Vương Xuân Hoa tức giận đến thân thể run lên, hắn chưa từng mất mặt trước mặt Đường Xuân Minh ở bên ngoài như vậy, hậm hực nói: “Đúng đấy, hiện tại ta không thể như đệ sao được, ngoắc ngoắc đầu ngón tay thì có dã hán tử đến giúp đỡ, thật sự nên để Đại Hổ bò lên khỏi lòng đất xem gương mặt dâm đãng này của ngươi, thật sự khiến cho Triệu gia ta mất hết mặt rồi a! Thấy từng người từng người các ngươi đừng có xem là chuyện cười nữa, bảo vệ cho tốt hán tử nhà các ngươi đi, nếu không không biết ngày nào liền bị người khác câu đi, lúc đấy còn không có chỗ mà khóc đâu!”
Lời này thực sự là đánh vào lòng của một phần ca nhi ở đây, đặc biệt là hai ca nhi có hán tử hai ngày nay thường chạy đến đây cướp thức ăn, nhìn hán tử của mình cùng sắc mặt của Đường Xuân Minh liền cảm thấy không đúng, hiện tại mỗi người đều phải xuống đồng làm việc, sắc mặt nào có tốt như Đường Xuân Minh, hiện tại mới bừng tỉnh phát hiện, Triệu Đại Hổ mất mấy tháng rồi, Đường Xuân Minh càng không chỉ không sống được qua ngày, ngược lại trải qua càng ngày càng thoải mái, mà Lý Phong ngay cả thân thích mình cũng không giúp đỡ làm, một mực chạy đến nhà Minh ca nhi, trong này nói không có chuyện gì thực sự là không thể nào tin được.
Đặc biệt là một ít ca nhi lớn tuổi trong thôn, từ ban đầu đã không vừa mắt với cách làm của Minh ca nhi, bọn họ không để ý đến chuyện ca nhi này gặp có người đồng tình hay không, mà chỉ biết ca nhi này dám khiêu khích quyền uy của Triệu lão ma cắt đứt quan hệ với Triệu gia một mình lập hộ, rất không lọt mắt xanh của bọn họ, cách làm của Minh ca nhi chẳng phải là khuyến khích những ca nhi trẻ tuổi không hiếu kính trưởng bối sao, khiến cho bọn họ học tập răm rắp, sau này những ma ma như bọn họ làm sao nắm được quyền nữa?
Hơn nữa hán tử chết rồi, ca nhi ngược lại trải qua càng ngày càng thoải mái, trong mắt ma ma lớn tuổi chính là tội lỗi lớn nhất, bọn họ sẽ không nghĩ đến chuyện có phải trước đây hán tử bạc đãi ca nhi hay không, mà cho rằng ca nhi này lòng dạ độc ác vô tình nhanh như vậy liền đem hán tử quăng ở sau đầu, ca nhi như vậy ai dám muốn?
Trong mắt âm thầm đánh giá những gì xảy ra trong thời gian qua, mấy người liền thấp giọng nói thầm, âm thanh bay vào trong tai Vương Xuân Hoa, khiến cho hắn càng thêm căm ghét cùng âm thầm đắc ý, hắn chính là muốn xé nát gương mặt kia của Đường Xuân Minh, khiến cho thanh danh của hắn triệt để hỏng.
“Oa ——” Triệu lão ma vẫn đứng không nhúc nhích chỉ dùng ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Đường Xuân Minh, ở thời điểm không ai dự liệu được đột nhiên đặt mông ngồi xuống dưới đất bạo phát, gào tên người đến thương tâm thê thảm, khàn cả giọng, “Đại Hổ sao ngươi liền đi sớm như vậy để lại một mình a mẫu số khổ, ngươi nhìn xem ca nhi nhà người đảo mắt liền đi câu dẫn dã hán tử, quên mất hắn là người nhà ai, bại hoại danh tiếng của Triệu gia chúng ta —— Đại Hổ” Bỗng nhiên hắn nện một quyền vào ngực hai mắt trắng dã rồi ngã về phía sau..
