Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

chương 58: tiết chu cẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình trải ra một tờ giấy, đề bút chuẩn bị viết chữ. Từ sau khi Trọng Tôn Liên Giác nhìn chữ của hắn, ông chỉ nói một câu: "Kiểu chữ này mới mẻ, độc đáo, nhưng lại không đủ khí phách, cần chăm chỉ luyện tập thêm."

Cho nên, sau khi đọc sách hắn còn có thêm một nhiệm vụ nữa là luyện chữ, mỗi ngày viết năm tờ, dù chỉ một ngày cũng không được dừng.

Viết xong một tờ, hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lý Tự đang đứng ở trước cửa, dường như là tìm hắn có việc. Nguyên An Bình đặt bút lông xuống: "Sao không vào đi?"

Lý Tự cười hì hì: "Sợ quấy rầy ngươi viết chữ."

"Làm sao? Trong thôn lại có chuyện gì mới?" Tiểu tử Lý Tự này khá thích mấy chuyện bát quát, lại còn thích đi kể khắp nơi. Tuy nhiên, sau khi nhóc bị Nguyên An Bình thuyết giáo một phen thì không còn đi đồn đãi lung tung nữa. Mỗi khi có chuyện gì mới mẻ, nhóc đều sẽ kể cho Nguyên An Bình nghe trước tiên, bởi vì Nguyên An Bình không mấy hiểu rõ về những chuyện trong thôn này, nên khi kể với hắn nhóc có cảm giác rất thành công.

Mà Nguyên An Bình, để tránh cho việc nhóc đi sai đường, hắn sẽ luôn thừa cơ hội để cho nhóc phân tích mấy việc đó một chút. Đồng thời, hắn cũng nói cho nhóc nghe về một vài đạo lý, để cho nhóc tự suy nghĩ xem là đúng hay sai.

Lý Tự kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống: "Tên Tam ca trước kia của Hoắc Tiểu Hàn, Hoắc Hạ Sinh, chuyện chung thân của hắn đã được ước định tốt rồi."

"Ồ?" Nguyên An Bình cầm ra một tờ giấy khác, lại cầm bút đem đặt trên giấy trắng nói: "Hình như là thôn Phong Dương, con gái của Trương gia."

Lý Tự có chút bất ngờ: "Sao? Ngươi cũng nghe tin rồi?"

Khoé miệng của Nguyên An Bình cong lên, nở một nụ cười quỷ dị: "Ân."

Lý Tự không lưu ý, lại tiếp tục nói: "Họ Lưu đang đi khoe khoang khắp nơi đấy, tướng mạo của nữ nhân Trương gia kia quả thật rất tốt, gia cảnh cũng tốt, ngược lại không có gì không tốt cả. Ngươi không nhìn thấy bộ dáng của Hoắc Hạ Sinh đâu, cứ như cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, buồn cười chết ta rồi. Chỉ là cưới vợ thôi mà, cũng đâu phải nhặt được tiền, có gì đáng giá cao hứng như vậy chứ. Nghe nói cưới vợ rất phí tiền, nếu như là ta, ta sẽ tình nguyện đem nó ra mua thứ khác."

Nguyên An Bình nghe Lý Tự ở đó nói đông nói tây, dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử: "Ngươi lớn lên sẽ hiểu."

Lý Tự không để ý lắm: "Cũng chưa chắc, nữ nhi của Trương gia cũng thật là xui xẻo. Gả vào Hoắc gia, cuộc sống trôi qua chả tốt đẹp gì."

Nguyên An Bình cười cười: "Chưa biết được, Hoắc gia vẫn còn hai cô con dâu đấy thôi, có lẽ Nguyên thị sống không tốt thật, nhưng cuộc sống của Hàn thị lại trôi qua không tồi."

Lý Tự nghĩ đến cách làm người của Hàn thị, liền không nhịn được nói: "Hoắc gia mà có thêm một Hàn thị như vậy, hẳn là rất náo nhiệt a!"

"Trong nhà có người không?"

Ngoài cửa có tiếng người cao giọng truyền đến, Nguyên An Bình cảm thấy có chút kỳ quái, không biết là ai đến giờ này vậy?

Lý Tự đứng dậy: "Ta giúp ngươi đi xem một chút." Nói xong liền chạy ra ngoài.

Nguyên An Bình đứng dậy, đem mực nước trên tay rửa đi, vừa lau sạch tay xong, Lý Tự liền trở về, trong giọng nói có chút hưng phấn: "An Bình ca! Là người ngồi xe ngựa đến."

"Người nào?" Nguyên An Bình hiếu kỳ đi ra ngoài, vừa hay gặp người đã tiến vào sân, là một hạ nhân trung niên. Một người khác là một thiếu niên mặc trang phục rất gọn gàng, vừa nhìn là biết con cháu nhà có tiền.

Hạ nhân vừa thấy Nguyên An Bình đi ra, liền tiến lên giới thiệu: "Nguyên tiên sinh, đây là thiếu gia của Đường gia chúng ta."

Nguyên An Bình phát hiện, tuy hạ nhân này gọi hắn là tiên sinh, nhưng thái độ lại có vẻ như không đem hắn để vào mắt. Hắn nhìn đến thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng kia, liền cùng người đó gật đầu chào hỏi, sau đó lại hỏi: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Thiếu niên kia không nói lời nào, rõ ràng tâm tình rất tồi tệ.

Hạ nhân mở miệng nói rõ ý đồ đến: "Lão gia nhà ta nghe nói Nguyên tiên sinh học rộng tài cao, học thức uyên bác, nên muốn thỉnh tiên sinh giáo dục học tập cho Đường thiếu gia."

Nguyên An Bình không trực tiếp hỏi đến việc vì sao lại đưa học sinh tới, mà là hỏi: "Đường thiếu gia, họ Đường?"

Hạ nhân giải thích với hắn: "Không phải, Đường thiếu gia là tôn tử của lão gia nhà ta, tên thật của Đường thiếu gia là Tiết Chu Cẩn."

Nguyên An Bình nhìn đến thiếu niên đang mạnh mẽ che giấu sự phẫn nộ trong mắt, thầm nghĩ "Lẽ nào đây được gọi là ân oán của hào môn?" Cái gì mà học rộng tài cao, học thức uyên bác, rõ ràng chỉ là trợn mắt đoán mò.

Nguyên An Bình thẳng thắn nói rõ: "Xin lỗi, tài học của ta có hạn, chỉ là dạy cho một vài hài tử ở trong thôn biết chữ mà thôi. Vị Tiết thiếu gia này, xem bộ dạng cũng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi rồi đi? Thấy thế nào cũng đã được khai sáng rồi, đến chỗ này của ta quá lãng phí thời gian, ta kiến nghị các ngươi nên chọn một vị danh sư, miễn cho ảnh hưởng đến tiền đồ."

Hạ nhân nghĩ thầm "Chính là cố ý muốn giáo dục hắn nên mới tìm đến ngươi, nếu không tìm sai người, Đường thiếu gia chắc chắn sẽ phải ở lại. Làm xong chuyện xấu này, lão gia khẳng định sẽ có thưởng."

"Nguyên tiên sinh quá khiêm tốn rồi, ai mà không biết Nguyên tiên sinh có tài học hơn người, thừa sức dạy cho Đường thiếu gia nhà ta." Hạ nhân vỗ mông ngựa rất có thứ tự, từ nói vài lời hay cho đến lợi dụng, dụ dỗ: "Lão gia nhà ta rất quan tâm đến việc học tập của Đường thiếu gia, đã từng vì ngài ấy mà mời đến mấy vị danh sư. Nhưng thật không biết làm sao, tính cách của Đường thiếu gia không thể so sánh với những người khác, những tiên sinh kia đều biểu thị học vấn của bọn họ còn nông cạn nên không thể dạy được cho thiếu gia. Chúng ta cũng là hỏi thăm rất nhiều lần nên mới tìm được ngài, là người thích hợp nhất làm tiên sinh giáo dục cho Đường thiếu gia. Lão gia nói một năm sẽ trả cho ngài năm lượng bạc, kính xin Nguyên tiên sinh thu nhận Đường thiếu gia."

Nguyên An Bình thầm nghĩ trong lòng "Quả nhiên là ân oán của hào môn thế gia, đầu tiên là nói cho hắn biết Tiết Chu Cẩn này rất khó dạy dỗ, đã từng khiến cho nhiều tiên sinh tức giận bỏ đi. Sau đó liền đưa tiền ra mê hoặc hắn, để cho hắn mở miệng đem người lưu lại. Hiển nhiên, vị lão gia kia cũng không thật tâm muốn cháu của mình thành tài, nếu không thì đã không cấp cho đối phương một người có tuổi xấp xỉ làm tiên sinh như vậy."

Nguyên An Bình lắc đầu: "Tài năng của ta kém cỏi, các ngươi hãy mời cao nhân khác."

Hắn lại thầm nghĩ "Nhìn thái độ với bộ dạng này xem, thật sự cho rằng chỉ cần bỏ ra năm lượng bạc là ta sẽ nghe theo sao? Quá coi thường người khác!"

Hạ nhân dĩ nhiên cũng đã nhận ra hắn không nguyện ý thu nhận, liền vội vàng nói: "Nếu như tiên sinh cảm thấy cái giá này không hài lòng, vậy thì tăng gấp đôi, mười lượng thì sao?"

Người thích hợp làm tiên sinh của Đường thiếu gia như vậy thật sự là rất hiếm, lão gia mà biết được nhất định sẽ rất hài lòng. Vốn là hắn còn muốn hạ năm lượng, nhưng tình hình này cũng chỉ có thể buông tha, hi vọng sự tình lần này được thoả đáng, lão gia cũng sẽ thưởng cho hắn nhiều một chút.

Nguyên An Bình liếc nhìn Tiết Chu Cẩn cực kỳ không cam lòng, cũng không nói một lời nào, thầm nghĩ "Tình huống của tiểu tử này không biết như thế nào? Mười lượng bạc..."

Sau khi hắn suy nghĩ một chút, liền quyết định: "Được, ta nhận người. Bất quá, đến tháng Chạp ta sẽ không lên lớp nữa, nói cách khác, ngày mai sẽ không đi học. Cho nên, các ngươi về trước đi."

Hạ nhân thấy hắn đã đáp ứng, trong lòng liền cao hứng, quả nhiên chỉ cần có bạc là rất dễ làm việc: "Nói như vậy, hôm nay tiên sinh vẫn còn giảng bài, không bằng để cho Đường thiếu gia ở lại nghe giảng đi. Trước tiên cần phải thích ứng phương pháp giảng dạy của tiên sinh, cũng rất tốt."

Nguyên An Bình cảm thấy cũng được, liền chìa tay ra.

Hạ nhân lập tức hiểu ý, liền đem bạc trắng ra: "Vậy Đường thiếu gia nhà ta xin làm phiền tiên sinh."

Lý Tự ở một bên nhìn sự việc trôi qua liền âm thầm líu lưỡi "Một năm trả mười lượng bạc học phí a, quả là nhà có tiền."

Sau đó, nhóc lại vô cùng sùng bái nhìn về phía Nguyên An Bình, dễ dàng như vậy mà đã kiếm được mười lượng bạc rồi a, quả nhiên đọc sách có tác dụng rất lớn.

Nguyên An Bình không biết sự việc diễn ra vừa rồi lại khiến cho Lý Tự nhận thức được một điều rằng, học rộng tài cao chính là một món tài phú cực lớn. Sau khi hắn tiếp nhận tiền, liền nói với Tiết Chu Cẩn: "Đi theo ta."

Tiết Chu Cẩn nhìn thấy Nguyên An Bình nhận tiền, trong lòng hết sức xem thường "Một người tham tiền như vậy, vậy mà cũng còn mặt mũi tự nhận mình là tiên sinh!"

Đem người đi vào trong nhà của Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình liền đi tìm Trọng Tôn Liên Giác đang bận rộn viết chữ: "Lão gia tử, ta tìm cho ngươi một học sinh."

Trọng Tôn Liên Giác đặt bút xuống, nhìn đến Nguyên An Bình, tất nhiên cũng đã phát hiện Tiết Chu Cẩn ở sau lưng hắn, sau đó ông lại tiếp tục cúi đầu viết chữ: "Nhiệm vụ ta giao đều đã hoàn thành?"

"Còn vài chữ nữa, trước tiên nói một chút về chuyện của hắn đi." Sau đó liền chỉ vào Tiết Chu Cẩn: "Hắn là Tiết Chu Cẩn, là thiếu gia của nhà nào đó. Không biết vì nguyên nhân gì mà cứ nhất quyết muốn ta làm tiên sinh, nên ta nhận."

Trọng Tôn Liên Giác không ngẩng đầu, ông hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không sợ dạy hư con cháu người ta sao?!"

Nguyên An Bình cợt nhả nói: "Mọi chuyện đều có nguyên nhân, mà xem ở lượng bạc. Một năm được trả mười lượng bạc, ta không dạy hắn được, nên mới chuyển qua cho ngài."

"Ta không thu nhận học sinh dễ dàng như vậy." Trọng Tôn Liên Giác tiếp tục múa bút viết chữ, không muốn tiếp thu kiến nghị của Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình tiếp tục khuyên bảo: "Không phải đã nói sao, là xem ở lượng bạc."

Trọng Tôn Liên Giác không hề bị lay động.

Nguyên An Bình lại tiếp tục thuyết phục: "Ta biết ngươi sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng, nhưng đây không chỉ là năm đấu gạo a."

Trọng Tôn Liên Giác không để ý tới hắn.

Nguyên An Bình nhìn về phía Tiết Chu Cẩn, bất đắc dĩ nhún vai: "Ta đã cố gắng hết sức, nếu như ngươi thật sự muốn được học, vậy hãy tự nghĩ biện pháp mà thuyết phục ông ấy đi."

Tiết Chu Cẩn vừa bước vào cửa liền chú ý tới Trọng Tôn Liên Giác, khí tức một thân nho nhã đó, hắn đã từng thấy qua, nó chỉ có ở trên người những vị danh gia đại sư mà thôi. Hắn không nghĩ tới, người như vậy mà lại sống trong một căn nhà phổ thông ở vùng nông thôn như thế này. Khi nghe thấy đối phương không muốn thu nhận hắn, hắn liền cảm thấy rất mất mát. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, đây là cơ hội của chính mình, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Tiết Chu Cẩn quỳ xuống, khẩn cầu: "Thỉnh tiên sinh hãy dạy ta."

Trọng Tôn Liên Giác không nhìn đến hắn: "Đứng lên đi, ta sẽ không nhận ngươi."

Tiết Chu Cẩn đáp: "Tiên sinh không đáp ứng, ta tuyệt đối sẽ không đứng lên."

Nguyên An Bình cười nói: "U! Chơi xấu a." Hắn nhìn ra được Trọng Tôn Liên Giác thật sự không muốn thu người, hắn liền đề nghị với đối phương: "Nếu không như vậy đi, để cho hắn học cùng với ta, như thế nào? Ngươi không cần phải đặc biệt dạy cho hắn, cũng không cần chịu cái danh sư đồ. Còn học được nhiều hay ít, thì phải dựa vào hắn."

Trọng Tôn Liên Giác không nói lời nào, chỉ tiếp tục viết chữ.

Nguyên An Bình nhìn về phía Tiết Chu Cẩn: "Tính cách của tiên sinh khá bướng bỉnh, nói không nhận ngươi thì sẽ không nhận ngươi. Bất quá, mỗi lần ta học tập với ông ấy, ngươi cũng có thể đi theo học cùng. Dù sao phương pháp dạy học của ông ấy cũng thích hợp hơn ta, ngươi có thể học được nhiều hay ít, thì phải xem chính ngươi. Như thế nào, đáp ứng không?"

Tiết Chu Cẩn liếc nhìn Trọng Tôn Liên Giác không có chút ý định nào muốn thu nhận hắn, liền suy nghĩ một phen, không được chính thức thu nhận, hắn tất nhiên vô cùng tiếc nuối, nhưng có thể được nghe giảng bài chung cũng tốt. Không bắt lấy cơ hội này, lẽ nào còn phải lãng phí thời gian với người trước mắt này? Cho nên, hắn liền gật đầu đáp ứng.

Đối với tính cách này, Nguyên An Bình thật sự rất là thoả mãn.

Nguyên An Bình bảo Tiết Chu Cẩn đi ra ngoài, hắn cầm bạc ra thả ở trên bàn: "Bạc này cho ngươi."

Trọng Tôn Liên Giác không nhìn bạc, mà là hiếu kỳ hỏi: "Vì sao ngươi lại thay người kia tốn nhiều tâm tư như vậy?"

"Không phải đã nói là xem ở lượng bạc rồi sao?"

"Ngươi coi trọng mười lượng bạc này?" Lừa gạt ai đó?!

"Mười lượng bạc cũng không ít." Nguyên An Bình ngồi xuống: "Đứa trẻ này cũng thật là xui xẻo, chỉ cần có thể kiếm được tiền là có thể giúp người làm việc tốt, tất nhiên ta tình nguyện làm."

Trọng Tôn Liên Giác không nói thêm gì nữa, học sinh thì ông không thu, nhưng nếu như chỉ là học chung thì ông cũng không quá để ý, ông cầm lấy bạc trên bàn: "Ta thu một nửa."

Nguyên An Bình cũng không có ý kiến gì, nếu như lão gia tử thật sự không có tiền, thì hắn lại cho là được rồi. Hắn cầm năm lượng trên bàn lên, liền muốn đi ra ngoài.

Trọng Tôn Liên Giác nói: "Sau này ta giảng bài thì tới nhà ngươi học đi, đừng để cho hắn tới nơi này, sẽ khiến cho thanh danh của Hoắc Tiểu Hàn không tốt."

Nguyên An Bình ngẫm lại cũng thấy đúng, tuổi tác của tiểu tử kia thoạt nhìn cũng giống hắn: "Aiz! Vì chút bạc này, thật là đủ phiền phức."

Trọng Tôn Liên Giác không chút khách khí đáp: "Là ngươi tự tìm."

Ra khỏi phòng, Nguyên An Bình liền phát hiện Tiết Chu Cẩn đang đứng ở trong sân, hắn nói: "Đừng đứng ngớ người ra ở đó, theo ta vào gian phòng kia, ta sẽ nói với ngươi về một số nội dung mà ta đã học, thuận tiện giảng cho ngươi nghe một chương sách."

Tiết Chu Cẩn bất mãn: "Tại sao lại là ngươi giảng cho ta?"

Nguyên An Bình cười ha ha nhắc nhở hắn: "Tiểu tử! Sau này mỗi lần ngươi nói chuyện nhất định phải vận động đầu óc trước, nếu không, chẳng những trông rất ngu xuẩn, cũng khiến cho người khác cảm thấy rất phiền."

Tiết Chu Cẩn phẫn nộ: "Lời này của ngươi có ý gì?!"

Nguyên An Bình vươn ngón tay giải thích cho hắn: "Một, lúc nãy ta đã nói đến tháng Chạp thì sẽ nghỉ học, ngươi cho rằng ta dừng lên lớp, lại vì ít tiền của ngươi mà phải để cho ngươi quấy rầy sinh hoạt nhàn nhã trong mấy ngày tháng Chạp của ta sao? Hai, cho dù ngươi không đến được, lớp học của lão gia tử cũng sẽ không dừng, nên khi ngươi học không đủ bài học, thì tất nhiên ta sẽ là người giảng lại cho ngươi. Ba, lão gia tử không muốn thu nhận ngươi làm học sinh, ngươi chỉ là được học ké, còn phải trải qua sự đồng ý của ta mới được, cho nên, sau này cần phải khách khí với ta một chút. Nếu không, ta mà muốn thật sự làm tiên sinh của ngươi, người chịu thiệt chính là ngươi!"

Hắn cần phải ra uy một chút: "Cho nên mới nói, người ở dưới mái hiên, không cúi đầu là không được."

Tiết Chu Cẩn trợn mắt nhìn, Nguyên An Bình thì không thèm để ý chút nào.

"Đi theo ta."

Nguyên An Bình mở sách ra, muốn giảng cho hắn nghe phần đầu tiên.

Tiết Chu Cẩn không cam lòng: "Ta đã nghe tiên sinh giảng qua rồi."

Nguyên An Bình khoanh tay: "Ồ? Vậy ý của ngươi là không muốn nghe?"

Tiết Chu Cẩn tức giận mở sách ra.

Nguyên An Bình đắc ý cười cười: "Được rồi, được rồi, co được giãn được mới là đại trượng phu. Lắng nghe cho kỹ, nghe xong thì đi đi, ta sẽ không lưu cơm."

Mặc dù thái độ của hắn đối với Tiết Chu Cẩn không tốt, nhưng trong chuyện học tập thì Nguyên An Bình sẽ không lừa gạt đối phương. Vì vậy, hắn liền nghiêm túc đem phần đầu tiên giảng cho đối phương nghe, ngoại trừ phần giảng dạy của Trọng Tôn Liên Giác, còn có lời giải của hắn.

Tiết Chu Cẩn lắng nghe, trong lòng vạn phần bội phục, thế nhưng đối tượng bội phục tất nhiên là Trọng Tôn Liên Giác. Đối với Nguyên An Bình thì hắn cảm thấy khá mới mẻ, người này được vị tiên sinh kia để ý, hẳn là có chỗ độc đáo nào đó. Nói cho cùng, cũng đều là vì Trọng Tôn Liên Giác thôi.

Giảng xong một chương sách, Hoắc Tiểu Hàn cũng đã làm bữa trưa xong. Nguyên An Bình nói không lưu cơm, liền rất kiên quyết không giữ hắn lại ăn cơm, trực tiếp mở cửa tiễn khách, ngay cả câu khách sáo có muốn lưu lại ăn cơm hay không cũng không thèm nói.

Ngẫm lại khoảng thời gian tốt đẹp lãng phí bữa trưa, Nguyên An Bình liền nhịn không được hối hận: "Thật là tự tìm phiền toái cho mình, cũng may suốt cả tháng Chạp không cần nhìn thấy hắn."

Hoắc Tiểu Hàn gắp cho hắn một khối thịt: "Người học sinh kia rất phiền phức sao?"

Nguyên An Bình gật đầu: "Phiền phức." Hắn nhắc lại lần thứ hai: "Ta cũng chỉ vì bạc nên mới thu nhận hắn, bất quá bây giờ có chút hối hận rồi."

Hoắc Tiểu Hàn cũng không nghĩ ra được ý kiến nào tốt, bởi vì tuy rằng Nguyên An Bình nói như vậy, nhưng hắn cũng không định thật sự phủi bỏ trách nhiệm: "Ăn nhiều đồ ăn một chút, ta có nấu canh, ngươi muốn uống một chút không?"

"Được."

Nguyên An Bình uống hết canh, nghĩ đến năm lượng bạc còn lại, hắn liền cầm ra đưa cho Hoắc Tiểu Hàn: "Năm lượng bạc này ngươi cầm đi, để dành mà dùng. Củi, gạo, dầu, muối gì đó, thiếu cái gì ngươi cứ bổ sung cái đó đi."

Hoắc Tiểu Hàn vừa nhìn thấy bạc là liền cảm thấy cứ như y vừa nhìn thấy hồng thuỷ, mãnh thú vậy: "Đừng, đừng đưa cho ta, ta không thể! Ta đi rửa bát đây." Nói xong liền chạy.

Nguyên An Bình cạn lời: Bạc cũng đâu biết cắn người đâu?

Hoắc Tiểu Hàn chạy đến nhà bếp, rửa bát gì đó tất nhiên chỉ là một cái cớ. Từ ngày Hoắc Hạ Sinh uy hiếp y, y liền không dám ra ngoài nữa, nghĩ đến chuyện đều sống chung trong một thôn, những ngày sau đều không thể trốn tránh, trong lòng liền phát sầu.

Trọng Tôn Liên Giác hỏi Nguyên An Bình: "Ngươi không tính giải quyết chuyện kia?"

Nguyên An Bình có chút bất đắc dĩ: "Ta giải quyết thế nào đây? Cho dù đã đoạn thân, nhưng cùng chung huyết thống thì vẫn là người thân. Cùng lắm chỉ là không quan tâm thôi, chẳng lẽ còn phải nghĩ cách giết chết bọn họ không tha sao?"

Trọng Tôn Liên Giác bày ra bộ dạng không coi là chuyện lớn lao gì, ông đáp: "Cái này cũng đúng, giết người thì phải đền mạng. Thế nhưng, không cần giết người, vẫn có không ít biện pháp có thể giải quyết sự việc này."

"Ta hiểu, chỉ là ta đang suy tư nên làm tới trình độ nào mà thôi."

Trọng Tôn Thụy cắn đũa nhìn gia gia một chút, lại nhìn An Bình ca ca một chút, cảm thấy tại sao bọn họ cứ nói những chuyện khiến cho người nghe không hiểu gì hết vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio