Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

chương 46: quan gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy một đội quan binh thúc ngựa mà đến, cát bụi bị cuốn bay lên, trong lòng Lý Chính lập tức liền hoảng sợ, trực giác quay về phía Lý Phong cầu viện, trong lòng hắn, Lý Phong chính là người từng va chạm xã hội nhiều nhất, trước khi trở về nhất định đã từng làm quan võ, cho nên lập tức nắm lấy tay Lý Phong.

“Đại bá, không có chuyện gì, ta báo tin cho Dư Mộ, người đi đầu chính là hắn.” Lý Phong có thể hiểu được căng thẳng của Lý Chính, nếu như hắn chưa từng trải qua những chuyện trước kia, lần đầu nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng sẽ hoảng loạn, người nông dân sợ nhất chính là giao tiếp với quan phủ.

“Thật sao? Ha ha, là tiểu tử Dư Mộ? Không đúng, đến chính là Dư Mộ đại nhân?” Mắt Lý Chính giống như bị choáng váng, nói theo Phong tiểu tử được một nửa liền phát hiện không đúng, Phong tiểu tử có thể gọi đối phương là tiểu tử, nhưng hắn không được, đối phương chính là quan võ không biết được cấp bậc, không phải là người tiểu nhân như bọn họ có thể trêu chọc được.

Tiếp theo hai mắt liền tỏa sáng, Phong tiểu tử có quan hệ không tồi với Dư Mộ đại nhân, hơn nữa đối với Phong tiểu tử cũng vô cùng tôn kính, có Phong tiểu tử ở đây, vị Dư đại nhân này nhất nhất định sẽ chăm sóc thôn Bình Sơn nhiều hơn. Hắn âm thầm lau mồ hôi, vui mừng chính mình vẫn luôn đứng bên ngoài sự việc của Phong tiểu tử, không đẩy hắn ra bên ngoài, nếu như dựa theo thái độ trong tộc, Phong tiểu tử có thể không thù dai với người trong tộc đã là chuyện tốt, nhất thời Lý Chính có cảm giác mình thật tinh mắt.

Những người cùng theo đến cũng nghe được cuộc nói chuyện của Lý Phong cùng Lý Chính, đi ra được một lúc như vậy, không cần Lý Phong nói, đoàn người ngựa kia cũng đã lọt vào tầm mắt của bọn họ, bọn họ có thể thấy vô cùng rõ ràng người trên lưng ngựa, cái người cầm đầu kia không phải là tên to con lúc trước trở về cùng Phong tiểu tử sao? Nhưng mà hiện tại lại uy phong như vậy, một thân quan phục vô cùng uy vũ bất phàm, khi ngựa dừng lại trước mặt bọn họ, có mấy người đầu gối như nhũn ra, không kìm lòng được muốn quỳ xuống đất.

Lý Chính cũng muốn như vậy, mỗi lần đến nha môn đều là thấy quan liền quỳ xuống, nhưng mà đầu gối lại không thể quỳ được, hóa ra Phong tiểu tử đã nắm lấy cánh tay hắn, quay đầu nhìn lại, sắc mặt Phong tiểu tử không tốt, quay người nói với người nhanh chân chạy tới kia, “ Dư đại nhân thật là uy phong, tiểu tử ngươi lại đây chính là vì hù dọa người sao?”

Dư Mộ vô cùng phấn khởi muốn cùng đại ca ôm ấp một chút, nhưng không nghĩ tới vừa nhìn thấy đại ca liền bị dọa, lại quay người nhìn sắc mặt của thôn dân, lập tức ý thức được vấn đề gì xảy ra, vội vã cười ha ha nói, “Các vị hương thân, không nhớ Dư to con ta sao? Không cần sốt sắng, ta chính là nghe đại ca có chuyện tốt nên đặc biệt tới đây chúc mừng, trước đây ta tới thế nào sau này vẫn là thế đấy a, bằng không đại ca ta nhất định sẽ đánh chết ta. Lý Chính đại bá, ta lại đến quấy rầy thôn ta, ngươi sẽ không đuổi ta ra ngoài chứ, các tiểu tử, còn không mau lại đây gặp đại ca cùng các vị hương thân.”

Người phía sau chỉnh tề như một, cùng nhau ôm quyền hướng về bên này, cất cao giọng nói: “Xin chào đại ca, xin chào các vị hương thân!” Phía trước còn rất nghiêm túc, nhưng mà phía sau liền nháy mắt với Dư Mộ, chuyện gì xảy ra? Bộ dáng của lão đại hình như không quá tình nguyện, tiểu tử Dư Mộ này sẽ không phải là đem chuyện tốt làm thành chuyện xấu đấy chứ.

“Không dám không dám, các vị đại nhân, Dư đại nhân, các vị có thể đến thôn chúng ta đã là vinh hạ của thôn Bình Sơn này.” Lý Chính làm gì quen với tình cảnh này, vội nói không dám, “A Phong, nhanh tiếp chuyện với Dư Mộ đại nhân, không được chậm trễ.” Tuy rằng ngữ khí của Dư đại nhân vẫn giống như trước, nhưng một thân quan phục khiến người ta nhìn vẫn cảm thấy kính sợ trong lòng, lúc nói chuyện cũng không tùy ý giống như trước kia.

Lý Phong cũng nhìn ra được, không có miễn cưỡng Dư Mộ có thể giống như trong quá khứ, chính là đối với mình, xưng hô cũng biến hóa một chút, biến hóa như vậy cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, ít nhất hắn cùng Minh ca nhi ở đây sinh hoạt người trong thôn cũng sẽ kính bọn họ, mấy chuyện giống như lúc trước, chỉ cần hơi có đầu óc một chút, cũng không dám nảy sinh ý nghĩ mạo phạm.

“Được rồi, đại bá, nếu như tiểu tử này dám ỷ thế hiếp người, xem ta có dám lột một tầng da của hắn không.” Ánh mắt uy hiếp của Lý Phong liếc qua Dư Mộ, da đầu Dư Mộ liền căng lên, vội vàng hướng lão đại mình bày ra một nụ cười nịnh nọt.

