Editor: Aubrey.
Nguyên An Bình nhìn về phía những hài tử đang tham gia khảo thí, kỳ khảo thí đầu tiên vào buổi sáng rất thuận lợi. Hắn đi qua bên cạnh các học sinh, nhìn tình hình viết chính tả của bọn họ, mỗi khi giao bài tập cho bọn trẻ, hắn chưa bao giờ ghi lời nhận xét của mình lên vở của bọn họ.
Thời điểm Nguyên An Bình đi ngang qua, Trọng Tôn Thụy vẫn nhịn không được bắt đầu khẩn trương. Tuy rằng thường ngày bé rất quen thuộc với Nguyên An Bình, nhưng hiện tại là thời điểm khảo thí, bé luôn có cảm giác Nguyên An Bình rất uy nghiêm, khiến cho bé vào lúc này đối mặt với Nguyên An Bình rất hồi hộp.
Nguyên An Bình nhìn tình hình viết chính tả của Trọng Tôn Thụy, thoả mãn gật đầu, hắn âm thầm ghi nhớ lại, sau đó liền rời đi. Đợi đến khi hắn rời đi, Trọng Tôn Thụy mới nhịn không được mạnh mẽ thở phào một hơi.
Mà ở cách đó không xa, Nguyên Lâm cũng đang kiểm tra tình hình viết chính tả của các học sinh, trong lúc nhìn qua bên này, hắn lập tức bắt gặp bộ dạng mạnh mẽ thở phào của Trọng Tôn Thụy, hắn thầm nghĩ ‘Xem ra lần này không được rồi.’
Thu hồi ánh mắt, Nguyên Lâm tiếp tục tỉ mỉ kiểm tra tình hình viết chính tả, thời điểm đi ngang qua Hà Văn Tùng, hắn nhịn không được nhíu mày lại.
Hà Văn Tùng vốn cho rằng kỳ khảo thí lần này rất đơn giản, mặc dù cúp học không ít lần, nhưng nhóc vẫn tự tin mình đã được nhiều tiên sinh dạy qua rồi, viết chính tả chỉ là một chuyện đơn giản, căn bản không tính là cái gì.
Thời điểm thật sự bắt đầu viết chính tả, Hà Văn Tùng liền phát hiện choáng váng hết cả đầu: “Cái chữ này ta chưa từng học qua! Thật quá đáng, ta không được học sớm như bọn họ, cư nhiên còn muốn ta thi giống với bọn họ, thật sự là quá không công bằng!”
Nhìn đến phụ tá dạy học đang ghi chép thành tích của các học sinh ở cách đó không xa, Hà Văn Tùng sốt ruột: “Cửa ải này không qua được, chẳng phải ta sẽ thua sao?! Đáng ghét, thật không nghĩ tới khảo thí lại khó như vậy, sớm biết như vậy đã nhờ Hà Phúc giúp ta nghĩ đối sách, phải làm sao bây giờ đây?”
Nhóc nhịn không được liếc nhìn đáp án của hai đồng học hai bên trái phải, nhưng thật đáng tiếc, khoảng cách có hơi xa, không thể dễ dàng nhìn thấy, mà hành động này của nhóc lại vừa vặn bị Nguyên Lâm thấy được.
Sắc mặt Nguyên Lâm không tốt, tiêu sái bước đến trước mặt Hà Văn Tùng, khiển trách: “Ngươi đang làm gì? Nếu muốn gian lận, sẽ bị trực tiếp thủ tiêu tư cách thi, sau này sẽ không được phép tham gia khảo thí làm phụ tá dạy học nữa.”
Hà Văn Tùng đương nhiên sẽ không thừa nhận: “Ngươi nói bậy, ta nào có gian lận?!”
Nhóc biết Nguyên Lâm là người chấm điểm, trong lòng đột nhiên nổi lên một chủ ý, liền nhỏ giọng nói với hắn: “Ta cho ngươi mười lượng bạc, chấm điểm cho ta cao một chút.”
Nguyên Lâm lạnh mặt nói: “Dẹp mấy cái suy nghĩ không ra gì đó đi, nếu thật sự muốn thi làm phụ tá dạy học, vậy thì đàng hoàng làm bài đi!”
“Ngươi ngại ít? Vậy hai mươi lượng thì sao?” Hà Văn Tùng cảm thấy sở dĩ Nguyên Lâm không đáp ứng, hẳn là bởi vì mình đưa không đủ tiền. Ở trong lòng của nhóc, chỉ cần có tiền là cái gì cũng mua được, chỉ là giá tiền có hơi ít mà thôi.
Nguyên Lâm có chút tức giận, người này đem chuyện khảo thí xem là cái gì? Lại coi hắn là người như thế nào? Cứ như vậy xem thường người khác sao?
Hắn lạnh mặt nhắc nhở Hà Văn Tùng: “Nếu ngươi còn tiếp tục không thành thật, ta sẽ báo cáo với An Bình ca, sau này ngươi không cần đi thi nữa.”
“Ngươi dám!” Hà Văn Tùng trợn mắt nhìn hắn, nhóc không ngờ Nguyên Lâm lại ngốc như vậy, cư nhiên không cần bạc? Làm phụ tá dạy học, một ngày chỉ được năm văn tiền, muốn kiếm được hai mươi lượng, không biết phải giãy giụa thêm mấy năm nữa đây? Cái tên này vậy mà lại không muốn, thật sự tức chết nhóc.
“Ta khuyên ngươi nên thành thật khảo thí đi, lần này thi không được thì còn có lần sau, nếu như bị ta phát hiện ngươi gian lận, rất có thể ngươi sẽ không có cơ hội thi lại lần nữa đâu!” Nguyên Lâm liếc nhìn đáp án của nhóc, sau khi ghi lại liền rời đi. Cho dù hai mươi lượng là một số tiền không nhỏ, nhưng hắn cũng sẽ không nhận, hắn không có ngốc như vậy.
“Khốn nạn!” Hà Văn Tùng hung tợn trừng bóng lưng của Nguyên Lâm: “Những tên họ Nguyên thật khiến cho người ta chán ghét!”
Chuyện xảy ra bên này, Nguyên An Bình không nhận ra, sau khi kiểm tra xong tình hình viết chính tả của ban nhất, hắn liền nhờ Nguyên Lâm bọn họ báo cáo kết quả khảo thí của hai lớp còn lại. Đem danh sách những học sinh hợp lệ ghi chép lại, hắn nhỏ giọng nói với bọn họ: “Những cái tên ta sắp đọc đều là những học sinh thông qua vòng khảo thí này, sau khi về nhà các ngươi hãy chuẩn bị cẩn thận, buổi chiều còn phải tiếp tục vòng khảo thí thứ hai. Phương Triều Dương, Nguyên Quý Thực,… Trọng Tôn Thụy,…”
Những học sinh được gọi tên đều kiềm lòng không được nở nụ cười, đặc biệt là học sinh hai lớp ban nhị và ban tam, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tham gia.
Trọng Tôn Thụy vốn cũng rất hồi hộp, không biết mình cuối cùng có được thông qua hay không. Khi nghe đến tên của mình, bé cũng nhịn không được, cao hứng lộ ra nụ cười tươi. Mặc dù bé cảm thấy bản thân mình rất có khả năng sẽ không được làm phụ tá dạy học, nhưng vòng thi đầu tiên bé lại có thể thông qua, đây là một chuyện rất đáng vui mừng.
Đại bộ phận các học sinh đều được thông qua, chỉ có những đứa trẻ cực kỳ cá biệt mới không được thông qua khảo thí, mà Hà Văn Tùng cũng là một cái tên trong số đó. Sắc mặt của nhóc khó coi nhìn Nguyên An Bình, xung quanh toàn là những gương mặt vui vẻ càng khiến cho nhóc nổi nóng hơn.
Nhóc không thể tin được mình không vượt qua nổi cửa ải thứ nhất, vậy tất cả những dự định của nhóc đều đã trở thành vô dụng rồi sao? Vốn dĩ, nhóc còn muốn thông qua để có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, kết quả là toàn bộ kế hoạch của mình hoàn toàn trở thành công cốc.
Nhóc buồn bực quay đầu, căm giận rời đi, Hà Văn Tùng thật sự phẫn nộ vô cùng: “Thật đáng giận! Chờ đến lần sau không biết phải đợi đến khi nào, còn phải tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này, thực sự là quá ghê tởm!”
Nguyên An Bình liếc nhìn bộ dạng sinh khí của Hà Văn Tùng, thầm lắc đầu: “Đứa nhỏ này thật sự là phải phí không ít khí lực, quả nhiên tiền không dễ kiếm, trường học cũng không dễ xây.”
Chờ các học sinh đều rời đi, Nguyên An Bình mỉm cười khích lệ Trọng Tôn Thụy: “Thi rất tốt, buổi chiều cũng phải biểu hiện tốt một chút.”
Trọng Tôn Thụy cao hứng gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nguyên An Bình không muốn bé bị áp lực, liền nói: “Không cần quá lo lắng, cứ như bình thường là được rồi, lần này không được thì còn lần sau, không ngừng cố gắng.”
“Được.” Trong lòng Trọng Tôn Thụy vẫn hi vọng thi lần thứ nhất liền đậu, chỉ là, bé đối với mình vẫn không có lòng tin, cũng không muốn nhìn người nhà thất vọng vì mình, trong lòng bé vẫn có áp lực không nhỏ.
Nghe Nguyên An Bình nói như vậy, tâm lý của bé thoải mái lên không ít. Bé cảm thấy cũng đúng, lần này thi không được thì lần sau tiếp tục thi, bé rất tự giác biết mình không bằng Lý Tự bọn họ. Nhưng Trọng Tôn Thụy không cảm thấy kỳ quái khi bé vẫn còn nhỏ mà được lên làm phụ tá dạy học, qua vài năm nữa vẫn có thể làm được.
“Đi về nhà thôi, buổi trưa muốn ăn cái gì thì nói với Tiểu Hàn ca ca, để y làm cho ngươi ăn.” Nguyên An Bình dẫn Trọng Tôn Thụy trở lại.
“Ăn cái gì cũng được.” Trọng Tôn Thụy cho rằng mình vẫn chưa được làm phụ tá dạy học, thì không nên đặc biệt yêu cầu Hoắc Tiểu Hàn làm đồ ăn cho bé ăn.
“An Bình ca ca! Văn Tùng không được thông qua, có phải hắn sẽ rất tức giận không?” Lúc nãy, Trọng Tôn Thụy không nhìn thấy thân ảnh của Hà Văn Tùng, liền biết nhất định là nhóc không được thông qua nên đã sớm tức giận rời đi. Tuy rằng thường ngày bé cảm thấy Hà Văn Tùng khiến cho người ta rất chán ghét, nhưng bé vẫn nhịn không được muốn hỏi thăm một chút.
“Ân! Sinh khí không nhẹ.” Nguyên An Bình dùng ngữ khí cười trên nỗi đau của người khác trả lời: “Không cần lo lắng cho nó, dựa theo tính cách của nó, căn bản không thể làm phụ tá dạy học. Cái mà nó quan tâm, chẳng qua là vụ cá cược với Lý Tự mà thôi.”
Trọng Tôn Thụy cảm thấy Nguyên An Bình nói cũng rất có lý, Hà Văn Tùng có nhiều tiền như vậy, làm sao sẽ để ý đến mấy đồng tiền ít ỏi của phụ tá dạy học? Hơn nữa, đối phương cũng nhìn nơi này không lọt mắt, hẳn sẽ không cảm thấy được làm phụ tá dạy học là một sự kiện vinh quang gì.