Đường Xuân Minh luôn luôn chú ý đến Triệu lão ma, lão ma có ánh mắt hung tàn như vậy nếu như buông tha hắn chỉ sợ ông trời không mở mắt, chờ đến khi hắn mở mắt ra Đường Xuân Minh lại cảm thấy nhẹ nhõm, lại nhìn thấy sau khi hắn lên án xong liền ngã xuống liền biết được Triệu a ma này chơi trò xiếc gì, xem đi, vừa có chút lớn tuổi ánh mắt của hắn càng ngày càng không đúng, nói về diễn kịch hắn không sợ a, Đường Xuân Minh hắn cũng là người biết diễn, năm đó lúc đến trường hắn đã giả bộ bệnh lừa biết bao nhiêu giáo sư.
“A —— bụng của ta, đau quá, a…” Đường Xuân Minh ôm bụng của mình bắt đầu kêu gào, Trương Tú cùng Đại Mao bởi vì phản ứng bất ngờ của Triệu lão ma sợ hãi nhảy lên, lần này thực sự là sợ hết hồn, vội vã quay đầu lại nắm lấy tay Đường Xuân Minh, Trương Tú vội hỏi, “Minh ca nhi, chuyện gì xảy ra? Đại Sơn, nhanh, mau gọi Hồ lang trung, Minh ca nhi không tốt rồi!”
Đường Xuân Minh vừa kêu thảm thiết vừa âm thầm ngắt tay Trương Tú, lại hướng về Trương Tú sắc mặt lo lắng nháy mắt, Trương Tú lúc này mới phản ứng được Minh ca nhi là đang diễn trò a, không khỏi vừa tức vừa cười, trái tim của hắn còn không ngừng nhảy lên đây, đương nhiên trên mặt vẫn phải phối hợp diễn thôi, Triệu lão ma thực sự là một kẻ đáng ghét, cũng chỉ có làm như vậy mới có thể đối phó được loại lão nhân không cần mặt mũi như vậy.
Lý Đại Sơn nhanh chóng chạy về trong thôn, Lý Phong đem A Lâm đang lo lắng cho a mẫu nhét vào trong lồng ngực của Dư Mộ rồi nhanh chóng chạy về phía Đường Xuân Minh, bên này Trương Tú liền theo ý của Đường Xuân Minh dùng sức khóc nháo, “Triệu gia, Minh ca nhi đến cùng là làm điều gì có lỗi với các ngươi mà các ngươi muốn bức hắn vào dường chết? Trong bụng hắn không phải là đang mang cốt nhục của Triệu gia hay sao? Đại Hổ đi rồi Triệu gia các ngươi có người nào từng qua nhà đưa cho hắn một món đồ ăn chưa? Hiện tại các ngươi để ý đến danh tiếng của Triệu gia cùng Triệu Đại Hổ, vậy lúc trước là ai buộc Minh ca nhi tái giá? Triệu gia các ngươi đem danh tiếng của Triệu gia làm thành như vậy, đến thời điểm cần lại lấy ra để bức Minh ca nhi, thời điểm không dùng tới liền ném sang một bên bức bách Minh ca nhi, có phải là Minh ca nhi cùng đứa bé trong bụng chết trước mặt các ngươi các ngươi mới vừa lòng buông tay a?”
“Mọi người xem đi xem đi, Minh ca nhi cũng chỉ có vài mẫu đất hoang Triệu Đại Hổ để lại, nhưng mà hiện tại đang mang thai, chẳng lẽ muốn cho Minh ca nhi mang theo đứa con bé tí như A Lâm tiểu ca nhi đến làm việc? Mọi người thương tình đến giúp cô nhi quả phu này lại còn bị gièm pha, cuộc sống như thế các ngươi đã từng nghĩ chính mình trải qua một chút không, không muốn đứng nói chuyện không đau eo, các ngươi đều quên chuyện năm đó của Đại Liên sao?”
Lý Phong chạy tới trực tiếp tiếp nhận Đường Xuân Minh từ tay Trương Tú, Trương Tú còn chưa kịp phản ứng lại người liền bị hắn thả trên mặt đất, mắt thấy Lý Phong muốn quỳ một chân xuống mặt đất định bắt mạch cho Đường Xuân Minh, trong nhất thời Trương Tú chỉ có thể đứng yên ở đó nháy mắt một cái, Lý Phong này là đang làm gì a? Còn có tên tiểu tử Lý Phong này biết y thuật?
“A Mẫu, A Lâm bảo vệ A Mẫu bảo vệ đệ đệ, bá sao cùng ma ma đều là người xấu, oa oa…” Triệu Lâm tiểu ca nhi bị dọa sợ, đã quên chuyện trước đó đã đồng ý không nói xấu ma ma cùng bá sao, dưới cái nhìn của nó đều là bọn họ hại A Mẫu, giãy khỏi lồng ngực của Dư Mộ muốn chạy tới chỗ a mẫu.
Dư Mộ buông Triệu Lâm ra, A Lâm liền nhào tới bên người a mẫu, không dám hướng vào lồng ngực của a mẫu, dùng bàn tay nhỏ thuận khí cho a mẫu, Đường Xuân Minh vội vã đem A Lâm ôm vào trong lồng ngực, nhỏ giọng ghé vào tai của hắn nói gì đó, lúc này A Lâm mới ngừng khóc nức nở. Mà Lý Phong bắt mạch cho Đường Xuân Minh cũng chú ý tới tình cảnh này, con mắt tối đen như có ánh sáng lóe lên, nhưng trên mặt lại không chút biến sắc.
Những người vừa mới đồng tình với Triệu lão ma bị Trương Tú chất vấn liền không nói ra lời, có mấy người liền hướng nòng súng về phía Vương Xuân Hoa, nhìn hắn đứng ngốc một bên liền quát hắn một tiếng, “Còn không mau nâng a ma ngươi dậy, liền để a ma ngươi nằm trên đất như vậy? Người dù có khỏe nằm như vậy cũng sẽ bệnh, ngươi đây là muốn làm gì hả? Nhìn thịt nhà người khác liền thèm ăn nên cuốn cả a ma ngươi vào không cho lão nhân được sống yên ổn đúng không”
“Ta… Hắn…” Vương Xuân Hoa tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, Triệu lão ma có rất nhiều trò, hắn mới không tin Triệu lão ma là thật sự là bị ngất đi, cũng chỉ là vì muốn nhân cơ hội bắt bí Đường Xuân Minh thậm chí làm ô danh Đường Xuân Minh, cứ như vậy sẽ không ai nói Triệu gia không đúng, trong lòng Triệu lão ma đều là dự định cho con trai thứ ba của hắn.
Lý Đại Sơn cùng Hồ lang trung lại đây, dọc theo đường đi liền đem mọi chuyện nói lại một lần, hơn nữa không chỉ có Hồ lang trung đến, trên đường đón Hồ lang trung liền gặp phải toàn gia đình Lý Chính, bọn họ cũng đều theo lại đây.
Nhà Lý Chính cũng không ít, hai đứa con trai cũng chạy về từ trên huyện đến hỗ trợ, nhưng mà cũng không sánh bằng nông dân làm việc nhiều năm trên đồng, vì vậy mỗi khi đến ngày mùa nhà Lý Chính đều sẽ thuê vài người đến hỗ trợ. Trầm phu lang cũng đưa thức ăn đến ruộng, thuận tiện gọi hai đứa con trai trở lại dùng cơm nghỉ ngơi một chút, cuối cùng vẫn là đau lòng hai đứa con trai của mình, người còn chưa trở lại, liền nhìn thấy Đại Sơn cõng Hồ lang trung vội vàng lại đây, vội vàng hỏi chuyện.
Kết quả hay rồi, lại là Minh ca nhi xảy ra chuyện, Trầm phu lang vừa nghe lại là Triệu lão ma cùng Vương Xuân Hoa nháo chuyện, hỏa khí liền nhanh chóng bay lên, hắn liền kêu đương gia nhà mình cùng lại đây. Hai đứa con trai cũng hiếu kỳ, bọn họ không biết rõ chi tiết, nhưng mặc kệ là Lý Chính hay là Trầm phu lang đều nói cho bọn họ biết, không cần đi lại quá gần với Triệu lão tam, duy trì quen biết sơ qua là có thể. Hai huynh đệ nhìn nhìn nhau, cuối cùng quyết định nên đến xem một chút.
“Được rồi, nhanh buông ta xuống, ngay cả bữa trưa cũng không làm cho người ta được an ổn.” Hồ lang trung tức giận nói, Lý Đại Sơn cười ngượng ngùng thả hắn xuống, cẩn thận đi theo bên cạnh hắn, đối với Hồ lang trung hắn rất kính trọng, tuy rằng tính khí của Hồ lang trung có lúc không được tốt lắm, nhưng mà dù nói năng chua ngoa những lòng lại mềm yếu, y thuật lại không hề kém so với đại phu trên trấn.
Hồ lang trung được thả xuống liền đi về phía Đường Xuân Minh, không để ý đến âm thanh gọi hắn trước tiên xem cho Triệu lão ma đã, vừa đi vừa oán giận, “Không phải nói không thể tức giận nữa sao? Tự bản thân mình cũng không cẩn thận, đứa bé trong bụng này giữ lại dễ dàng lắm sao?” Làm đại phu không thích nhất chính là gặp được bệnh nhân đem thân thể của mình xem nhẹ, như vậy hắn có kê thêm nhiều thuốc hơn nữa cũng đều là lãng phí, ngẫm lại hắn đem Minh ca nhi cứu từ quỷ môn quan dễ dàng hay sao?
“Kêu la cái gì, từng người từng người, ta là lang trung chẳng lẽ không biết được tình huống hai người ai nghiêm trọng hay sao?” Quay đầu lại liền hướng về phía Vương Xuân Hoa rống một câu.
Có người không khỏi hoài nghi tình huống của Triệu lão ma, sẽ không phải là giả vờ đúng không, giả bộ bệnh chính là một thủ đoạn là lão nhân thường dùng để bắt bí tiểu bối, còn có người nhớ tới một số nội dung mà trước kia Đường Xuân Minh ghi trong sổ, có một ít chính là Triệu lão ma bị bệnh muốn Triệu Đại Hổ chi tiền chữa bệnh, còn tình huống thực tế, mọi người đều là có mắt.
Tuy rằng trước mắt sắc mặt của Triệu lão ma có chút khó coi, người cũng gầy chút, vì vậy bọn họ mới lo lắng Triệu lão ma bị bệnh, giờ thì hay không, lời nói của Hồ lang trung khiến cho bọn họ nghi ngờ, có người âm thầm lùi về phía sau một bước, quyết định không lẫn vào.
Đường Xuân Minh nhắm mắt đưa tay duỗi ra, được rồi, hắn chỉ có thể hy vọng vào Hồ lang trung đồng tình không cần nói ra chân tướng thôn.
Trương Tú ở bên cạnh cũng có chút nóng nảy, nói: “Hồ lang trung, vừa rồi Minh ca nhi bị chọc tức ư, thét lên đau bụng a, thân thể mới được dưỡng tốt sẽ không có vấn đề gì đúng không. Ai, người trong thôn này ai lại không nhìn thấy Minh ca khó xử, người có lương tâm đều sẽ giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng có chút người, chỉ có những người lòng dạ độc ác, đem Minh ca nhi bức đến trình độ như thế này còn không muốn buông tha hắn, thật sự là muốn đem người không bức chết không tha sao?” Trong bóng tối liền âm thầm nói cho Hồ lang trung tình cảnh khó xử của Minh ca nhi, hi vọng Hồ lang trung giúp Minh ca nhi một chút.
“Có người tuổi cũng không còn nhỏ, liền không thích nhìn tiểu bối sống yên ổn qua ngày, nhất định phải làm đến mức người ngã ngựa đổ mới thoải mái.” Trầm phu lang đi tới trực tiếp đứng bên phía Đường Xuân Minh trong lời nói đều là chỉ trích Triệu lão ma, nếu như Hồ lang trung không vội vã đến xem Triệu lão ma, hắn cũng không cho rằng tình huống của Triệu lão ma có gì nghiêm trọng, “Còn có Vương Xuân Hoa ngươi, không cố gắng làm việc suốt ngày làm ầm ĩ lên cái gì hả? Lúc trước không phải là các ngươi làm ầm ĩ nhất định phải phân rõ quan hệ, hiện tại lại tìm Minh ca nhi nói hiếu kính hay không hiếu kính cái gì hả? Ngươi là ca sao cũng không cảm thấy ngại khi tìm một đệ sao không có chỗ dựa muốn ăn thịt sao, da mặt của ngươi thực sự là dày bao nhiêu a!”
Trầm phu lang không chút khách khí mắng Vương Xuân Hoa, hắn làm phu lang của Lý Chính nên làm người khá sảng khoái, ở trong thôn lời nói vẫn có uy tín nhất định, thấy miệng Vương Xuân Hoa giật giật muốn nói điều gì, Trầm phu lang liền mắng tiếp, “ Bình thường đều chưa từng thấy các ngươi giúp đỡ Minh ca nhi một chút nào, nói thế nào thì trong bụng hắn vẫn đang mang dòng máu của Triệu gia đấy. Các ngươi không giúp hắn làm ruộng thì không nói làm gì, chẳng lẽ người không nhìn được liền giúp một chút chính là bị Minh ca nhi cám dỗ? Vậy nhà ta cho Minh ca nhi mượn đại la thì sao, có phải là ngay cả nhà ta cũng bị liên lụy?”
Có người liền bật cười một tiếng, đúng vậy, lúc trước khi người khác đến mượn đại la Trầm phu lang đã nói, trước tiên chăm sóc Minh ca nhi một chút, chờ đến khi rau củ thu hoạch được thì lại nhìn tình huống, cũng không phải là không có lợi. Có người quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt của Lý Chính trầm xuống, Trầm phu lang nói chuyện không chút kiêng kỵ nào, đương gia nhà hắn cũng tức giận, ngay cả hai đứa con trai nhìn thấy sắc mặt của cha mình cũng nín cười, sức chiến đấu của a mẫu thực sự là một chút cũng không giảm.
“Ca, ngươi thấy không? Con ngươi của Triệu a ma đang chuyển động a.” Lão nhị nhà Lý Chính kề tai đại ca hắn nói thầm, Hồ lang trung có ý kệ hắn, hắn cũng không có cách nào khác ngoài tiếp tục nằm, nhưng mà dù giả bộ thế nào cũng lộ ra sơ sót.
Tuy nói là nói thầm, nhưng mà âm thanh cũng không tính là quá nhỏ, người bên người cũng có thể nghe được, lão đại nhà Lý Chính lườm hắn một cái trả lời: “Ngươi lại không phải lang trung, tại sao ngươi biết được lúc ngất sẽ thế nào, nói không chừng chính là có người bộ dáng như vậy a.”
Ai nha nha, đại ca thật là giảo hoạt.
Lỗ tai Đường Xuân Minh cũng dựng thẳng, nghe được cuộc trò chuyện của hai huynh đệ này suýt chút nữa không nhịn cười được phun ra tiếng. Cố gắng nhịn xuống, hắn chỉ có ấn tượng mơ hồ đối với hai đứa con trai của Trầm phu lang, cũng có ấn tượng sâu đậm hơn với ca nhi đã gả ra ngoài của nhà hắn, nhưng mà khi nghe những lời này hắn liền biết được hai người đọc sách này hoàn toàn khác với Triệu lão tam, trên người không có loại khí chất cổ hủ kia.
Hồ lang trung tức giận xem Đường Xuân Minh một chút, đứng dậy giải thích với mọi người xung quanh, tổng kết lên chính là, Minh ca nhi lại động thai khí, cần phải tĩnh dưỡng, chịu không chịu được mệt mỏi cũng như là tức giận, chuyện ngày hôm nay đã hoàn toàn đem vài ngày điều dưỡng trước đó lãng phí, sau này tuyệt đối không thể làm như vậy.
Đường Xuân Minh cảm kích hướng về phía Hồ lang trung cười cười: “Đa tạ Hồ lang trung, ta sẽ chú ý, cố gắng không để cho lời của người khác ảnh hưởng đến mình.” Hồ lang trung là một tiểu lão đầu rất thú vị, nghĩ lại lúc hắn mới đến thế giới này liền bị bộ dáng cầm châm của lão dọa đến ngất đi, thực sự là quá mất mặt.
Hồ lang trung chắp tay sau lưng hừ một tiếng lại đi về phía Triệu lão ma, con mắt của người vây xem liền chuyển động theo hắn, muốn nghe một chút cuối cùng là Triệu lão ma là bị bệnh thật hay bệnh giả. Hồ lang trung bắt mạch, lại nhấc mí mắt của hắn lên xem chút, Triệu Đại Ngưu xoa xoa hai tay ngượng ngùng tiến lên hỏi: “A Mẫu không sao chứ? Người vốn đang rất tốt tại sao tự dưng lại…”
“Đúng đấy, người vốn đang rất tốt tại sao lại đột nhiên ngất đi? Ta làm nghề y nhiều năm cũng nghĩ không được, không bằng như vậy, ta châm mấy cái cho hắn đi, xem có thể cứu tỉnh hắn hay không.” Hồ lang trung giả vờ cao thâm, mở hòm thuốc bên người ra, lấy ra một loạt châm, đặc biệt chọn cái dài nhất thô nhất giơ giơ mấy lần trước mặt Triệu lão ma, giống như không quyết định chắc chắn được nên đâm chỗ nào.
Triệu Đại Ngưu bị dọa, không biết nên ngăn cản hay là nên đánh thức a mẫu: “Hồ lang trung, cần phải dùng đến châm lớn như vậy sao? Nếu không đổi một cái nhỏ hơn được không? Ngươi đã già rồi cần phải cẩn thận một chút a, tuổi tác của a mẫu đã lớn không chịu nổi…”
Lời còn chưa dứt, Triệu lão ma đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy châm lớn như vậy chuẩn bị đâm tới cả người bị dọa sợ giống như lúc Đường Xuân Minh mới tỉnh lại, nhưng mà hắn không ngất đi, mà là kêu gào một tiếng từ trên mặt đất bò lên, trốn đến phía sau Triệu Đại Ngưu.
Hồ lang trung xì cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng muốn đâm châm vào hắn, đem châm thu lại, nói với Triệu lão ma: “Người lớn tuổi nên đem tâm mở rộng chút, lần này tuy rằng không có chuyện gì, nhưng trường kỳ như vậy không khỏi tích tụ trong lòng không tốt cho thân thể.” Cõng cái hòm thuốc quay đầu lại tìm Đại Sơn: “Lý Đại Sơn, đưa ta về, thuận tiện lấy thuốc dưỡng thai của Minh ca nhi.”
“A, được.” Lý Đại Sơn nghe lời đi tới ở trước mặt hắn ngồi xổm người xuống, Hồ lang trung nhảy lên trên lưng hắn vẫy tay một cái với mọi người.