Nét mặt già nua của Lý Chính bị kéo lên, xem ra Phong tiểu tử vẫn rất có uy tín đối với đám người này, nhưng thôn Bình Sơn bọn họ cũng nên làm tốt, nhìn thấy nhiều người vây xem như vậy, vội vàng xoay người nói với mọi người: “Các vị đại nhân có thể đến thôn Bình Sơn ta đã là cho chúng ta mặt mũi, nhưng chúng ta cũng không thể quấy rầy các vị đại nhân, vì vậy nên làm cái gì thì làm đi.”

“Vâng, Lý Chính.” Các thôn dân làm gì có chuyện không nghe, nếu như thật sự mạo phạm những vị đại nhân này họ đều không gánh nổi, hiện tại cảm thấy lần trước Dư đại nhân chỉ đánh vỡ tường nhà Lý Hạ Căn đã là rất kiềm chế rồi, bằng không trực tiếp vứt họ vào nha môn nhà bọn họ chỉ còn biết khóc thôi.

Người đến xem tản đi, Dư Mộ mới bạo gan đến trước mặt Lý Phong, “Đại ca, lão đại, ta chính là nhận được tin tức nên mới nhanh chóng mang các anh em lại đây trợ trần cho ngươi, các anh em đều rất vui mừng, đúng rồi, ca sao thế nào rồi? Sao không thấy ca sao đi ra? Không đúng, phải là các anh em đi bái kiến ca sao mới đúng, đúng không đại ca.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đại ca, chúng ta chạy đến không ngừng chính là vì muốn gặp ca sao tương lai, đại ca sẽ không cất giấu không cho chúng ta gặp đấy chứ?” Sau khi người trong thôn tản đi những người mặt mày nghiêm túc này liền thay đổi, mặt dày mặt dạn đưa ra yêu cầu, bọn họ chính là hiếu kỳ suốt cả đường đi, ai bảo tên Dư Mộ chết tiệt này không nói cái gì cả.

“Hừ, lẽ nào ngươi không biết Minh ca nhi còn chưa ra hiếu, làm thế trận lớn như vậy chẳng phải là muốn làm khó dễ hắn?” Lý Phong không vui nói, Dư Mộ lặng lẽ cười giả ngu, những người khác lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía đại ca, không hổ là lão đại của bọn họ, nhìn một cái, hóa ra là ca nhi còn trong hiếu kì nên chưa ra, lão đại nhà bọn họ liền không chờ kịp muốn đem người đoạt lại, trong lòng bọn họ càng thêm chờ mong đối với ca sao tương lai.

Vừa nhìn sắc mặt những tiểu tử này liền biết là bọn họ đoán nhầm, cũng lạ là Dư Mộ chưa từng nói ca nhi lão đại vừa ý chính là còn đang giữ đạo hiếu của hán tử trước đó, bằng không những tiểu tử này nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc, nhưng mà chờ tí nữa, nhất định càng thêm kinh ngạc, trong lòng Dư Mộ trộm cười, thật sự là chờ không kịp nhìn thấy cảnh này.

“Vậy đi thôi, nhưng mà nói trước, nếu như các ngươi quấy nhiễu Minh ca nhi, hừ, từng người từng người liền cắp đuôi rời khỏi thôn Bình Sơn đi. Đại bá, chúng ta trở về thôi.” Sau khi Lý Phong uy hiếp một trận liền xoay người nói với Lý Chính.

“Được, Dư đại nhân, các vị đại nhân xin mời.” Mặc kệ là Lý Chính trong thôn hay là trưởng bối của Phong tiểu tử, Lý Chính vẫn cảm thấy hắn nên tiếp khách, hơn nữa cũng có cảm giác vinh hạnh, trong quá khứ lúc đến nha môn làm việc chỉ có thể tiếp xúc được mấy nha dịch chuyên làm việc vặt, viên chức có cấp bậc hầu như chưa từng thấy, nhưng mà trước mắt, cấp bậc của Dư đại nhân chỉ sợ không thấp hơn so với Huyện thái gia, nếu như có một ngày Huyện thái gia không làm cao mà cười cười với hắn như vậy, chỉ sợ lúc ngủ hắn cũng bị cười mà tỉnh.

“Đi, đi, nhanh chóng thu xếp cho ngựa rồi đi theo đại ca thôi.” Dư Mộ thúc giục.

Tổng cộng có mười con ngựa, để trong sân nhất định là không được, vì vậy đều buộc dưới tán cây, tin tức quan gia đến, khẳng định là đã truyền ra trong thôn, lúc đầu, những đứa nhỏ trong thôn kia, cũng đều bị trưởng bối căn dặn không thể gây chuyện, nếu không sẽ nhốt chúng nó ở trong nhà không cho ra ngoài, vì vậy ngựa để ở bên ngoài căn bản không cần lo lắng có người làm kinh động ngựa.

Mà bên kia Đường Xuân Minh đang ở trong phòng bếp cũng được người báo cho quan gia đến, hơn nữa, còn là người quen, Dư Mộ Dư to con, Đường Xuân Minh vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, Dư Mộ đến Lý Phong đương nhiên đã nói cho hắn, cũng không nghĩ đến sẽ gây động tĩnh lớn như vậy, trực tiếp mang theo chức quan đến, xem bộ dáng người trong thôn nhất định là đã bị dọa sợ, cũng không biết đây có phải là chủ ý của Lý Phong hay không.

Trầm phu lang đỡ Đường Xuân Minh đi ra ngoài, trận chiến này cũng chỉ có hắn đứng ra đi cùng, bây giờ những người nghe được tin tức đều vô cùng hâm mộ Đường Xuân Minh, tốn mấy trăm lượng bạc mua một tòa núi hoang đã không phải là một đẳng cấp, Đường Xuân Minh thực sự là chó ngáp phải ruồi, nói không chừng trên người Lý Phong còn giữ chức quan gì đấy a, một ca nhi thủ tiết bỗng nhiên vươn mình trở thành phu lang nhà quan,các này cần vận khí lớn đến mức nào a.

Mới ra tới cửa liền nhìn thấy mấy hán tử cao to khỏe mạnh mặc quan phục vây xung quanh Lý Phong, rõ ràng lấy Lý Phong làm trung tâm, Dư to con mặc quan phục rõ ràng càng thêm uy vũ hơn trước kia, nhưng mà nụ cười đầy lấy lòng trên khuôn mặt kia thấy thế nào cũng cảm thấy khác lạ, vì thế khiến cho Đường Xuân Minh không nhịn được cười.

Mà Lý Phong ngay khi nhìn thấy Đường Xuân Minh đi ra đường nét trên mặt cũng nhu hòa đi, Dư Mộ theo hắn nhìn lại, ai yêu, mấy tháng không gặp, Minh ca nhi càng ngày càng có tinh thần, đương nhên cũng càng đẹp mắt, nhưng hắn biết được lời này tuyệt đối không thể nói ra được từ miệng hắn, có những lúc mắt nhìn người của lão đại thật là tốt, hắn tiến lên phía trước nói, “Minh ca nhi, không đúng, là ca sao, ta lại tới rồi, lúc trước ta đã cảm thấy đại ca cùng ca sao rất tốt, nhưng không nghĩ tới đại ca bỏ ra nhiều thời gian như vậy mới bắt được ca sao, ca sao, ta ở trong quân danh vô cùng tưởng niệm món ăn của ca sao a.”

Những hán tử khác mang theo ánh mắt chờ đợi nhìn ca nhi nhà lão đại của bọn họ, tiếng kêu của Dư Mộ khiến cho mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn đến, sau khi thấy rõ tướng mạo của người đến từng người đều kinh ngạc đến rớt cằm, con mắt đều dính vào cái bụng nhô cao kia.

Lão đại thật uy mãnh, còn chưa cưới vào nhà đã làm lớn bụng ca nhi nhà người ta, đây chính là gạo nấu thành cơm khiến cho ca nhi không thể không gả cho hắn?

Lần thứ hai đem ánh mắt kính nể nhìn về phía lão đại nhà bọn họ, một chiêu này của lão đại thực sự là cao tay a.

Đường Xuân Minh cũng không nhìn đến ánh mắt quỷ dị của những người này, hắn nhìn về phía Dư Mộ, cười nói, “To con, thật sự là uy phong a, không sợ dọa sợ khách mời của ta sao, còn muốn ăn món ăn của ta sao?”

“Ca sao, ” Dư Mộ kêu thảm thiết, “Lần sau không dám nữa, lần này còn không phải là nhận được tin tức liền không kịp thay quần áo vội vã đi ngay sao, chỉ lo không đuổi kịp bữa rượu mừng này, ca sao, nể tình chúng ta khổ cực như vậy tha cho chúng ta lần này đi, hãy thương tình các anh em a.”

“Được rồi, đừng nháo nữa, tất cả vào đi, sân nhà nông đơn sơ, nếu như đón tiếp không chu đáo thì tìm lão đại của các ngươi đi.” Nói xong cũng xoay người tiến vào sân, Trầm phu lang không nói gì kinh ngạc trợn mắt ngoác mồm, ngay cả Dư Mộ nhìn thấy phản ứng này của Minh ca nhi cũng muốn giơ ngón tay cái lên, ca nhi lão đại chọn trúng sao có thể là ca nhi bình thường được, nhìn xem, người ta không chút sợ hãi nào đối với một thân quan phục của bọn họ.

Đường Xuân Minh vừa mới đi, lại xuất hiện ba đứa trẻ, đứa nhỏ nhất đứng đằng trước hướng về phía Lý Phong kêu to, “Phong thúc thúc, bọn họ nói Dư thúc thúc đến rồi, Dư thúc thúc ở đâu?” Nếu nói ở thôn Bình Sơn ai có tình cảm sâu nhất đối với Dư Mộ, ngoại trừ người lớn là Lý Phong, chính là ba đứa nhỏ này, ngay cả A Lâm cũng nhớ đến Dư thúc thúc chơi cùng nó, Đại Mao Nhị Mao lại càng ấn tượng với hắn hơn.

“A Lâm, Dư thúc thúc ở đây này, nhanh cho thúc thúc ôm một cái, A Lâm nhớ thúc thúc không?” Dư Mộ đi tới ôm lấy đứa nhỏ, A Lâm sợ đến mức hét lên một tiếng ôm lấy cổ hắn sau đó mới nhìn gương mặt hắn, nhìn tới nhìn lui, lộ ra một nụ cười thật to kêu lên, “Dư thúc thúc, con còn nhớ người.”

“Thật ngoan, hai tiểu tử các ngươi có nhớ ta không?”

Dư Mộ chơi đùa cùng ba đứa nhỏ, Lý Phong lại nhìn đám người bên cạnh mà ghét bỏ, “Thu hồi gương mặt ngu xuẩn của các ngươi đi, thật đáng xấu hổ.” Ôm lấy A Lâm trong lồng ngực của Dư Mộ đánh gãy cuộc nói chuyện của hắn với ba đứa nhỏ, ra lệnh với hắn, “Nói rõ với bọn hắn đi, nếu như lại lộ ra gương mặt ngu xuẩn này thì dẹp đường về quân doanh cho ta. Đại bá, chúng ta vào thôi, kệ bọn họ.”

“A, được, được.” Lý Chính cũng không biết phải nói gì, vẫn là theo Phong tiểu tử thôi.

Những người bên ngoài thực sự là còn mơ hồ lắm, không rõ tình hình ra sao, Dư Mộ cũng không dối gạt bọn họ, đem chuyện Minh ca nhi vì sao còn trong hiếu kỳ rồi làm thế nào dựa vào trù nghệ mà chinh phục lão đại của bọn họ kể hết một lần, kết quả không nói còn tốt, nói xong vẻ mặt của những người này càng thêm quỷ quyệt, lão đại làm lớn bụng của ca nhi, điều này đối mới mấy hán tử lỗ mãng trong quân đội như bọn họ còn có thể tiếp thu, nhưng mà vạn vạn không nghĩ đến lão đại còn quá mức hơn so với tưởng tượng của bọn họ, trực tiếp chọn trúng một ca nhi mang theo con của hán tử khác, hơn nữa tiểu ca nhi kia cũng là của hán tử trước, lão đại trực tiếp lên chức cha rồi!

Nhìn vẻ mặt của bọn họ còn không biến mất, Dư Mộ gõ đầu từng người một, “Không thấy lúc nãy lão đại nói không coi đó là chuyện gì to tát sao, đây chính là lão đại tự mình cầu đến, lại nói ca sao cũng không kém so với những ca sao khác, các ngươi nếu như… Hừ hừ, chờ lão đại lột da đi.”

“Đều do tên tiểu tử thối các ngươi, rõ ràng đã biết chuyện còn không chịu nói cho chúng ta, là muốn xem chúng ta xấu mặt đúng không, nếu như ngươi nói sớm cho chúng ta biết chúng ta đã không ngu ngốc khiến cho lão đại ghét bỏ như vậy, nói không chừng ca sao cũng âm thầm ghét bỏ chúng ta rồi.” Một hán tử có cá tính bi thảm nói.

“Đúng vậy, tên khốn Dư Mộ này là muốn ăn đòn đúng không, các anh em tiến lên, trước tiên đánh hắn một trận rồi đi xin lỗi đại ca cùng ca sao.”

“Được!”

“A!”

Dư Mộ căn bản không kịp trốn liền bị các hán tử khác cho lên thớt, mọi người cũng không đánh nhiều, mỗi người vung một nắm đấm qua, hơn nữa cũng không đánh vào mặt đỡ phải làm hỏng việc vui của lão đại, bọn họ đều nói chuyện với bắp thịt trên người.

Sau khi đánh xong, từng người từng người giống như không có quan hệ chỉnh đốn lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong sân, khỏi nói có bao nhiêu nghiêm túc, mà xung quanh lại không có ai nhìn, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của Dư Mộ, người bên ngoài căn bản không biết xảy ra chuyện từng có một hồi quyền cùng thịt giao lưu.

Dư Mộ đi phía sau xoa xoa chỗ đau trên người đến nhe răng nhếch miệng, những tiểu tử tàn nhẫn này, chờ đến lúc trở lại xem, thao luyện chết bọn họ!

&&&

Không nói bọn họ hiếu kỳ với ca sao tương lai thế nào, chính Vương Anh cùng Đường Xuân Vanh nghe được động tĩnh cũng đều ngạc nhiên lại đây hỏi Đường Xuân Minh, thân phận của Lý Phong dến cùng là như thế nào. Đường Xuân Vanh biểu thị lo lắng, hắn cũng không nhận thấy ca ca có thể leo lên được người có thân phận có cái gì tốt, thân phận chênh lệch quá lớn, Lý Phong có thể thực sự đối tốt với ca ca của hắn được không? Ca ca bị bắt nạt hắn cũng không có cách nào biết được.

Vương Anh lại suy nghĩ phức tạp hơn một chút, có thân phận là chuyện tốt, nói không chừng còn có thể nâng con trai của hắn, nhưng mà có thể cùng là là chuyện xấu, nếu như đúng là làm quan, tại sao đang yên lành không đi làm quan lại muốn về quê làm ruộng, đối với người nhà quê, quan gia cách bọn họ quá xa, còn không bằng rõ rõ ràng ràng làm đến dứt khoát.

“Không có chuyện gì, không cần lo lắng, hắn đã nói với ta, ở phương Bắc lập chút công có chức quan, nhưng mà sau này hắn nhận thấy mình không thích hợp làm quan, hơn nữa hắn còn bị thương, liền từ quan trở về quê, còn những người khác, hắn là giống như Dư Mộ lúc trước trở về cùng hắn, là huynh đệ vào sinh ra tử ở Phương bắc với hắn, vì lẽ đó những người kia tuy rằng còn ở trong quân, nhưng mà đều ghi nhớ đến tình nghĩa huynh đệ với Lý Phong, nên mới đặc biệt tới cửa chúc phúc. A Mẫu, A Vanh, cũng không cần cố ý bắt chuyện bọn họ, bằng không bọn họ cũng gò bó, lần này đến, chính là muốn đoàn tụ với Lý Phong đi.” Đường Xuân Minh nói, đương nhiên hắn cũng nhìn ra được, Dư Mộ nhất định là chưa đem tình huống của hắn nói với mấy huynh đệ của hán, vì vậy mấy người kia lần đầu gặp hắn mới dùng ánh mắt quái dị như vậy, hừ hừ, để Lý Phong trị hắn đi.

“Được rồi, có chuyện thì nói với chúng ta một chuyến, cũng để chúng ta chuẩn bị tâm lý một chút.” Vương Anh nói, bất kể nói thế nào, con riêng cũng là từ Đường gia gả đi, làm chuyện có lợi cũng có thể thơm lây, nhưng mà xảy ra chuyện gì cũng bị liên lụy.

“Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện, hắn đã đảm bảo với ta về chuyện này, hơn nữa chúng ta cũng có thể cáo mượn oai hùm một phen, ít nhất sau này sẽ bớt được chút chuyện phiền phức.” Đường Xuân Minh cười nói, dưới cái nhìn của hắn Dư Mộ làm ra trận thế lớn như vậy chỉ sợ cũng có suy nghĩ như vậy, đã tới nơi này sao lại không biết tình cảnh của hắn cùng Lý Phong ở trong thôn, hiện tại chính là muốn nói cho mọi người, sau lưng Lý Phong còn có quan gia làm chỗ dựa, muốn chiếm tiện nghi hay muốn bắt nạt hắn còn phải trước tiên cân nhắc một chút.

“Cái vết thương trên người Lý Phong kia không có vấn đề gì chứ?” Đường Xuân Vanh Lý Phong lắng khác với a mẫu, không suy nghĩ được chuyện lâu dài như vậy.

“Không có chuyện gì, lúc đó trước khi trở về đã để cho một vị lão quân y chữa khỏi rồi mới trở về.” Lý Phong đã nói với hắn thương thế tuyệt đối không có vấn đề gì, Đường Xuân Minh bề ngoài thì tin hắn, nhưng mà từ đấy đến giờ vẫn dùng đồ ăn cùng nước suối trong không gian điều dưỡng, hắn tin tưởng trong thời gian dài sẽ có hiệu quả, dù cho là ám thương trên chiến trường lưu lại, cũng sẽ chầm chậm chuyển biến tốt.

“Vậy thì tốt vậy thì tốt.” Vương Anh cũng mới cân nhắc đến vấn đề này, tâm trong lòng thả xuống hơn một nửa, nếu như thân thể của ca tế này không được, chẳng phải là lại muốn cho con riêng… Phi phi! Nghĩ lung tung gì thế, cái này không may mắn.

&&&

Có lúc càng muốn điệu thấp thì càng lớn chuyện, dư chấn của chuyện quan binh đến còn chưa tan biến, cửa thôn lại xuất hiện một chiếc xe ngựa, ló đầu nhìn, lại hướng về phía Đường gia, người trong thôn hiện tại có chút không xác định được, sau này nhà của Lý Phong cùng Đường Xuân Minh sẽ không giống như những người trong thôn khác, nhìn đám người này, không phải quan gia cũng chính là nhà giàu có, nếu như Hoàng Tứ Cẩu cùng Trương Hoa Lan biết được tình cảnh ngày hôm này, nhất định sẽ hối hận lựa chọn của mình đến chết.

“Lão Tề, xác định là ngày hôm nay sao?” Bên trong xe ngựa một âm thanh trẻ tuổi dò hỏi.

“Thiếu gia, yên tâm đi, là Tiểu Thuận hỏi rõ ràng, không thể nghi ngờ là ngày hôm nay. Thiếu gia, ngươi xem, bên ngoài nhà Đường phu lang có mấy con ngựa liền.” Tề chưởng quỹ tự mình đánh xe ngựa, mang theo thiếu gia của hắn Đường gia.

Đằng Dục từ chỗ Tề chưởng quỹ biết được hôm nay là chuyện tốt của Đường phu lang, vừa hay đang ở phụ cận trấn Bình An, vì vậy mới quyết định tự mình đến cửa, có qua có lại, chuyện làm ăn mới có thể lâu dài được. Đây là lần thứ hai hắn đến cái thôn nhỏ không có gì đáng chú ý này, vén rèm lên nhìn bên ngoài, quả nhiên, xem đám ngựa kia quả nhiên không phải bình thường, chẳng lẽ là người đến từ châu phủ?

Đối với đối tượng kết thân của Đường phu lang, ấn tượng của Đằng Dục vấn rất sâu, dù cho lúc trước chỉ mới gặp một lần, nhưng mà khí thế như vậy ở bên ngoài bình thường rất khó thấy, sao có thể dễ dàng quên mất, nhưng mà thật sự không ngờ được hắn lại cùng một chỗ với Đường phu lang, thậm chí còn không ngại Đường phu lang đang trong hiếu kỳ lại còn mang theo trẻ con, hắn tự hỏi nếu như là hắn, cũng không thể làm được đến mức này.

Cho nên ban đầu hắn có suy nghĩ khống chế nguồn cung cấp hàng này, hắn cũng không có suy nghĩ giống như Mạnh gia cùng Phúc Sảnh Đường, theo như tình huống của gia đình hắn, dù cho Đường lang làm thiếp, cũng không ai đồng ý, hơn nữa cũng chưa chắc người ta sẽ đồng ý, nghe lão Tề nói lúc trước Đường phu lang căm ghét Phúc Sảnh Đường, Đằng Dục thầm nghĩ may mà lúc trước hắn không có suy nghĩ như vậy.

Nhưng mà nếu như người bên phủ Định Châu đến, vậy lần này hắn đi vừa hay, không nói đáp được đường dây này, chính là nhận thức thêm được người trên chốn quan trường đối với những người làm ăn như bọn hắn cũng là một điều đáng quý, nói không chừng đến lúc nào đó có thể phát huy được công dụng, Đường phu lang này thực sự là quý nhân của hắn.

“Tề chưởng quỹ? Đằng công tử? Đây thực sự là khách quý, thật không nghĩ tới các ngươi sẽ đến, nhanh nhanh vào đi!” Đường Xuân Minh lau mồ hôi, vốn hắn chỉ nghĩ đơn giản là mời mấy người ăn một bữa cơm là được, không nghĩ tới đầu tiên là Dư Mộ dẫn theo mấy người lại đây, bên Tề chưởng quỹ cũng tới tham gia trò vui, lại không thể khước từ người không cho vào cửa, cũng may vì chuyện ngày hôm nay, nguyên liệu Lý Phong chuẩn bị vô cùng đầy đủ, trước đó Đường Xuân Minh còn cười hắn a, thật sự là làm giống như có chuyện gì lớn lắm, hiện tại hắn không dám châm biếm nữa, bằng không những người này tới cửa liền ăn không đủ no, vậy coi như ném mặt hắn rồi.

“Đường phu lang, chúc mừng chúc mừng, vị này chính là Lý Phong đại ca đúng không, tại hạ Đằng Dục huyện An Bình, ngày hôm nay lại đây muốn dính chút không khí vui mừng.” Đằng Dục nhập gia tùy tục, không bày ra tư thế công tử danh giá, lúc nêu tên cũng rất quen thuộc.

“Hoan nghênh, xin mời vào.” Lý Phong có ấn tượng với người này, có chạm mặt ở cửa thôn một lần, hiện tại biết Minh ca nhi có quan hệ với người này đương nhiên cũng không thể cho người ta mặt lạnh được, hơn nữa thương nhân như vậy lúc làm việc vẫn có giới hạn hơn so với Mạnh gia.

Lý Chính cũng ra ngoài nghênh đón người, tạo được mối quan hệ với tửu lâu Cẩm Ký ở trấn trên, đối với thôn Bình Sơn không có chỗ xấu. Hơn nữa vị ông chủ nhỏ này còn mang theo một xe lễ, làm trưởng bối của Phong tiểu tử, Lý Chính cho là mình không thể thất lễ.

&&&

Bữa trưa bỏ thêm hai cái bàn nữa, cũng không để ý nhiều, trực tiếp bày trong sân, nhiệt nhiệt nháo nháo người trong thôn cũng có thể nghe được. Nếu đến nhiều khách như vậy, Lý Phong lại mời thêm một ít người trong tộc đến tiếp khách, mấy lão nhân từng được Lý Phong nói mấy câu đều cảm thấy có mặt mũi, bọn họ chĩnh là cùng quan gia đại nhân ăn một bàn cơm đó.

Trong thôn nhà Lý Hạ Căn, bầy không khí lại trái ngược hẳn, vốn Lý Phong không mời nhiều người nên đối với mặt mũi của bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng mà bây giờ nhìn xem, ngay cả mấy lão nhân trong tộc đều mời, nhưng mà đối với đại bá ruột thịt này lại không nói một tiếng nào, nghe nói còn có quan gia nữa, đối với bọn họ chính là khó chịu như móc gan móc ruột, so với việc nhìn mấy trăm lượng bạc ném vào trong nước còn khó chịu hơn.

Hiện tại bọn họ không dám lớn tiếng chỉ trích Lý Phong, vì vậy hai phu phu liền oán hận lẫn nhau, ngay cả con trai bọn họ cùng tiểu ca nhi đều nói bóng gió oán giận lúc trước bọn họ làm quá phận, bằng không, hiện tại bọn họ cũng là nhà có quan gia đứng sau lưng, sau này đi ra ngoài còn ai dám không nể mặt bọn họ, còn tiểu ca nhi kia cho rằng, nói không chừng còn có thể được gả vào một nhà giàu chân chính hưởng phúc a, đều là do a mẫu cùng cha lúc trước làm việc không đúng đắn.

“Phi! Hiện tại lại trách chúng ta làm việc không đúng đắn, vậy cái nhà kia lúc trước là ai vào ở? Lại nói, nếu như không phải chúng ta đưa bạch nhãn lang kia đi, hắn có thể có được quang cảnh ngày ngày hôm nay sao? Có thể biết được những quan lão gia kia sao? Hiện tại ngay cả mấy lão già trong tộc cũng xa lánh chúng ta, cũng không nghĩ một chút, nếu như không có chúng ta bọn họ có thể có được quang cảnh ngày hôm nay sao?” Nhà Lý Hạ Căn không chỉ cho rằng mình không có lỗi, trái lại cảm thấy chính bởi vì có mình bắt Lý Phong đi binh dịch, Lý Phong mới có thể nhận thức được những quan lão gia kia, kết quả đứa cháu này lại quay lưng quăng những thân thích này ra sau gáy, còn không phải là bạch nhãn lang thì là cái gì?

Đương nhiên lời này bọn họ cũng chỉ dám âm thầm nói, nghe được những người khác miêu tả nên bọn họ không dám chọc đến trước mặt Lý Phong, bằng không theo bộ dáng của tên bạch nhãn lang kia, nói không chừng thực sự là ném bọn họ vào trong tù a.

Tiểu ca nhi tức giận cha a mẫu của mình ánh mắt thiển cận, con ngươi chuyển động nghĩ ra được chủ ý: “Cha, A Mẫu, dù thế nào thì đường ca cũng là nhà Nhị thúc, tầng quan hệ này không thể chặt đứt được, nhưng mà cha cùng a mẫu không thể có thái độ như trước kia được, các ngươi không phát hiện sao, đường ca hắn căn bản không giống bình thường, sau này a, các ngươi chỉ cần kính hắn, nói không chừng đường ca tâm tình tốt liền không chấp với các ngươi, nhà chúng ta cũng có thể thơm lây.” Hắn đúng là đã quên lần đầu tiên nhìn thấy Lý Phong thì sợ đến hét ầm lêm, khiến cho danh tiếng của Lý Phong ở bên ngoài có ảnh hưởng lớn, cái danh ác của Lý Phong ở bên ngoài cũng không thể không có công của hắn.

“Kính hắn? Ngươi nói để trưởng bối chúng ta đi nịnh nọt tên bạch nhãn lang hắn?” Nhà Lý Hạ Căn tức giận không nhỏ, gân cổ không thể tin được mà thét lên.

“Vậy a mẫu ngươi liền tiếp tục đắc tội với đường ca đi!” Tiểu ca tức giận vung khăn trở về phòng, A Mẫu thực sự là không thể nói lý, chỉ biết nghĩ cho mình, cũng không suy nghĩ cho bọn họ chút nào.

“Ta thấy lời đệ đệ nói rất có đạo lý, A Mẫu, cha, các ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ.” Con trai hắn cũng tán thành cách nhìn của tiểu ca nhi, đã quên trước đó bọn họ còn đổ thêm dầu vào lửa muốn a mẫu làm khó dễ Lý Phong.

Còn lại hai phu phu, nhà Lý Hạ Căn nhìn về phía đương gia nhà mình: “Lẽ nào thật sự phải làm như vậy?”

Lý Hạ Căn thở dài, hắn cũng không nghĩ tới, nhưng mà hiện tại cũng chỉ còn con đường như vậy, nhìn xem người trong thôn nói thế nào, không chỉ không ai chỉ trích tên bạch nhãn lang kia bất kính trưởng bối, ngược lại còn khen hắn khắp nơi.

&&&

Bữa tiệc cuối cùng cũng coi như kết thúc, Đường Xuân Minh mệt đến phát hoảng, trốn trở về phòng nghỉ ngơi, bên ngoài cũng toàn là mùi rượu, từng người từng người hán tử trong quân đúng là uống rượu đều dùng chén lớn không có giới hạn. Đường Xuân Minh thực sự là thèm rượu a, nhưng mà sau khi chạm vào một lần hắn liền không có hứng thú nữa, chỉ có thể nói, ở thế giới này công nghệ cất rượu vẫn còn lạc hậu, Đường Xuân Minh ngồi trên giường bỗng nhiên phát hiện, kỳ thực còn có một con đường làm giàu vô cùng tốt, trước đây hắn không dám nghĩ đến, dù sao công nghệ này quá tiên tiến ngược lại sẽ rước họa vào thân, nhưng mà hiện tại có Lý Phong cùng đám người Dư Mộ đứng sau, nếu như hắn tiếp tục nhát gan thì không phải là nam nhân.

Được rồi, hắn hiện tại là ca nhi, mang theo thân thể ca nhi, trước tiên ngủ xong rồi nói tiếp.

Lý Phong xách từng con từng con ma men về nhà mình, đỡ phải ở đây phá Minh ca nhi cùng mấy đứa nhỏ, lại đưa Vương Anh trở lại, Đường Xuân Vanh thì ở lại, nói là cùng ca ca hắn, đương nhiên Vương Anh cũng được Đường Xuân Minh giữ lại, nhưng Vương Anh hắn lại không an tâm súc vật trong nhà, không cho ăn không được.

Đến buổi tối, Lý Phong cũng không để Minh ca nhi động tay nấu cơm, mà mời bọn Trương Tú giúp làm cơm một chút, hơn nữa còn thừa của buổi trưa, lại đem gia súc cho ăn nó, điều này khiến cho Dư Mộ không nếm được tay nghề của Minh ca nhi không ngừng kêu to.

Lý Phong làm tốt cơm nước liền trực tiếp đưa đến bên nhà bên kia, rồi lại chạy đến cùng Đường Xuân Minh ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến tình nghĩa huynh đệ, cũng khiến cho nhóm huynh đệ của hắn biết được cái gì mà thấy sắc quên bạn.

“Bọn Dư Mộ khi nào thì đi? Rời đi như vậy không thành vấn đề sao?” Đường Xuân Minh uống cháo loãng rồi hỏi Lý Phong, đối với hành động của Lý Phong cũng không nói gì, nam nhân mà khi ở chung cũng không cần quá chú ý đến chi tiết nhỏ, đối với những người bọn họ chỉ cần tùy ý là được, có lúc quá khách khí trái lại không tốt.

“Không đi nhanh như vậy, chuyện bên kia ngươi yên tâm đi, bọn họ tìm được cớ mới đi, sẽ không ngu ngốc đến mức để người ta nắm được nhược điểm, ta nghĩ, bọn họ chính là có sức lực nhưng không biết dùng vào đâu, vừa hay để bọn họ thu dọn sau núi một chút.” Lý Phong chọn những món Minh ca nhi cùng A Lâm thích ăn gắp vào bát cho họ.

“Phốc —— khặc, khặc…” Đường Xuân Vanh trước tiên không chịu được, sặc đến đỏ cả mặt, Đường Xuân Minh đưa cho hắn chén nước rồi giúp hắn thuận lưng.

“Cữu cữu, con giúp người vỗ vỗ.” A Lâm bò qua muốn tham gia trò vui.

“Ta không có chuyện gì, A Lâm tự mình ăn đi.” Đường Xuân Vanh cảm giác mình thất thố, vô cùng xấu hổ, nhưng mà điều này cũng tại Lý Phong ca, ai bảo nói mà bộ dáng như là chuyện đương nhiên như vậy, những người kia là ai a, cao nhất chính là Dư Mộ thiên tổng đó.

“Ngươi thấy thế nào thì làm thế đó đi, nhưng mà trong thôn cũng cần phải an bài mấy người, để Lý Chính trước tiên nhìn xem nên chọn người nào, cái đỉnh núi kia có lẽ cần thường xuyên lên đó.” Đường Xuân Minh không có ý kiến gì đối với hành vi sai khiến người của Lý Phong, dù sao có Lý Phong, một mình hắn cũng không thể một mình lên núi, nếu hiện tại đến đây, đương nhiên không thể bỏ phí không làm gì được.

“Ừm, biết rồi.” Lý Phong nhàn nhạt nhìn Đường Xuân Vanh một chút, cảm thấy tiểu tử này thực sự là quá đa nghi tính lại thuần lương, đương nhiên không phải nói không được, nhưng mà nếu như muốn thi khoa cử, tính cách như vậy không thích hợp với quan trường, trong lòng nghĩ phải đem em vợ dạy dỗ cho tốt.

Hai người đối với vấn đề này đúng là vô cùng đồng nhất, bình thường Đường Xuân Minh đã âm thầm không dấu vết mà dẫn đường cho đệ đệ, nhưng mà dù sao cũng cảm thấy tuổi tác hắn còn nhỏ, vì vậy cường độ cũng không lớn.

Đến ngày thứ hai, Đường Xuân Vanh thực sự là vô cùng muốn lưu lại, theo những hán tử kia vào núi nhất định vô cùng thú vị, nghe bọn họ trước hết phải thanh lý đám dã vật trong núi, đặc biệt là con to lớn, bằng không trên núi trồng cái gì cũng sẽ đều bị mấy con to xác như lợn rừng phá hủy. Đường Xuân Vanh nghe được trong lòng liền ngứa ngáy, bất đắc dĩ hắn liền xin nghỉ một ngày, chỉ được để Lý Phong ca đưa hắn đi, nghĩ thầm chờ lần sau này đến hưu mộc, phải dành một ngày vào núi chơi, phải biết bình thường A Mẫu tuyệt đối không dám để hắn vào núi, trong núi nguy hiểm rất lớn, ca phu trước đó còn không phải là mất mạng trong núi sao, nhưng mà hiện tại Lý Phong là một tay công phu a.

Lý Phong cùng Lý Chính nói một chút, Lý Chính lập tức triệu tập mấy hán tử trẻ tuổi có sức lực trong thôn lại hỏi họ có đồng ý vào núi hay không, kết quả đương nhiên là không ai không vui, có thể cùng quân gia vào núi săn thú một lần, cơ hội như vậy sao lại không quý trọng, huống hồ dã vật săn được cũng là đem ra phân cho mọi người.Nếu như là bọn hắn bình thường vào núi, cũng chỉ dám đi dạo ở bên ngoài.

Lý Phong cũng mang Đại Sơn cùng hán tử nhà Vương Mạc tới, để Trương Tú cùng Vương Mạc ở nhà cùng Minh ca nhi, một bên cũng có tới hai mươi người, đội ngũ ba mươi người hùng hổ tiến vào núi, những dã vật nhát gan kia, có lẽ đã sớm nghe tiếng mà chạy.

“Có nghe không, Lý Chính nói rồi, ngày hôm nay nếu như săn được động vật lớn, liền tập trung thôn dân lại làm một bữa lớn, hiện tại ta thật hi vọng bọn họ có thể đánh dược con lợn rừng lớn về a.” Trương Tú mong đợi nói, trong thôn ít có bữa liên hoan như vậy, dù là trong quá khứ triệu tập mọi người vào núi cũng là do mấy động vật lớn trong núi sẽ xuống núi phá hoại hoa màu, khi đó tâm tình của mọi người cũng không thoải mái như vậy, càng không có những hán tử trong quân thân thể cường tráng mở đường như vậy, vì vậy Trương Tú không một chút lo lắng đến an nguy của những người vào núi.

“Ai, ta cũng muốn đi a.” Đường Xuân Minh thở dài, tiếc nuối nhìn bụng của mình, làm lỡ bao nhiêu chuyện a.

“Ngươi——” Trương Tú cùng Vương Mạc cũng không biết nên nói cái gì, thật là không có ca nhi nào như vậy, may mà hiện tại đang mang thai nên không thể ra ngoài chạy loạn.

“Ha ha, nói giỡn a.” Đường Xuân Minh giả bộ ngớ ngẩn che dấu cho qua, sau đó trực tiếp cầm lấy bút cân nhắc nên quy hoạch ngọn núi này làm sao cho hợp lý.

Trương Tú cùng Vương Mạc nhìn nhau cười cười, nhưng mà cũng không nói gì,ca nhi trong thôn thực sự là không bằng Minh ca nhi.

Buổi trưa đám người kia cũng không trở về, Đường Xuân Minh để cho hai người cùng Đại Mao Nhị Mao ăn cơm trước. Đợi đến buổi chiều, mọi người liền trở về, xa xa đã nghe được những triếng hoan hô của người trong thôn liền biết được lần này bọn họ thu hoạch không nhỏ, Đường Xuân Minh thu dọn giấy bút một chút, hào hứng nói: “Chúng ta đi nhìn, nhìn bọn họ bắt được cái gì về, A Lâm, có muốn đi hay không?”

“Muốn đi, Phong thúc thúc rất lợi hại.” A Lâm nắm tay, là người đầu tiên ủng hộ a mẫu.

“Chúng ta cũng muốn đi!” Đại Mao Nhị Mao không cam lòng lạc hậu.

“Các ngươi ——” Trương Tú nở nụ cười, “Minh ca nhi người không sợ mệt sao.”

“Không sợ, ” Đường Xuân Minh thoải mái phất phất tay, “Hiếm khi xem được náo nhiệt, đừng nghĩ rằng ta yếu đuối, đi nhanh đi nhanh.” Đường Xuân Minh không chờ kịp liền nhanh chóng đi ra ngoài, Trương Tú cùng Vương Mạc cũng không thể làm gì hơn là theo sát.

Người trong thôn cũng không nghĩ tới hôm nay lại náo nhiệt như vậy, nhìn đám người trên núi mang những thứ gì xuống, hai con lợn rừng lớn, còn có một con hoẵng con, còn có những dã vật to nhỏ khác, nếu như tự bọn họ vào núi, làm sao có thể có thu hoạch lớn như vậy, hơn nữa ngày hôm nay mọi người đều có phần, người lớn lẫn trẻ con đều vui lòng vô cùng, có thể thoải mái ăn no một bữa.

Chờ đến khi nhóm Đường Xuân Minh chạy đến, đám người kia đã đến quảng trường của thôn, Lý Chính cầm cái chiêng đồng gõ một cái, vừa gõ vừa lớn tiếng mà kêu gào, mà những hán tử trong thôn ai ai cũng hớn hở, vui vẻ lớn tiếng khoe khoang với những người không được vào trong núi.

“Khá lắm, các ngươi không biết đâu, Dư huynh đệ chỉ cần nắm một tảng đá đã đem con này đánh ngất, chúng ta ở phía sau nhìn mà choáng váng, còn có thể săn thú như vậy a, sau đó mói biết, Dư huynh đệ vốn là có thần lực trời sinh, con vật lớn như vậy căn bản không mất nhiều công sức a.” Người nói chuyện hưng phấn khoa tay múa chân nói, trước khi vào núi còn là Dư đại nhân, sau khi xuống núi liền biến thành Dư huynh đệ.

“Lý Phong huynh đệ cũng không kém, ta nói cho ngươi biết cái gì mà bách phát bách trúng, Lý Phong huynh đệ tuyệt không kém so với những người kia, nhìn, con hoẵng con này chính là Lý Phong huynh đệ một mũi tên bắn chết, ai ai, ngày hôm nay thật là mở rộng tầm mắt.” Người nói chuyện hai mắt tỏa ánh sáng.

Người trong thôn bao quanh những người vào núi, nhưng mà Lý Phong vẫn cứ vừa nhấc mắt lên liền hướng về phía Đường Xuân Minh, vội vã đẩy đoàn người đi tới, nhưng mà cách mấy bước chân liền ngừng lại: “Minh ca nhi sao ngươi đều đến? Nơi này đều có huyết khí, ngay cả trên người ta cũng có, để tí nữa ta mang một ít về nhà đi.”

“Không sao không quan hệ, ta tới xem đại anh hùng, ngươi đi làm đi, ta nhìn một chút, thật sự không sao đâu.” Đường Xuân Minh vất vả mới được đi một chút, làm sao nhanh như vậy đã vè nhà. Trước đây vẫn luôn ru rú ở nhà, kỳ thực nguyên nhân chính là hắn cảm thấy không có mặt mũi gặp người, một đại nam nhân như hắn lại ưỡn cái bụng, dù cho trong mắt người khác là bình thường, nhưng mà hắn lại cảm thấy khó chịu quái dị, đơn giản liền không ra. Nhưng mà lâu dần cũng thích ứng được không ít, nhân cơ hội này liền đi ra.

“Phong tiểu tử ngươi yên tâm đi, ta cùng Mạc ca nhi đều trông hắn, có cái gì không đúng chúng ta lập tức đưa hắn trở về.” Trương Tú vội nói.

Lý Phong chỉ đành đáp ứng, nhưng con mắt lại càng để ý đến Minh ca nhi hơn một chút, đến cùng vẫn là không dám tiến gần người ta, sợ huyết khí trên người mình lây nhiễm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio