Editor: Aubrey.
"Ngươi nói cái gì?! Một tên nghèo kiết xác như ngươi làm sao dám nói chuyện như vậy với ta?!"
Hà Văn Tùng phẫn nộ: "Có biết ta là ai hay không? Ta chính là chủ nhân của Hà gia, tiền của ta nhiều đến mức có thể đập chết ngươi!" Nhìn quần áo của Lý Tự, nhóc liền biết gia đình của Lý Tự cũng không giàu có gì, để một tên nhìn mình không lọt mắt đối xử như thế với mình, Hà Văn Tùng rất không cao hứng.
Hà Phúc cũng vì chủ nhân của mình mà xả giận: "Thiếu gia nhà ta đến đây là để xin nhập học, ngươi cư nhiên còn dùng loại thái độ này đối xử với thiếu gia nhà ta, chẳng lẽ là Nguyên tiên sinh bảo ngươi làm như vậy sao?" Hà Phúc vốn muốn nói Nguyên tiên sinh không có thành ý, căn bản không xứng đáng làm tiên sinh của người ta, thiếu gia căn bản không muốn đi theo Nguyên An Bình học tập.
Nhưng Hà Phúc vẫn chưa nói hết, Hà Văn Tùng liền cho rằng nhất định là Nguyên An Bình cố ý an bài như vậy, muốn đuổi nhóc đi, điều này làm cho nhóc lập tức phát bạo: "Nhất định là tên khốn Nguyên tiên sinh kia dặn dò, hắn không muốn thu nhận ta, chẳng những bắt Chương thúc cấp chỗ tốt còn cố ý làm khó dễ ta, hắn thật là gian xảo!"
Lý Tự bị mắng, lại nghe Hà Văn Tùng nói Nguyên An Bình như vậy, điều này làm cho nhóc rất tức giận. Nếu là trước đây, nhóc đã sớm động thủ đánh người, nhưng bây giờ không thể.
Nhóc cũng biết Hà Văn Tùng rất đáng ghét, nhưng Nguyên An Bình vẫn muốn thu nhận nó. Cho nên, nhóc chỉ có thể lạnh mặt, bất mãn nói: "Ngươi không tôn trọng tiên sinh như vậy, An Bình ca không muốn nhận ngươi là rất đúng. Ai mà thèm tử tế với một kẻ không biết tự nhận lỗi như ngươi!"
"Tại sao ta phải tôn trọng hắn? Ai biết hắn thật sự có bản lĩnh hay không? Rất có khả năng chỉ là một tên nhà quê mà thôi!"
Hà Văn Tùng khinh thường nói: "Để cho một đứa trẻ như ngươi đến sát hạch ta, vốn là xem thường ta, chỉ bằng hắn làm như thế, sẽ không xứng được tôn trọng."
Lý Tự cười nhạo nhóc: "Đầu óc của ngươi có vấn đề đi? Để cho ta tới sát hạch ngươi, là Chương lão gia đề nghị trước."
Hà Văn Tùng nghểnh cằm khinh thường nói: "Chương thúc chỉ là thấy Nguyên An Bình muốn làm như vậy, cho nên mới thuận thế nói như vậy! Ngươi dám nói các ngươi không có ý định này sao?"
Lý Tự hừ một tiếng, nhìn nhóc rất không lọt mắt: "Có ý định này thì thế nào? An Bình ca thu nhận học sinh phần lớn đều để cho ta sát hạch, để cho ta tới sát hạch ngươi thì có lỗi gì?"
"Ta so với đám con nhà nông các ngươi giống nhau sao? Những người như các ngươi, cho dù có tìm được tiên sinh đọc sách, cả đời cũng không làm nên được tiền đồ gì!"
Hà Văn Tùng kiêu ngạo nói: "Nhưng ta thì không giống, ta hiện tại chính là chủ nhân của Hà gia. Hà gia gia đại nghiệp đại, cho dù các ngươi có nỗ lực cả đời cũng không bằng được!"
Lý Tự thật sự rất muốn động thủ đánh cái tên cứ hở một chút là thể hiện mình có tiền này, dựa vào có tiền là có thể xem thường người khác sao?
Bất quá, nhóc đã trải qua sự giáo dục của Nguyên An Bình, bạo lực không thể tùy tiện sử dụng, quân tử động khẩu không động thủ, nếu có thể dựa vào ngôn từ của mình khiến cho đối phương tức chết, đó mới là bản lĩnh.
Cho nên, nhóc liền xem thường đáp trả: "Chà! Uy phong cũng thật lớn, ta ngược lại rất muốn biết, ngoài Hà gia ra ngươi còn có cái gì? Ta rất hiếu kỳ, ngươi há miệng ngậm miệng đều nói Hà gia rất có tiền, nhưng theo như ta thấy, tiền của Hà gia hẳn là do các trưởng bối kiếm sống mới có được đi? Ngươi có từng kiếm được một đồng nào chưa? Trông bộ dạng của ngươi, ta liền biết, ngay cả bản lĩnh kiếm được một đồng tiền ngươi cũng không có."
Hà Phúc thay Hà Văn Tùng biện minh: "Thiếu gia nhà ta còn nhỏ, đương nhiên không cần kiếm tiền. Lão gia nhà ta cũng chỉ có thiếu gia là nhi tử duy nhất, tiền mà ngài ấy kiếm được đương nhiên đều là của thiếu gia."
Lý Tự giễu cợt: "Ồ? Quả nhiên suy nghĩ của ta không sai, ngươi cùng lắm chỉ là may mắn hơn một chút, đầu thai đến Hà gia, nên mới có tiền. Còn bản thân ngươi thì sao? Một đồng tiền cũng kiếm không được, đồ gia hoả vô dụng. Không phải ngươi cho rằng ta không xứng đáng sát hạch ngươi sao?"
Lý Tự vô cùng tự tin nói tiếp: "Ta cho ngươi biết, ta là phụ tá dạy học của An Bình ca, một tháng có thể kiếm được một trăm năm mươi văn tiền. Mặc dù một trăm năm mươi văn đối với ngươi mà nói không đáng kể bao nhiêu, nhưng còn ngươi, vẫn chưa thể làm ra được đồng nào. Vậy nên, ngươi có tư cách gì xem thường ta?"
"Ngẫm lại xem, nếu như ngày nào đó ngươi mất đi tiền tài của Hà gia, ngươi sẽ sống như thế nào? Nhưng ta thì không giống, ta hoàn toàn có năng lực tự mình nuôi sống chính mình. Còn ngươi? Hẳn sẽ lưu lạc trên đường cái xin cơm ăn đi?" Lý Tự nói không một chút khách khí.
"Trông bộ dạng ngươi như thế, không học tập cho giỏi, tương lai nhất định là một tên phá gia chi tử không làm được gì. Cho dù Hà gia có tiền thì thế nào? Ngươi không có năng lực tiếp tục kiếm tiền, sớm muộn gì cũng mất trắng không phải sao?"
"Ta nghe An Bình ca nói, sinh ý hiện tại của nhà ngươi đang được Chương lão gia giúp ngươi quản lý. Chương lão gia là một người có bản lĩnh, tất nhiên có thể giúp ngươi kiếm tiền, chẳng lẽ ngươi muốn cho Chương lão gia giúp ngươi quản lý sinh ý cả đời?" Lý Tự tiếp tục trào phúng nhóc.
"Ta hiện tại cũng có thể nghĩ ra được, chờ ngươi lớn lên rồi, chỉ có vài chữ cũng không biết, khẳng định không có năng lực làm ăn, thời điểm đó Hà gia các ngươi nhất định sẽ bại sản!"
"Ngươi câm miệng!" Hà Văn Tùng không phục: "Ta sẽ không! Ta sẽ khiến cho Hà gia càng ngày càng có nhiều tiền hơn!"
Lý Tự cười nói: "Ngươi dựa vào cái gì lại mạnh miệng như vậy? Tiên sinh tức giận bỏ đi mười mấy người, chữ cũng không nhận biết được mấy chữ. Đầy một bụng ngu ngốc, ngươi làm được cái gì? Cái gì cũng không biết làm, vậy thì dựa vào cái gì mà khiến cho Hà gia càng có nhiều tiền hơn? Ngươi thật sự coi việc kiếm tiền dễ dàng như vậy sao? Nếu dễ dàng như vậy, ngươi đã có thể kiếm được tiền từ lâu rồi. Chỉ cần ngươi có thể dựa vào năng lực của bản thân kiếm được tiền, ta sẽ phục ngươi."
"Ta lớn rồi nhất định có thể kiếm được tiền." Hà Văn Tùng xác thực không biết nên làm sao để kiếm tiền, từ trước đến giờ nhóc đều dùng tiền của người khác. Nhưng nhóc không phục, nhóc sẽ không vô dụng như vậy, chờ nhóc lớn lên rồi, nhất định có thể giống như phụ thân khiến cho Hà gia càng mạnh mẽ hơn.
"Ta nói ngươi không có bản lĩnh ngươi còn không thừa nhận? Chờ lớn lên? Ngày hôm nay ngươi không muốn học, ngày mai cũng không muốn học, ngày mốt lại không muốn học, đợi lớn rồi thì biết cái gì? Ngươi nằm mơ đi, hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sáu tuổi đã bắt đầu đi học đi? Bây giờ ngươi đã tám tuổi rồi, nhưng vẫn chưa nhận biết bao nhiêu chữ. Có phải khi sáu tuổi ngươi cũng nói chờ đến lớn rồi học không? Nhưng bây giờ ngươi có học không? Còn có..."
Lý Tự cực kỳ đắc ý: "Đợi ngươi lớn mới có thể kiếm tiền, nhưng ta hiện tại đã kiếm tiền được rồi, tương lai ta còn được làm tiên sinh, có thể còn có được chút địa vị. Chỉ bằng điểm này, ta liền mạnh hơn ngươi! Trừ tiền mà phụ thân của ngươi cho ngươi ra, ngươi còn có gì có thể so được với ta?"
Hà Văn Tùng đang bị hỏi, nhưng nhóc cũng tuyệt đối không chịu thua: "Ngươi... Không phải chỉ là kiếm được mấy văn tiền thôi sao? Có gì đặc biệt?!"
Lý Tự ôm cánh tay hả hê đáp: "Có gì đặc biệt không thì ta không biết, dù sao cũng lợi hại hơn ngươi. Ta thấy ngươi kỳ thực chính là một tên ngốc, đừng lãng phí thời gian để cho ta sát hạch ngươi. Ta còn phải đi giảng bài cho những học sinh khác, thời gian rất quý giá, ta cũng không muốn cùng ngươi ở lại nơi này lãng phí thời gian."
Nhóc nói xong liền định đi ra ngoài, còn cố ý nói một câu: "Lát nữa ta sẽ nói với An Bình ca, ngươi căn bản là thi không qua, ta cũng đỡ vất vả sát hạch ngươi."
Thấy Lý Tự muốn đi, còn muốn nói như thế với Nguyên An Bình khiến cho mình mất mặt, Hà Văn Tùng liền rống to: "Ngươi đứng lại đó cho ta! Làm sao ngươi biết ta thi không qua? Ngươi còn chưa hỏi ta câu nào đâu! Nếu như ta thông qua, ngươi nhất định phải xin chịu thua với ta!"
"Đùa sao?" Lý Tự chỉ chỉ phòng học đối diện: "Học sinh trong hai lớp học bên kia đều do ta sát hạch, cho dù ngươi thông qua, nhưng chưa chắc đã lợi hại hơn bọn họ, ta dựa vào cái gì phải xin chịu thua với ngươi? Hơn nữa, thành tích sát hạch của bọn họ đều vượt qua tám mươi phân, còn có người vượt hơn chín mươi phân, chỉ cần vượt qua sáu mươi phân là có thể thông qua. Chỉ là, nếu ngươi thông qua, còn bắt ta phải xin thua, ngươi nghĩ hay quá nhỉ?"
"Vậy ta phải thi bao nhiêu thì ngươi mới chịu thua?"
"Chờ đến một ngày nào đó ngươi có thể kiếm tiền rồi hẵng nói." Lý Tự dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hà Văn Tùng: "Một buổi sát hạch đơn giản như vậy mà cũng không thông qua, vậy chuyện kiếm tiền ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa."
Hà Văn Tùng sinh khí: "Ngươi đừng xem thường người khác như thế! Ta thi, ta sẽ thi tốt hơn các ngươi!"
Lý Tự không để ý nói: "Hảo! Vậy ta sẽ lãng phí chút thời gian sát hạch cho ngươi."
...
Nguyên An Bình mang theo Chương Lâm Dịch đến phòng khách ngồi xuống, Hoắc Tiểu Hàn pha trà cho bọn họ xong liền rời đi. Bởi vì trưa nay Chương Lâm Dịch sẽ ở lại ăn cơm, nên hiện tại y phải bắt đầu chuẩn bị.
Chương Lâm Dịch không thấy thân ảnh của Trọng Tôn Liên Giác, liền dùng ngữ khí lơ đãng hỏi: "Lão tiên sinh kia đâu?"
Nguyên An Bình nói với hắn: "Lão gia tử xuất môn đi hóng gió rồi, gần đây ông ấy tìm được bạn đánh cờ, nên rất thường xuất môn tìm bạn chơi cờ."
Chương Lâm Dịch gật đầu, chỉ cần Trọng Tôn Liên Giác sống luôn ở nơi này là được, hắn không tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa, lại hỏi: "Không biết Văn Tùng thi thế nào rồi?"
Nguyên An Bình cười đáp: "Thi như thế nào thì ta không biết, nhưng ta khẳng định phải cãi nhau một trận xong, thì mới có thể bắt đầu thi."
Chương Lâm Dịch bất đắc dĩ cười nói: "Trước đây phụ thân của Văn Tùng quá nuông chiều nó, cho nó ở trong viện tử to nhất, xung quanh toàn một đám người hầu không ra gì, cho nên tính tình cũng có chút... Aiz! Ta cũng hi vọng nó có thể thay đổi, sau này Hà gia chỉ có thể dựa vào nó. Chỉ là, thật không dễ dàng a."
"Cho nên ngươi mới đem cục phiền toái nhỏ kia giao cho ta thu thập?" Nguyên An Bình không khách khí nói.
"Ta chỉ là nghĩ ngươi hẳn sẽ có biện pháp."
"Ngươi đánh giá ta quá cao." Nguyên An Bình nhấp một hớp trà lạnh: "Bất quá, nhân lúc tiểu hài tử tuổi vẫn còn nhỏ, tính tình vẫn có thể xoay chuyển. Điều kiện tiên quyết là không có sự tồn tại của những người chuyên giật dây, che chở cho nó. Nếu ngươi thật sự muốn để cho nó ở lại chỗ của ta, cũng có nghĩa là nó phải chuẩn bị tâm lý ăn quả đắng."
"Hảo! Chỉ là đừng làm quá, từ nhỏ đến giờ nó chưa chịu khổ lần nào."
"Yên tâm đi."