Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

chương 128: rơi xuống vực

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aubrey.

Theo thời gian trôi đi, Nguyên An Bình không có tiếp tục giả bộ bất tỉnh nữa. Hắn vùng vẫy một chút để cho bọn họ biết mình đã tỉnh, nhưng những người kia lại không để đến ý hắn, hơn nữa Nguyên An Bình cũng bị trói rất chặt, nên bọn họ cũng không làm gì hắn.

Hách Liên Dục thấy Nguyên An Bình đã tỉnh, liền nói: “Các ngươi bắt hắn làm cái gì? Hắn cùng lắm chỉ là một thư sinh bình thường.”

Tên thủ lĩnh giễu cợt đáp: “Bản thân ngươi còn khó bảo toàn, vậy mà còn tâm trạng lo cho người khác sao?”

Nguyên An Bình căn cứ theo âm thanh của Hách Liên Dục, xác định phương hướng của đối phương rồi dịch người qua, kết quả lại bị một tên thủ vệ đá một cước: “Thành thật một chút.”

Nguyên An Bình bị đá thống khổ kêu thảm một tiếng, sau đó không dám di chuyển nữa.

‘Hình như bọn họ muốn lấy Thụy Vương ra uy hiếp Vương phi giao ra mật chỉ gì đó, nên cũng không định tra tấn Thụy Vương. Không biết Vương phi có theo Thụy Vương đến Bình Sa thành hay không? Hi vọng y không có tới, như vậy còn có thể câu thêm một ít thời gian. Mà nếu y cũng có tới đây, hẳn cũng không dễ dàng giao ra mật chỉ, bọn họ vừa ứng phó với đám người bắt cóc, vừa điều tra tung tích của Vương gia, ít nhiều gì cũng sẽ tốn một chút thời gian, hy vọng có thể kéo dài đến khi trời tối.’

Căn cứ theo sắc trời, Nguyên An Bình nghĩ, hẳn hai người bọn họ cũng không cách Bình Sa thành bao xa, bởi vì hắn có cảm giác trời vẫn còn sáng, trừ phi thời gian hắn hôn mê dài hơn.

‘Đáng tiếc, hắn vẫn chưa quen thuộc với Bình Sa thành. Nếu không, hắn có thể suy đoán xem nơi này là nơi nào.’ Nguyên An Bình có chút ảo não thầm nghĩ.

Tên thủ lĩnh biết cho dù mình có hỏi cũng không được cái gì, nhưng hắn biết, chỉ cần Vương gia còn trong tay hắn, sớm muộn gì mật chỉ cũng sẽ đến tay.

Một tên hắc y nhân đi vào: “Thủ lĩnh! Chủ nhân truyền tin tức tới.”

Tên thủ lĩnh gỡ tờ giấy được quấn trên chân bồ câu ra, sau khi đọc xong nội dung, hắn liền dặn dò thủ hạ: “Ta có chuyện cần làm, các ngươi phải canh chừng bọn chúng cho kỹ đấy.”

“Dạ!”

Dặn dò xong, tên thủ lĩnh liền ly khai.

Đợi cho tên thủ lĩnh rời đi, Nguyên An Bình liền tiếp tục dịch người về phía Thụy Vương. Thụy Vương đã bị bịt miệng, nên không có cách nào nói chuyện, nhưng hắn cũng tò mò vì sao Nguyên An Bình lại muốn lại gần mình. Mấy tên thủ vệ cũng hiếu kỳ, nhưng bởi vì trước đó đã tra xét, biết trên người Nguyên An Bình không có vũ khí gì, không thể chạy trốn được, nên bọn chúng cũng không để ý tới hắn nữa.

Sau khi tiếp cận Thụy Vương, Nguyên An Bình liền ngồi dậy, hắn mệt đến mức xém chút nữa ngã lên người Hách Liên Dục. Sau đó, hắn ngồi ổn định lại, nghe động tĩnh trong phòng, hy vọng có thể đoán ra rốt cuộc có bao nhiêu người đang canh chừng bọn họ, đầu óc của hắn nhanh chóng hoạt động, hy vọng có thể tìm ra được một kế sách chạy trốn thích hợp.

Theo thời gian trôi qua, hắn có cảm giác trời càng ngày càng tối, bởi vì trong phòng không còn bao nhiêu tia sáng.

Nguyên An Bình thầm nghĩ ‘E là bọn chúng sợ đốt đèn sẽ bị người nhìn khác nhìn thấy đi? Xem ra, nơi này quả thật cách Bình Sa thành không xa.’

Trải qua thời gian phán đoán lâu như vậy, hắn đã đoán ra được tình hình đại khái. Trong phòng có hai người trông coi, ngoài phòng còn có người thủ vệ, nếu muốn trốn ra ngoài, nhất định trên người phải có giá trị vũ lực mới được. Hắn biết cho dù mình có dùng hết toàn lực, thì thân thủ của hắn vẫn không có bao nhiêu tác dụng, cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào Thụy Vương, mong người ta là cao thủ.

Trong lòng yên lặng tính toán thời gian, hẳn hiện tại đang là nửa đêm, Nguyên An Bình từ trong không gian lấy ra một lưỡi dao. Dùng chân đẩy nhẹ vào chân Hách Liên Dục, Hách Liên Dục không một chút biểu tình, dùng dư quang liếc nhìn Nguyên An Bình, liền phát hiện trong tay hắn dường như đang cầm một thứ gì đó. Sau đó, Hách Liên Dục cũng dùng chân đẩy nhẹ vào chân Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình biết đối phương đã nhận ra tín hiệu của hắn, liền tiếp tục yên lặng chờ đợi. Mà Hách Liên Dục thì lại không thể ngồi yên, liền vờ như ngã xuống lên người Nguyên An Bình, nhân cơ hội tiếp nhận lưỡi dao trong tay của hắn.

Sau khi nhận được cảm giác lưỡi dao đã bị lấy đi, Nguyên An Bình mới mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, hắn lại lấy ra một lưỡi dao khác, bắt đầu cắt sợi dây thừng đang trói chặt hai tay. Hành động này làm cho hắn kinh hồn bạt vía một phen, bởi vì bị bịt mắt, không thể nhìn thấy tình hình của người trông coi, vạn nhất bị phát hiện, rất có thể bọn chúng sẽ trực tiếp giết hắn. Cho nên, trong lúc cắt dây thừng, tim của hắn chưa bao giờ nhảy nhanh như lúc này.

Khoảnh khắc dây thừng bị cắt đứt, hắn mới có thể chân chính mạnh mẽ thở phào một hơi, bởi vì thở phào quá mạnh nên khiến cho hắn bị ngã lên mặt đất. Vừa hay, hắn cũng có thể mượn thân thể che giấu hai tay sau lưng, cẩn thận từng li từng tí nới lỏng dây thừng ra một chút, nhưng không trực tiếp buông tay ra, mà là dùng hai tay nắm đầu dây bị cắt để đề phòng bị phát hiện.

Hiện tại hắn phải đợi một cơ hội, một cơ hội để có thể chạy trốn.

Đêm khuya, chính là thời điểm con người ta dễ dàng cảm thấy mệt mỏi nhất, cho dù không buồn ngủ, thì tinh thần cũng không thể so với ban ngày.

Một tên thủ vệ nhỏ giọng nói với một người khác: “Ngươi canh chừng bọn chúng đi, ta đi giải quyết một chút.”

Tên thị vệ kia liếc nhìn hai người đang bị trói chặt ở bên trong, hơn nữa bên ngoài còn có thủ vệ, liền yên tâm để cho đồng bọn rời đi.

Nguyên An Bình biết đây là một cơ hội tốt, hi vọng Thụy Vương có thể nhận ra. Quả nhiên, sau một khắc, hắn liền nghe được tiếng rên rỉ của Hách Liên Dục.

Hách Liên Dục đầy mặt thống khổ rên rỉ, bởi vì trong miệng bị nhét khăn nên âm thanh cũng không lớn. Trên thực tế, hắn đang cố ý khống chế âm thanh của mình, không muốn lớn tiếng, kinh động đến đám thủ vệ bên ngoài.

Tên thủ vệ kia thấy Hách Liên Dục thống khổ như vậy, liền cho rằng đối phương đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn sợ Hách Liên Dục thật sự xảy ra vấn đề, vạn nhất làm hỏng chuyện, hắn cũng không thể gánh vác được.

Hắn theo bản năng tiến lên định kiểm tra tình hình, Hách Liên Dục liền nhân cơ hội nhảy lên, dùng lưỡi dao đâm hắn một nhát lâm vào hôn mê.

Nguyên An Bình nghe thấy động tĩnh, liền vội vàng buông hai tay ra, sau đó lại cởi miếng vải đen che mắt ra. Hách Liên Dục dùng đao của thủ vệ cắt dây thừng trên chân, sau đó cũng cắt giúp Nguyên An Bình.

Sau khi đứng dậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, Nguyên An Bình cởi quần áo của thủ vệ đổi với Hách Liên Dục. Sau đó, hắn lại trói thủ vệ lại, đặt đối phương nằm trên mặt đất. Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong, Hách Liên Dục liền rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, chờ một khắc tên thủ vệ còn lại trở về.

Đến khi nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng Nguyên An Bình bắt đầu căng thẳng, đây là thời điểm mấu chốt nhất, nhất định không thể để cho tên thủ vệ kia phát ra âm thanh. Hắn căng thẳng nhìn về phía Hách Liên Dục, tất cả hi vọng đều giao cho đối phương.

Cửa mở, thủ vệ nhìn thấy hai người vẫn đang nằm trên mặt đất, nên nhất thời không có nghi ngờ gì. Đến khi vào cửa, hắn lại phát hiện có gì đó không đúng, Hách Liên Dục cấp tốc ra tay che miệng đối phương, sau đó liền bẻ gãy cổ của hắn.

Thấy sự tình đã tiến triển theo mong muốn, Nguyên An Bình liền vội vàng đứng lên, hai người đi tới trước cửa. Nguyên An Bình nắm đường đao của thủ vệ trong tay, liếc nhìn Hách Liên Dục, phát hiện đối phương đã chuẩn bị xong, hắn liền giả giọng hô to một tiếng: “Này! Các ngươi đanh làm gì đó?! Người đâu? Mau tới đây! Thụy Vương chạy rồi!”

Thủ vệ bên ngoài vừa nghe, phản ứng đầu tiên chính là chạy vào trong phòng kiểm tra tình hình, chờ tất cả thủ vệ đều đi vào, hai người trốn sau cửa lập tức chạy ra ngoài. Đám thủ vệ kia phát hiện mình bị gạt, liền lập tức đuổi theo.

Nguyên An Bình liều mạng dùng toàn bộ khí lực khi còn bú sữa mẹ chạy ra ngoài, hắn có chút vui mừng vì hai năm qua vẫn luôn chăm chỉ luyện tập chạy bộ. Đến khi nhận ra mình đang ở trên núi, hắn và Hách Liên Dục liền chạy vào trong rừng.

Nguyên An Bình cảm giác mình sắp chạy không nổi nữa, liền đưa cho Hách Liên Dục một tấm vải đen: “Vương gia! Ngài cầm cái này che giấu thân ảnh, chúng ta tách ra chạy, đến khi ta dụ được bọn chúng, ngài liền nhân cơ hội chạy mau!”

Hắn không phải là một người vĩ đại, cư nhiên có thể vì một người mới quen mà hi sinh tính mạng. Mà là bởi vì, nếu như Thụy Vương có mệnh hệ gì, hắn và người nhà của hắn nhất định sẽ bị liên lụy, nên hắn không thể không làm người hi sinh.

Thụy Vương cũng không chần chờ, tuy rằng Nguyên An Bình làm cho hắn có rất nhiều bất ngờ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng tiếp nhận miếng vải đen, cùng Nguyên An Bình tách ra chạy.

Bởi vì đang ở trong núi, còn đang là đêm đen, nên chạy trốn quả thực rất vất vả. Nguyên An Bình xác định một phương hướng, rồi lập tức liều mạng chạy qua, trên đường chạy, bởi vì còn phải hấp dẫn đám người kia, nên hắn đã vứt bỏ một ít vải thừa trên người. Chỉ là, hắn không nghĩ tới, cuối cùng vẫn bị đuổi kịp.

Đám thủ vệ đuổi theo hắn đến đây, phát hiện hắn không phải là Thụy Vương, liền phẫn nộ quát: “Tại sao chỉ có một mình ngươi?! Thụy Vương đâu?!”

Nguyên An Bình nhìn từng tên bao vây hắn, từ từ lui về phía sau, hắn cảm thấy có chút gân mỏi lực kiệt, liền chầm chậm điều chỉnh nhịp thở, hi vọng mau chóng khôi phục.

Những kẻ đuổi theo hắn tổng cộng có ba người, hắn âm thầm phân tích tình hình một chút, hắn cảm thấy bản thân vẫn có cơ hội thắng.

“Giết hắn!”

Ba người cầm đao bổ tới, Nguyên An Bình vội vã lắc mình, hai tay đột nhiên nhiều thêm hai cái dùi cui điện, đâm thẳng vào người hai tên hắc y nhân gần nhất. Bọn chúng hét thảm một tiếng, liền ngã xuống đất, còn lại một tên, đối phương vô cùng ngạc nhiên với tình huống này, liền vô cùng tức giận cầm đao chém tới.

Lợi dụng sự khinh thường của đối phương, nên hắn rất dễ dàng giải quyết hai tên trước. Hiện tại, tinh thần của Nguyên An Bình lại chấn động mạnh, đến lúc nhìn thấy trường đao đang chém tới, hắn liền cuống quít né tránh, muốn dùng dùi cui điện đánh trả đối phương.

Kết quả, bước chân của hắn bỗng đạp vào khoảng không: “A!!!”

Hắn không nghĩ tới, phía sau cư nhiên là vách núi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio