư cũng nên đợi ngày mai, không bằng ta giúp ngươi bắt mạch trước đi, có lẽ có thể xác định tình huống thân thể của ngươi, ngươi nếu vẫn cứ không có khẩu vị như thế cũng không tốt.” Lục Văn Thụy đề nghị.
Lý Na cùng Mễ Lai Khắc bọn họ nghe xong lời y nói, trong lòng nghĩ nếu Lục Văn Thụy biết nhiều thảo dược như vậy, y hẳn là cũng có thể xem bệnh đi, cho nên mấy người tuy rằng không hiểu “Bắt mạch” là cái gì (^_^), nhưng là Lý Na vẫn nghe theo lời Lục Văn Thụy, vươn một cánh tay ra.
Lục Văn Thụy đem ngón tay của mình đặt lên cổ tay hắn, tiếp theo phân ra một cỗ nội lực nhu hòa, bắt đầu chạy trong cơ thể của đối phương, một bên tinh tế cảm thụ mạch đập của hắn, chỉ cảm thấy trong cơ thể hắn, ở phần bụng, có chút dị thường, hơn nữa mạch đập lui tới lưu loát mà lại khéo đưa đẩy, quả nhiên là hoạt mạch [chắc là giống trong phim nói là HỶ MẠCH gì đó nhỉ (^_^)]. Đáng tiếc y chỉ biết võ công mà thôi, thật sự là nhìn không ra đối phương cụ thể được mấy tháng, bất quá nhìn bề ngoài của Lý Na, chắc là ít hơn tháng đi. Vì thế y thu hồi tay, đối với Lý Na cùng Tư Nặc mỉm cười,
”Chúc mừng các ngươi, Lý Na là có bảo bảo, cho nên mới thường thường bị nôn mửa như vậy, qua một đoạn thời gian sẽ tốt lắm.”
Tư Nặc cùng Lý Na sau khi nghe được lời y nói thì có chút ngây ngẩn cả người, dù sao bọn họ cũng mới cử hành nghi thức được năm mà thôi, trước giờ bọn họ thật đúng là không nghĩ tới sẽ có bảo bảo nhanh như vậy, chuyện này thật là quá tốt, vì thế hai người đều bị tin tức tốt đột ngột này làm cho mê mang. (^_^).
Qua nửa ngày, bọn họ mới phục hồi phục lại tinh thần, Tư Nặc nhịn không được hưng phấn hét to một tiếng, tiếp theo hắn liền một phen ôm lấy Lý Na, không thèm nghe tiếng thét chói tai của đối phương, bắt đầu tại chỗ xay tròn, vừa xoay vừa cao hứng lặp lại,”Ta sắp làm phụ thân rồi, ha ha, ta sắp làm phụ thân rồi!” (^_^)
Mà Mễ Lai Khắc bọn họ ở một bên cũng vì hai người cao hứng, dù sao trên toàn bộ Lạc Vân đại lục, tỉ lệ giống cái mang thai là không cao, có rất nhiều phu phu thậm chí không có đứa nhỏ, không thể nghi ngờ mới cử hành nghi thức kết bạn năm, có thể có được một bảo bảo của chính mình, Tư Nặc cùng Lý Na là thực may mắn.
Vì thế bữa tối này cuối cùng biến thành tiệc tối chúc mừng Lý Na cùng Tư Nặc, bởi vì hiện tại khẩu vị Lý Na có vẻ đặc thù, cho nên Lục Văn Thụy lại đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm chút gì đó có vẻ ngon miệng cho hắn ăn, Pháp Lan thì nói cho Lý Na nghe những thứ mà sau này hắn cần phải chú ý khi mang thai.
