Lâm Văn nhìn khắp nơi, những thứ trên kệ hàng đều được dán nhãn và giá rất rõ ràng, có vũ khí có pháp bảo cũng có đan dược.
Y nhìn đến một cái túi gấm nhỏ dùng để trữ vật lớn bằng lòng bàn tay có giá điểm cống hiến, chép chép miệng, đồ thì tốt đấy, nhưng y mua không nổi.
Rồi y lại nhìn thấy một đôi chủy thủ sắc bén vô cùng, giá là điểm cống hiến, đây đã là vũ khí có giá thấp nhất rồi.
Lâm Văn nhìn mà có chút thèm, chủy thủ kia nếu dùng để phòng thân thì rất không tồi, chỉ là, chờ đến khi y có tiền đã rồi nói sao.
Lâm Văn lại đi xem mấy thứ linh tinh khác, nhưng đa số đều là những thứ y không viết, vì vậy y liền mở miệng hỏi thẳng con rối: “Xin hỏi có dược vật gì có thể rèn luyện thân thể Võ Giả, hoặc công pháp dành cho võ tu không?”Liêu cũng đang chọn đồ, vừa nghe thấy tiếng của Lâm Văn, hắn liền nhảy qua phụ họa, nói: “Đúng đúng, hỏi chủ nhân của ngươi một chút, có muốn Ô Dương Thạch không, nếu cần thì lấy mấy thứ đến làm giao dịch đi.
”“Ta sẽ chuyển lời lại cho chủ nhân, bây giờ chủ nhân không có thời gian.
” Con rối rất có nề nếp mà trả lời.
Liêu trợn trắng mắt, nói với Lâm Văn: “Ta biết ngay tên gia hỏa này sẽ như vậy mà, không phải tu luyện thì sẽ đi khiêu chiến đánh cuộc, nhưng nhờ vậy mà thực lực của hắn tăng lên rất nhanh, không chừng chỉ cần thêm một thời gian nữa hắn sẽ rời khỏi đây mà lên tầng khác đấy.
Lần sau thời điểm giao dịch ngươi nhớ thêm bạn tốt với hắn, như vậy thì dù hắn không có ở đây thì vẫn có thể liên lạc trực tiếp để làm giao dịch.
”“Vậy thì thật tốt quá, ta còn đang lo sau này sẽ không còn gặp được ngươi nữa đây.
” Lâm Văn không ngờ thêm bạn tốt lại có nhiều lợi ích như vậy, vì thế nên quyết đoán muốn thêm.
“Ngươi nhớ phải nắm chặt thời gian tu luyện đấy”Liêu dùng hình tượng mặt mũi hung tợn mà nói chuyện, nhưng lời nói lại nghiêm túc lại thấm thía, “Lão cha của ta nói, thứ này…” Hắn dùng ngón tay chỉ chỉ không gian nơi diễn ra giao dịch, “Mặc dù tốt, nhưng dễ dàng khiến ta trầm mê vào những thứ nằm ngoài tu luyện, phàm là người tâm chí kiên định một lòng tu luyện, thì thật ra sẽ không ở đây quá lâu, giống như võ điên vậy đấy, nhất định không được đặt những thứ không tất yếu lên đầu, cho nên ngươi cần phải nhanh chóng giải quyết những vẫn đề xong quanh ngươi, sau đó cùng đệ đệ ngươi chuyên tâm tu luyện.
”Lâm Văn nghe thấy những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, những lời như vậy, người ngoài chắc chắn sẽ không dễ dàng nói ra với y.
Trong quá trình y phát hiện ra Ô Dương Thạch, rồi lại mua củ cải để nuôi Hỏa Trân Thỏ, đúng là đã từng nghĩ muốn lợi dụng những thứ có trong tay để làm giàu.
Nếu cứ như vậy suốt thời gian dài, chỉ sợ y sẽ như những gì Liêu nói, đặt tất cả tâm tư của mình lên chuyện giao dịch cùng kiếm tiền, hoàn toàn ngó lơ chuyện tu luyện, đảo lộn vị trí của chuyện chủ yếu và thứ yếu.
Đương nhiên, chuyện này cũng phần nào có liên quan đến thân phận người bình thường của y trước khi đến đây.
Y khác với Liêu, Liêu sinh ra và lớn lên trong thế gia tu sĩ, y khuyết thiếu sự hun đúc của hoàn cảnh cùng một vị trưởng bối có thể dẫn đường cho y.
Bản thân y là người từ nơi khác đến đây, cho nên chưa thể thay đổi và thích nghi được, có rất nhiều thời điểm, y luôn lấy góc nhìn của một người bình thường để nhìn nhận vấn đề.
“Cảm ơn ngươi, Liêu!” Lâm Văn trịnh trọng cảm kích.
Chẳng trách hắc xà luôn dùng ánh mắt hận sắt không thành thép mà nhìn y, đã vậy còn viết mấy chữ lên mặt đất muốn đốc thúc y tu luyện.
“Không có gì đây, ta cũng phải về đây, đúng rồi, Ô Dương Thạch chỗ ngươi có đủ không, ta muốn mười khối lớn như cái lần trước ngươi đưa ấy, khi nào ngươi có thì nhớ báo cho ta.
” Liêu vui vẻ nói.
“Ta có, bây giờ có thể giao dịch được.
”Nếu là trước đó, có lẽ Lâm Văn sẽ cố tình kéo dài thời gian một chút, nhưng hiện tại phát hiện mình đã nghĩ sai rồi, cho nên sảng khoái đồng ý.
“Thật tốt quá, hì hì, thật ra thì lão ta của ta cũng thường chuyên nói ta không chuyên tâm tu luyện, suốt ngày mắng ta a.
”Liêu vừa cười vừa chuyển điểm cống hiến qua, Lâm Văn lợi dụng ý thức khống chế mười khối Ô Dương Thạch để lên trên đài giao dịch, ấn nút, chưa đợi bên Liêu nhận được đồ, y liền chào một tiếng rồi rời đi.
Liêu lẩm bẩm, sao y nhanh như vậy đã thoát rồi, sau khi hắn ấn xuống nút nhận, lúc nhìn thấy Ô Dương Thạch mà y dùng để giao dịch, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Văn làm như vậy.
Mười khối Ô Dương Thạch được giao dịch lần này không nhỏ như khối lần trước, Lâm Văn đang muốn dùng Ô Dương Thạch để cảm ơn mình mình đã nhắc nhở y.
Lâm Văn cảm thấy Liêu chính là người có thể tiếp tục kết giao, Liêu cũng cảm thấy Lâm Văn là người rất được, ánh mắt của hắn quả nhiên thật tinh tường, sau khi thoát liền nhanh chóng đi khoe với lão cha mình.
Mà sau khi Liêu rời đi không bao lâu, Lâm Văn lại xuất hiện ở cửa hàng, mua đôi chủy thủ kia về.
Lúc này y thật sự cần thứ gì đó để phòng thân, hơn nữa còn mua hai trương Hỏa Cầu Phù sơ cấp nữa.
Trước khi rời khỏi không gian, y dặn dò Thanh Y đem Ô Dương Thạch bày lên kệ hàng, cũng dựa theo những gì Liêu nói để định giá cho từng khối tùy kích thước và trọng lượng.
Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy những vật phẩm được bày lên kệ mà thôi, đương nhiên Lâm Văn cũng đem những khối Ô Dương Thạch có kích thước lớn giữ lại, những viên được đặt lên kệ, khối lớn nhất cũng chỉ có kích thước bằng mấy khối của y đưa cho Liêu hoặc lớn hơn chút thôi.
Trên giường, Lâm Văn mở to mắt, tâm niệm vừa động, đôi chủy thủ kia liền xuất hiện trong tay y.
Lâm Văn nhổ một sợi tóc của mình rồi đặt lên đó, mới vừa đụng vào, sợi tóc liền chia thành hai nửa.
Lâm Văn thấy vậy thì cực kỳ vui mừng, cái gọi là chém sắt như chém bùn, thổi sợi tóc, đứt tóc, cũng chỉ như thế này thôi, thanh thủy thủ này quả nhiên thực sắc bén, y càng thêm yêu thích không buông tay.
Sở dĩ y mua một đôi, đương nhiên là vì muốn đưa cho Lâm Võ một thanh rồi, nguy hiểm mà Lâm Võ phải đối mặt nhiều hơn y, cho nên càng cần vũ khí phòng thân hơn.
Thời điểm Lâm Văn mở mắt ra thì hắc xà cũng biết, hắc xà mở mắt lười nhác mà nhìn Lâm Văn, nhìn y lúc thì đang thơi đùa chủy thủ, lúc thì chơi đùa phù chú, cuối cùng còn đem củ cải lấy ra ngó trái ngó phải.
Đối với tên khế ước giả này, nó hoàn toàn hết chỗ nói luôn rồi, cái tên khế ước giả này nhìn gì cũng thấy lạ, vậy mà lại đem mấy cái thứ đồ chẳng đâu vào đâu kia coi như bảo bối.
☆.