Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

chương 98: kế sách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aubrey.

Sau khi Chương Lâm Dịch tiễn khách, liền mang Hà Văn Tùng vào trong thư phòng.

Nhìn Hà Văn Tùng ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, Chương Lâm Dịch tận tình khuyên nhủ: "Con hẳn phải biết, phụ thân của con rất kỳ vọng ở con, gia nghiệp do một tay phụ thân con dựng nên, con cần phải tiếp tục phát triển nó."

Hà Văn Tùng cúi đầu, nhóc biết phụ thân của mình muốn mình đi làm quan, thay đổi địa vị của Hà gia vẫn luôn là hi vọng của phụ thân.

"Văn Tùng, con phải hảo hảo nỗ lực học tập mới được, tương lai con có được thành tựu, phụ thân của con ở dưới suối vàng biết được mới có thể yên tâm. Nhưng mà... Con cũng không thể luôn đem trách nhiệm đẩy lên người tiên sinh như vậy."

Trước đây, Hà Văn Tùng quả thật làm cho Chương Lâm Dịch rất tức giận, hắn nhọc nhằn khổ sở vì đối phương thỉnh danh sư đến, nhưng từng người bọn họ đều bị sự ngoan cố của Hà Văn Tùng khiến cho buông tay rời đi, đứa nhỏ này còn nhất quyết cho rằng nó không làm gì sai, mà hắn thì lại không thể thật sự trừng phạt đứa nhỏ này.

Hà Văn Tùng chột dạ cúi đầu, kỳ thực nhóc cũng biết mình ít nhiều gì cũng có chỗ không đúng: "Xin lỗi."

Chỉ là, nhóc không cảm thấy đuổi mấy tiên sinh kia đi là chuyện sai lầm ghê gớm gì, Hà gia của nhóc có tiền, Chương gia cũng rất có tiền, muốn thỉnh tiên sinh lúc nào chẳng được.

Chương Lâm Dịch tiếp tục nói: "Lần này ta vì con thỉnh một tiên sinh rất không đơn giản, con nhất định phải thông qua sát hạch mới được. Nếu không, cho dù ta có tiền, cũng không có cách nào làm cho con trở thành học sinh của hắn."

Hà Văn Tùng không phản đối, nhóc không cảm thấy tiên sinh như Nguyên An Bình có bao nhiêu lợi hại.

"Ngẩng đầu lên." Chương Lâm Dịch nhìn Hà Văn Tùng, thật lòng nói: "Con là một hài tử thông minh, ta đối với con rất tin tưởng, ta hi vọng con đừng khiến cho ta thất vọng. Con không biết, vì để cho hắn chịu thu nhận con làm học sinh, ta đã bỏ ra sự đánh đổi lớn đến cỡ nào. Hơn nữa, cho dù con không thông qua sát hạch, ta vẫn phải thực hiện lời hứa. Vì vậy, nếu như con không thông qua, sự trả giá của ta sẽ vô cùng lãng phí vô ích."

Hà Văn Tùng hiếu kỳ: "Chương thúc! Người cho hắn bao nhiêu tiền?"

"Rất nhiều." Chương Lâm Dịch nói dối mà mặt không đổi sắc.

"Rất nhiều sao?" Trong mắt Hà Văn Tùng, Chương Lâm Dịch là một đại thương nhân, hắn nói rất nhiều, vậy khẳng định là cực kỳ nhiều: "Chương thúc! Sao người có thể dễ dãi với hắn như vậy a? Nhận ta mới tính chứ, tại sao lại có chuyện có nhận hay không vẫn phải trả thù lao?"

Chương Lâm Dịch nói: "Con tưởng danh sư dễ thỉnh lắm sao? Những tiên sinh như bọn họ, từ trước đến nay luôn coi tiền tài như cặn bã, loại thương nhân như ta căn bản không lọt mắt bọn họ. Nếu không, tại sao phụ thân của con phải hi vọng con được làm quan? Lần này, nếu không phải ta hứa sẽ xây cho Nguyên tiên sinh một trường học, thay vì trả tiền cho hắn, hắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của ta đâu."

Hà Văn Tùng cũng từng nghe qua văn nhân rất xem thường thương nhân, nhóc vẫn luôn không hiểu. Nhà nhóc có nhiều tiền như vậy, cha nhóc có nhiều cửa hàng như vậy, đám thư sinh thoạt nhìn nghèo xơ nghèo xác kia dựa vào cái gì mà dám xem thường phụ thân của nhóc? Cho nên, nhóc vẫn luôn vô cùng chán ghét các văn nhân, thư sinh. Nếu không phải vì kỳ vọng của phụ thân, nhóc chắc chắn sẽ không học tập với những người kia, nhưng trong lòng vẫn rất bài xích.

Chương Lâm Dịch nhìn thẳng vào mắt của nhóc, nghiêm túc nói: "Văn Tùng! Ta cũng có sự kỳ vọng rất lớn ở con, con nhất định phải thông qua."

"Nhưng con không muốn học với hắn." Hà Văn Tùng thầm nói, nhưng nhóc cũng không muốn bị Nguyên An Bình chế nhạo, càng không muốn để cho Nguyên An Bình chiếm món hời lớn của Chương Lâm Dịch, Chương thúc lo lắng cho nhóc như vậy, nếu nhóc không thi thì sẽ rất mất mặt.

"Con sẽ cố gắng." Hà Văn Tùng không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

Thấy Hà Văn Tùng không từ chối, trong lòng Chương Lâm Dịch rất vui vẻ, xem ra kế sách của hắn rất hiệu quả, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói với nhóc: "Hảo! Ta có lòng tin với con."

Thời điểm Nguyên An Bình trở lại, thời gian đã không còn sớm, bởi vì uống chút rượu, nên hắn có hơi say. Trước tiên, hắn đi quan sát tình hình lớp học, mặc dù hắn cũng muốn lên lớp, nhưng vẫn còn thấy hơi say, nên chỉ có thể để cho Lý Tự bọn họ ứng phó.

Đi ra nhà sau, đến nhà bếp lấy một ít nước rửa mặt, Hoắc Tiểu Hàn đã trở về nghe thấy động tĩnh liền đi đến nhà bếp kiểm tra, thấy là Nguyên An Bình, y liền nói: "Ngươi về rồi." Thấy sắc mặt của hắn không đúng lắm, y lại hỏi: "Ngươi uống rượu?"

"Ân! Uống một chút." Hắn vốn đánh giá tửu lượng của mình có hơi cao một chút, nhưng sau khi rửa mặt, cảm giác say vẫn còn rất mạnh, hắn vỗ vỗ trán: "Ta vốn định lên lớp, nhưng xem ra vẫn là nên trở về ngủ một chút."

Hoắc Tiểu Hàn quan tâm hỏi: "Ta chuẩn bị cho ngươi một bát trà nóng nhé? Say rượu rất khó chịu đi?"

"Không sao, chỉ một chút thôi, uống chút trà đậm giải rượu cũng tốt." Thời điểm ra khỏi Chương phủ, hắn không có cảm giác say mạnh như vậy, trên đường trở về, cảm giác say rượu dâng lên làm cho hắn có chút chóng mặt, "Ngươi sao rồi? Tiệc rượu không có ai làm khó dễ ngươi đi?"

"Không có." Mặc dù ngay lúc gặp mặt bọn họ không cho y sắc mặt tốt, nhưng dù sao cũng là ngày vui của nhà bọn họ, nhiều nhất chỉ trào phúng y hai câu, nhưng vẫn không khiến cho tình cảnh lúc đó trở nên quá cứng ngắt.

"Vậy thì tốt." Nguyên An Bình uống trà xong, liền về nhà đi ngủ, ngủ thẳng một mạch đến lúc ăn cơm tối.

Lúc ăn cơm, Nguyên An Bình nói với bọn họ về chuyện ủy thác của Chương Lâm Dịch: "Ngày mai hài tử kia sẽ tới, Tiểu Hàn, ngươi thu thập cho nó một gian phòng nhé."

Nhà hắn không có gian phòng cho hài tử kia trụ, chỉ có thể để cho nó ở bên này, so sánh với nơi ở của hắn, phòng bên này dĩ nhiên tốt hơn một chút.

"Được." Hoắc Tiểu Hàn nghe Nguyên An Bình nói nhận dạy cho một hài tử cư nhiên còn đổi được một trường học, thực sự là kinh ngạc không thôi, y cảm thấy người có tiền làm việc thật là quá hào phóng. Đồng dạng, cũng khiến cho y yên tâm không ít, bởi vì tiền xây trường học gây khó khăn cho Nguyên An Bình rất nhiều, y sợ sau này Nguyên An Bình không gánh nổi. Bây giờ nhìn lại, không cần lo lắng nữa.

Trọng Tôn Liên Giác lại để ý đến hài tử kia: "Nghe ngươi nói như vậy, hài tử kia rất khó dạy, ngươi có nắm chắc không? Sở dĩ Chương lão gia kia trả giá bằng một trường học, là hi vọng đứa bé kia có thể được thu nhận. Lỡ như dạy không được, còn không bằng trước đó nên từ chối sớm."

"Chỉ là dạy dỗ cho một thằng nhóc cứng đầu mà thôi, ta có thể nắm chắc." Những hài tử mà hiện tại hắn dạy đều rất nghe lời, nhưng không có nghĩa là hắn chưa từng nhìn thấy hài tử cứng đầu, lực phá hoại của bọn chúng mạnh bao nhiêu hắn cũng biết.

Có thể đằng sau mỗi đứa trẻ ngỗ nghịch, đều là những gia tộc cường đại, nhưng nếu không có những gia trưởng kia chống đỡ, hắn không tin bọn chúng còn có thể hung hăng như trước.

Hà Văn Tùng ở lại chỗ của hắn, dạy dỗ như thế nào là quyết định của hắn. Hơn nữa, hài tử này chịu không được bị người khác kích thích, có thể hắn sẽ dùng biện pháp này khiến cho nó thành thật một chút.

Trọng Tôn Liên Giác thấy hắn chắc chắn như vậy, liền không quan tâm chuyện này nữa. Dù sao, bình thường Nguyên An Bình làm việc cũng rất đáng tin.

Sau khi ăn xong, Nguyên An Bình liền lén lút dò hỏi Trọng Tôn Thụy: "Ngày hôm nay các ngươi đi uống rượu mừng, có ai gây khó dễ cho Tiểu Hàn ca ca không?"

"Có a." Trọng Tôn Thụy nhỏ giọng đáp: "Có một nữ tử nói mấy lời khó nghe với Tiểu Hàn ca ca, rất đáng ghét."

"Ngươi kể lại tỉ mỉ cho ta nghe một chút."

Nguyên lai là trưa ngày hôm nay, Hoắc Tiểu Hàn mang theo Trọng Tôn Thụy đi cùng với một nhà Nguyên Căn Thịnh đến Hoắc gia ăn cưới, bởi vì bọn họ có mối quan hệ không tốt với Hoắc gia, nên đợi đến gần giữa trưa bọn họ mới đi.

Hoắc Tiểu Hàn đến đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt, dù sao tình huống của y cùng Hoắc gia tương đối đặc thù. Bất quá, cũng không có ai vô ý tứ cố ý nói cái gì, nhưng lại không bao gồm một nhà Nguyên Căn Thạc.

Phương Hoa rất đố kị Nguyên An Bình, gia đình Nguyên Căn Thịnh lại có được không ít chỗ tốt, bọn họ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hiện tại còn nghe được tin Nguyên An Bình được Chương lão gia thỉnh đi, trong lòng lại càng cảm thấy bất bình. Cho nên, khi nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn, liền tiến đến trước mặt y nói vài câu: "Châm ngôn nói không sai, thế sự thực sự là vô thường a. Trước kia còn là người một nhà, hiện tại thì chỉ là khách nhân, cũng thật là... Chuyện đời khó mà biết trước được."

Chu Hương Chi cau mày, cãi nhau với nàng sẽ chỉ làm mọi người càng thêm để ý đến chuyện này, liền nói sang chuyện khác: "Sao lại không thấy Đại Phú nhà ngươi cùng đi?"

Nói đến nhi tử của mình, Phương Hoa lập tức tán dương: "Đại Phú nhà ta đến Tư Thục học rồi, học rất tốt, tiên sinh của nó không biết khen ngợi bao nhiêu lần."

Chu Hương Chi qua loa khen hai câu: "Ha ha, Đại Phú có tiền đồ a."

"Tất nhiên." Phương Hoa đắc ý.

Nguyên Tiểu Vũ nhân cơ hội kéo Hoắc Tiểu Hàn qua một bên: "Ngươi đừng để ý lời của nàng, tiểu thẩm này của ta từ trước đến giờ rất thích thuyết tam đạo tứ, không chịu nổi khi thấy nhà người khác may mắn, vừa rồi nhà ta mua được một con trâu, không biết bị nàng nói bao nhiêu lần."

Thuyết tam đạo tứ (说三道四): . Nói chuyện linh tinh; góp ý bậy bạ | . chỉ trích; phê bình; nói này nói nọ.

Hoắc Tiểu Hàn cười cười: "Ta không thèm để ý." Từ sau khi nghĩ thông, những lời nói như thế này y đều không thèm để trong lòng, dù sao cũng không cần thiết phải lưu ý, không ảnh hưởng đến y.

Hoắc Hương Hương vốn là đang bận chiêu đãi nữ quyến, từ xa xa nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn. Nàng nhìn ra được sắc mặt của Hoắc Tiểu Hàn hồng hào, bộ dạng so với trước đây khi còn ở nhà tốt hơn nhiều, cũng càng đẹp mắt. Quần áo mặc trên người cũng là loại vải tốt, nàng vẫn luôn nghe nói Hoắc Tiểu Hàn sống rất không tồi, hiện tại còn được ở trong căn nhà vừa đẹp vừa lớn, xem ra y quả thật sống rất tốt.

Từ trước đến giờ, Hoắc Hương Hương đều nhìn Hoắc Tiểu Hàn không lọt mắt, trong nhận thức của nàng, một song nhi như Hoắc Tiểu Hàn chỉ có thể gả cho nhà nghèo, suốt đời sống trong sự nghèo khổ, vất vả. Nhưng không ngờ Hoắc Tiểu Hàn lại lọt vào mắt xanh của Nguyên An Bình, trước đây nàng không cảm thấy Nguyên An Bình có gì tốt, nhưng bây giờ Nguyên An Bình đã thay đổi, còn xây được một căn nhà tốt nhất trong thôn.

Chuyện của Hoắc Tiểu Hàn khiến cho danh tiếng của Hoắc gia ở trong thôn kém đi rất nhiều, thêm vào tất cả mọi người đều hướng về Nguyên An Bình, làm cho gia đình của bọn họ bị rất nhiều người không ưa. Hoắc Hương Hương cảm thấy đây đều là lỗi của Hoắc Tiểu Hàn, nàng sợ nhất là thanh danh của mình bất hảo sẽ gây trở ngại đến việc thành thân trong tương lai. Cũng may, chuyện của bọn họ chỉ truyền ở trong thôn, rất ít người biết được nguyên nhân thật sự trong chuyện này.

Nhìn Hoắc Tiểu Hàn thật không vừa mắt, Hoắc Hương Hương liền lôi kéo tỷ muội tốt của mình, cố ý đi tới bên cạnh Hoắc Tiểu Hàn, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Lẳng Lặng! Ngươi nói xem, một kẻ lòng lang dạ sói không chịu nhận cha nương, tương lai thành thân hẳn không có kết quả gì tốt đi?"

chỉ cây dâu mà mắng cây hoè: nói cho dễ hiểu là chửi xéo.

Trương Lẳng Lặng có thể trở thành tỷ muội tốt của Hoắc Hương Hương, tất nhiên tính cách cũng không khác nhau bao nhiêu, nghe Hoắc Hương Hương nói như vậy, liền lập tức phối hợp: "Dĩ nhiên! Không nhìn mặt cha nương chính là cái thứ còn không bằng súc vật, có thể có kết quả gì tốt?"

Nói xong, ánh mắt còn cố ý nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn, sợ người khác không biết người mà nàng đang nói là Hoắc Tiểu Hàn.

Nguyên Tiểu Vũ nghe mà sinh khí, cười trào phúng đáp: "Ta biết trên đời này thật sự có loại người còn không bằng súc vật, người ta đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng lại có mấy người, quả thật còn không bằng súc sinh. Thật không biết lão thiên gia để cho mấy cái thứ này sống làm gì, quả thực là lãng phí lương thực! Làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy mà còn không biết xấu hổ, ta nghĩ kiếp sau hẳn là đầu thai thành chó đi. Ngay cả phân mà chó còn có thể tuỳ tiện ăn, vậy mà còn cần mặt mũi sao?"

"Ngươi nói cái gì?!" Hoắc Hương Hương đương nhiên biết lúc trước Hoắc Tiểu Hàn bị bệnh sắp chết nhưng người trong nhà lại không muốn chi tiền, nhưng cần gì phải giả tạo làm người tốt như vậy? Nếu đã cảm thấy không sống nổi thì tại sao phải phí tiền cứu người? Bọn họ làm như vậy không thể trách bọn họ được.

"Ta nói cái gì, ngươi tự rõ ràng trong lòng." Nguyên Tiểu Vũ cười nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhỏ giọng một chút, ngày hôm nay là ngày đại hỉ của Tam ca ngươi. Nếu ngươi muốn bị mất mặt, bọn ta cũng không để ý, nhưng ngươi có thể không để ý sao?"

Hoắc Hương Hương quả thật đang lo lắng chuyện này, huống hồ nàng cũng rất quan tâm đến danh tiếng. Không muốn để cho người khác biết nàng là loại đàn bà chanh chua, không để ý đến mặt mũi mà cãi nhau với Nguyên Tiểu Vũ.

"Ngươi nhớ kỹ cho ta!" Hoắc Hương Hương để lại lời cảnh cáo hung ác xong, liền mang theo Lẳng Lặng ly khai.

Hoắc Tiểu Hàn nói một tiếng cảm ơn với Nguyên Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ tỷ! Cảm ơn ngươi."

Gặp phải chuyện như vậy, lại đang ở trong tình cảnh như thế này, y không thể cãi nhau với Hoắc Hương Hương, chỉ có thể im lặng nghe. Cũng may, Nguyên Tiểu Vũ đã giúp y ra mặt đáp trả.

"Giúp ngươi là chuyện phải làm." Nguyên Tiểu Vũ cười nói: "Sau này chúng ta sẽ chân chính trở thành người một nhà, có thể không giúp ngươi sao?"

Mà tình cảnh này, vừa lúc bị Trọng Tôn Thụy nhìn thấy, nên sau đó liền nói cho Nguyên An Bình nghe.

Nguyên An Bình thật sự vô cùng biết ơn Nguyên Tiểu Vũ, trong tình huống kia, cho dù Hoắc Tiểu Hàn có bị ủy khuất cũng không thể cãi nhau với Hoắc Hương Hương. Nếu không, đặt ở trong mắt người khác, bọn họ sẽ cho rằng Hoắc Tiểu Hàn là một người không hiểu chuyện.

Trọng Tôn Thụy hỏi: "An Bình ca ca! Ngươi có giúp Tiểu Hàn ca ca báo thù không? Những nữ nhân đó thật xấu xa."

Nguyên An Bình nghiêm túc đáp: "Ân! Nhất định sẽ báo thù, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi cứ chờ xem là được rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio