Editor: Aubrey.
Tây Hồng thị: Trong truyện gọi như vậy, thật ra đây là quả cà chua.
“Nếu nó đã không cùng chúng ta ăn cơm trưa, vậy trưa nay chúng ta ăn mì nước đi.” Nguyên An Bình nghĩ đến cây Tây Hồng thị trong vườn rau, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Ta thấy mấy cây Tây Hồng thị trong vườn rau đã có vài quả có thể ăn, ta đi hái, trưa nay chúng ta ăn Tây Hồng thị xào trứng gà đi.”
“Có thể ăn được sao?” Y chưa từng ăn Tây Hồng thị bao giờ, cũng chưa từng thấy, thậm chí còn chưa từng nghe nói đến. Nguyên An Bình đưa cho y hạt giống, y cũng dựa theo phương pháp của đối phương, mơ mơ hồ hồ đem đi trồng. Trong lúc đó có chết mấy cây, còn những cây khác vẫn được y chăm sóc rất tốt.
“Có thể ăn, chỉ cần chín đỏ là có thể ăn. Bất quá chờ thêm mấy ngày nữa đi, đợi cho nó chín đỏ, quả bắt đầu mềm, có vết rạn nứt, lúc đó ăn sẽ có mùi vị ngon hơn.” Hạt giống Tây Hồng thị là do hắn tồn trong không gian, lúc định mang ra trồng hắn cũng đã cân nhắc qua có nên trồng hay không. Sau đó ngẫm lại, hắn cũng chỉ sống ở một tiểu thôn, cho dù có truyền ra ngoài thì tốc độ truyền bá hẳn cũng rất chậm.
Dù sao, nơi này cũng không phải là nơi có lượng thông tin dễ dàng bùng nổ như ở xã hội hiện đại. Ở đây, bất cứ tin tức gì truyền đi cũng khá là chậm chạp, hơn nữa, hắn cũng chỉ trồng cho mình ăn. Lúc còn ở hiện đại, hắn rất ít khi có cơ hội được ăn Tây Hồng thị chín, ngược lại khi xuyên đến nơi này, hắn mới có cơ hội được ăn một chút.
Nguyên An Bình đi ra vườn rau sau hậu viện, trong vườn rau được trồng không ít đồ ăn, có tổng cộng hai cây Tây Hồng thị, đã sớm kết quả khá nhiều. Hắn chọn ra bốn quả Tây Hồng thị trông ngon nhất hái xuống, lại nhổ thêm hai cây hành. Nhìn vườn rau nhà mình, hắn cảm thấy có đất đai rộng rãi thật sự rất tiện lợi, các loại rau củ quả trong đây tương đối đầy đủ. Mỗi lần muốn ăn rau, chỉ cần đi ra sau vườn hái là được, tiện lợi vô cùng.
Trở lại nhà bếp, Nguyên An Bình đem Tây Hồng thị đi rửa sạch: “Khi nào ăn cơm chỉ cần dùng hai quả Tây Hồng thị là được, ta gọt một quả cho ngươi nếm thử trước.”
“Được.” Trước đây Nguyên An Bình đã từng nói với Hoắc Tiểu Hàn, chỉ cần chín đỏ, cũng có thể ăn sống.
Nguyên An Bình đem một quả Tây Hồng thị cắt thành bốn khối, đem một khối đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, chính mình cũng cầm lấy một khối nếm thử, mùi vị Tây Hồng thị chín rất ngon: “Không sai, mùi vị rất tốt, nếu được nấu chung với các gia vị khác sẽ càng ngon hơn.”
“Ăn ngon, An Bình ca! Đây thật sự là đồ ăn sao?” Hoắc Tiểu Hàn ăn, cũng cảm nhận được mùi vị chua chua ngọt ngọt của Tây Hồng thị, thật sự ăn rất ngon. Lúc đầu, y cảm thấy loại quả này không giống như đồ ăn mà chỉ dùng để trang trí, không biết có phải Nguyên An Bình nghĩ sai rồi hay không, y có chút hoài nghi, loại quả này thật sự có thể nấu ăn được sao?
“Là đồ ăn, cũng giống với dưa chuột, vừa có thể nấu ăn, vừa có thể ăn sống.” Hắn đem hai khối Tây Hồng thị bỏ vào trong bát, để dành cho Trọng Tôn Thụy ăn: “Đem làm thành lỗ tử ăn đi.”
Làm thành lỗ tử, để nguội một chút, sau đó bỏ mì vào là có thể ăn được. Sẽ không quá nóng, cũng không quá nguội, không cần bởi vì ăn nóng mà khiến cho cả người đổ một thân mồ hôi.
Trọng Tôn Thụy theo thói quen đi đến nhà bếp nhìn xem trưa nay ăn cái gì, Nguyên An Bình nhìn thấy bé, liền đưa bát Tây Hồng thị cho bé: “Đưa cho gia gia ngươi nếm thử, ngươi có thể ăn một khối.”
“Tây Hồng thị có thể ăn sao?” Trọng Tôn Thụy cũng biết trong vườn rau có trồng hai cây Tây Hồng thị, những nhà khác đều không có, nên bé vẫn luôn để ý, thỉnh thoảng sẽ qua xem một chút, rất chờ mong đến thời điểm có thể ăn.
Hoắc Tiểu Hàn cười nói với bé: “Có thể ăn, trưa nay chúng ta sẽ ăn Tây Hồng thị xào với trứng gà. Ngươi đi ra ngoài trước đi, trong nhà bếp nóng lắm.”
“Ân! Ta đi cho gia gia nếm thử.” Trọng Tôn Thụy cao hứng, bưng cái bát đi đến thư phòng tìm gia gia.
Trọng Tôn Thụy đi vào thư phòng, thấy gia gia hắn đang đọc sách, liền nói: “Gia gia! Tây Hồng thị chín rồi, có thể ăn a.”
Bé bưng bát đặt lên bàn: “Gia gia! Người nếm thử đi.”
“Thật ngoan.” Trọng Tôn Liên Giác khen một câu, sau đó liền cầm Tây Hồng thị lên nếm thử: “Ăn rất ngon, con cũng ăn đi.”
Trọng Tôn Thụy cầm lên cắn một cái: “Có hơi chua.” Bởi vì bé thích ăn ngọt, nên đối với vị chua của Tây Hồng thị bé rất mẫn cảm, nhưng trong loại quả này vẫn có vị ngọt, bé cảm thấy ăn rất ngon.
“Cũng giống như trái cây bình thường thôi.” Trọng Tôn Liên Giác tự nhận kiến thức của ông rất rộng rãi, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói đến Tây Hồng thị. Bất quá, thế giới to lớn, không có gì là không có, chưa từng thấy, cũng không có gì kỳ quái. Nguyên An Bình nói là mua được hạt giống từ người khác, ông cũng chỉ cho rằng nơi đó là một địa phương đặc biệt mà thôi.
Lúc ăn cơm, Hà Văn Tùng nghe thấy động tĩnh của bọn họ, vốn đang ở trong phòng gặm đùi gà, nhưng nhóc cũng tò mò không biết bọn họ đang ăn gì.
“Hà Phúc! Ngươi nói xem, có phải bởi vì ta không ăn cơm với bọn họ, nên bọn họ liền nhân cơ hội này làm đồ ăn ngon, còn tốt hơn mọi lần hay không?” Hà Văn Tùng suy đoán có lẽ bọn họ thật sự sẽ làm như vậy.
“Thiếu gia đi nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao? Ta nghĩ có lẽ bọn họ thật sự sẽ làm như vậy, mọi lần cố ý làm đồ ăn tầm thường khiến cho thiếu gia không cao hứng, đến khi thiếu gia không muốn ăn cơm với bọn họ, bọn họ liền cố ý làm đồ ăn ngon.”
Hà Phúc lại nói tiếp: “Thiếu gia, không thì như vậy đi, chúng ta bưng đồ ăn của chúng ta ngồi cùng bàn với bọn họ. Nhưng chúng ta sẽ không ăn đồ ăn của bọn họ, cũng không cho bọn họ ăn đồ ăn của chúng ta. Chỉ cho bọn họ nhìn một bàn mỹ vị của chúng ta, thèm muốn chết mà ăn không được.”
“Hảo! Chủ ý này hảo!” Hà Văn Tùng nghe mà cao hứng, vừa nghĩ tới bộ dạng thèm muốn chết nhưng chỉ có thể nhìn nhóc ăn ngon lành, là nhóc liền cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Đem đồ ăn thu thập một chút, chúng ta đi ra đại sảnh ăn.”
Hà Văn Tùng liếc nhìn đồ ăn trên bàn, thầm nghĩ ‘Không nghĩ tới bọn họ ăn mì a, còn tưởng rằng ăn ngon hơn mọi lần. Hoá ra chỉ là ăn mì, nhìn thấy ta có đồ ăn ngon như vậy, khẳng định bọn họ ghen tỵ chết.’
Sau đó, Hà Văn Tùng khinh thường nói: “Ta có nhiều đồ ăn ngon như vậy, không thèm ăn mì sợi của các ngươi.”
Nhóc nói xong, liền ra hiệu cho Hà Phúc đem đồ ăn đặt lên bàn: “Hơn nữa, ta không ăn đồ ăn của các ngươi, các ngươi cũng không được ăn đồ ăn của ta.”
Nguyên An Bình vừa nghe liền biết lòng dạ nhỏ mọn của nó lại nổi lên rồi, tiểu hài tử vẫn chỉ là tiểu hài tử. Hắn quay đầu, nói với Trọng Tôn Thụy: “Tiểu Thụy! Bé ngoan ăn cơm đi, số Tây Hồng thị còn lại đều cho ngươi ăn.”
Hắn vốn định kêu Trọng Tôn Thụy chia Tây Hồng thị cho Hà Văn Tùng ăn, nhưng xem ra vẫn là không cần nữa.
“Ân.” Trọng Tôn Thụy vui vẻ đáp.
Nghe đến tên Tây Hồng thị, Hà Văn Tùng hiếu kỳ không biết nó là cái gì. Nhưng lại không muốn mất mặt, chờ cơm nước được dọn xong, nhóc liền ngồi lên ghế, giả vờ giả vịt cảm khái: “Nhiều đồ ăn ngon như vậy, một mình ta ăn không hết a.”
Sau đó, nhóc lại quay qua nói với mấy người đang ăn mì: “Cho dù ta ăn không hết, cũng sẽ không chia cho các ngươi.”
Trọng Tôn Thụy nhìn mấy món ăn ngon trên bàn, nhìn mà thèm không thôi, nhưng sau khi chứng kiến thái độ của Hà Văn Tùng, bé liền cảm thấy tâm nhãn của Hà Văn Tùng thiệt là xấu. Bé không thèm nhìn mấy món ăm ngon kia nữa, liền vùi đầu ăn mì sợi của mình. Tây Hồng thị xào trứng gà, bé cảm thấy ăn vô cùng ngon, nếu không có thái độ vừa rồi của Hà Văn Tùng, bé sẽ vừa vui vẻ vừa ăn cơm.
Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy đứa trẻ Hà Văn Tùng này thật khiến cho người ta bất đắc dĩ, nhưng y lại không khó chịu như Trọng Tôn Thụy. Y đứng dậy, múc thêm trứng gà trong lỗ tử đặt vào trong bát của Trọng Tôn Thụy: “Tiểu Thụy ăn nhiều trứng gà một chút, cho mau cao lớn.”
“Được.” Trọng Tôn Thụy cao hứng đáp, cuộc sống hiện tại của bé vô cùng tự tại, không thèm để ý đồ ăn của Hà Văn Tùng đâu.