Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

chương 89: ngày mùa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình lại đưa đũa cho Đại Trụ: "Các ngươi cũng nhanh ăn đi, phơi nắng lâu như vậy, cũng nên giải nhiệt một chút."

Đại Trụ đưa đũa cho hai đệ đệ, nhìn dưa hấu trong thau, cười nói: "Thật ra ăn như vậy cũng thật tiện, không cần phải cắt vỏ dưa hấu, dính dính thật không dễ chịu."

Thạch Đầu ăn một ngụm dưa: "Thật lạnh, so với ngâm trong nước giếng còn lạnh hơn. Lúc nãy ta nóng muốn chết, vừa ăn một miếng dưa liền cảm thấy toàn thân đều thoải mái!"

"Cũng phải, đây chính là ngâm với băng a." Nguyên Căn Thịnh cười nói, hắn cảm thấy rất thoải mái, so với trước đây làm việc nhà nông, làm sao còn có thể được hưởng băng như vậy? Nhiều nhất chỉ là chút nước sôi để nguội, hiện tại đều là nhờ An Bình, hơn nữa nhờ có bạc trong nhà, so với những ngày mùa trước đây, chuyện ăn uống cũng tốt hơn một chút.

Nguyên Đại Hà vừa hớn hở ăn dưa hấu, vừa nhìn dưa hấu bên dưới khối băng. Lần trước, Nguyên An Bình đã từng đưa băng cho bé một lần rồi, đặc biệt ăn ngon, mùa hè có thể được ăn băng, chính là hưởng thụ của những người có tiền, không biết có bao nhiêu người hâm mộ a.

Nguyên Căn Thịnh thấy hai người bọn họ chưa động đũa, liền hỏi: "An Bình! Tiểu Hàn! Tại sao hai người các ngươi không ăn?"

Nguyên An Bình giải thích: "Con đã ăn một quả dưa hấu rồi, dạ dày của Tiểu Hàn không tốt, không thể ăn băng."

Nguyên Căn Thịnh biết khẳng định là do căn bệnh trước đây của Hoắc Tiểu Hàn để lại di chứng: "Nếu dạ dày không tốt thì nên đi đại phu nhìn một chút, bằng không, cái này không thể ăn cái kia cũng không thể ăn, rất đáng tiếc."

Nguyên An Bình cười nói: "Vẫn còn đang điều dưỡng, cũng không gây trở ngại gì quá lớn, chỉ là kỵ một số món nguội hoặc món cay. Đồ ăn ướp lạnh như thế này, y vẫn có thể ăn được một chút, chỉ là không thể ăn quá nhiều."

Hoắc Tiểu Hàn ở một bên cười cười không nói gì, y biết vận khí của chính mình rất tốt, nên mới gặp được Nguyên An Bình. Có bệnh còn có thể điều dưỡng, nếu đổi lại là người khác, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Ở cách đó không xa, cũng có một hộ gia đình đang nghỉ ngơi dưới bóng cây, nhìn một nhà Nguyên Căn Thịnh, nam nhân đương gia nhịn không được nghị luận vài câu: "Căn Thịnh thật tốt số, có một đứa cháu trai như An Bình, còn đặc biệt đem dưa tới cho bọn họ ăn, ta còn chưa có vận khí tốt như vậy đâu."

Tức phụ của hắn cười nói: "Đó là do An Bình có tiền đồ, đừng nói dưa hấu, ta nghe nói vài ngày trước đó còn tặng cho bọn họ một ít băng. Trong mùa hè có thể được ăn băng, không phải đây là việc chỉ có những người có tiền mới làm được sao?"

Nam nhân kia lại cảm thán: "Số băng đó không rẻ chút nào, An Bình thật đúng là hào phóng." Bỏ tiền mua xong còn tặng lại cho người khác.

Tức phụ lại rót một bát nước cho hắn: "Nhân phẩm của người nhà An Bình là gì a? Tất nhiên là hào phóng, dù sao trước kia một nhà Căn Thịnh đối xử với nó cũng không tệ, nên phải trả ơn."

"Một nhà Căn Thịnh đều được báo đáp, hắn còn có thể mua ngưu, không phải chính là nhờ có An Bình hỗ trợ sao?" Những cái khác hắn không hâm mộ, hắn chỉ hâm mộ Nguyên Căn Thịnh mua được một con trâu. Phàm là người nhà nông, ai mà không muốn có trâu? Thật tiếc là không phải ai cũng có thể mua nổi.

Tức phụ lại nghĩ thoáng hơn: "Ngươi không cần hâm mộ người khác, hâm mộ thì được cái gì? Nhà chúng ta cũng không kém bao nhiêu, ta chỉ cầu mong mưa thuận gió hoà, tích góp một số tiền mua giấy mực cho nhi tử, sau này hi vọng nó có thể được lên làm quan lão gia, hoặc cho nó làm phụ tá dạy học của Nguyên An Bình cũng được. Giống như Lý Tự, Đông Phong bọn họ, tuổi còn nhỏ như vậy, vậy mà một năm có thể kiếm được một ngàn tám trăm văn tiền, thật kinh ngạc."

"Nói cũng phải." Bọn họ đều chỉ hy vọng con cháu hậu đại về sau có tiền đồ: "Chờ qua ngày mùa, ta sẽ đi mua cho Thành Nhi một ít giấy mực, để cho nó hảo hảo luyện chữ." Nhi tử của hắn đã đạt kết quả tốt trong cuộc khảo thí vừa rồi, nên đã thưởng cho một cây bút lông, nhưng lại không có giấy để viết, nên vẫn luôn vô dụng.

...

Nguyên An Bình bồi Nguyên Căn Thịnh bọn họ một lát rồi nói: "Tiểu Hàn! Ngươi trở về chuẩn bị cơm trưa đi."

Mặc dù cách giữa trưa vẫn còn một chút thời gian, nếu Nguyên An Bình đã nói như vậy, Hoắc Tiểu Hàn liền trở về chuẩn bị. Y nghĩ Nguyên An Bình có lẽ sẽ ở lại nơi này, nên làm một vài món ngon đem lại đây, cho bọn họ thêm đồ ăn: "Hảo! An Bình ca! Ngươi không quay về đúng không?"

"Ân! Ta ở lại đây hỗ trợ."

Nghe Nguyên An Bình nói muốn ở lại hỗ trợ, Nguyên Căn Thịnh liền nói: "An Bình ngươi cũng đi về đi, ngoài ruộng rất nóng, lại nói, có mấy người bọn ta ở đây là được rồi."

Đại Trụ cũng vội nói: "Đúng vậy, An Bình ngươi trở về đi. Bọn ta cũng sắp cắt xong một mẫu rồi, chỉ cần mấy người bọn ta ở đây là được."

Ở trong mắt hắn, dường như Nguyên An Bình không thích hợp làm việc này.

"Không có việc gì, dù gì ta cũng có thể giúp một chút." Nói xong, hắn liền cầm lấy lưỡi hái: "Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thử một chút."

Nguyên Căn Thịnh ngăn cản: "Trời nóng như vậy, nếu không, đợi đến buổi chiều mát mẻ rồi ngươi hẳn quay lại? Hơn nữa, y phục của ngươi cũng không thích hợp xuống ruộng."

Nguyên An Bình nhìn bộ trường bào của mình, quả thật không thích hợp làm việc: "Ta chỉ đi thử một chút mà thôi." Thử xem đi cắt lúa có cảm xúc như thế nào.

Thấy hắn khăng khăng muốn làm, Nguyên Căn Thịnh bọn họ cũng không nói gì nữa.

Nguyên An Bình cầm lưỡi hái đi xuống ruộng, trong ruộng quả thật rất nóng, hắn nắm lúa, sau đó liền dùng lưỡi hái cắt xuống. Hắn phát hiện, quả nhiên cắt lúa không phải là một chuyện dễ dàng.

Đám người Nguyên Căn Thịnh ở trên mặt đất quan sát, nhìn tư thế làm việc của Nguyên An Bình, Thạch Đầu cắn khối băng nói: "Đường ca làm việc giống như đang lùi bước vậy a."

Đại Trụ cũng nhìn tư thế của Nguyên An Bình, nói: "Thoạt nhìn cũng không giống như đang cắt lúa."

"Có thể là đã lâu chưa làm qua, lúc trước nó cũng không cắt lúa được, không có gì kỳ quái." Nguyên Căn Thịnh cũng gắp một khối băng bỏ vào miệng: "An Bình muốn náo nhiệt một chút, cứ để cho nó làm đi, đợi lát nữa chúng ta đi tới tiếp nhận công việc của nó là được."

Thời điểm Nguyên Tiểu Vũ đem nước tới, liền nhìn thấy phụ tử bọn họ đang ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây, nàng lại nhìn đến thân ảnh ở trong ruộng, liền đến gần hỏi: "Tại sao chỉ có một mình An Bình ở trong ruộng vậy?"

Thạch Đầu đáp: "Tự hắn muốn làm, bọn ta ngăn không được."

Nguyên Tiểu Vũ đặt bình nước xuống: "Cha! Đừng để cho hắn làm, tay của An Bình chỉ có thể viết chữ a."

Nguyên Căn Thịnh gật đầu: "Hảo! Để cha gọi nó ra, chúng ta cũng nghỉ đủ rồi, nên đi làm việc thôi."

Bọn họ đi vào ruộng, Đại Trụ đi tới nói với Nguyên An Bình: "An Bình! Đưa lưỡi hái cho ta đi." Bọn họ đem tổng cộng bốn cái lưỡi hái, Nguyên An Bình dùng một cái, nên hắn không có.

"Hảo." Nguyên An Bình sảng khoái đem lưỡi hái đưa cho Đại Trụ, nếu để cho hắn giữ cái lưỡi hái này, đó không phải là hỗ trợ mà là kéo chân sau.

Nguyên Căn Thịnh nói với hắn: "An Bình! Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Nguyên An Bình lau mồ hôi trên trán: "Hảo! Chiều nay mọi người đem thêm một cái lưỡi hái đi." Ngẫu nhiên làm chút việc tăng thể lực cũng không tồi.

Thấy Nguyên An Bình cư nhiên còn có ý định hỗ trợ, Nguyên Căn Thịnh liền nói: "Buổi chiều bá mẫu của ngươi cũng sẽ ra đây, nhân thủ như vậy là đủ rồi, ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Nhiều người, tăng thêm sự giúp đỡ." Hắn tới hỗ trợ làm việc nhà nông, còn có thể nhân cơ hội làm cho Trọng Tôn Liên Giác giảm bớt bài tập một chút. Có đôi khi, hắn thà làm những việc rèn luyện thể lực như thế này, còn hơn là bị bắt viết văn.

Đã nói đến như vậy rồi, Nguyên Căn Thịnh thấy Nguyên An Bình thật sự rất muốn tới hỗ trợ, liền đáp ứng.

Nguyên An Bình về đến nhà, tắm rửa một chút, liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Chiều nay ta còn phải đi hỗ trợ cắt lúa."

Sau đó, hắn lại nói với Trọng Tôn Liên Giác: "Hiện tại ta có việc đứng đắn cần phải làm, không còn nhiều thời gian, nhiệm vụ làm bài tập cũng nên tạm hoãn lại."

"Hảo! Tuy nhiên, cứ cách hai ngày ta sẽ giao thêm một chương văn. Dù sao, ngươi có thể làm việc rèn luyện thể lực, hẳn là không ngại động não làm thêm mấy chương văn." Trọng Tôn Liên Giác nào dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.

Nguyên An Bình ủ rũ, hai ngày một chương văn, vậy chẳng phải ngày nào cũng viết văn sao? Quá tra tấn người khác!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio