Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Bị người bán, còn giúp người đếm tiền.
Người hai nhà Ôn Lưu sau khi đạt thành chung nhận thức, người Lưu gia liền xuống núi về phủ thành.
Sau đó, trước khi hôn sự của Ôn Bảo Thục diễn ra, Ôn Thành liền được tiến cử làm một thất phẩm Huyện lệnh ở một địa phương giàu có và đông đúc, hôn lễ của Ôn Bảo Thục qua đi, Ôn Thành liền phải đi nhậm chức.
Ôn Bảo Thục gần đây ở Huyện Bá quý phủ, cằm đều nâng lên ba phần, tươi cười rụt rè mà nhìn Ôn Thành: “Nhị ca lập tức liền phải đi nhậm chức rồi, đáng tiếc muội muội không thấy được. Muội muội trước tiên ở trong này, chúc Nhị ca tiền đồ tự cẩm.” Người tiến cử Ôn Thành là một môn sinh của Lưu đồng tri. Danh ngạch này thả cho Ôn Thành, đủ thấy sự coi trọng của phu gia đối với nàng.
Vốn dựa vào tài cán của Ôn gia, Ôn Thành cho dù là được tiến cử, cũng sẽ không được làm quan nơi quá tốt. Còn danh ngạch tiến cử này, vốn là Lưu gia chuẩn bị dành cho Lưu Kiến Minh.
Nhưng Lưu tình huống hiện tại của Kiến Minh, điệu thấp làm người còn không kịp, cái danh ngạch này tạm thời cũng không dùng được, còn không bằng qua một hai năm lại nhập sĩ cũng không muộn.
Ôn Thành đầy mặt tươi cười, ánh mắt nhìn Ôn Bảo Thục có chút quái dị, chần chờ một giây đồng hồ mới nói: “Nhị ca đa tạ muội muội. Nhị ca cũng tại nơi này chúc muội muội cùng muội phu trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.” Tính tính ngày, lúc Ôn Bảo Thục gả đi qua đó, hài tử cũng đã có rồi đi. Chỉ là đứa bé này không phải thân sinh mà thôi.
Ôn Bảo Thục đỏ bừng mặt, trong mắt lại giấu không được đắc ý.
Ánh mắt Ôn Thành nhìn Ôn Bảo Thục càng thêm quái dị.
Lưu thị cũng cười đến càng hiền lành.
Loại ấm áp vui vẻ quỷ dị này mãi cho đến khi Hùng gia đến Huyện Bá quý phủ, còn vẫn luôn duy trì như thế.
Chuyện liên quan đến hôn lễ của Ôn Bảo Thục, nên lão Huyện Bá cùng Ngô thị cũng không thể tiếp tục chờ ở trên núi tránh bị quấy rầy nữa, cả hai liền đi theo một nhà Đại Hùng đồng thời xuống núi.
Hùng gia tại Huyện Bá quý phủ dùng cơm trưa, lúc ăn, Đại Hùng cùng Ôn Luân bị diễn xuất của Ôn Bảo Thục khiến cho ghê tởm. Trong chốc lát ngại đồ ăn này không đủ tinh xảo, trong chốc lát lại ngại bàn bát phối hợp không dễ nhìn, huênh hoang coi mình như đã trở thành quý phu nhân trong phủ thành.
Lưu thị nói chuyện với Ôn Bảo Thục, một chút thanh âm khuyên nhủ cũng không có.
Ôn Luân nhìn Lưu thị, hoàn toàn làm không rõ ý tưởng của những nữ nhân này.
Một bữa cơm, đừng nói là Đại Hùng, mà ngay cả Ôn Luân cũng ăn nhạt như nước ốc. Buông xuống bát đũa, người một nhà cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp liền đi phủ thành.
Trừ bỏ mở rộng trà mới ra, còn có phương diện thức ăn trà cũng là một đường để kiếm tiền.
Ý tưởng của Ôn Luân, là không buông tha bất luận một cơ hội kiếm tiền gì. Nhưng hình thức kinh doanh hiện tại của trà lâu đã có xu hướng thành thục, khách hàng đều quen với tiết tấu sinh hoạt chậm rồi, nếu thình lình xảy ra biến hóa, nhiều người sẽ không thích ứng kịp.
Tửu lâu khẳng định sẽ huyên náo hơn trà lâu. Làm trà lâu, khách hàng chủ yếu là văn nhân mặc khách, hiển nhiên liền không thích hợp chuyển hình, sẽ đuổi đi khách quen.
Nhưng nếu lại mở một cái tửu lâu, Ôn Luân tùy tiện tưởng tượng, liền khẳng định bản thân không có phần tinh lực cùng năng lực này.
Đại Hùng ngược lại rất dễ giải quyết: “Ta ở địa phương khác có sản nghiệp. Mở cái tửu lâu cũng dễ an trí những người đó.”
Đại Hùng chỉ những người đó chính là quân hán xuất ngũ, cái này Ôn Luân ngược lại biết. Đại Hùng có một chút sản nghiệp khác, nhưng là rải rác trải rộng ở khắp nơi trên toàn quốc, trên cơ bản đều không có quy mô gì, bất quá chỉ là nơi này vài mẫu đất, nơi đó thêm một gian cửa hàng mà thôi. So với nhà người bình thường, đó là có tiền cực kỳ, nhưng khi so với những gia tộc tích lũy nhiều năm mà nói, quả thực chính là một kẻ nghèo hèn.
“Di? Huynh làm chi lại đem sản nghiệp phân tán như vậy?” Tập trung tại một chỗ không phải càng dễ quản lý sao? Phân tán sau, khác không nói, chính là ở địa phương có những ngưu quỷ xà thần đều không dễ xử lý. Đại Hùng danh khí là lớn, nhưng cũng không lớn đến nông nỗi dựa vào một cái danh hào là có thể uy chấn toàn quốc. Huống chi, đại bộ phận sản nghiệp đều không có đánh danh hào Đại Hùng. Lý luận không đem trứng gà đặt cùng một rổ, Ôn Luân cũng hiểu, nhưng trực giác của cậu cho rằng Đại Hùng làm như vậy không phải là suy xét xuất phát từ phương diện này.
Đại Hùng lôi kéo Ôn Luân đi dạo: “Thói quen đánh giặc, trừ bỏ chủ lực ở ngoài, luôn sẽ an bài mấy lộ phục binh. Binh giả, cũng ngụy đạo. Đây là câu nói đầu tiên khi Thành Vương dạy ta binh pháp.” Thời điểm đánh giặc, sẽ không có ai dạy ngươi thủ đoạn. Vô luận là đánh giặc vì nguyên nhân gì, y đều không quan tâm. Lên chiến trường chỉ có một loại kết quả, ngươi chết ta sống. Nói cách khác, đánh giặc chính là dùng hết thảy thủ đoạn, giết chết đối phương.
Binh sĩ, cũng biết giả trang. Ý ý vậy.
“Nếu muốn sống rời chiến trường, phải càng âm hiểm giảo hoạt hơn so với địch nhân.” Trên chiến trường, đừng nghĩ đường đường chính chính, đó là lấy tánh mạng của chính mình và đồng bào, thậm chí là dân chúng toàn bộ Tề Quốc ra đùa.
Ôn Luân ngẩng đầu, thoáng đau lòng mà nắm thật chặt hai tay y: “Cho nên, tác dụng cụ thể của sản nghiệp là?” Tác dụng là dùng để an trí những quân hán xuất ngũ, là cậu đề ra, Đại Hùng mới vừa chấp hành mà thôi.
Chân mày Đại Hùng cau lại: “… Tìm hiểu tin tức.” Sau đó thoáng thấp thỏm mà nhìn Ôn Luân, “Tức phụ có thể hay không cảm thấy ta…” Trong ấn tượng của y, văn nhân là một đám người hay nói đạo lý, vào triều đình sau, y còn phát hiện đàn văn nhân này thậm chí còn có ý đồ cùng địch nhân giảng đạo lý. Tức phụ tuy rằng không quá giống những quan văn đó, nhưng là tại phương diện này có thể hay không cũng…
Ôn Luân nhướng mày: “Đầu óc huynh đang nghĩ cái gì đó? Không có gì trọng yếu bằng huynh có thể sống rời đi chiến trường đâu.” Đây mới là tiền đề, khác đều không trọng yếu. Hơn nữa, trong mắt cậu, Đại Hùng vì tự bảo vệ mình, làm ra loại phương pháp này cũng là nên. Huống chi, làm loại chuyện này cũng không phải một mình Đại Hùng. So với những đại gia tộc nhiều năm mà nói, Đại Hùng điểm ấy hoàn toàn là tiểu đánh tiểu nháo, thậm chí những sản nghiệp đó cũng không phải mọi thứ đều sẽ kiếm được tiền.
Ân? Đó là cả một vấn đề. Tiền Đại Hùng tương đương tiền của cậu. Tiền Đại Hùng giảm bớt, nghĩa là tiền của cậu cũng giảm bớt. Cậu tốt xấu gì cũng là từ một niên đại thương nghiệp phát triển tới đây, nghĩ vài điểm quan trọng kiếm tiền hẳn là không khó đi.
“Quay về huynh lại nói với ta những sản nghiệp đó của huynh đi.”
Ôn Luân yêu cầu, trên cơ bản Đại Hùng sẽ không cự tuyệt, sau đó y dừng bước lại: “Chính là nơi này.”
Tường trắng ngói lớn, cửa gỗ nước sơn đen, cây cảnh xanh um ló ra đầu tường, khiến Ôn Luân còn chưa vào cửa, đầu tiên liền có chút hảo cảm.
Hai người còn chưa vào cửa, đại môn liền mở. Một tiểu hài nhi thân cao đến eo Ôn Luân mở cửa, thấy hai người đầu tiên liền nhếch ra cái răng trắng, sau nghĩ đến cái gì, kéo căn mặt thịt đô đô nhỏ nhắn, biểu tình rất là nghiêm túc: “Hai vị chắc là Ôn tiên sinh cùng Hùng Tướng quân, vãn sinh Nguyên Bạch đợi đã lâu.”
Ôn Luân nghe được tiểu hài nhi tỏ vẻ nho nhã nói, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng nghiêm túc, còn tưởng rằng là Diêu Thanh thứ hai, may mắn là nhịn được cười, vờ khụ một tiếng, đem Nguyên Bạch xem trở thành đại nhân, hàn huyên hai ba câu, sau đó cùng Nguyên Bạch vào sân.
Nguyên Bạch lần đầu tiên được coi trọng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, đi đường đều hận không thể hai chân cách mặt đất.
Ôn Luân cùng Đại Hùng lúc này đến đây, là muốn tại phủ thành mua phòng ở. Trà lâu sinh ý từ từ náo nhiệt lên, bọn họ lúc này đây muốn ở phủ thành nghỉ ngơi tối thiểu nửa năm thời gian, thường trụ trà lâu hiển nhiên là không thích hợp. Lại nói, Ôn Luân cũng muốn mua cho Diêu Thanh một khu nhà gần trường học. Diêu Thanh dần dần lớn, luôn đi theo cậu ở trên núi tự học không phải là chuyện tốt, vẫn là vào học phủ đứng đắn đào tạo sâu tốt hơn.
Ôn Luân có danh khí không nhỏ trong vòng luẩn quẩn của văn nhân tại phủ thành, vừa thả ra ý đồ, đã có người đưa lên tin tức.
Phụ thân Nguyên Bạch tên là Nguyên Húc, tại phủ thành cũng là một thư sinh rất có danh, sau lại được tiến cử nhập sĩ, cũng là rất có thành tích, hiện giờ đã là quan ngũ phẩm. Ba năm trước đây, trong nhà lão phụ từ thế, hắn trở về giữ đạo hiếu, hiện tại hiếu kỳ đã hết, cuối cùng quyết định đem nhà ở phủ thành bán, cả nhà đi theo Nguyên Húc đi nhậm chức.
Nguyên Húc cùng Ôn Luân là lần đầu tiên gặp mặt, tuổi hắn so Ôn Luân lớn hơn một chút, làm người rất là trong sáng: “Nói đến cũng khéo, lúc trước phòng ở này cũng là tiên phụ vì việc học của ta mà an trí.”
Chỗ tốt khác của phòng này, chính là cách thư viện gần. Tuy nói thư viện có ký túc xá, nhưng có rất nhiều thứ rốt cuộc không tiện bằng nhà mình. Rất nhiều người đều là nghĩ như vậy, chẳng sợ trong lúc nhất thời vào không được thư viện đọc sách, có điều kiện cũng sẽ ở phụ cận mua nhà. Dần dà, kề bên này liền tụ tập rất nhiều văn nhân nhã sĩ.
Ôn Luân cùng Đại Hùng đi theo phía sau Nguyên Húc, dạo qua một vòng quanh phòng ở, các loại bố trí đều rất tốt, hơn nữa phòng ở năm trước mới vừa tu sửa một lần, Nguyên Húc sẽ không mang gia cụ đi, quả thực có thể xách giỏ vào ở ngay.
Trải qua vụ chuẩn bị hôn lễ tập thể kia, Ôn Luân cuối cùng cũng cảm nhận được trình độ về sức sản xuất của Tề Quốc. Như thứ gia cụ này, hoàn toàn không giống hiện đại, trực tiếp đi thương trường hoặc lên mạng đặt mua là được. Ở đây, trong những nhà giàu, từ lúc hài tử vừa mới sinh ra đã bắt đầu tích lũy gia cụ rồi. Càng có nhiều người khó khăn trong việc lựa chọn vật liệu gỗ, luôn muốn dùng các loại hiếm lạ, yêu cầu như vậy càng tiêu phí nhân lực vật lực hơn rất nhiều.
Chỗ tốt chính là, độ bền của những gia cụ này đều thực vững chắc, có thể chống lại một đời, thậm chí là khảo nghiệm qua nhiều thế hệ.
Nhân khẩu Nguyên gia không nhiều lắm, phòng ở này cũng không lớn, vừa vặn cùng nhân khẩu của Hùng gia cũng không sai biệt lắm.
Đối với loại chuyện này, Đại Hùng chỉ cần Ôn Luân gật đầu, y cũng liền gật đầu. Ôn Luân không phải người tinh tế gì, Nguyên gia ra giá tiền lại là giá hữu tình, lập tức hai nhà liền đánh nhịp định ra, buổi chiều liền đi làm tốt thủ tụcgiao nhận, ước định thời gian chuyển nhà.
Tuy nói là xách giỏ vào ở, nhưng một ít đồ dùng sinh hoạt vẫn là cần chính mình tự đi mua.
Đại quản gia Triệu Tứ cuối cùng cũng tìm được tồn tại cảm. Lần này hắn đi theo đồng thời xuống núi, cứ việc đa phần đều là chạy đi mua sắm, nhưng hắn cũng thập phần thỏa mãn. Nhân khẩu Hùng gia cùng sự nghiệp đều rất đơn giản, hắn vẫn luôn không có bao nhiêu việc làm, nhàn đến độ sắp xuống đất đi theo người ta cùng trồng trà rồi.
Hạ nhân không hữu dụng là không cần tồn tại. Triệu Tứ vẫn luôn có chút lo lắng, vạn nhất chủ gia cảm thấy như đang nuôi người rảnh rỗi, thì phải làm như thế nào? Bán hắn, chỗ nào còn có thể tìm được chủ gia tốt như vậy?
Triệu Tứ trừ bỏ vội chuyện tân gia tại phủ thành ra, còn cần vội chuyện trên núi. Hùng gia trên Đại Trà thôn đã không có người ở. Gạch mộc phòng ban đầu, hiện đang chuẩn bị đập, xây thành nhà ngói gạch xanh. Trên núi cùng thị trấn vật tư có hạn, có chút vật liệu trực tiếp từ phủ thành mua còn càng thêm tiện nghi một ít. Triệu Tứ từ sớm đến trễ đều đi mua sắm đồ vật, an bài lượng lớn người vận lên núi.
Nhìn đến động tác của Hùng gia, người trong thôn lại nhìn xem cục gạch nằm trên nóc phòng nhà mình, đều không cần thôn trưởng tới nói, trực tiếp bỏ chạy đi qua hỗ trợ Hùng gia. Bây giờ là Hùng gia không truy cứu, vạn nhất truy cứu, đem phòng ở của bọn họ hủy đi, trực tiếp lấy về mấy cục gạch đó, bọn họ cũng không thể nói gì.
“Người ta chính là tướng quân nha.”
“Đừng nói nữa. Nhìn những người ở trà xưởng đó đi, dễ chọc sao.”
“Đúng vậy, thịt trên mặt đều còn cắt ngang được, rất hung nha.”
Những thôn dân như một đám tiểu tức phụ, xúm lại hỗ trợ, người không biết còn tưởng rằng dân thôn này rất nhiệt tình hiền lành. Nhưng nhóm du khách từng đến Đại Trà thôn chơi nông gia nhạc, lại hoàn toàn không tin được những thôn dân này, họ toàn đứng sau lưng mài dao nhỏ đến sáng bóng, hướng vào trong túi tiền của du khách mà cắt từng miến thịt.