Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

chương 11: không nói đạo lý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Đường núi từ Long Châu huyện đến Đại Trà thôn đều được sửa. Đối với thôn dân Đại Trà thôn mà nói, đường hiện tại đã vô cùng tốt, xe lừa đều đã có thể đi. Nhớ năm đó chỉ cần muốn xuống núi đều là phải mất cả ngày.

Nhưng đối với người cho tới bây giờ không vào quá tám trăm dặm đại sơn này mà nói, đường núi này quả thực như muốn mạng người. Rộng hẹp không giống nhau, xóc nảy, thường thường phía trên còn lăn xuống chút hòn đá nhỏ, đường thì sát vách núi, phía dưới là cuồn cuộn sông – lớn – chảy – qua… Ôn Thành đi hai canh giờ, bị một trận gió núi thổi vù vù thiếu chút nữa thổi ngã xuống đất, may mắn có một cành cây nghiên ra chắn lại, hắn mới không bị ngã ngồi xuống dưới.

Thư đồng Tiểu Phúc của Ôn Thành, tuổi cũng mười lăm mười sáu, nhỏ tuổi hơn so với Ôn Thành, thế nhưng do thói quen sinh hoạt, nên thân thể tố chất so với Ôn Thành còn muốn mạnh hơn nhiều lắm. Hắn nhìn thấy Ôn Thành bổ nhào lên thân cây, làm bộ như muốn đỡ: “Nhị… Hô… Nhị, Nhị thiếu gia…”

Ôn Thành hơi hơi nâng nâng đầu, nhìn đến khuôn mặt trắng nõn lúc bình thường của Tiểu Phúc hiện giờ trướng đến đỏ bừng, còn có hai đường gạch thẳng đen đen đánh dấu trên đó, vì có mồ hôi mà tóc dính lên mặt, lúc nói chuyện còn hít hít cái mũi. Làm nhan khống thâm niên Ôn Thành, không khỏi ghét bỏ mà xoay mặt đi, khoát tay áo, ý bảo chính mình không có việc gì: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

Tiểu Phúc nghe vậy liền trực tiếp ngồi xuống đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm, đáy mắt một mảnh tối tăm khó hiểu. Hắn nghĩ đến trước khi xuất môn, Nhị thiếu gia lấy cớ, ở trong lòng cười lạnh, “Vào núi tìm linh dược cho cha”, liền dẫn hắn một tiểu thư đồng? Tám trăm dặm đại sơn này hung ác, đừng nói là trong Long Châu huyện, cho dù toàn bộ Tề Quốc, ai không biết?

Cố tình trong Huyện Bá phủ một đống người đi theo cùng nhau tán thưởng Nhị thiếu gia hiếu thuận. Làm một hạ nhân duy nhất có thể đi theo Nhị thiếu gia xuất môn, Tiểu Phúc cũng nhận hết yêu thích và ngưỡng mộ. Nhưng là ngày như vậy…

Chờ đến lúc chủ tớ hai người đuổi tới Đại Trà thôn, sắc trời đã gần tối, ngay cả thôn dân dưới cây đại trà cũng không thấy. Người trong thôn luyến tiếc đốt đèn dầu, dưới ánh sáng mỏng manh, toàn bộ thôn ngay cả tiếng người cũng không thể nghe thấy. Một đám dơi không tiếng động bay qua, đột nhiên có tiếng cười quỷ dị truyền đến, bóng đen cực lớn từ không trung chợt lóe qua, một chút âm thanh cũng không có…

Mồ hôi nóng trên trán Tiểu Phúc nháy mắt liền biến thành mồ hôi lạnh, run rẩy âm thanh: “Quỷ… Nhị, Nhị thiếu gia, có có có có quỷ!”

Ôn Thành rốt cuộc cũng là người có chút kiến thức, quan trọng là hắn cũng không muốn mất mặt mũi trước mặt hạ nhân, lập tức khiển trách: “Quỷ cái gì! Là chim cú thôi, có cái gì kỳ quái mà ầm ĩ?”

Tiểu Phúc ngón tay nắm hành lý thật chặt, một chút đều không bị an ủi đến. Chim cú, chim cú, đó là chim báo tang nha. Chim cú cười, khẳng định sẽ có người chết. Tiểu Phúc nhìn mặt trời nhanh chóng xuống đỉnh núi, đánh bạo đề nghị: “Nhị thiếu gia, tiểu nhân đi trước hỏi thăm một chút nhà phu gia ở đâu.”

Ôn Thành vung tay lên: “Trời đã tối rồi, cùng đi.” Lúc này Ôn Thành vạn phần hối hận, lúc trước do mình ghét bỏ cỡi lừa không dễ nhìn, liền đi bộ lên núi.

Ôn Thành có ngựa. Đó là một con ngựa cao lớn, dù cho trong phủ thành, cũng là đối tượng được rất nhiều đại thiếu gia hâm mộ. Vô luận là trong thị trấn Long Châu huyện, hay là phủ thành An Giang phủ, đều xuất phát từ vùng núi, ngựa địa phương đều là ngựa chân lùn, chỉ hữu dụng với nông canh cùng thồ hàng. Còn ngựa của hắn là loại có huyết thống của đại mã thảo nguyên, vô cùng hiếm thấy.

Nhưng mà loại đại mã này cũng không thích hợp tại vùng núi cưỡi đi, về phần ngựa chân lùn cũng bởi vì hình tượng không tốt, bị Ôn Thành ghét bỏ.

Ôn Thành trong lòng một bên hối hận, một bên nghĩ đợi lát nữa nhìn thấy đại ca tốt kia của mình thì phải làm sao khám và chữa bệnh một phen, nghĩ đến chỗ vui sướng, tựa hồ ngay cả đi đứng đều nhẹ nhàng một ít.

Trên núi đất bằng phẳng rất thưa thớt, còn muốn chừa lại đủ để cày ruộng, phòng ở tất cả đều tán loạn, cùng trong thành hết sức khác biệt. Chủ tớ hai người tìm nửa ngày, mới đụng tới một người, vẫn là đối phương phát hiện bọn họ trước.

“Ai?” Hùng tướng quân tâm tình thực không tốt, ngày hôm qua tương tương nhưỡng nhưỡng một phen, tức phụ đã cả ngày đều không nói với y một chữ. Y vào núi một chuyến, muốn tìm chút đồ vật mới lạ hống hống tức phụ, lại chỉ bắt được hai con thỏ, ngay cả lợn rừng cũng không thấy được.

Chủ tớ hai người bị một tiếng bất thình lình này hù nhảy dựng. Lập tức Tiểu Phúc tự giác tiến lên hỏi thăm: “Nhà Ôn đại thiếu gia đi hướng nào?”

Đại Hùng nhướng mày: “Các ngươi là ai?” Cái gì nhà Ôn đại thiếu gia? Ôn đại thiếu gia là tức phụ y! Dưới ánh sáng mờ tối, chủ tớ hai người tuy rằng một thân chật vật, nhưng vẫn như cũ vô pháp che giấu một thân trang phục phú quý, như mấy cái ngọc bội trên đai lưng Ôn Thành, không phải người có chút tiền là có thể có được.

Đại Hùng nhất thời nghĩ đến tức phụ nhà mình có văn danh khá tốt, có vài bạn bè đọc sách cũng là theo lý thường phải làm. Đây là đến thăm tức phụ y, hay là khó chịu vì tức phụ y lập gia đình với dã nam nhân… ở sơn thôn nghèo?!

Không nói đến Ôn Thành, cho dù là Tiểu Phúc, bình thường cũng không bị người ta không khách khí mà chất vấn lại như vậy. Chiêu bài Huyện Bá phủ, hơn nữa Tiểu Phúc cũng là người hầu hạ trước mặt Ôn Thành, người bình thường đối hắn tối thiểu trên mặt đều là khách khách khí khí, lúc này thế nhưng nhất thời nghẹn lời.

Lúc này vẫn là Ôn Thành càng hiểu được một ít cách làm người, kéo Tiểu Phúc không hiểu chuyện xuống, chính mình tiến lên một bước nói: “Ta là Ôn… A!!!”

Ôn Thành cùng Tiểu Phúc chính là dài hơn một cái đầu cũng sẽ không nghĩ đến, Đại Hùng thế nhưng ngay cả nói cũng không nghe xong, trực tiếp đấm Ôn Thành một cái đến mắt nổ đom đóm. Mấu chốt nhất là một quyền này, chính là trực tiếp đánh lên mặt.

Ôn Thành từ nhỏ đến lớn, ngay cả thước gõ của tiên sinh cũng chưa bị đánh. Lần này đừng nói là Ôn Thành, chính là Tiểu Phúc đều mộng. Đây chính là chủ nhân kế nhiệm, nhất định tập tước Huyện Bá phủ a! Hiện tại lão Huyện Bá thân thể mắt thấy lại không được, có thể nói Ôn Thành đã ngồi chờ trở thành gia chủ, chính là bên trong phủ thành cũng nhiều người đến nịnh nọt, lại ở một cái tiểu sơn thôn bị đánh!

Hùng tướng quân trực tiếp đánh người không tính, còn bịt miệng hai người, trói tay chân, cột vào hai đầu đòn gánh, liền đi đến trong núi sâu.

Nhìn Đại Hùng càng chạy càng hẻo lánh, chủ tớ hai người tự cho là mình rất cao mới đem suy nghĩ “bóp chết hắn”, chuyển biến thành “Mình sắp bị bóp chết”. Cẩn thận tưởng tượng, bọn họ một đường này một người đều không đụng tới, trong núi sâu này bọn họ nếu chết cũng là chết không ai biết.

Mặt trời đã hoàn toàn không thấy tăm hơi, trong núi một mảnh tối đen, tiếng bước chân Đại Hùng lại nhỏ đến không thể nghe thấy, chim cú lại tới cười một hồi. Chờ đến lúc Đại Hùng tướng quân ném hai người vào trong phòng nhỏ trên núi, chủ tớ hai người đã tự mình hù mình mém chết.

Bao lớn được cởi xuống, tiền cùng mấy thứ có giá trị trên người hai người tất cả đều bị lột xuống, Đại Hùng tướng quân cài chốt cửa từ bên ngoài, một câu cũng không nói liền xoay người bước đi.

Đại Hùng hướng ánh trăng, nhìn thấy trong hà bao của Ôn Thành có đặt một khối ngọc bài, ánh trăng chiếu xuống mặt trên một chữ “Ôn”, nhếch miệng một cái, cơ hồ như đang ngâm nga hát từ từ đi xuống núi. Thì ra người này không phải là dã nam nhân gì, mà là đệ đệ của tức phụ, cũng không biết là lão Nhị hay là lão Tam? Dù sao đều là giống nhau, một nhà chính phòng kia dám đối với tức phụ y làm ra những chuyện như vậy, y thu thập bọn họ một trận, tức phụ khẳng định sẽ cao hứng.

Tức phụ cao hứng, tối hôm nay y có thể ngủ trên kháng đi? Trước kia cha chọc mẹ không thoải mái, mỗi lần đều chỉ có thể ngả ra đất nghỉ.

Đại Hùng vòng một vòng, lúc trở về liền có chút tối, nhìn Ôn Luân đã được hầu hạ rửa mặt xong, cũng không so đo vấn đề ba hồ ly tinh trong nhà không nhìn lệnh cấm của mình, y vội vàng thu thập một phen, phải đi đòi phần thưởng từ tức phụ.

Trong phòng thực xa xỉ điểm ngọn nến, trên chính diện ngọc bài hình chữ nhật có một chữ Ôn, mặt trái là hai chữ Long Châu, bốn phía vân văn đơn giản vây quanh, hạ đao sạch gọn, mỗi một đường văn đều không sai chút nào. Khối bài tử này được khắc rất sâu trong trí nhớ của nguyên thân, đó là tín vật của chủ nhân Huyện Bá phủ, hẳn là nguyên thân đã từng thấy trên người cha mình. Hiện tại cho dù cha không được, nhưng cũng là còn sống, chưa khai từ đường ngược lại đã rơi vào trong tay người khác.

Ôn Luân căn cứ theo trí nhớ, đem quan hệ trong Huyện Bá phủ chải vuốt một lần: “Đưa chăn qua đó đi, đừng để cho chết rét.”

Phòng nhỏ trên núi Ôn Luân cũng từng đi qua, là phòng nhỏ của thợ săn trong truyền thuyết, đó là do cha Đại Hùng ở từng đời truyền xuống. Nơi đó đã tới vô cùng gần thâm sơn, thời điểm mùa đông thậm chí sẽ có dã thú qua lại, các thôn dân cũng không dám đi qua, cũng sẽ không biết phòng nhỏ tồn tại. Đại Hùng rời đi năm năm, phòng nhỏ cũng thiếu tu sửa, tình huống hiện tại vô cùng đáng lo ngại.

Thấy Ôn Luân rốt cục đồng ý nói chuyện với mình, Đại Hùng nhất thời cao hứng lên, tùy tiện lấy một cái chăn liền đi ra ngoài. Một bước mới vừa bước ra ngoài cửa, y lại quay đầu tha thiết dặn dò: “Ta thực mau trở về. Đừng làm cho ta nhìn thấy hai hồ ly tinh kia đến trong phòng. Có chuyện gì liền kêu Lý Nhị.” Ngẫm lại vẫn cảm thấy lo lắng, gương mặt của tiểu tử Lý Nhị kia so với nữ nhân cũng không kém, nhất thời liền sửa lời nói, “Ngoan ngoãn đọc sách, chờ ta trở lại, ai cũng đều không cho gặp.” Y xoay người dọn một chồng sách, ngẫm lại lại dọn thêm một chồng, đặt ở bên gối Ôn Luân, mới ba bước quay đầu lại nhìn một lần mà đi ra ngoài.

Ôn Luân không đọc sách, mà là đem đống đồ Đại Hùng “trộm cướp” được lấy ra. Từ thay quần áo đến chén trà sứ nhỏ, quạt xếp vải lanh, ba khối ngọc bội —— tổng kết, đều là đạo cụ trang X.

Mặt khác còn có hai xâu đồng tiền nặng trịch, cùng hai mảnh vàng lá được lấy ra từ trong hà bao—— đây mới là đồ vật thật sự.

Đại Hùng tốc độ dù có mau đi nữa, đi vào trong núi một hồi cũng tiêu phí không ít thời gian, sau đó vào cửa liền nhìn đến ba hồ ly tinh vây quanh ở đầu giường đặt gần lò sưởi!

Giặc! Nhà! Khó! Phòng!

Đại Hùng ánh mắt lập tức tròn lên, chợt nghe Ôn Luân hỏi: “Đại Hùng, ngươi thiếu vật gì muốn mua?”

Đại Hùng lăng lăng lắc đầu, hai lần xuống núi đều mua đủ, không có đồ vật gì muốn mua.

Ôn Luân cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dừng bút: “Lý Nhị, ngày mai đi đem danh sách này, đưa đi Huyện Bá phủ, nhớ rõ trực tiếp giao cho phu nhân.”

Lý Nhị nhanh chóng đem văn phòng tứ bảo cất kỹ. Thúy Liên Bích Hà một người cầm một đầu, thật cẩn thận mà chờ tờ danh sách dài thật dài hong khô mực nước. Ba người tất cả đều cúi đầu, không nói được một lời. Từ sau khi Đại Hùng phát một lần uy, bọn họ thấy cũng không dám lỗ mãng. Phu gia có thể so với đại thiếu gia hung hơn nhiều.

Lý Nhị cho dù là bị phái đi trực tiếp đối mặt đương gia chủ mẫu của Huyện Bá phủ, cũng nhất thời cảm thấy chủ mẫu không có gì đáng sợ.

Ngày hôm sau, Lý Nhị lần đầu tiên bị gọi đến đại sảnh Huyện Bá phủ, một trong ba cái tách trà có nắp lập tức ném vỡ ở bên chân Lý Nhị. Lý Nhị lông mày cũng không động một chút, an tĩnh giống như người gỗ.

Lưu thị bên tay cầm một bức tranh, mặt trên là đồ án hai mặt trái phải ngọc bài, đơn giản đến vừa xem liền hiểu ngay. Ôn gia tam thiếu gia Ôn Vũ Trạch cùng Ôn gia cô nương Ôn Bảo Thục ở một bên đứng nhìn. Chén trà kia là Ôn Bảo Thục ném.

Thấy Ôn Bảo Thục muốn lên tiếng, Ôn Vũ Trạch nhanh chóng kéo một phen, nháy mắt ra dấu.

Ôn Bảo Thục cắn chặt răng, dậm chân oán hận nhìn chằm chằm Lý Nhị.

Âm thanh Lưu thị ngược lại nghe rất bằng phẳng, cũng không đề cập tới chuyện ngọc bài, ngược lại là hỏi hai câu tình hình Ôn Luân ở trong núi gần đây.

Lý Nhị nhất nhất đáp lại.

Lưu thị mỉm cười gật đầu: “Trong núi cũng kham khổ một ít. Dầu gì cũng là con cháu của Ôn gia chúng ta, có cái gì không tiện, cứ việc nói với trong phủ. Tam lang, mang Lý Nhị đi tìm quản gia.”

“Vâng.” Ôn Vũ Trạch bộ dáng giống như Lưu thị, thân thiết hiền lành, nhìn Lý Nhị trong mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm, thẳng đến lúc Lý Nhị xuất ra tờ danh sách kia, chút biểu tình hiền lành trúc trắc trên mặt nháy mắt nổ tung: “Điên rồi! Ôn Luân sao có lá gan… Khụ, đây đều là chủ ý của đại ca?”

Lý Nhị cúi thắt lưng thấp hơn: “Trên núi chọn mua không tiện, đại thiếu gia nói…”

Ôn Vũ Trạch vỗ lên bàn thật mạnh một cái: “Ngươi ở chỗ này chờ!”

Một lát sau, đại sảnh lại một lần nữa truyền đến âm thanh đồ sứ vỡ vụn.

Gương mặt đoan trang của Lưu thị hung hăng vặn vẹo: “Thật to gan! Khẩu vị thật lớn!”

Ôn Vũ Trạch nhỏ giọng hỏi: “Nương, cái kia…”

“Cấp!” Lưu thị phất tay quét rơi một cái bình hoa, bình ổn hô hấp, “Gọi người đến khố phòng lấy đôi bình hoa mai mang lên.”

Ôn Bảo Thục không rên một tiếng, bước nhanh ra bên ngoài. Nương vừa rồi thật dọa người.

—————————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tình cảnh kịch: Một đêm kinh hồn

Cảnh tượng: Phòng rách trong núi

Người kí tên đầu tiên trong văn kiện diễn viên chính: Ôn Nhị thiếu gia, Tiểu Phúc

Khách mời hữu nghị: Chim cú

Chuột đồng【kiếm ăn】

Ôn Nhị thiếu gia: Um um um! (có con chuột!)

Tiểu phúc: Um um. (là chuột đồng.)

Chim cú【phát hiện chuột đồng】: Ha ha ha ha

Ôn Nhị thiếu gia & Tiểu Phúc【sắc mặt trắng bệch】【run rẩy】【sợ hãi】

Chim cú【bay qua】: Ha ha ha ha

Ôn Nhị thiếu gia & Tiểu Phúc 【trừng mắt】: Um!

Chim cú【phát hiện hai người】【bay đi】: Ha ha ha ha

Tỏ ý cảm ơn: Chuột đồng (đã tử vong)

Ngựa chân lùn: không biết phải giống ngựa này không, đáng yêu lắm =)))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio