Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

chương 111: đánh nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aubrey.

Trọng Tôn Thụy đi đến trước cửa phòng của Hà Văn Tùng: “Văn Tùng! Ăn cơm thôi, ngươi…”

Bé còn chưa nói xong, lại thấy Hà Văn Tùng vừa vặn đi ra, bé liền cười nói với nhóc: “Cơm đã làm xong, Tiểu Hàn ca ca xào trứng gà, còn có món thịt đấy.”

Hà Văn Tùng vốn đang rất phiền lòng, còn thấy Trọng Tôn Thụy cười hì hì với nhóc, nhóc liền cho rằng hẳn là bởi vì mình không được thông qua nên Trọng Tôn Thụy mới cao hứng như vậy, còn đứng trước mặt mình khoe khoang, hẳn là đang cười nhạo nhóc.

Khẩu khí của Hà Văn Tùng cực kỳ kém nói: “Ai cần ngươi nhiều chuyện? Đồ xấu xí!”

“Xấu xí?” Nghe nhóc nói như vậy, Trọng Tôn Thụy bỗng cảm thấy có chút bối rối.

“Lớn lên xấu như vậy, còn cười cái gì mà cười, có biết chướng mắt lắm không hả?” Hà Văn Tùng đẩy bé ra: “Tránh ra, đừng cản đường!”

Trọng Tôn Thụy sững sờ đứng tại chỗ, đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt, trong lòng cảm thấy rất đau.

Lúc ăn cơm, Hoắc Tiểu Hàn thấy Trọng Tôn Thụy đặc biệt yên tĩnh, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, một bộ dạng tâm sự nặng nề, y liền quan tâm hỏi: “Tiểu Thụy! Ngươi làm sao vậy?”

Y cố ý chọc cho bé cười: “Có phải ngày hôm nay ta làm đồ ăn rất dở hay không? Vì sao ngươi không vui a?”

Trọng Tôn Thụy vốn đang đắm chìm trong khổ sở, nghe Hoắc Tiểu Hàn hỏi, bé liền hoảng loạn vội vàng ngẩng đầu: “Không… Không có a, Tiểu Hàn ca ca làm cơm ăn ngon nhất.”

Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy trạng thái của tôn tử có chút không đúng: “Là đang lo lắng buổi khảo thí chiều nay sao? Con đừng quá để ý, không thi nổi cũng không sao.”

Mỗi khi ăn cơm, Trọng Tôn Thụy luôn rất vui vẻ, nhưng ngày hôm nay lại có chút trầm mặc, Nguyên An Bình cũng hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

“Không, không có. Ta…” Trọng Tôn Thụy cúi đầu, nhìn đồ ăn trong bát: “Ta chỉ là đang suy nghĩ một chuyện, ta không sao.”

“Còn nhỏ mà đã có tâm sự a.” Nguyên An Bình cười cười, không tiếp tục truy hỏi nữa, sau đó liền nhìn về phía Hà Văn Tùng.

Lúc đi gọi tên nhóc này ăn cơm, Trọng Tôn Thụy vẫn còn tươi cười vui vẻ, tại sao khi vừa trở về ăn cơm, lại bày ra bộ dạng trầm mặc này?

Hà Văn Tùng vốn nghĩ rằng Trọng Tôn Thụy sẽ cáo trạng, nhưng thật không ngờ bé lại không nói gì. Cho nên, khi Nguyên An Bình bắn ánh mắt về phía nhóc, nhóc liền có chút chột dạ tránh né ánh mắt của đối phương, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Nguyên An Bình nhíu mày, âm thầm suy nghĩ xem rốt cuộc đứa trẻ này đã bắt nạt Trọng Tôn Thụy cái gì.

Vòng khảo thí thứ hai cũng đồng dạng hao phí một buổi trưa, đem danh sách những học sinh được thông qua ghi chép xong, Nguyên An Bình liền tuyên bố tan học

Hắn thấy dáng vẻ của Trọng Tôn Thụy vẫn còn thất hồn lạc phách, liền an ủi bé: “Đừng khổ sở, lần này thi không được thì lần sau hãy tiếp tục cố gắng.”

Trọng Tôn Thụy không có tinh thần gì, đáp: “An Bình ca ca! Ta không sao, ta ra ngoài chơi một chút, có lẽ ta sẽ về hơi muộn.”

Tiểu hài tử cũng có tâm tư nhỏ của mình, Nguyên An Bình cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Ân! Chỉ cần ngươi không một mình chạy ra bờ sông chơi là được.”

Nguyên An Bình trở về nhà, sau khi tẩy rửa một thân mồ hôi, liền đi ra ngoài, uống một ly trà lạnh, hắn nói với Hoắc Tiểu Hàn đang may quần áo: “Cửa ải lần này Tiểu Thụy không được thông qua, nên có chút buồn bã, lát nữa Tiểu Thụy trở về, ngươi hãy an ủi nó một chút. Cũng không phải chuyện đại sự gì, đừng để cho nó để ở trong lòng.”

“Không được thông qua?” Hoắc Tiểu Hàn có chút bất ngờ, dưới cái nhìn của y, Trọng Tôn Thụy học tập rất chăm chỉ. Y và Nguyên An Bình đều có ý nghĩ giống nhau, cho dù thi không được cũng không sao, trong nhà cũng không cần đứa nhỏ này kiếm tiền, lần thi này không đậu thì lần sau thi lại.

Hoắc Tiểu Hàn cho rằng, từ xưa đến nay, chuyện khảo thí vốn không phải là một chuyện dễ dàng. Y cũng từng nghe nói có rất nhiều thư sinh, thi nhiều năm mà vẫn không đậu nổi tú tài, thi một lần không đậu là chuyện bình thường.

“Hảo! Ta sẽ an ủi Tiểu Thụy, buổi tối làm bánh màn thầu, ta sẽ làm tiểu thỏ tử cho Tiểu Thụy ăn, chắc chắn sẽ vui vẻ trở lại.” Lần trước, y cũng làm mấy cái bánh như vậy cho Trọng Tôn Thụy, khiến cho bé rất cao hứng.

“Ân! Sẵn tiện làm thêm mấy cái bánh chiên đi, cho thêm một ít bột ớt vào.”

Thời điểm hai người đang nói chuyện phiếm, Trọng Tôn Thụy một thân một mình đi tới bờ sông. Bên bờ sông có không ít hoa cỏ um tùm, ngay cả những đoá hoa dại cũng đã cao hơn trước, thường ngày bé rất thích đến nơi này.

Bé ngồi bên bờ sông, đem hai chân thả vào trong sông, nhìn cái bóng của mình trên mặt nước, vết sẹo trên gương mặt rất dễ nhận thấy.

Chuyện không được thông qua cũng làm cho bé rất mất mát, nhưng ác ý của Hà Văn Tùng lại làm cho bé bị đả kích rất lớn, bé còn bị mắng là đồ xấu xí.

Điều này làm cho bé nhớ tới chuyện lúc trước, nhớ đến cuộc sống trước kia.

Trước khi gặp được Trọng Tôn Liên Giác, bé vẫn luôn trải qua cuộc sống lưu lạc, ở cùng một tên ăn mày, mặc dù đối phương mang theo bé, nhưng lại bắt bé phải đi xin cơm cho đối phương ăn, còn Trọng Tôn Thụy thỉnh thoảng mới được ăn một bữa cơm, bữa trước có thì không có bữa sau. Đến khi sinh bệnh, bé liền bị người ta ném vào một ngôi miếu đổ nát.

Vốn tưởng rằng sẽ giống như một tiểu khất cái, vô thanh vô tức chết đi. Nhưng may mắn, bé lại được gặp Trọng Tôn Liên Giác, được ông cứu chữa, sau đó hai ông cháu liền sống nương tựa vào nhau.

Còn sau khi được gặp Nguyên An Bình, bé mới chân chính cảm nhận được cái gì là ấm áp, nên cũng không còn nghĩ đến chuyện trước kia nữa.

Trọng Tôn Thụy không nhớ vết sẹo trên mặt là xuất hiện như thế nào, bị đả thương hay chỉ vô tình bị vật gì đó gạch trúng, trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng. Chỉ là, bé đã quen với sự tồn tại của vết sẹo này, thậm chí nếu không có ai nhắc tới, có lẽ bé sẽ quên chuyện này. Hiện tại bỗng dưng bị người khác nhắc tới, còn bị mắng là đồ xấu xí, khiến cho bé rất khó vượt qua sự đả kích này.

Nguyên Lâm vốn đang đi dọc theo bờ sông kiếm củi, trong rừng cây nhỏ bên sông, thỉnh thoảng sẽ có cành khô rụng xuống. Khi đi đến gần thượng nguồn, hắn liền nhìn thấy Trọng Tôn Thụy đang cúi đầu ngồi bên bờ sông, hắn nghĩ rằng hẳn là hôm nay Trọng Tôn Thụy thi không được nên buồn bã, liền đi tới.

Ngồi xuống bên cạnh Trọng Tôn Thụy, hắn hỏi: “Vẫn còn buồn chuyện khảo thí?”

Trọng Tôn Thụy thấy là Nguyên Lâm, liền lắc đầu, “Không phải.”

Bé nhìn bộ dạng của mình trên mặt nước, một lát sau, bé quay đầu, dùng biểu tình thương tâm hỏi Nguyên Lâm: “Có phải ta xấu lắm không?”

Nguyên Lâm có chút bất ngờ khi nghe bé hỏi câu này, vết sẹo trên mặt Trọng Tôn Thụy rất rõ ràng, khuôn mặt không giống với người thường, tất nhiên sẽ rất dễ khiến cho người khác chú ý. Chỉ là, Trọng Tôn Thụy là tôn tử của tiên sinh Nguyên An Bình, nên mặc dù cũng có một vài hài tử có ý kiến, nhưng bởi vì có dính dáng đến Nguyên An Bình, nên không ai dám cười nhạo Trọng Tôn Thụy.

Nhưng hiện tại các học sinh đã thân nhau, nên sẽ không còn cảm thấy ngạc nhiên về vết sẹo kia nữa.

Nguyên Lâm cau mày: “Ngươi nghe ai nói?”

“Văn Tùng nói.” Trọng Tôn Thụy có chút khổ sở nhìn cái bóng trong sông: “Có phải tất cả các ngươi đều cảm thấy ta rất xấu, nhưng không dám nói với ta, là vì sợ An Bình ca ca dạy bảo các ngươi phải không?”

Nguyên Lâm rất nghiêm túc đáp: “Không phải.”

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lại tiếp tục an ủi bé: “Lý Tự bọn họ đối với ngươi không phải rất tốt sao? Bọn ta cũng không phải vì An Bình ca nên mới kết giao bằng hữu với ngươi.”

“Có thật không?” Biểu tình của Trọng Tôn Thụy ẩn chứa mong đợi hỏi.

Nguyên Lâm nhìn bé: “Có phải là thật hay không, chính ngươi còn không cảm nhận được sao? Không phải ngươi có rất nhiều bằng hữu sao? Nếu như bọn họ không thích ngươi, vậy mỗi ngày còn tìm ngươi đi chơi làm gì?”

“Mọi người đều không cảm thấy ngươi xấu.”

“Ngươi không cần phải để ý đến vết sẹo kia, cho dù có vết sẹo, mọi người cũng không ghét ngươi. Lời của Hà Văn Tùng nói, ngươi càng không cần để ý.”

Trọng Tôn Thụy ngẫm lại cũng đúng, bé kết giao được rất nhiều bằng hữu tốt, cho dù mình có xấu thật cũng không sao. Kỳ thực, bé cũng không để ý mình lớn lên có dễ nhìn hay không, bé chỉ sợ bởi vì dung mạo của bé không đẹp mà bị người ta ghét bỏ, nếu không có thì bé không cần lo lắng nữa, lập tức khôi phục tinh thần: “Cám ơn ngươi, Nguyên Lâm, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta.”

“Tốt nhất?” Nguyên Lâm không nghĩ tới mình lại được đối phương xem trọng như vậy, vì tính cách của hắn vốn không được người khác thích.

“Ân! Thật sự rất tốt.” Trọng Tôn Thụy đứng lên, mang giày vào: “Ta phải về rồi, nếu về trễ bọn họ sẽ lo lắng, ngày mai gặp lại nhé.”

Sau khi nhìn thấy Trọng Tôn Thụy trở về, thần sắc của hắn cũng khôi phục lại bình thường.

Thế nhưng, chiều hôm đó, Nguyên An Bình dành ra một chút thời gian nhàn nhã ở trong sân xem ánh tà dương, bỗng nhìn thấy Lý Đông Phong thở hồng hộc chạy tới: “An Bình ca! Không xong rồi, Nguyên Lâm và Hà Văn Tùng đang đánh nhau.”

Nguyên An Bình kinh ngạc đứng phắt dậy: “Cái gì?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio