Editor: Aubrey.
Khí trời dần dần ấm áp lên, người đem quần áo ra sông giặt cũng dần dần tăng lên. Sáng sớm, Nguyên thị bận việc trong nhà xong, liền bị sai phải mang toàn bộ quần áo dơ trong nhà đem đi giặt.
Người nhà họ Hoắc không ít, con dâu Hoắc gia ngoại trừ Nguyên thị, bên ngoài còn có tức phụ của Hoắc Dương Sinh, Hàn thị. Mà so với Hàn thị chỉ cần giúp đỡ làm cơm, Nguyên thị phải làm việc nhiều hơn, cọ nồi, rửa chén, giặt quần áo, quét tước, cho gà ăn. Toàn bộ những công việc vừa bẩn vừa mệt đều do Nguyên thị làm, còn Hàn thị cùng Hoắc Hương Hương, một người thì lười biếng, một người thì bị nuông chiều chỉ có thể thêu hoa là được.
Trước đây, khi Hoắc Tiểu Hàn còn ở nhà, còn có người giúp Nguyên thị chia sẻ một ít, hoặc là nói, phần lớn công việc trong nhà đều do Hoắc Tiểu Hàn làm. Mà từ khi Hoắc Tiểu Hàn rời khỏi Hoắc gia, toàn bộ công việc đều đặt trên người một mình Nguyên thị.
Nguyên thị bưng chậu quần áo đi đến bờ sông, nhìn chung quanh một lần, có chút thất vọng khi không nhìn thấy thân ảnh của Hoắc Tiểu Hàn. Nàng ngẫm lại, cảm thấy bản thân mình có chút ngốc, mặc dù trời ấm nhưng nước sông vẫn rất lạnh, giặt xong quần áo, ngón tay đều sẽ bị đông đỏ chót: "Nguyên An Bình đối với Tiểu Hàn tốt như vậy, làm sao sẽ để cho y đến chỗ này giặt quần áo được."
Ngồi xổm ở bờ sông, bàn tay tiến vào trong nước sông, nàng nhất thời có chút không thích ứng được với cảm giác lạnh lẽo này, nàng tự giễu cười cười: "Nữ nhân như ta làm sao có thể yêu kiều như người khác, trừ ăn xong rồi chịu tội thì còn có thể làm gì?"
Nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn, khí sắc của y so với lúc trước khi còn ở Hoắc gia quả thực khác nhau một trời một vực, quần áo mặc trên người cũng không giống như kiểu trước đây, miếng vá này che lên miếng vá khác: "Tiểu Hàn gặp được Nguyên An Bình quả thật rất may mắn a, khi nào thì ta mới được may mắn như vậy đây?" Ngẫm lại, trong lòng lại càng thêm đau khổ.
Sau khi nương của mình đi ra ngoài làm việc, Hoắc Thanh Thanh ở nhà nghe lời bà nội đem chậu đậu tương ra, rồi nhặt từng viên từng viên một ra ngoài. Thấy đường ca Hoắc Phú Quý từ trong nhà đi ra, liền vội vàng xoay người đưa lưng với đối phương, miễn cho gặp chuyện phiền phức. Cho nên, bé cũng không chú ý hôm nay Hoắc Phú Quý mặc một thân quần áo mới, trưng ra bộ dạng thập phần vui vẻ.
Họ Lưu căn dặn Hoắc Dương Sinh: "Dương Sinh! Ngươi mang Phú Quý đi đến chỗ Trương tiên sinh đi, trước tiên nhớ phải thổi phồng với Trương tiên sinh nhiều một chút, những người đọc sách như bọn họ rất thích được tán dương. Chờ hắn cao hứng rồi hẵng đem trứng gà ra, miễn cho ánh mắt của đối phương quá cao, không lọt mắt chúng ta. Còn nữa a, Phú Quý của chúng ta thông minh như vậy, nhất định phải làm cho Trương tiên sinh quan tâm nhiều một chút." Sau đó, bà lại đưa vẻ mặt tươi cười về phía tôn tử: "Phú Quý a! Trước mặt Trương tiên sinh nhất định phải biểu hiện tốt một chút, cho hắn biết con có bao nhiêu thông minh, sau này sẽ nghiêng về phía con."
"Biết rồi bà nội, Trương tiên sinh nhất định sẽ thích con." Hoắc Phú Quý đối với sự thông minh cùng tài năng của mình vẫn luôn rất có tự tin, còn tên Nguyên An Bình dám đuổi nó đi, trong mắt Hoắc Phú Quý, Nguyên An Bình chính là một kẻ có mắt mà không tròng.
Hoắc Thanh Thanh nghe lời bọn họ nói, liền biết hôm nay bọn họ muốn đưa Hoắc Phú Quý đến Tư Thục. Vốn dĩ họ Lưu không nỡ bỏ lương thực ra để cho Hoắc Phú Quý đi đọc sách, dù sao mỗi năm muốn đi Tư Thục đều phải tốn không ít tiền. Nhìn Lý Tự cùng Lý Đông Phong bọn họ còn nhỏ tuổi mà đã có thể kiếm tiền, thêm vào đa phần những hài tử trong thôn đều được đi học ở chỗ của Nguyên An Bình. Thời điểm này, sự chênh lệch giữa những hài tử kia cùng Hoắc Phú Quý càng lúc càng lớn, Hoắc gia cũng muốn giống như những gia đình khác trong thôn, đều muốn con cháu trong nhà cũng có tiền đồ. Cho nên, sau khi được Hàn thị cùng Hoắc Dương Sinh khuyên, cuối cùng họ Lưu vẫn quyết định để cho Hoắc Phú Quý đến Tư Thục.
Một là cảm thấy tôn tử thông minh, không đọc sách thì thật là đáng tiếc, hai là Hoắc Dương Sinh nói, mặc dù chỗ của Nguyên An Bình có thể dạy chữ, nhưng muốn có tiền đồ thì phải đến Tư Thục. Dù gì trong đó cũng toàn là người có công danh dạy học, không phải là loại người mà một tên bạch nhãn lang như Nguyên An Bình có thể so sánh.
Hoắc Thanh Thanh nghĩ đến nương đã từng nói với bé, trong lòng bé cũng biết thật ra Hoắc Phú Quý chẳng hề thông minh một chút nào, còn rất kiêu căng. Nếu thật sự đến Tư Thục học khẳng định cũng sẽ không có bao nhiêu tiền đồ, bởi vì bé cho rằng, nếu nó thật sự thông minh, vậy tại sao lại bị Nguyên An Bình đuổi về? Trong thôn vẫn có rất nhiều hài tử đến đó học đấy thôi.
Nghĩ đến chính mình, Hoắc Thanh Thanh tuổi còn nhỏ nhưng vẫn có chút phiền muộn. Hoàng Yến vẫn thường chơi với bé, bởi vì trong nhà có ca ca đang cùng Nguyên An Bình học chữ, sau khi về nhà còn dạy lại cho các đệ đệ và muội muội, nên Hoàng Yến cũng biết được không ít chữ. Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Yến khoe khoang viết chữ cho bé xem, Hoắc Thanh Thanh liền đặc biệt ghen tị. Tuy rằng bé không biết nếu biết chữ sẽ có được lợi ích gì, nhưng mọi người ai cũng biết chữ, còn bé thì lại không biết, cũng vì chuyện này khiến cho bé ghen tị không thôi.
Thế nhưng, cuộc sống quá mức tàn khốc khiến cho bé không dám nói ra nỗi khát khao trong lòng, nên chỉ có thể âm thầm ghen tị với người khác.
Hoắc Thanh Thanh làm xong việc của mình, cũng không muốn tiếp tục ở nhà chịu ngược đãi nữa, mặc dù biết trở về sẽ bị mắng, nhưng bé vẫn muốn ra ngoài. Coi như không tìm được người đi chơi, vậy tản bộ trong thôn cũng tốt hơn là ở nhà chịu ngược đãi. Lỡ gặp phải người nào đang mất hứng, bé sẽ trở thành nơi trút giận của bọn họ, bé thật sự không muốn ở nhà chút nào.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy từ xa có một người đang ngồi bên cạnh bờ sông, hoá ra là Hoắc Thanh Thanh, y liền chạy tới: "Thanh Thanh!"
Hoắc Thanh Thanh nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu nhìn sang, thần sắc có chút dè đặt mở miệng nói: "Tiểu... Tiểu Hàn thúc thúc."
Hoắc Tiểu Hàn thấy bé sợ mình như vậy, liền kỳ quái hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Hoắc Thanh Thanh khóc, nhưng khi nhớ tới những trận đánh trước đây, khiến cho bé không dám khóc lớn tiếng, chỉ dám thấp giọng khóc thút thít: "Tiểu Hàn thúc thúc... Ta xém chút nữa là hại chết ngươi rồi."
Hoắc Tiểu Hàn an ủi bé: "Đừng khóc, ta không trách ngươi." Y vừa lau nước mắt cho bé, vừa an ủi bé: "Thanh Thanh! Đừng khóc, ta thật sự không trách ngươi."
Hoắc Thanh Thanh có chút không thể tin được mà vừa khóc vừa hỏi: "Ngươi... Thật sự không trách ta? Không chán ghét ta?"
Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười nói với bé: "Không trách ngươi, thật sự không trách ngươi. Đừng khóc, cả mặt đầy nước mắt rồi."
Hoắc Thanh Thanh thấy y thật sự không trách mình, liền xoa xoa nước mắt, nhìn Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn thúc thúc! Ngươi so với trước đây có khí sắc hơn nhiều, rời khỏi nhà vẫn là tốt nhất."
Hoắc Tiểu Hàn cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, bởi vì y biết hoàn cảnh của Hoắc Thanh Thanh vô cùng cực khổ, nhưng lại không có cách gì giúp được bé, nên cũng không biết phải an ủi bé như thế nào. Rời khỏi Hoắc gia? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thanh Thanh, Hoắc Tiểu Hàn xoa xoa đỉnh đầu của bé: "Thanh Thanh... Sau này ngươi lớn lên sẽ được ra ở riêng."
Kỳ thực, nếu như có thể ở riêng , Hoắc Thanh Thanh đi theo cha nương của mình sinh hoạt, cho dù cha bé không thích bé là nữ hài, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị người khác bắt nạt. Hiện tại, có thể cha nương của bé vẫn chưa ở riêng được, nhưng trong thôn cũng có một vài gia đình bởi vì nguyên nhân đặc biệt gì đó mà từ rất sớm đã phân gia. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là số ít, đối với Hoắc gia mà nói, nghĩ đến chuyện ở riêng thì lại có chút không quá thực tế.
"Thanh Thanh! Ta tìm ngươi là vì có chuyện muốn nhờ ngươi nói cho nương của ngươi, việc này ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết."
Bởi vì sự kiện lần trước, nên khi Hoắc Thanh Thanh nghe xong liền trịnh trọng gật đầu: "Ta nhất định sẽ không nói cho bất cứ ai, có đánh ta cũng không nói."
"Ngươi nói cho nương của ngươi..."
Hoắc Thanh Thanh mang theo tâm sự trong lòng về nhà, nhìn thấy nương của bé đã trở về, còn đang phơi quần áo, bé liền chạy tới: "Nương! Người vừa đi giặt quần áo về sao?"
"Cách giờ ăn cơm trưa vẫn còn một chút thời gian, ta còn phải đi giặt thêm một mớ, vẫn còn rất nhiều đây, chắc là tới chiều mới xong." Nguyên thị đem quần áo phơi nắng xong, liền nhỏ giọng nói với nữ nhi: "Sao con lại về sớm như vậy? Sao không ra ngoài đi chơi lâu một chút?"
Bởi vì lần trước đã bị giáo huấn, tuy rằng bé rất muốn nói cho nương biết ngay bây giờ, nhưng vẫn còn đang ở nhà nên Hoắc Thanh Thanh không dám nói: "Nương! Người cùng con tới bờ sông đi."
Nguyên thị cảm thấy ở cùng nữ nhi của mình một chút cũng tốt: "Được! Con giúp nương đem quần áo dơ trong phòng ôm ra đây."
Hoắc Thanh Thanh lập tức đi làm.
Đợi đến khi cách Hoắc gia không sai biệt lắm, bên cạnh cũng không có người nào khác, Hoắc Thanh Thanh mới nhỏ giọng nói với nương của mình: "Nương! Vừa nãy Tiểu Hàn thúc thúc đến tìm con."
"Tiểu Hàn tìm con?" Nguyên thị có chút bất ngờ, sau đó liền có chút mừng rỡ, nàng cho rằng y muốn tìm mình hẳn là có liên quan đến chuyện mượn tiền, liền vội hỏi: "Y đã nói gì với con?"
"Tiểu Hàn thúc thúc nói, y không thể cho người mượn tiền." Nói xong, Hoắc Thanh Thanh lại càng nhỏ giọng hơn: "Tiểu Hàn thúc thúc nói, người có thể đi đến thị trấn tìm Lâm đại phu xem bệnh, không cần trả tiền, vì Nguyên An Bình đã giúp người trả tiền rồi."
Vốn dĩ, khi nghe được Hoắc Tiểu Hàn không muốn cho nàng mượn tiền, trong lòng nàng có hơi hụt hẫng một chút, tâm trạng nhất thời rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng. Nhưng khi nghe đến câu sau, tâm trạng lại đột ngột mừng rỡ dị thường, nàng cũng cảm thấy biện pháp này so với cho nàng mượn tiền còn có hiệu quả hơn.
Hoắc Thanh Thanh nhìn nương cao hứng như vậy, liền hỏi: "Nương! Có phải sau khi người sinh được đệ đệ, thì chúng ta sẽ không bị khi dễ nữa phải không?"
Nghe nữ nhi nói như vậy, trong lòng Nguyên thị rất đau lòng, nhìn thân thể nhỏ gầy của nữ nhi, nàng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười chua xót: "Ân! Nương sinh cho Thanh Thanh một đệ đệ, sau này đợi đệ đệ lớn lên rồi, sẽ có người bảo vệ Thanh Thanh."
Hoắc Thanh Thanh nghe vậy liền rất cao hứng: "Phải dưỡng cho đệ đệ cao lớn một chút, giúp con đánh bọn Phú Quý."
"Hảo!"