Hồ lang trung đi rồi có người liền nở nụ cười có người bắt đầu thầm thì to nhỏ, tình huống vô cùng rõ ràng, một cần kê dược một lại không cần kê, hiển nhiên một người thực sự là bị bệnh còn một người là giả bộ, nói cái gì mà mở rộng tâm hơn một chút lại tích tụ trong lòng, có thể thấy được Triệu lão ma vẫn còn ghi hận những chuyện trước đó Minh ca nhi làm, nhưng mà ngược lại không thể bắt bí được Minh ca nhi lại còn bị người chọc thủng tấm mặt nạ, chuyện này thực sự là mất mặt a.
Bên phía tam thúc công sau khi nghe được người khác nói tình huống liền nhanh chóng chạy đến, đầu ngón tay hận không thể đâm tỉnh Triệu lão ma, đã nói rõ ràng với hắn sau này tránh xa Minh ca nhi một chút, nhất quyết không tha người lại ầm ĩ lên, nháo chuyện cuối cùng người mất mặt không phải là Triệu gia hắn sao, lẽ nào hắn không nhìn ra được, Minh ca nhi bây giờ không còn là ca nhi nhu thuận mặc hắn bắt nạt trước kia nữa sao, làm gì có lần nào chiếm được chỗ tốt từ trong tay hắn?
Triệu lão ma cũng biết náo loạn như thế này đến cuối cùng không có chỗ tốt nào, cầm lấy khăn che mặt mình, ở trước mặt người khác dù có là Lý Chính hắn cũng dám phản lại, nhưng trước mặt Tam thúc công hắn đúng là không dám nói gì.
“Ngươi… Ngươi muốn ta nói thế nào đây?” Tam thúc công tức giận đến run cầm cập, “Lúc trước không phải ngươi cũng định để cho Minh ca nhi tái giá sao? Nếu lúc trước không để Minh ca thủ tiết hiện tại lại nhảy ra nói làm cái gì? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại Minh ca nhi dù có nuôi cốt nhục của Triệu gia nhưng không có bất kì quan hệ gì với chúng ta, hắn dù có lập gia đình hay là không tái gia thủ tiết vì Đại Hổ, đều cùng ngươi, cùng nhà Đại Ngưu không có bất cứ quan hệ gì, sau này đừng để ta nghe thấy chuyện các ngươi nhúng tay vào chuyện Minh ca nhi tái giá!”
Nói cách khác, chính là sau này dù Minh ca nhi có xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ gì với Triệu gia, coi như Minh ca nhi gây ra chuyện bại hoại danh tiếng cũng không có quan hệ gì với Triệu gia, chuyện trước đó còn chưa thực sự bình ổn lại, dưới cái nhìn của hắn, chuyện của Minh ca nhi căn bản là không thể động chạm, nhưng mà đôi ma sao ngu xuẩn này, mí mắt quá nông cạn, không biết hướng về lâu dài bên trong xem, chờ đến khi Triệu lão tam thi đậu, mất mặt chính là Đường Xuân Minh hắn mà không phải là Triệu gia, đến lúc đó là thời điểm hắn chịu khổ.
“Sau này ngươi đừng khuyến khích trước mặt a ma của ngươi nữa, hầu hạ a ma của ngươi cho tốt mới là bổn phận của ngươi, còn không mau đưa a ma ngươi trở về, mất mặt ở bên ngoài còn chưa đủ hay sao?” Lại rống Vương Xuân Hoa một trận, cuối cùng còn nói với Triệu Đại Ngưu: “Quản tốt ca nhi nhà mình, hầu hạ trong nhà là được rồi, ngươi là trưởng tử trong nhà, trước đây đều là Đại Hổ giúp ngươi đảm nhận trọng trách.”
“Vâng, vâng, tam thúc công, ta biết rồi, ta sẽ làm tốt.” Triệu Đại Ngưu đỏ cả mặt gật đầu, vội vội vã vã theo sát Vương Xuân Hoa cùng đỡ Triệu lão ma hướng về nhà.
“Được rồi, giữa trưa mọi người đều giải tán đi, nhà ai cũng không rảnh rỗi. Minh ca nhi ngươi cũng biết tính cách của a ma ngươi, nể tình tuổi của hắn liền không cần cùng hắn tính toán, nói thế nào sau này hai đứa trẻ vẫn phải gọi một tiếng a ma.”
Đường Xuân Minh phát hiện, Vương Xuân Hoa cùng Triệu lão ma đối với hắn mà nói chỉ cần đi vòng ra xa chút là được, hơn nữa người như thế không có tâm cơ gì quá lớn, mọi sự tàn nhẫn đều viết lên trên mặt, trực tiếp phản kích trở lại là được, nhưng mà cái người cậy già lên mặt tam thúc công này mới thực sự khiến cho hắn không thích cùng khó chịu, lời này dù bên trong hay bên ngoài, khắp nơi đều lộ ra sự xem thường mình, lại giống như mình có cái gì khiến cho hắn sợ dính phải mà không thể thoát ra được, thực sự là làm cho người khác buồn nôn.
Người bên ngoài nghe không hiểu, nhưng Lý Phong nhưng cùng Đường Xuân Minh lại hiểu được, đây là muốn lấy thân phận đến ép Đường Xuân Minh a, Lý Phong không khỏi xiết chặt nắm đấm, Triệu gia tam thúc công này trên mặt dù hiền lành nhưng thực tế lại không thích Minh ca nhi. Trong lòng Lý Chính đều hiểu rõ ràng, thành kiến của Tam thúc công đối với Minh ca nhi rất lớn, cho rằng hắn làm xấu danh tiếng của Triệu gia, cũng không biết, gốc rễ của Triệu gia đều đã nát, còn cần người khác đến làm xấu sao?
Lý Chính giơ nắm đấm đến bên miệng ho nhẹ như muốn nói cái gì, Đường Xuân Minh dựa vào tay Trương Tú đứng lên, nhìn thẳng về phía Tam thúc công, không hề có chút lảng tránh thoái nhượng, thậm chí còn lộ ra nụ cười, “Tam thúc công, ta hiểu rõ, cũng là bởi vì hiểu rõ a ma bọn nhỏ có tính tình như thế nào, vì vậy có lúc mới không thể thoái nhượng, bằng không hai mẫu tử chúng ta liền không có đường sống. Nhưng mà tam thúc công yên tâm, xưa nay ta đều tránh bọn họ, chỉ cần bọn họ không tìm đến ta gây phiền phức là được, ta mặc kệ những chuyện trước kia, ta làm gì rảnh rỗi như vậy, bạc hàng năm phải giao đã đủ đau đầu, tam thúc công, ngươi nói đúng hay không?”
Lý Chính lại nắm tay khụ một tiếng, đúng là coi thường Minh ca nhi, Minh ca nhi cũng vô cùng hiểu rõ thái độ của Tam thúc công, như vậy cũng được, Triệu gia tam thúc còn tưởng rằng Minh ca nhi sẽ dính lên Triệu gia nên mới đợi không kịp liền phân rõ giới hạn, nhưng mà nhìn bộ dáng kia của Minh ca nhi chỉ sợ có chết cũng không tìm đến cửa Triệu gia.
Con mắt phải của Tam thúc công nháy nháy tức giận, tức giận vì Đường Xuân Minh không hiểu được tôn trọng người già, chỉ đành phất tay áo nói, “Đó là chính ngươi cầu đến, bên phía a ma ngươi có lão già ta lo, sau này ngươi chăm sóc thật tốt cho hai đứa bé đi.” Tức giận đến thở phì phò.
Đường Xuân Minh nhếch nhếch khóe miệng, cho dù không sống nổi, hắn tình nguyện mang theo con mình tái giá cũng sẽ không trở lại Triệu gia, hắn thoát ly quan hệ với Triệu gia dễ dàng lắm sao.
Hết chương .