Sau khi nói xong những lời này, Tạp Lạc Tư liền mang theo Khoa Lan ly khai trước. Nhóm Ngải Tư Đặc vẫn còn ở lại, đợi cho bóng dáng Tạp Lạc Tư biến mất sau cửa, Tư Nặc lúc này mới mở miệng hỏi:
”Thụy, ngươi thật sự không quay về xem sao? Lý Âu bộ lạc?”
“Không, năm trước khi ta rời khỏi nơi đó, ta đã xem như không có chút quan hệ với Lý Âu bộ lạc, chuyện tình của bọn họ không quan hệ với ta.” Lục Văn Thụy thản nhiên nói, trên mặt không có chút biểu tình.
Tư Nặc nghe vậy còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên cảm giác mu bàn tay đau xót, hắn quay đầu nhìn Lý Na, thấy đối phương lắc lắc đầu, lúc này mới ngặm lại miệng mình, lời của ”Lão bà” là phải nghe, bằng không chịu thiệt vẫn là chính mình. Mà Pháp Lan cùng Ngải Tư Đặc chỉ là liếc nhau một cái, sau đó mở miệng nói:
”Thụy, con mồi hôm nay các ngươi đánh về có đủ lưu chúng ta ăn cơm chiều không?”
Lục Văn Thụy cười đáp:”Đủ là đủ, nhưng nếu các ngươi muốn tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì ta cũng thật hoan nghênh. Ha ha.”
Mễ Lai Khắc thấy thế cũng nở nụ cười theo, trong nháy mắt không khí chung quanh lại dịu xuống.Tiếp theo bọn họ không hề đề cập tới chuyện tình về Lý Âu bộ lạc, mà là bắt đầu thảo luận bữa tối, trong lúc đó mọi người luôn do dự giữa cái lẩu và đồ nướng, không biết nên nấu cái nào đây? Đây được xem như một loại phiền não hạnh phúc đi?
Mặc kệ như thế nào, không khí đêm đó vẫn là thực náo nhiệt, cuối cùng bọn họ sáu người lấy ưu thế hơn , quyết định bữa tối là ăn lẩu. Sau khi bọn họ chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn cùng tương, liền lấy bàn và ghế dựa từ trong phòng ra, ở trong sân làm thành hai cái lò tạm, ba người một bên, bắt đầu hưởng dụng bữa tối mỹ vị.
Mọi người vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm, thực vui vẻ, đợi cho bữa tối chấm dứt, bốn người bọn Lý Na cơ hồ đều là chống thắt lưng đi ra, mọi người đều không ngoài ý muốn ăn đến không chống đỡ nổi, ăn ngon luôn làm cho người ta dừng lại được.
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc nhìn bóng dáng kỳ quái của mấy người bọn họ, nhịn không được cười ha ha, đợi cho bọn họ quay đầu, lúc này mới phát hiện chính mình so với nhóm Ngải Tư Đặc cũng không khác nhiều lắm, hai người bọn họ kỳ thật cũng cần tiêu thực. Vì thế hai người bọn họ đem nồi chén đều rửa sách, sau đó đi đến bờ sông tản bộ.
Hai người tay nắm tay, cùng nhau thong thả bước đi, dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người sóng vai đi tới, tuy rằng bọn họ đều không có mở miệng nói chuyện, nhưng trong không gian yên ắng như lúc này, có một bầu không khí ấm áp làm cho hai người nhịn không được say mê trong đó, từ nay về sau, cả hai sẽ không hề cô đơn, có đối phương gắn bó làm bạn, nhân sinh như vậy mới chính thức trọn vẹn.
Trăng lặn mặt trời lên, lại qua một ngày, Tạp Lạc Tư tựa hồ đã nghĩ ra đối sách tốt lắm, vào buổi sáng ngày hôm sau, hắn liền triệu tập một ít dũng sĩ ở trong bộ lạc, để cho bọn họ chia thành mấy đội, mỗi một tiểu đội gồm người, tiến đến tứ đại bộ lạc còn lại, thương nghị về chuyện tình của Lý Âu bộ lạc, dù sao thì mọi người cũng không biết đám dã thú đó có tiếp tục tập kích mấy bộ lạc này hay không. Mà hiện tại hắn phái ra thú nhân lập thành một tiểu đội vì để ngừa vạn nhất, nếu trên đường đi mà bọn họ gặp được đám dã thú kia thì cũng có thể đủ năng lực để đối địch cùng tự bảo vệ mình, cho dù số lượng của đối phương thật sự thực kinh người thì ít nhất cũng có thể hỗ trợ cho nhau rút lui.
Mọi người đối với quyết định này đều không có dị nghị, bọn họ cũng hiểu được tất yếu phải làm như vậy, dù sao tại một nơi nguy cơ tứ phía như ở thế giới thú nhân, thì tốt nhất nên cẩn thận một ít. Lục Văn Thụy cảm thấy có chút cảm khái, không nghĩ tới lúc này bọn họ đã hiểu được đạo lý “Môi hở răng lạnh” cùng “Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy”, thật sự là không thể xem thường trí lực của người trong thú nhân thế giới.
Sau khi các thú nhân được phái làm nhiệm vụ ra đi, bởi vì Thái Cách bộ lạc nằm ở trung tâm Lạc Vân đại lục, khoảng cách của bọn họ đến tứ đại bộ lạc còn lại đều không xa lắm, phỏng chừng cần khoảng nửa tháng sau thì mọi người mới có thể quay về, cho nên mọi người cũng mà bắt đầu các mang các , không có cố ý chờ đợi bọn họ trở về.
Lục Văn Thụy cũng như những người khác, trở lại cuộc sống thường nhật, bình thường ở bên ngoài săn thú bắt cá, ngắt lấy dã quả, đăng cao nhìn xa cũng là quá thật sự phong phú, sau khi về nhà, hai người liền cùng nhau chăm sóc rau dưa trong viện, thảo dược cùng gia súc, một người tưới nước một người uy thực, phân công minh xác, phối hợp ăn ý, rất giống như một đôi hợp tác nhiều năm. Thức ăn của hai người đương nhiên là do Lục Văn Thụy phụ trách, làm một nam nhân tốt, cồng thời còn là tân tiền nhiệm gia đình nấu phu, mỗi ngày y đều cố gắng làm cho người ở chung mình được ăn no. Lúc hưng trí, y cũng sẽ làm vài món ăn mới, sau đó, Mễ Lai Khắc tất nhiên trở thành người thí nghiệm, nhưng vì câu trả lời của hắn luôn giống nhau nên làm cho Lục Văn Thụy có chút đau đầu, cũng may đại đa số thời gian là hai người bọn họ ăn cơm cùng nhau, cho nên chỉ cần đối phương vừa lòng là tốt rồi. Đương nhiên cuộc sống ban đêm của hai người cũng rất tốt đẹp, bọn họ vào ban đêm cũng là phi thường phấn khích, có lúc Lục Văn Thụy khoanh chân ngồi ở trên giường luyện công, Mễ Lai Khắc sẽ ở một bên nhìn không chớp mắt vào đối phương, đợi cho đối phương hành công xong, hắn sẽ khẩn cấp phác lên,(^_^) dưới sự phối hợp của hai người tại song phương, cũng giống như nước sữa hòa nhau, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Có khi vào những đêm có trăng, hai người bọn họ sẽ mang ra một khối da thú thật lớn, sau đó sóng vai ngồi ở bờ sông, ôm nhau thưởng thức ánh trăng, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, khung cảnh rất lãng mạn. Có đôi khi bọn họ cũng sẽ không làm cái gì, chỉ ôm nhau, hưởng thụ cảm giác da thịt thân mật, sau đó lắng nghe tiếng tim của nhau, chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Cuộc sống ở chung của hai người bọn họ trải qua rất bình thản và ấm áp, hai người đều thực hưởng thụ ngày tháng cùng nhau.
Trăng lặn sao thưa, như thế lại qua hơn nửa tháng, hôm nay khi mọi người đang chuẩn bị đi ra ngoài săn thú, liền nhìn thấy từ rất xa có một đám người đang bay tới bên này, dõi mắt trông về phía xa, mọi người mới phát hiện nguyên lai là các thú nhân đã trở lại, phỏng chừng bọn họ là gặp nhau tại bộ lạc phụ cận, cho nên hiện tại cơ hồ mọi người đang cùng nhau trở lại.
Mọi người hoan hô phất tay với bọn họ, thậm chí có người còn nhịn không được mà biến thành thú hình, liên tục phát ra tiếng rít. Đợi cho bọn họ đều bay đến phụ cận thì rất nhanh biến trở về hình người, sau khi cùng nhau tiếp đón, bốn thú nhân đầu lĩnh trước tiên đi đến chỗ tộc trưởng báo cáo chuyện tình của tứ đại bộ lạc. Mấy thú nhân còn lại thì nhìn các tộc nhân khác cảm thấy tâm tình rất là nhảy nhót, dù sao thì bọn họ cũng đã ly khai hơn nửa tháng, nên rất tưởng niệm tất cả mọi thứ ở trong bộ lạc. Nghe được bên cạnh có người hỏi, lúc này bọn họ mới bắt đầu tinh tế nói về những việc mà họ đã trải qua.
Hình như là Hải tộc bộ lạc, Vũ tộc bộ lạc cùng Xà tộc bộ lạc đều không có nhận được lời cầu viện của Lý Âu bộ lạc, bọn họ hoàn toàn không biết gì về chuyện này, chuyện họ duy nhất biết là mấy tháng trước Lý Âu bộ lạc quả thật đã xảy ra nội đấu kịch liệt, bất quá đây là chuyện nội bộ của bộ lạc khác, nên bọn họ đối với việc này cũng không rất rõ ràng. Cho nên khi nghe nói vài thú nhân cùng giống cái chết đi ở phụ cận Thái Cách bộ lạc, sắc mặt của bọn họ nhìn không được tốt lắm, tựa hồ có chút sợ hãi đối với việc đánh lén của đàn dã thú này, dù sao thì bình thường khi chúng gặp được các thú nhân, chỉ cần không phải là dã thú đặc biệt cường hãn, bình thường chúng nó đều lựa chọn tránh đi. Mà theo các thú nhân trờ về từ Ốc Nhĩ Phu bộ lạc thì có chút tin tức, dù sao thì khoảng cách giữa Lý Âu bộ lạc cùng Ốc Nhĩ Phu bộ lạc là gần nhất, nửa tháng trước, có vài thú nhân cùng giống cái của Lý Âu bộ lạc đến bộ lạc bọn họ, theo bọn họ nói, ở trong bộ lạc bọn họ vừa mới xảy ra nội đấu liên tục mấy tháng, đã chết gần phần thú nhân. Tình huống ngay lúc đó rất là thảm thiết, thời điểm nội đấu diễn ra ác liệt đột nhiên có một đám đại hình dã thú xuất hiện từ trên không, thừa dịp loạn mà tập kích bọn họ, loại dã thú này có hình thể thật lớn, chiều cao có khoảng m, ngoại hình rất kỳ quái, đầu đuôi đều to, móng vuốt cùng răng nanh của chúng nó đều thực sắc bén, chỉ trong chốc lát mà thôi, hơn phân nửa thú nhân liền bị chúng nó xé rách. Khi mọi người phản ứng lại thì có rất nhiều thú nhân cùng giống cái thừa dịp loạn lặng lẽ chạy trốn, đáng tiếc ánh mắt dã thú này thực lợi hại, cơ hồ có hơn phân nửa không thể đào thoát thành công, cuối cùng chỉ có thú nhân cùng giống cái thuận lợi trốn thoát, bọn họ không ngủ chạy liên tục ngày, rốt cục chạy tới Ốc Nhĩ Phu bộ lạc. Mà dã thú vẫn luôn đuổi theo bọn họ tựa hồ biết ở trong Ốc Nhĩ Phu bộ lạc có rất nhiều thú nhân, chúng nó sau khi xác định những người chạy trốn này đã tiến vào trong bộ lạc thì mới ly khai. Trước mắt xem ra, thú nhân cùng giống cái này xem như là một nhóm người duy nhất trốn tới, còn lại thì có thể bị giết trên đường lẩn trốn,hoặc là đã gặp phải bất trắc khác rồi.
Mọi người nghe đến đó đều có chút thổn thức không thôi, tuy rằng Lý Âu bộ lạc chỉ có tộc nhân, nhưng vì loạn trong giặc ngoài mà cơ hồ bị diệt tộc, vẫn là làm cho mọi người thực ngoài ý muốn. Lục Văn Thụy nghe xong chỉ hơi thở dài một tiếng, không nghĩ tới tại thú nhân thế giới còn có loại tranh quyền đoạt thế này phát sinh, xem ra quyền lợi là có mị lực rất lớn, cái này không phải đảo điên một bộ lạc sao? Hơn nữa dã thú này hình như là một loại sinh vật có trí tuệ cao? Chúng nó còn biết thừa dịp loạn đi đánh lén? Biết Ốc Nhĩ Phu bộ lạc có nhiều người thì lui lại? Đây thật đúng là thế giới thú nhân có nguy cơ tứ phía, trừ bỏ bộ phận thú nhân cùng giống cái, còn lại đều là dã thú, thật là rất nguy hiểm, nếu thực lực các đại bộ lạc không đủ mạnh, phỏng chừng để sinh tồn trong thế giới mạnh được yếu thua như thế này thật sự rất khó.
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy tựa hồ không phải thực bi thương, cảm thấy rốt cục có chút thả lỏng, chỉ cần Thụy không thương tâm thì tốt rồi, vừa rồi nghe các tộc nhân miêu tả, hai phụ thân của Thụy hẳn là khó thoát khỏi vận rủi, ít nhất trong nhóm người duy nhất trốn được kia không có thú thân và giống cái có bề ngoài giống với bọn họ, hắn thực lo lắng Thụy sẽ bởi vì vậy mà thương tâm.
Sau khi Tạp Lạc Tư biết chuyện này, ý kiến của bốn vị tộc trưởng và hắn đều là mọi người lại quan sát nghe ngóng thêm, dù sao tùy tiện đi Lý Âu bộ lạc cũng không phải là chuyện sáng suốt, thông qua tự thuật của thú nhân cùng giống cái trốn tới này, bọn họ đã cơ bản hiểu biết môn quy cùng sức chiến đấu của quần thể dã thú này.
Chúng nó tổng cộng có khoản đầu, thực lực phi thường bưu hãn, lúc ấy tuy rằng giết nhiều thú nhân vì đối phương không trở tay kịp, nhưng trong nháy mắt chúng nó có thể giết thú nhân, sự thật đáng sợ này vẫn luôn nhắc nhở mọi người, thực lực tự thân chúng nó cũng rất kinh người, càng miễn bàn đầu này có phải là toàn bộ số lượng chúng nó hay không, hay chỉ là một bộ phân của chúng nó mà thôi?
Bất quá nghi hoặc này của bọn họ cũng không kéo dài lâu lắm, hơn nửa tháng sau, Ốc Nhĩ Phu bộ lạc liền phái vài thú nhân lại đây, đem sự kiện dã thú tập kích lần này thuyết minh hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Người này xuất phát cách thời gian các thú nhân của Thái Cách bộ lạc rời đi không lâu, cùng lúc đó tộc trưởng bọn họ cũng có phái vài thú nhân khác đi đến bộ lạc còn lại thuyết minh tình huống.
Nguyên lai sự tình là như vậy, ngày đó sau khi Tu Nhĩ Tư tiếp thu thú nhân cùng giống cái từ Lý Âu bộ lạc trốn tới, thủy chung là không an tâm đến, dù sao Ốc Nhĩ Phu bộ lạc là một trong vài bộ lạc gần đó nhất, hơn nữa lúc trước cũng có một số thú đuổi tới phụ cận, không biết chúng nó có thể tập kích bộ lạc của chính mình hay không. Hắn cứ phiền não như vậy vài ngày, thật sự là không thể kiềm chế bất an trong lòng, sau ngày, hắn trực tiếp mang theo thú nhân ở trong bộ lạc cùng nhau đi đến Lý Âu bộ lạc, hai ngày sau bọn họ cũng tới Hắc Chiểu rừng rậm ở phụ cận.
Sau một phen cẩn thận trinh sát, bọn họ phát hiện ở trong Lý Âu bộ lạc đã người đi nhà trống, những cổ thi thể vốn phải có tại đây thì cũng biến mất không thấy, giống như những việc trước kia thảy đều chỉ là ảo giác của bọn hắn. Tu Nhĩ Tư lo lắng tìm khắp trong ngoài Lý Âu trong bộ lạc mấy lần, thật đúng là không có phát hiện dấu vết gì để lại. Xem ra nhóm dã thú kia thật sự đã rút đi, sau khi bọn họ xác định chuyện này, liền lập tức chạy về trong bộ lạc của mình, đem chuyện này nói cho mấy thú nhân cùng giống cái của Lý Âu bộ lạc còn sống sót, những người đó tuy rằng bi ai do không tìm thấy thi thể của thân bằng, nhưng vì an toàn, bọn họ muốn được lưu lại Ốc Nhĩ Phu bộ lạc. Một bộ lạc chỉ có tộc nhân thì làm sao có khả năng chống đỡ được? Tu Nhĩ Tư cũng nghĩ đến điểm này, nên cũng thu xếp cho bọn họ, sau đó phái một ít thú nhân đi thông tri cho bốn bộ lạc còn lại.
Tạp Lạc Tư nghe tin tức mà thú nhân kia truyền lại xong, trầm mặc một lát mới nói:
”Ngươi trở về thay ta cám ơn tộc trưởng các ngươi, nói rằng chuyện này ta đã rõ, về sau nếu lại có sự tình gì, chúng ta lại sẽ liên hệ. Ngươi cũng đã chạy hết ngày hẳn là mệt chết đi, ngươi cùng các tộc nhân đi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Thú nhân kia sau khi nghe xong gật gật đầu, nói một tiếng tạ sau đó liền đi ra ngoài, đợi cho hắn đi ra ngoài cửa, thì có vài thú nhân của Thái Cách bộ lạc dẫn nhóm người của hắn đi đến căn nhà trống phía sau núi, nói là để cho bọn họ nghỉ ngơi trước một chút, quá một lát sẽ đưa bữa tối đến cho bọn họ.
Lúc này, Tạp Lạc Tư đã đem tin tức vừa mới thu được tuyên bố ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, thú nhân cùng giống cái của Thái Cách bộ lạc đều biết chuyện phát sinh ở Lý Âu bộ lạc, bọn họ đối với chuyện bộ lạc này suýt bị diệt tộc có chút thổn thức, cũng có chút lo lắng, không biết đám dã thú này cuối cùng biến mất không thấy đều đi tới nơi nào? Chúng nó có thể xuất hiện lại hay không?
Nhóm Lục Văn Thụy cũng nghe nói chuyện này, y có chút cảm khái tốc độ hành động của đám dã thú này, đây không thể nghi ngờ là một đám dã thú có trí tuệ cao, chúng nó hiểu được thừa dịp loạn đánh bất ngờ, hiểu được biết khó mà lui, càng thêm hiểu được chuyển biến tốt hãy thu, khó nhất là chúng nó cư nhiên còn có thể làm công tác kết thúc, đem dấu vết của chính mình cùng địch nhân đều dấu không còn một mảnh, thật sự là tuyệt. Nếu không phải chính tai nghe nói chúng nó thật là một đám dã thú, phỏng chừng y sẽ cảm thấy đây là một nhóm bộ đội có huấn luyện, hơn nữa chúng nó nhất định là có một vị chỉ huy thực cơ trí, có thể đem một đám dã thú huấn luyện thành như vậy, người kia nhất định là một thiên tài.
Bất quá việc này cũng không quan hệ với y, chỉ cần chúng nó còn không có tìm tới cửa, vậy không có gì phải lo lắng. Đây là thế giới cường giả sinh tồn, mọi người cũng không sẽ quá mức rối rắm cho những người đã mất đi sinh mệnh, đại khái là vì trong mấy ngàn năm, mọi người gặp qua cùng nghe nói qua quá nhiều chuyện như thế. Mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn luôn liên tục.
Sau hai ngày, các thú nhân của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc liền ly khai. Mà Tạp Lạc Tư sau khi cùng vài vị tộc nhân lớn tuổi thảo luận một phen, làm ra một ít cử động, tỷ như tăng số lượng thú nhân tuần tra, mỗi ngày đều phải phái một tiểu đội thú nhân đi điều tra tình huống bên ngoài bộ lạc cùng bên trong rừng rậm ở vùng phụ cận. Mọi người cảnh giác như vậy hơn nửa tháng, vẫn không có gì phát hiện, cho nên mọi người coi như là yên tâm, mỗi ngày nên làm như thế nào liền làm như thế ấy.