Ngay tại thời điểm y điểm huyệt cầm máu, phía sau y lại toát ra một cái bóng đen, tiếp theo là phía trước, bên trái cùng bên phải, trong lúc đó, y đã bị dã thú vây quanh, đại khái là vì nhìn thấy vừa rồi y tự tay giết chết đồng loại của chúng nó, cho nên lúc này này đám dã thú đó đều có biểu tình rất là dữ tợn, ánh mắt chúng nó nhìn Lục Văn Thụy đều lộ ra nồng đậm sát khí.
Lục Văn Thụy thấy thế chỉ là hơi hơi liếc mắt nhìn phương một cái, xác định số lượng địch nhân, tiếp theo bắt đầu bình tĩnh tiếp tục điểm huyệt cầm máu cho mình, y cũng không muốn bởi vì mất máu quá nhiều mà té xỉu, như vậy thì rất mất mặt .[Y-H: ẹc, giờ này mà còn tâm trí nghĩ đến mất mặt nữa]
Sau khi nhanh chóng xử lý miệng vết thương cho mình, y mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn lũ dã thú chung quanh một cái, sau khi cảm giác được đối phương giật mình sửng sốt một chút, y bắt đầu công tới đầu dã thú trông có thực lực hơi yếu nhược một chút.
Mấy đầu dã thú còn lại thấy thế, đều hướng về phía đối phương cứu viện, đáng tiếc tốc độ của Lục Văn Thụy thật sự quá nhanh, ngay khi chúng nó còn chưa tới, y đã đánh chết đầu dã thú kia. Sau khi ném thi thể của đối phương lên mặt đất, y dùng vẻ mặt lãnh khốc của mình nhìn mấy đầu dã thú đang còn đang sửng sờ ở tại chỗ kia.
Ôm chặt tín niệm “Người không đáng ta ta không đáng người”, vì đối phương đánh mình trước, vì an toàn của bản thân cùng tất cả giống cái, y quyết định một chiêu giải quyết gọn đối phương, nếu thật sự không được thì sẽ làm cho đối phương tạm thời mất đi năng lực hành động, y quyết định đổ [kiểu như: cá cược] một phen, nếu đổ thắng thì có thể kéo dài tới khi nhóm người Mễ Lai Khắc trở về. Ngay trong lúc nguy cơ này, lần đầu tiên y cảm thấy bản thân phải học cách tin tưởng bạn lữ của mình, chỉ một mình độc lập cùng cứng rắn chống đỡ là không thể thực hiện, hơn nữa gần đây bản thân ở trong thời kì nhạy cảm, có lẽ nên ỷ lại Mễ Lai Khắc một ít.
Nghĩ xong, đầu tiên y đứng tại chỗ ngưng tụ một nửa nội lực, tiếp theo bắt đầu phát động quỷ ngục âm phong rống, cần phải làm tổn thương trụ cột của đối phương, và làm cho nhóm người Mễ Lai Khắc đều có thể nghe được, sau đó mau chóng gấp trở về, y thật sự không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu, vừa rồi sau khi giải quyết hai đầu dã thú, y liền cảm giác bụng mình có chút đau. Vì tránh làm tổn thương bảo bảo trong bụng, y đã phân ra một phần tư nội lực dùng để che chở cho bụng mình, cho nên hiện tại nội lực mà y có thể vận dụng rất ít, tình huống thực không tốt lắm.
Hiện tại, dã thú chung quanh tuy rằng bởi vì hành động y giết một người răn trăm người trước đó mà có chút do dự, hơn nữa chúng nó cũng bị quỷ ngục âm phong rống làm cho bị thương một ít, bất quá tựa hồ không phải rất nghiêm trọng, quả nhiên thực lực chúng nó thật cường hãn.
Bởi vì chính mình trước sau đã giết chết hai đầu dã thú, lúc này, ánh mắt chúng nó nhìn vào mình dĩ mang theo hận ý, phỏng chừng chính mình đã bị đối phương ghi hận, sau yếu thời khắc chú ý đối phương kịch liệt cắn ngược lại, đây cũng không phải là đùa giỡn, cái gọi là “Ai binh tất thắng”, vẫn là có căn cứ.
Cứ như vậy, Lục Văn Thụy cùng tám đầu dã thú còn lại giằng co một lát, ở trong không khí, khi ước số bạo lực đạt tới điểm tối cao, song phương không hẹn mà cùng hướng về đối phương đánh tới, trong động tác đều mang theo quyết đoán cùng không thể chùn bước, đây là một lần chân chính quyết đấu sinh tử.
Sau một trận chém giết kịch liệt, Lục Văn Thụy rốt cục hao hết nội lực trong cơ thể mình, lúc này nội tức của y đã bắt đầu có chút không xong, y nhìn bốt chết bốn bị thương ở đối diện, trong lòng cảm thấy thực giá trị, một thân nội lực của mình đổi lấy mạng của đối phương, không đúng, là thú mệnh, vẫn là vật có giá trị siêu việt.
Tuy nhiên khi y nhìn bốn đầu dã thú đang nổi giận ở đối diện lại một lần nữa đứng lên, cảm thấy hơi thở dài một hơi, xem ra hôm nay chính mình thật sự dữ nhiều lành ít, không biết mình còn có thể nhìn thấy Mễ Lai Khắc lần cuối cùng hay không? Đáng tiếc nhất vẫn là bảo bảo trong bụng mình, hắn còn không có cơ hội nhìn xem thế giới này đâu, y không cam lòng.
Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy cắn chặt răng, chống đầu gối đứng lên, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của bốn đầu dã thú đối diện, y hơi hơi nâng lên hai tay, chỉ thấy hồng quang cùng lam quang chợt lóe, tiếp theo bên tai truyền đến thanh âm hai vật nặng ngã xuống đất, toàn thân của một đầu dã thú đều biến thành màu đen, trên người vẫn còn đang bốc khói, nghiễm nhiên là bị chết cháy. Mà bốn phía bên cạnh nó là rất nhiều khối băng to nhỏ, đây là do trước đó đầu dã thú sau khi đóng băng rồi ngã xuống tạo thành, đây xem như là từng thi thể của đối phương đi.
Hai đầu dã thú may mắn còn lại thấy thế đều trợn tròn mắt, chúng nó thật không ngờ giống cái này lợi hại như vậy, nguyên bản chúng nó nghĩ rằng vừa rồi đối phương đã tiêu hao quá độ, không nghĩ tới trong nháy mắt, y đã giết chết hai đồng bạn của chúng nó, chúng nó nhìn thấy giống cái này đã liên tục hạ gục đầu dã thú, điều này làm cho chúng nó không thể chịu đựng được.
Vì thế dưới đủ loại bi phẫn, hai đầu dã thú cuối cùng bắt đầu hướng đối phương đánh tới, mà lúc này Lục Văn Thụy cũng có chút thảm đạm cười cười, sắc mặt của y tái nhợt, mồ hôi lạnh đã che kín trên trán, y cảm nhận được cảm giác vô lực từng đợt truyền đến bên trong cơ thể, hiện tại y thật là hư háo quá độ, năng lực đặc thù cùng nội lực đã trở thành hư không. Lần đầu tiên y biết nguyên lai không có nội lực cùng năng lực, thân thể y sẽ suy yếu như vậy, lúc này hai chân y đã có chút run lên, nếu tiếp qua một lát, phỏng chừng y sẽ bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất không dậy nổi, y có chút bất đắc dĩ nhìn hai đầu dã thú cách mình càng ngày càng gần, rất là bất đắc dĩ nhắm lại hai mắt, có lẽ đây là người khác sinh chung điểm đi, Đại Thước, tái kiến!
Trong lòng Lục Văn Thụy yên lặng nói như vậy, đang chuẩn bị nhắm mắt chờ chết, đột nhiên cảm giác trong cơ thể có một cỗ nhiệt lưu dâng lên, tựa hồ có cái gì đó từ chỗ sâu nhất trong cơ thể mình xông ra, đầu tiên là một chút, tiếp theo càng ngày càng nhiều, trong đó tựa hồ có một nguồn năng lượng mà y không biết đến. Lúc này có một dòng nước ấm chảy qua kỳ kinh bát mạch trong thân thể, thậm chí mỗi một mạch máu, y cảm giác thân thể của mình vốn hoàn toàn hư thoát giờ đột nhiên lại tràn ngập lực lượng, hơn nữa cổ lực lượng này còn đang không ngừng tăng cường cùng mở rộng, loại cảm giác này thực xa lạ cũng thực thoải mái.
Ôm tâm tính ngựa chết làm ngựa sống, Lục Văn Thụy lẳng lặng đắm chìm trong loại lực lượng đặc thù này, tiếp theo y cảm giác toàn thân nóng lên, tựa hồ các đốt xưng trên toàn thân đều bắt đầu khanh khách rung động, đầu tiên là cổ tay, cánh tay, mãi cho đến ngón chân, sau một loạt tiếng vang liên tiếp nhau, y cảm giác chính mình ly khai mặt đất, ở đối diện tựa hồ truyền đến hai tiếng tiếng kinh hô. Lục Văn Thụy có chút nghi hoặc mở hai mắt, bình tĩnh nhìn xuống hai đầu dã thú trên mặt đất kia, lúc này chúng nó đang ngây ngốc há to miệng, từ bên trong ánh mắt trừng to của chúng nó, y thấy được một đầu bạch sư hai cánh uy phong lẫm lẫm, ánh mắt của đầu sư tử này cư nhiên là màu lam tím giống hệt mình, sau một lúc sửng sốt, y đột nhiên phản ứng lại, nguyên lai đầu sư tử này chính là mình nga. (^_^).
Hắn không nói gì cúi đầu nhìn cái vuốt màu trắng cùng da lông màu trắng mềm mại của mình, nguyên lai mình cũng có thể biến thành hình thú sao? Hơn nữa hình thú của mình tựa hồ rất phong cách, ha ha![Y-H: bó tay, giờ này mà em ấy còn quan tâm đến hình dáng của mình. Ặc] Không đúng, mình như thế nào sẽ là thú nhân? Nhưng có thể thú hóa, có nghĩa mình hẳn là thú nhân, nếu vậy thì vì sao mình có thể mang thai? Còn có, vì cái gì mình có màu tóc và mắt khác nhau, lại có năng lực đặc thù của giống cái? Ai tới nói cho y biết rốt cuộc đây là có chuyện gì đang xảy ra a?
Đang thời điểm Lục Văn Thụy vạn phần rối rắm, hai đầu dã thú kia tựa hồ đã phục hồi tinh thần lại, tuy rằng đối thủ của chúng nó từ giống cái biến thành thú nhân, điểm này rất là kỳ quái, nhưng là vì báo thù cho đồng bạn của mình, chúng nó vẫn muốn tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp đối phương ngây người, tiến lên đánh chết đối phương.
Đáng tiếc chống lại Lục Văn Thụy, kế hoạch hoàn mỹ của chúng nó nhất định sanh non, chỉ thấy đối phương rất tự nhiên khống chế thân thể mới của mình, học bộ dáng Mễ Lai Khắc khi chiến đấu, từ không trung công kích hai đầu dã thú kia, sự thật chứng minh, hơn một đôi cánh đúng là chiếm tiện nghi nhiều hơn, cho nên trận không chiến này, bạch mao sư tử dành thắng lợi. Ở trên cổ đối phương, y để lại hai dấu răng thật sâu cũng rất dã man. Đây gọi là phương pháp giải quyết của dã thú, hiện tại y lại dùng cách thức này giải quyết hai đầu dã trước mặt. cũng là là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Đang lúc y đắc chí thưởng thức bộ dáng mới của mình, khách không mời mà đến lại xuất hiện, hôm nay thật đúng là chưa hết đám này thì đám khác lại tới, lúc này tuy rằng bởi vì biến thành thú hình mà tràn ngập lực lượng, đáng tiếc bụng của y lại ẩn ẩn đau, tựa hồ bảo bảo trong bụng không thể thích ứng được với cường độ vận động lớn cùng đột nhiên y bị thú hóa.
Lục Văn Thụy có chút tối tăm nhìn chăm chú vào đám dã thú đang chậm rãi tới gần, lần này cư nhiên có khoảng đầu dã thú cùng nhau vây quanh y, trời ạ, không cần để mắt đến y nhiều như vậy chứ? Kỳ thật y chỉ là một giống cái bình thường thôi mà. Thư tính? Hiện tại xem như thú nhân đi? Hay là “ người song tính”? Hảo rối rắm!
Lục Văn Thụy vẫn phi hành giữa không trung như cũ, cẩn thận đánh giá đối phương, hy vọng có thể tìm ra một chỗ đột phá, đáng tiếc đám dã thú này có vẻ thông minh? Ít nhất y tìm nửa ngày, cư nhiên không tìm được một tia sơ hở trên người chúng nó, chẳng lẽ trời muốn y chết sao? Là ghen tị y quá mức hạnh phúc cùng may mắn sao? Không cần như vậy đi! (^_^).
Khoảng nửa khắc ngay khi Lục Văn Thụy còn đang rối rắm, khoảng cách giữa y cùng đối phương chỉ có ba bước, đây được xem như phạm vi công kích hữu hiệu, y có chút tuyệt vọng trừng mắt nhìn, chẳng lẽ còn muốn y làm thêm một lần di ngôn sao? Không cần đùa y như vậy chứ, y vừa mới tuyệt vọng lại mang đến hy vọng, hiện tại thì lại mang một lần tuyệt vọng nữa đến cho y, như thế thật là quá tàn nhẫn đi!
Lục Văn Thụy nhịn không được trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn xinh đẹp như cũ, phát hiện kỳ tích không phải luôn xuất hiện trên người mình, xem ra lần này thú thần cùng thần linh đều đã từ bỏ y. Nếu không thể dựa vào người khác, cho tới bây giờ, làm một người sẽ không ngồi yên chờ chết, y quyết định làm lại một lần cuối cùng, mặc kệ như thế nào, cũng muốn kéo vài tên theo mình.
Vì thế Lục Văn Thụy huy động cánh, hướng về đầu dã thú giống như đầu lĩnh mà lao xuống, bắt giặc phải bắt vua trước, đạo lý này y có biết đến. Sau vài lần liên tục trúng chiêu, y rốt cục như nguyện đến gần đối phương, đáng tiếc thực lực của đối phương rõ ràng là tối cường trong đám dã thú này, chỉ mới giao thủ thôi, Lục Văn Thụy đã bị đối phương đánh gây ra một lỗ hổng ở trên lưng. Máu tươi bắt đầu không ngừng chảy ra, qua một lát, da lông trên người của y cũng đã nhuộm thành một màu đỏ xinh đẹp, kết hợp với tứ chi cùng da lông màu trắng, nhìn có loại cảm giác nguy hiểm dụ hoặc, đáng tiếc lũ dã thú hiện giờ sẽ không thưởng thức mấy thứ này đó, trong lòng chúng nó thầm nghĩ phải xử lý người trước mắt, báo thù cho đồng bạn của mình.
Sau một lúc, Lục Văn Thụy cảm giác trước mắt mình đã rất mơ hồ, phỏng chừng là vì mất máu quá nhiều, lúc này trên người y đã đầy những vết thâm tím cùng rất nhiều vết thương to nhỏ, toàn thân y không thể tìm thấy một khối thịt lành lặn. Đang lúc y đang gắng gượng, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một trận xé rách đau đớn, thân thể y rốt cục chống đỡ không được mà rơi xuống dưới.