Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

chương 65: qua đời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aubrey.

Sau ngày Tết Nguyên Tiêu, Nguyên An Bình cũng bắt đầu mở lớp trở lại, mà quả thực đúng như hắn dự liệu, sau khi Tết Nguyên Tiêu vừa qua, lại có thêm một vài người mang hài tử tới cửa.

Nếu không nhận, thì hắn sẽ cảm thấy đứa nhỏ đó thật đáng thương, mà nếu nhận, thì hắn cũng không thể giúp ngay được. Cho nên, hắn liền dò hỏi tên học ké với hắn là Tiết Chu Cẩn.

"Cái gì? Ngươi muốn ta dạy học cùng ngươi?" Tiết Chu Cẩn cho rằng nhất định là Nguyên An Bình nhìn hắn không vừa mắt, cho nên mới muốn làm hại hắn.

Nguyên An Bình trừng mắt: "Có gì mà giật mình như vậy? Không phải ngươi đã học qua hết rồi sao? Chỉ dạy cho vài đứa trẻ biết chữ, chuyện này mà cũng làm không được?"

Tiết Chu Cẩn buồn bực: "Vấn đề không phải là làm được hay không làm được! Bằng thân phận của ta, làm sao có thể làm tiên sinh cho người khác?!"

Nguyên An Bình ngoáy lỗ tai, cảm thấy âm thanh của đối phương có hơi lớn: "Ai cho ngươi làm tiên sinh? Chẳng qua là muốn ngươi vào những lúc ta quá bận rộn mà phụ ta một tay thôi."

Tiết Chu Cẩn rất kiên định cự tuyệt: "Không được! Ta còn phải đi thi khoa cử, nếu để người bên cạnh biết, ta làm sao sẽ có ngày nổi danh?"

Nguyên An Bình có chút phiền lòng, người ta không muốn, hắn cũng không thể mạnh mẽ ép buộc, không thể làm gì khác hơn là động não suy nghĩ cách khác.

Thấy Nguyên An Bình không còn bắt hắn dạy cho những hài tử kia nữa, Tiết Chu Cẩn liền trốn đi chỗ khác, miễn cho Nguyên An Bình lại đánh chủ ý lên người hắn.

Nguyên Căn Thịnh đi vào, thấy một hậu bối lạ mắt vừa đi ra, cũng không để ý lắm, mà bước nhanh vào phòng, nhìn thấy Nguyên An Bình đang ở trong phòng, liền nói: "An Bình! Ngươi mau đi xem một chút đi, gia gia của Nguyên Lâm mất rồi."

Nguyên An Bình sững sờ, mất rồi? Sau một lát hắn mới ý thức được là vị lão nhân kia đã qua đời, hắn liền có chút khiếp sợ hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại đột ngột như vậy?"

Hắn không nghe được tin gia gia của Nguyên Lâm bị bệnh a.

Nguyên Căn Thịnh giải thích: "Ai có thể ngờ được, chắc là do lớn tuổi đi. Nghe nói ngày hôm qua vẫn còn rất tốt, sáng nay thì lại phát hiện người đã đi. Là đi trong lúc ngủ, không đau đớn gì, cũng coi như là chuyện tốt, chỉ là tội nghiệp cho đứa bé Nguyên Lâm kia."

Nguyên An Bình cau mày, phụ mẫu của Nguyên Lâm đều đã mất, hắn cùng gia gia của mình sống nương tựa lẫn nhau. Nói tới tình huống này, so với nguyên chủ còn thảm hơn, dù sao nguyên chủ cũng còn Đại bá. Bây giờ gia gia của Nguyên Lâm vừa đi, cũng tức là Nguyên Lâm không còn bất cứ người thân nào trên đời nữa.

"Con đi xem hắn một chút."

Trên đường đi đến nhà Nguyên Lâm, trong đầu Nguyên An Bình vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Nguyên Lâm. Đứa nhỏ này vẫn chưa lớn bao nhiêu, cuộc sống sau này làm sao mà qua nổi đây? Nếu mình có thể giúp được cho nó cái gì thì sẽ giúp.

"Aiz..." Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Nguyên Căn Thịnh nghe thấy hắn thở dài, liền biết Nguyên An Bình là đang lo cho đứa trẻ Nguyên Lâm kia, liền nói: "Đứa trẻ kia thật đáng thương, ngươi là tiên sinh của nó, nếu có thể thì hãy giúp đỡ cho nó một chút."

Nguyên An Bình gật đầu, với tài sản của hắn vẫn có thể dư sức nuôi đối phương đến khi trưởng thành, chỉ có điều, với tính tình của đứa trẻ kia, không chắc sẽ đồng ý để hắn chăm lo.

Thời điểm Nguyên An Bình đến, nhà Nguyên Lâm cũng đã tập hợp không ít người. Mặc dù nhà lão nhân không có nữ nhi, nhưng bà con thân thuộc thì vẫn có, bọn họ vừa biết được tin ông đã ra đi, liền chạy sang đây xem tình hình như thế nào, với tình huống của Nguyên Lâm, xem ra là không thể lo nỗi tang sự. Cho nên, bọn họ đang đứng ở trong sân thương lượng, mỗi nhà nên ra bao nhiêu tiền, giúp đỡ Nguyên Lâm làm tang sự cho lão nhân gia.

Nguyên An Bình chào hỏi với những người trong thôn, biết Nguyên Lâm đang ở trong phòng bồi gia gia của mình, hắn liền đi vào.

Căn nhà bằng lá có chút thấp bé, trong phòng cũng khá tối, Nguyên An Bình tiến vào buồng trong, liền thấy thân ảnh Nguyên Lâm lộ ra dáng vẻ cô đơn ngồi ở bên giường.

Nguyên An Bình đến gần, thấy hắn cũng không khóc, mà chỉ ngồi bên giường ngơ ngác nhìn gia gia của mình.

"Nguyên Lâm." Nguyên An Bình nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng, sợ làm cho hắn sợ.

Nguyên Lâm lăng lăng ngẩng đầu lên, vừa phát hiện là Nguyên An Bình, ánh mắt liền có chút sững sờ: "An Bình ca." Âm thanh phảng phất như không thể ra khỏi cuống họng.

Nguyên An Bình đưa mắt nhìn lão nhân đã được che mặt lại, liền cảm thán thế sự thật vô thường, người vốn đang sống như vậy, chỉ qua một đêm liền không còn nữa.

Hắn đi tới bên cạnh Nguyên Lâm, vỗ vỗ bờ vai của đối phương: "Muốn khóc thì cứ khóc đi."

Nguyên Lâm chậm rãi lắc đầu: "Ta không khóc, bọn họ nói gia gia đi rất nhẹ nhàng, không chịu đau đớn gì."

Nguyên An Bình cũng không biết nên an ủi hắn ra sao, chỉ có thể yên lặng nghe đứa trẻ này nói, nói ra tâm sự trong lòng mình.

"Gia gia quá khổ, sau này ông không cần chịu cực khổ nữa, cũng không cần tiếp tục lo lắng cho ta." Giọng nói của Nguyên Lâm rất nhẹ, như thể đang tự nói cho mình nghe những câu này mà không phải nói cho Nguyên An Bình nghe.

"Sau này ngươi có dự định gì?" Nguyên An Bình chỉ sợ đứa nhỏ này sẽ làm chuyện gì đó dại dột.

Trầm mặc hồi lâu, Nguyên Lâm mới mở miệng: "Tiếp tục sống, ta đã đáp ứng với gia gia."

Nguyên An Bình nghe vậy liền yên lòng: "Nếu như vậy, sau này ngươi cùng ta đọc sách đi, đọc sách, ít nhất cũng có thể nhanh chóng có tiền đồ."

Thấy Nguyên Lâm không trả lời, hắn cũng không nhất định muốn đối phương phải trả lời, liền cầm một ít tiền ra: "Cái này cho ngươi, cầm lo cho gia gia ngươi đi."

Nguyên Lâm không nhận: "Không cần."

Nguyên An Bình đặt tiền xuống: "Nếu như không muốn nhận món nợ ân tình này của ta, vậy sau này hãy nỗ lực kiếm tiền trả cho ta."

Vỗ vỗ lên bờ vai của đối phương: "Nguyên Lâm! Ta cho ngươi nghỉ mấy ngày, để ngươi làm tang sự cho gia gia của ngươi, chờ sau khi tang sự làm xong, thì tới chỗ của ta học."

Chờ thật lâu, mới nghe được Nguyên Lâm đáp ứng. Nguyên An Bình cũng coi như hoàn toàn yên tâm.

Ngày gia gia của Nguyên Lâm được chôn cất, Nguyên An Bình không có đi. Tuy rằng cùng là họ Nguyên, nhưng không có trong dòng họ của đối phương, nên Nguyên An Bình cũng không thích hợp đi đưa tang.

Nhìn bầu trời xám xịt ở bên ngoài, Nguyên An Bình thở dài.

Hoắc Tiểu Hàn đi vào, vừa thấy bộ dạng này của hắn, liền hỏi: "Vẫn đang lo lắng cho chuyện của Nguyên Lâm."

Nguyên An Bình gật đầu: "Nó còn nhỏ, cuộc sống sau này phải làm sao bây giờ?"

Hoắc Tiểu Hàn nói với hắn: "Ngươi yên tâm đi, dù sao cũng cùng một thôn, tình huống của Nguyên Lâm như vậy, ít nhiều gì mọi người cũng sẽ trợ giúp một chút. Nếu không dư giả, vậy chỉ cần cung cấp một ít đồ ăn là được rồi."

Những dòng họ trong thôn, dù sao cũng có một chút quan hệ thân thích với nhau, hơn nữa cũng cùng sống chung một thôn, quen thuộc lẫn nhau như vậy, nếu thật sự có chuyện gì, mọi người cũng có thể trợ giúp một chút. Huống hồ, Nguyên Lâm cũng không còn bất cứ người thân nào, trong mắt mọi người đều cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương. Tuy rằng trong thôn cũng có vài người nói chuyện rất khó nghe, thậm chí cũng có những người ích kỉ đến nỗi không muốn cho người khác bất cứ thứ gì, nhưng đa phần vẫn có nhiều người tốt.

Nguyên An Bình cũng biết tình trạng này, chỉ có điều, cũng không thể hoàn toàn dựa vào lòng tốt của người khác để tự nuôi sống chính mình. Nếu như thật sự dựa vào người khác bố thí cơm cho ăn, nhất định sẽ xuất hiện tình huống bữa nay có nhưng bữa sau không có. Dù sao, không phải nhà nào cũng tốt đến nỗi mỗi ngày đều đem cơm cho người khác ăn.

Nguyên An Bình phát sầu: "Ta phải ngẫm lại."

Hoắc Tiểu Hàn ngồi ở một bên may vá thêu thùa, mỉm cười nhìn đến Nguyên An Bình đang lo lắng cho chuyện của Nguyên Lâm, trong lòng thầm nói "Người này lúc nào cũng nói sợ phiền phức, nhưng mỗi khi gặp chuyện như thế này thì lại mềm lòng."

Buổi tối, Nguyên An Bình nhìn tờ danh sách trong sách, đây là danh sách tổng hợp những đồ vật mà các vị phụ huynh kia đã đưa, tất cả hắn đều ghi nhớ nhưng đồng thời lại không định sử dụng. Bởi vì, vẫn tính theo quy củ như lần trước, nếu không giữ hài tử lại, thì sẽ đem đồ vật trả lại cho người ta.

"Vậy nhận đủ một phòng học sinh đi." Hắn có chút phiền lòng, tất nhiên những hài tử này cùng nhóm hài tử trước kia không thể học chung, dù sao nội dung học cũng đã đi quá xa rồi. Nếu để cho hắn dạy, vậy thì buổi chiều phải có hai lớp, như vậy cả ngày hắn đều bị chiếm dụng. Còn giờ dạy học của Trọng Tôn Liên Giác hắn cũng phải tham gia, đọc sách, viết chữ, dù chỉ một cái cũng không thể thiếu.

"Hay tìm người khác dạy? Tên Tiết Chu Cẩn kia không muốn, mà Trọng Tôn tiên sinh cũng không muốn." Nguyên nhân của Tiết Chu Cẩn và Trọng Tôn Liên Giác không giống nhau, ông chỉ muốn chuyên tâm dạy dỗ Nguyên An Bình, hơn nữa, phương thức mà ông dạy cho Nguyên An Bình cũng bất đồng, chỉ sợ những hài tử kia không thể thích ứng.

Thực sự không tìm được người nào thích hợp, Nguyên An Bình đành cắn răng quyết định: "Không thì, chọn đại học sinh của mình đảm nhiệm việc này đi!" Hắn suy nghĩ một lúc, lại nói: "Không chừng việc này có thể thành công."

Vì vậy, ngày thứ hai lên lớp, Nguyên An Bình liền tuyên bố với đám học sinh bên dưới.

"Ta cần hai người phụ ta dạy học, hiện tại công việc của ta quá bận, cần người giúp ta dạy thay, dạy cho những học sinh mới học chữ và đếm số. Ai có hứng thú thì có thể tới chỗ của ta báo danh, sau đó ta sẽ tiến hành một buổi tổng khảo thí, hai người có thành tích tốt nhất sẽ trở thành phụ tá của ta."

Nguyên An Bình nói tiếp: "Nếu đã là làm công, tất nhiên cũng sẽ có tiền công. Bất quá tiền công cũng không cao, một bài giảng là được năm văn tiền."

Những học sinh phía dưới vừa nghe như vậy liền rất giật mình, bọn chúng ở cái tuổi này vẫn có thể kiếm tiền được sao?!

Có không ít người cảm thấy hứng thú với công việc này, những ai có thành tích không tệ đều tự giác đi ghi danh. Sau khi thu thập danh sách những người đã ghi danh, Nguyên An Bình liền nói với bọn chúng: "Ta biết có một vài người vẫn còn đang do dự, nên ta cho thời gian ghi danh là hai ngày, đến cuối ngày thứ hai là sẽ hết hạn, ngày kia sẽ tiến hành khảo thí. Trong lúc này, ai muốn tới thử một lần đều có thể tới chỗ của ta để báo danh."

Sau khi tan học, đám trẻ con đều rất hưng phấn, mặc dù vẫn chưa bắt đầu thi, nhưng ai cũng cảm thấy có lẽ bản thân sẽ trở thành phụ tá như lời An Bình ca đã nói.

Bàn Đôn rất có niềm tin với Lý Tự: "Lý Tự ca! Nếu như ngươi làm..." Bé quên mất cái vị trí kia gọi là gì rồi.

Lý Tự nhắc bé: "Là phụ tá dạy học."

"Đúng! Chính là cái này, nếu ngươi được làm, vậy là có thể kiếm tiền được rồi a! Năm văn tiền có thể mua được hai quả trứng gà, mỗi lần ngươi muốn ăn trứng gà cũng không cần hỏi người trong nhà nữa, chính mình vẫn có thể tự mua, thật lợi hại." Bàn Đôn rất hâm mộ, nhưng bé cảm thấy bản thân không thể đảm đương nổi chức danh phụ tá dạy học này, bởi vì bé vẫn còn quá nhỏ.

"Ngươi thật là, cái gì cũng có thể nghĩ tới ăn." Lý Tự quả thật rất muốn đảm nhiệm chức danh phụ tá dạy học, cho dù Nguyên An Bình nói tiền công không nhiều, nhưng bọn họ ở cái tuổi này vẫn có thể kiếm được tiền, lợi hại bao nhiêu a!

Lý Tự vừa về nhà liền đem việc này nói cho gia gia nghe, ông cũng rất tin tưởng cháu trai của mình, bởi vì ông cũng thường xuyên nhìn cháu trai của mình giảng bài cho người khác.

Suy nghĩ một chút, ông liền nói với Lý Tự: "Mấy hôm nay đứa trẻ Nguyên Lâm kia không đi học phải không? Con đem việc này đi nói cho nó nghe đi, nếu nó có thể cùng với con làm phụ tá dạy học, đối với nó cũng là một chuyện tốt."

Nghĩ đến Nguyên Lâm, Lý Tự cũng cảm thấy hắn thật đáng thương. Người thân nhà mình không thiếu một ai, gia gia còn rất yêu thương nhóc, nhóc cảm thấy Nguyên Lâm cô đơn, lẻ loi như vậy thật sự là quá bất hạnh.

"Hảo! Con lập tức đi nói với hắn."

Sau khi Nguyên Lâm biết được tin tức, cũng rất bất ngờ: "Thật?"

Lý Tự gật mạnh một cái: "Ân! Đương nhiên là thật, tổng cộng có hai vị trí phụ tá, có rất nhiều người đi báo danh đấy, ngươi cũng nhanh đi báo danh đi. An Bình ca nói một bài giảng là năm văn tiền, nếu ngươi có thể được làm phụ tá dạy học, vậy liền không cần lo lắng chuyện ăn mặc nữa."

Nguyên Lâm âm thầm tính toán một chút, nếu như có thể nhận được công việc này, thêm vào việc đi làm ruộng thuê, vậy sau này hắn cũng không cần vì chuyện ăn mặc mà rầu rĩ nữa.

"Hảo! Ta đi."

Thời điểm Nguyên An Bình nhìn thấy Nguyên Lâm đến ghi danh, trong lòng liền rất vui vẻ, nhưng trên mặt lại không hiện ra. Vấn đề cần người hỗ trợ hắn dạy học, ngoại trừ quả thật cần người hỗ trợ, cũng là muốn cho Nguyên Lâm một cơ hội kiếm tiền, coi như là cho đối phương làm việc ngoài giờ.

Nguyên An Bình ghi lại tên của hắn, sau đó cũng nói với hắn như khi nói với những hài tử khác: "Ngày cuối cùng sẽ tiến hành khảo thí, cũng chỉ chọn ra hai người có thành tích tốt nhất, chuẩn bị cẩn thận đi."

"Ta hiểu rồi." Nguyên Lâm nhìn về phía Nguyên An Bình, trịnh trọng nói: "Cảm ơn ngươi, ta nhất định sẽ trả lại tiền cho ngươi."

Nguyên An Bình cười cười: "Ta tin tưởng ngươi có khả năng này, ta sẽ chờ ngươi trả lại tiền."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio