Mễ Lai Khắc nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lục Văn Thụy, nhịn không được bế đối phương từ trên giường lên, một bên hoan hô, một bên quay vòng vòng, trong miệng hắn không ngừng lặp lại một câu,
”Thụy, chúng ta sắp làm phụ thân!”, dứt lời hắn còn cười ha ha lên!
Lục Văn Thụy bị đối phương ôm xoay vòng tròn liền cảm thấy trong người bắt đầu khó chịu trở lại. Y có chút mê muội lắc lắc đầu, vốn muốn bảo đối phương buông mình xuống dưới, nhưng chưa kịp nói thì nghe được câu nói của đối phương, nghe xong y thật sự có chút ngây người. Nguyên lai gần đây mình ngủ nhiều, khẩu vị lại không tốt, đây đều là phản ứng lúc mang thai sao? Nghĩ như vậy, y cũng không có làm thêm động tác gì, chỉ là cúi đầu hốt hoảng mà ngốc.
Sau khi Mễ Lai Khắc cao hứng một trận, có chút kỳ quái phát hiện Lục Văn Thụy trong lòng mình không có phản ứng gì, đáy lòng hắn đột nhiên có chút bất an, không biết đối phương có phải đối phương vẫn không chấp nhận việc có bảo bảo hay không, vì thế hai người bọn họ vẫn duy trì tư thế ôm như thế và cùng nhau xuống.
Khoa Lan ở một bên thấy thế cũng có chút nghi hoặc, đối với việc hai người bọn họ có thể nhanh có bảo bảo như vậy, hắn thật cao hứng, hơn nữa hắn cảm thấy hai người bọn họ cũng thực hưng phấn mà. Như thế nào hiện tại không khí lại có chút quỷ dị đâu? Đây là tình huống gì?
Đại khái là cảm giác được chung quanh trầm mặc, rốt cục Lục Văn Thụy cũng phục hồi tinh thần lại, đầu tiên y thấy được khuôn mặt có chút ảm đạm của Mễ Lai Khắc, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Khoa Lan đang mang vẻ mặt nghi hoặc, có chút xấu hổ mở miệng nói:
”Mễ Lai Khắc, ngươi phóng ta xuống dưới trước đi.”
Mễ Lai Khắc nghe vậy rất là phối hợp đặt y lên giường, Lục Văn Thụy ngồi xong sau đó hơi hơi cuối thấp đầu, điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, tiếp theo ngẩng đầu, mỉm cười nói với hai người:
”Ngượng ngùng a, Khoa Lan thúc thúc, vừa rồi ta thật sự quá mức kinh ngạc, không nghĩ tới ta sẽ nhanh có bảo bảo như vậy.”
Khoa Lan nghe xong, cũng ôn hòa cười cười theo,: “Ta cũng thực kinh ngạc nga, giống cái có thể nhanh chóng mang thai như ngươi là duy nhất trong suốt mấy ngàn năm qua. Không nghĩ tới ta sẽ nhanh có tiểu tôn tử như vậy, ha ha!”
Lục Văn Thụy nhìn vẻ mặt cười đến hiền lành của Khoa Lan, cảm thấy hơi hơi có chút ngượng ngùng. Mễ Lai Khắc thấy thế, biết bạn lữ nhà mình có chút ngượng ngùng, vì thế liền chuyển đề tài, bắt đầu hỏi về các hạng mục liên quan đến việc mang thai, cùng với một ít việc cần chú ý khác.
Hai người bọn họ lập tức đắm chìm trong đề tài “Mang thai” này, có xu thế càng nói càng hăng say. Lục Văn Thụy nhìn bộ đáng hảo ba ba của Mễ Lai Khắc cùng vẻ mặt vui sướng của Khoa Lan, đột nhiên cảm có bảo bảo thật sự tốt lắm, ít nhất hiện tại đứa nhỏ còn chưa có sinh ra cũng đã chiếm được sự quan tâm của hai người rồi. Nghĩ như vậy, cho nên việc chính mình phải dùng thân thể nam nhân mang thai rồi sinh con, y cũng không còn rối rắm như trước nữa. Bất quá y cũng rất ngạc nhiên vì cái gì mà mình lại nhanh có bảo bảo như thế? Không phải nói tỷ lệ giống cái mang thai có vẻ thấp sao? Vì cái gì mình với Mễ Lai Khắc mới cử hành nghi thức không đến nửa năm mà lại có thể mang thai? Chẳng lẽ đây là phúc lợi của việc mình xuyên qua, xem ra chính mình lần này trúng thưởng hòa xuyên qua vẫn là thực cấp lực , nó không chỉ có làm cho mình xuyên qua thời không, gặp bằng hữu cùng trưởng bối quan tâm mình, còn làm cho chính mình chiếm được một bạn lữ toàn tâm toàn ý trân trọng mình, hiện tại cư nhiên còn tặng cho mình một món quà là kết tinh tình yêu của mình và Mễ Lai Khắc. Chính mình trừ bỏ võ công cùng dị năng, thì những thứ khác quả thật mình rất may mắn, điều này làm cho Thụy không ngừng cảm kích trời xanh chiếu cố y, y hiện tại thầm nghĩ phải hảo hảo quý trọng tất cả trong hiện tại, làm cho người y yêu và những người yêu y đều có thể được hạnh phúc. Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc bởi vì hưng phấn mà hai má ửng đỏ, nhìn bộ dáng thần thái sáng láng của đối phương, cảm thấy hết thảy mọi việc đều rất là tốt đẹp.
Hôm nay Khoa Lan lưu đến khuya mới rời đi, hắn cùng Mễ Lai Khắc cơ hồ đem quá trình mang thai từ sơ kì đến cuối cùng đều thảo luận hết, thậm chí có một số chi tiết, hai người cũng đều rất kiên nhẫn nghiên cứu qua.
Sau khi tiễn bước Khoa Lan, Mễ Lai Khắc đột nhiên ôm Lục Văn Thụy vào trong lòng, nói nhỏ vào tai đối phương:
”Thụy, vừa rồi ngươi biết mình có bảo bảo, có phải hay không có chút không thể thích ứng?”
Lục Văn Thụy nghe vậy ngẩn người, y không nghĩ tới cảm giác của đối phương lại sâu sắc như vậy, y chỉ mới ngẩn người một lát mà thôi, cư nhiên bị đối phương phát hiện. Nếu đối phương đã biết, y cũng thản nhiên gật gật đầu,
”Ân, lúc ấy ta thật sự giống như mơ, tuy rằng trước đó ta đã hạ quyết tâm, bất quá khi thật sự đối mặt với sự thật, ta còn có chút bị dọa, có thể là vì đứa nhỏ tới quá nhanh đi.”
Mễ Lai Khắc nghe xong chỉ ôn nhu nói:
”Thụy, ta biết nếu bắt ngươi lập tức thích ứng thân phận giống cái là không quá dễ dàng, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, đối với ta mà nói, mặc kệ là bảo bảo hay là ai khác, thì đều không có trọng yếu như ngươi. Vô luận phát sinh sự tình gì, ta đều vẫn bồi bên cạnh ngươi.”
“Ân, ta sẽ nhớ rõ, Đại Thước! Ta hiện tại đã tốt hơn nhiều, sau phút kinh ngạc lúc ban đầu, ta đã bắt đầu thích ứng với việc có bảo bảo, hắn là minh chứng cho tình yêu của chúng ta, ta hy vọng có thể cùng ngươi hảo hảo chiếu cố hắn, làm cho hắn khỏe mạnh trưởng thành lên.”
Lục Văn Thụy nói xong còn lộ ra một nụ cười rất là ngọt ngào. Mễ Lai Khắc nghe vậy, tăng thêm lực đạo cánh tay mình, ôm chặt đối phương vào trong lòng, hắn cũng cười cười theo, hắn cảm thấy mình thật sự là thú nhân hạnh phúc nhất thế giới, có thể tìm được một bãn lữ như Thụy, đúng thật may mắn.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, hưởng thụ chút ấm áp này. Ánh trăng chiếu vào hai người, tựa hồ cũng mang đến một loại mỹ cảm mông lung, làm cho người ta không đành lòng phá hư.
Ngày hôm sau, mấy người Ngải Tư Đặc cũng đều biết chuyện này, đều tới cửa chúc mừng hai người, mọi người đều không có nghĩ đến bọn họ sẽ nhanh có bảo bảo như vậy, quả nhiên Thụy là giống cái đặc biệt nhất trong toàn bộ bộ lạc, thậm chí là toàn bộ thú nhân thế giới, y hắn luôn mang đến kinh hỉ cùng kỳ tích cho mọi người.
Lục Văn Thụy mỉm cười nhận chúc phúc của mọi người,thuận tiện nhờ Lý Na chỉ giáo một ít kinh nghiệm lien quan đến sinh sản, dù sao làm một đại nam nhân, y đối với chuyện mang thai này có thể nói là có chút mờ mịt.
Cuộc sống tốt đẹp và bình thản như vậy cứ liên tục, hơn nửa tháng sau, nhóm người Tạp Lạc Tư vẫn chưa phản hồi bộ lạc, tất cả mọi người bắt đầu có chút sốt ruột, không biết bọn họ rốt cuộc vì cái gì mà không mau chóng trở về, có lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì hoặc là……
Mọi người cơ hồ cũng không dám suy nghĩ thêm, trước đó Tạp Lạc Tư có nói qua, nếu qua nửa tháng sẽ cho người trở về báo tin, nếu hết thảy thuận lợi thì bọn họ cũng sẽ cùng nhau trở về, hiện tại thời gian đã qua, nhưng lại không nhìn thấy tung tích của bọn họ, việc này làm cho mọi người có chút lo lắng, căn bản là không thể khống chế được nội tâm suy nghĩ lung tung.
Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc thấy thế, bắt đầu trấn an mọi người, sau khi thảo luận, bọn họ quyết định lại phái them một nhóm thú nhân, theo Ngải Tư Đặc đi đến Ốc Nhĩ Phu bộ lạc nhìn xem, Mễ Lai Khắc thì lưu thủ ở trong bộ lạc, an bài một ít công việc liên quan. Kỳ thật vốn là đến phiên hắn đi Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, nhưng vì Lục Văn Thụy hiện tại mang thai, cho nên liền đổi thành Ngải Tư Đặc đi.
Sáng sớm hai ngày sau, mọi người lại một lần nữa tập hợp ở lối vào bộ lạc, cùng nhau nhìn theo Ngải Tư Đặc và thú nhân rời đi. Nhìn bóng dáng bọn họ dần dần đi xa, Lục Văn Thụy đột nhiên cảm giác có chút bất an, cơ hồ mỗi lần có chuyện tình gì không tốt phát sinh, y đều có loại dự cảm này, hơn nữa mỗi lần đều thực linh nghiệm, lần trước khi y có loại cảm giác này chính là lúc nhóm người Mễ Lai Khắc gặp chuyện không may trong Áo Tái rừng rậm. Lần này y không biết là Ngải Tư Đặc xảy ra chuyện hay là nhóm người của Tạp Lạc Tư xảy ra chuyện, cũng có thể là ở trong bộ lạc? Y rất nghi hoặc nhíu mày, cảm thấy cái loại dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt, cơ hồ làm cho y không thở nổi.
Mễ Lai Khắc ở một bên nhìn sắc mặt của y có chút tái nhợt, liền choang qua vai y, thân thiết hỏi:
”Thụy, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái? Có cần đi đến chỗ phụ thân kiềm tra không?”
Lục Văn Thụy nghe vậy hơi hơi nghiêng đầu, tựa vào trên vai đối phương, nhẹ nhàng nói:
”Không có gì, ta chỉ cảm giác có chút mệt, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
Lục Văn Thụy quyết định không nói cho Đại Thước biết dự cảm của mình, nếu cảm giác của y sai, không phải sẽ làm cho đối phương lo lắng vô ích sao, vẫn là chờ một chút đi.
Mễ Lai Khắc nghe xong cũng không nghi ngờ, hắn cũng biết giống cái sau khi mang thai đều dễ dàng mệt nhọc, cho nên hắn gật gật đầu, tiếp theo ôm lấy đối phương, hướng về phía trước đi tới, vừa đi vừa nói:
”Thụy, ta ôm ngươi về nhà nghỉ ngơi một chút đi, sau đó sẽ nói phụ thân tới khám cho, được không?”
Nghe lời nói thân thiết của đối phương, Lục Văn Thụy cũng không thèm so đo việc đối phương ôm mình trước mặt mọi người, y rất nhu thuận gật gật đầu, tiếp theo yên lặng nhắm lại hai mắt, tìm một vị trí có vẻ thoải mái ở trong lòng đối phương, bắt đầu suy đoán về dự cảm kia. Hy vọng cảm giác lần này sẽ sai, mặc kệ là Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc hay những người khác ở trong bộ lạc,y cũng không hy vọng mọi người gặp chuyện không may.
Sau khi hai người về nhà, Lục Văn Thụy liền trực tiếp nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Mễ Lai Khắc thấy thế chỉ giúp đối phương dịch dịch góc chăn, tiếp theo cúi người hôn lên cái trán của đối phương, sau đó nhẹ giọng đối công đạo một tiếng với bạn lữ nhà mình, tiếp theo hắn liền đi ra cửa, bởi vì Ngải Tư Đặc rời đi, hôm nay hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải an bài.
Hiện tại mọi người khi có chuyện gì thì theo thói quen tập kết ở trong nhà Tạp Lạc Tư, sau khi Mễ Lai Khắc đuổi tới, hắn liền cùng vài lão nhân trong tộc thương lượng một phen, sau khi gia tăng thủ vệ ở trong bộ lạc, mọi người cũng liền tản ra.
Tiếp theo Mễ Lai Khắc lại về nhà, vào trù phòng lấy ba lô cùng lưới đánh cá, sau đó khinh thủ khinh cước [nhẹ nhàng] tiêu sái vào trong phòng ngủ, xác nhận bạn lữ nhà mình đã đi vào giấc ngủ, hắn mới gom mọi thứ đi ra cửa.
Mễ Lai Khắc đi thẳng về lối vào bộ lạc, vì có thể đủ lương thực cung cấp trong suốt mùa đông, mỗi ngày vào buổi sáng hắn đều cùng một đoàn thú nhân trong bộ lạc đi săn thú trong rừng rậm ở phụ cận, hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi tất cả mọi người tập hợp, bọn họ bắt đầu xuất phát. Vì để đánh càng nhiều con mồi, bình thường bọn họ đều đi ra ngoài cả ngày, đến chạng vạng tối thì mới gấp trở về.
Nửa giờ sau khi bọn họ rời đi, đột nhiên biến cố xảy ra. Một đoàn bóng đen từ bên trong rừng rậm xông ra, bánh xe phụ khuếch xem ra, chúng nó có hình thể rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, chỉ một lát, chúng nó đã đi tới gần cửa vào bộ lạc.