Mà người sắp làm phụ thân;Tư Nặc; thì không chịu ngồi yên, hắn lập tức liền quyết định đi rừng cây phụ cận hái chút toan quả trở về, để sau này khi Lý Na muốn nôn thì cũng có thể giảm bớt một chút, nghĩ xong, hắn mượn Lục Văn Thụy một cái sọt trúc, vội vàng mang theo đi ra cửa.Nhìn bộ dáng lật đà lật đật của hắn, Mễ Lai Khắc bọn họ đều nhịn không được cười ha ha lên. Bất quá động tác của Tư Nặc thật sự rất nhanh, sau khi Lục Văn Thụy chuẩn bị tốt một ít thức ăn đơn giản, hắn cũng mang về một sọt đầy toan quả.
Lý Na đương nhiên sẽ không cô phụ hảo ý của bạn lữ nhà mình, hắn thực nể tình tiếp nhận vài toan quả đã được Tư Nặc rữa qua, chậm rãi ăn, đợi cho toan quả cầm trong tay đều bị tiêu diệt hết, khẩu vị của hắn rốt cục đã trở lại, bắt đầu cùng mọi người hưởng dụng bữa tối hôm nay.
Trong lúc dùng cơm, Lục Văn Thụy phát hiện, Ngải Tư Đặc, Tư Nặc cùng Mễ Lai Khắc đều phi thường thích hương vị cá sống thái lát, mà Pháp Lan là ưa thọ tư, tựa hồ là hắn thích ăn cơm dấm chua cùng với cá sống thái lát, mà Lý Na cũng ăn vài cái thọ tư có rau dưa bên trong, đợi cho ăn xong cơm chiều, mấy mâm thức ăn trên bàn đều đã trống không, như vậy xem ra, “cá sống thái lát liệu lý” của Lục Văn Thụy coi như thành công.
Đợi cho mọi người giúp đỡ sửa sang lại mọi thứ, sắc trời đã không còn sớm, Ngải Tư Đặc bọn họ liền cáo từ về nhà. Cuối cùng trước sân chỉ còn lại có Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy, bọn họ nhìn nhau cười, tiếp theo hai người tay nắm tay, bắt đầu tản bộ giống như mỗi ngày.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người song song đi tới bờ sông, trong lúc Lục Văn Thụy luôn lảm nhảm nói nào là chuẩn bị đồ dùng hay thức ăn gì đó cho Lý Na, Mễ Lai Khắc ở một bên phối hợp gật gật đầu hoặc là “ân” một hai tiếng. (^_^)
Mễ Lai Khắc cứ như vậy mỉm cười nghe đối phương nói chuyện, hắn cảm thấy chính mình cứ yên lặng ở cùng Thụy cũng không tệ, nghe y lục tục nói xong kế hoạch cùng ý tưởng của bản thân, điều này làm cho hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai người trong lúc đó tựa hồ rất gần, Thụy hiện tại nếu có ý tưởng gì đều nói cho hắn nghe trước tiên, điều này làm cho hắn thực vui vẻ, bởi vì hắn biết việc này thuyết minh hắn ở trong cảm nhận của Thụy là rất trọng yếu.
Sau khi hai người đi thật lâu dọc bờ sông, Lục Văn Thụy mới dừng lại câu chuyện, y có chút xin lỗi nhìn về phía Mễ Lai Khắc bên cạnh, cảm giác chính mình vừa rồi nói hơi nhiều, vì thế y điểm chân, hôn nhẹ một cái vào môi đối phương, sau đó thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng lại liền hướng về đối phương phất phất tay, tiếp theo chạy về phòng ở của chính mình.
Mà Đại Thước đồng học chính là ngây ngốc sửng sờ ở tại chỗ nhìn bóng dáng của đối phương rất nhanh rời đi, hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn môi mình, tiếp theo khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.[Y-H: ha ha, anh thật ngốc. Đáng yêu chết được (^_^)]
Cứ như vậy qua vài ngày, cơ hồ các tộc nhân ở trong bộ lạc đều biết chuyện Lý Na mang thai, sau đó Khoa Lan còn vì hắn kiểm tra một chút, xác định bảo bảo trong bụng hắn đã được tháng, hơn nữa đứa nhỏ thực khỏe mạnh, điều này làm cho Lý Na cùng Tư Nặc thật cao hứng.
Hiện tại trong nhà Lý Na bọn họ thực náo nhiệt, cơ hồ mỗi ngày đều có rất nhiều tộc nhân đến nhà chúc mừng bọn họ, dù sao bọn họ xem như là một đôi phu phu có bảo bảo sớm nhất (sau khi cử hành nghi thức kết bạn) ở trong bộ lạc. Còn có một vài giống cái cũng tìm tới cửa, nhờ Lý Na truyền thụ cho bọn họ phương pháp dễ dàng hoài thượng bảo bảo, chuyện này thật đúng là làm cho Lý Na dở khóc dở cười, hắn như thế nào biết được mấy thứ đó chứ? (^_^). Mà Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc cũng thường xuyên đến thăm bọn họ, thuận tiện mang theo một chút hoa quả hoặc là vài món ăn khai vị gì đó, Pháp Lan cũng sẽ đưa tới chút thảo dược điều trị thân thể.
Hôm nay Tư Nặc vẫn là trước mấy hôm trước, đi vào trong rừng cây hái rất nhiều toan quả trở về, hắn đem một đống toan quả bỏ vào trong nước tẩy trừ sạch sẽ, tiếp theo hắn đến trù phòng lấy ra một cái chén gỗ thật to, đem toan quả còn đọng nước đều cho vào, vừa vặn chất đầy một chén lớn. Khi hắn đang muốn đem toan quả vào nhà cho Lý Na, đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ cửa, vì thế hắn phải buông chén gỗ, từ trù phòng đi ra ngoài mở cửa. Không nghĩ tới người đứng ngoài cửa cư nhiên là Thụy Lạp mà lâu rồi không thấy, chỉ thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, tựa hồ không có chút tinh thần.
Tư Nặc thấy thế nên mở cửa ra cho đệ đệ mình vào, tiếp theo hắn bảo Thụy Lạp tới phòng trước cùng trò chuyện với Lý Na. Mà chính hắn thì đi xuống phòng bếp, chuẩn bị một ít hoa quả cùng đồ ăn vặt mà Thụy Lạp thích, lại thêm một chén lớn toan quả, sau đó mang hết vào phòng trong. Khi hắn đi đến ngoài cửa, chợt nghe thấy tiếng của Lý Na, ngữ khí của đối phương thực ôn nhu:
”Thụy Lạp, ngươi không thoải mái sao? Sắc mặt như thế nào khó coi như vậy? Phụ thân có biết không? Nếu không, ta nói Tư Nặc cùng ngươi đi tìm y sư nhìn xem nha?”
“Ân, nửa tháng gần đây ta thường cảm thấy rất không thoải mái, ăn cái gì cũng không có khẩu vị, gần nhất thì nhìn thấy thức ăn mặn thì muốn ói, ta cũng không biết vì cái gì?” Thụy Lạp trả lời.
Tư Nặc ở ngoài cửa nghe được câu trả lời của đệ đệ mình thì cảm thấy có chút nghi hoặc, như thế nào tình huống của Thụy Lạp nghe quen tai như vậy? Giống như là hắn đã từng nghe được ở nơi nào đó vậy, nhưng rốt cuộc là nghe được ở đâu? Như thế nào lập tức nghĩ không ra?
“Ân, nếu đã không thoải mái hơn nửa tháng, vậy ngươi phải đi tìm y sư xác nhận một chút về tình huống thân thể của ngươi. Hay là hiện tại ngươi liền cùng Tư Nặc đi tìm Khoa Lan y sư đi, nhờ hắn kiểm tra cho ngươi, nói không chừng sau khi hắn giúp ngươi kiểm tra xong thì có thể biết ngươi rốt cuộc là bị cái gì, sau đó nấu một chút thảo dược cho ngươi, sau khi ngươi uống sẽ thoải mái hơn.” thanh âm của Lý Na tiếp tục truyền đến.
Tiếp theo Tư Nặc liền đẩy cửa phòng, hắn đem hoa quả cùng đồ ăn vặt đều đặt ở trên bàn, sau đó dùng vẻ mặt thân thiết nhìn đệ đệ nhà mình, hỏi:
”Thụy Lạp, nói cho ca ca, ngươi làm sao không thoải mái? Ca ca cùng ngươi đi tìm y sư nhìn xem đi, ngươi xem, sắc mặt của ngươi thật sự không tốt lắm, khuôn mặt tái nhợt không bình thường, hơn nữa ngươi so với trước đây thì gầy hơn rất nhiều.”
“Ân, được rồi. Ta đây liền cùng ngươi đi đến chỗ Khoa Lan thúc thúc kiểm tra.” Thụy Lạp trả lời.
Tiếp theo hắn liền bỏ qua hoa quả cùng đồ ăn vặt mà mình bình thường thích ăn, vươn tay lấy ra một ít toan quả trên bàn bắt đầu ăn, một quả rồi lại một quả, chỉ chốc lát sau, liền ăn luôn hơn phân nửa toan quả.
Tư Nặc cùng Lý Na ở một bên hai mặt nhìn nhau, trước kia Thụy Lạp là thích ăn ngọt, những loại chua như toan quả hắn sẽ không chạm tới, nhưng hiện tại bọn họ nhìn thấy Thụy Lạp thế nhưng có thể mặt không đổi sắc ăn nhiều toan quả như vậy, hơn nữa hắn tựa hồ còn muốn ăn thêm, xem ra vấn đề lần này nhất định rất lớn.
Vì thế dưới sự căn dặn của Lý Na, Tư Nặc mang Thụy Lạp đang vùng vằn ra khỏi cửa, hai người liền như vậy một người kéo một người tiêu sái, sau một lúc, hai người rốt cục đến nhà Khoa Lan, lúc này Khoa Lan cũng nhàn rỗi, cũng không có bệnh nhân nào, vì thế Tư Nặc liền tiến lên nói về tình huống của Thụy Lạp.
Khoa Lan nghe xong, cảm thấy có thể là do khẩu vị của Thụy Lạp không tốt, cũng có thể có chút quan hệ với thời tiết. Bất quá đã nửa tháng mà loại tình huống này đều không có cải thiện, suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn liền bảo Tư Nặc đi ra ngoài trước, hắn quyết định kiểm tra thân thể cho Thụy Lạp.
Kết quả là sau khi hắn kiểm tra một lúc lâu, đột nhiên có chút ngây ngẩn cả người, hắn không xác định lắm nên lại lặp lại kiểm tra đến mấy lần, phát hiện Thụy Lạp quả thật là……
Bất quá hắn cũng có chút nghi hoặc, nhìn Thụy Lạp vẫn là một bộ dáng ngây thơ không biết gì, vì thế hắn quyết định trước hết không nói đến kết quả kiểm tra. Hắn cau mày bảo Thụy Lạp chờ một chút, tiếp theo hắn đi ra ngoài cửa, bảo Tư Nặc đi đến thần điện mời Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông đến, hắn có chuyện trọng yếu muốn nói cùng với bọn họ.
Tư Nặc nhìn Khoa Lan nhíu chặt mày cùng vẻ mặt hơi nghiêm trọng, cảm thấy có chút hốt hoảng, Thụy Lạp sẽ không thật sự có vấn đề gì lớn đi, còn muốn mình đi thỉnh hai phụ thân đến. Bất quá hắn cũng chỉ chần chờ một lát, tiếp theo vẫn là hướng về thần điện chạy đi, nếu Thụy Lạp thật sự xảy ra chuyện gì, thì cũng nên để cho phụ thân bọn họ biết sớm mới tốt.