Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

chương 81: mùa xuân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cây ăn quả được trồng trên núi xong, bắt đầu phân phát hạt giống gạo cùng cao lương, từng nhà bận bịu chuyện xuân canh, năm nay còn nhiệt tình hơn mọi năm trước, giống như trồng xuống kia không phải là hạt giống, mà là gieo bạc, đợi đến cuối thu sẽ thu được nhiều bạc hơn.

Đường Xuân Minh không thiếu bạc tiêu, không phải là nói phóng đại, không nói đến bạc nén cùng ngân phiếu trong tráp đều chưa có cơ hội động đến, chỉ cần số bạc thu vào trong khoảng thời gian này cũng đủ để cho hắn chi tiêu trong một năm.

Đường Xuân Minh tuy rằng quản tiền trong nhà, nhưng cũng sẽ không để cho Lý Phong ra ngoài mà không có bạc dùng, ra tay vô cùng hào phóng, trong túi tiền của Lý Phong vẫn luôn không thiếu bạc, ít đi liền được thêm vào. Còn một thành viên khác trong nhà là Hà lão, Đường Xuân Minh biết mình cho bạc Hà lão sẽ không cần, hắn cũng âm thầm hỏi Lý Phong, biết chính Hà lão cũng có của cải, vì vậy chỉ trợ cấp ở những phương diện khác một chút, giống như trên phương diện đồ ăn quần áo đều chăm sóc rất cẩn thận, liền ngay cả Trần sao sao tới nhà làm việc giúp cũng có thể nhìn ra được, hai người thực sự hiếu kính Hà lão như là trưởng bối, bởi vậy cũng đối xử rất tận tâm với Hà lão.

Hà lão nói muốn uống trà ngon, Đường Xuân Minh cũng không phản đối, trên núi bảo Lý Phong dành ra một khoảng đất trống, chờ cây trà chuyển tới là có thể trồng, Hà lão thích chăm sóc được liệu, hắn cũng để ý lấy chút hạt giống cho vào không gian, dược phẩm trong không gian mọc ra có chất lượng tốt hơn bên ngoài tưới nước suối nhiều, hắn còn thấy mấy hạt giống nhân sâm, cái này khiến cho hắn kích động một hồi lập tức trồng vào không gian, chờ đến mấy năm liền có thể thu hoạch nhân sâm được rồi.

Nhân sâm chính là thứ tốt a, nếu như ở hiện tại một cây nhân sâm trăm năm như vậy cũng có thể có giá lên trời, dù là ở thời đại này cũng là vô cùng quý giá, lúc trước khi hắn mới tới thế giới này, Hà lang trung chính là cho hắn dùng vài lát nhân sâm, lại còn chỉ có mấy chục năm, liền mất hai lượng bạc, khiến cho hắn vô cùng đau lòng.

Tuy nói hiện tại sẽ không đau lòng số bạc này, nếu như có chút sâm có niên đại để ở nhà, hắn tin sẽ có thời điểm phát huy tác dụng, cũng không đến mức cần dùng thì lại phải cho người đi tìm, thời gian chính là không chờ người a.

Lý Phong bận bịu mấy ngày trồng mấy loại hoa màu trong nhà, ngoại trừ mấy mẫu đất không đáng chú ý ở trong thôn, dưới chân núi bọn họ cũng thu dọn một chút để trồng cao lương cùng đậu nành đậu phộng.

Thôn Bình Sơn một lần nữa lại bao phủ trong làn mưa xuân, từ trong nhà nhìn ra ngoài, ngọn núi giống như tiên cảnh vậy. Hà lão cũng thích từ bên cửa sổ nhìn phong cảnh trên núi, rót một chén rượu lại nhâm nhi chút thịt khô, bên tai nghe tiếng A Lâm đọc tam tự kinh, mấy ngày tháng này thực sự là vô cùng quý giá.

Cả ngày chạy ra bên ngoài bận bịu chuyện trên núi cùng trong ruộng, bây giờ rảnh rỗi có chút không quen, Đường Xuân Minh tự nhận mình chính là có số lao lực, cũng may có sách dung Nguyệt đưa tới, khiến cho hắn giải trí trong thời gian thanh nhàn như vậy. Trong phòng Hà lão chủ yếu toàn là sách thuốc, tạp thư đã sớm bị hắn xem hết rồi, chính Hà lão cũng đã nói, mấy quyển sách đó cũng hiếm lắm mới lọt vào, nếu như cẩn thận kiểm tra nói không chừng mấy cuốn sách này cũng có, nhưng mà bảo hắn xem sách thuốc? Đường Xuân Minh lắc đầu biểu thị hắn không có hứng.

Dung Nguyệt rời đi vẫn nhớ kỹ lời của Đường Xuân Minh,sau khi vơ vét một đống đồ liền nhờ người đưa đến thôn Bình Sơn, khiến cho Đường Xuân Minh thu được một bao đồ vật cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Dung Nguyệt viết một lá thư rất dài, hán biết Đường Xuân Minh muốn nhìn một chút phong cảnh bên ngoài, vì vậy trong thư liền viết trong khoảng thời gian này mình đã đi chỗ nào, những điều thú vị ở nơi này, còn tả một số chuyện lý thú trong lúc mình đi làm ăn, khiến cho người nhìn mà không nhịn được nở nụ cười. Bằng hữu tương giao có qua có lại mới được, cho nên nhìn cảnh sắc sương mù mông lung bên ngoài, Đường Xuân Minh lấy ra một từ giấy, hồi âm cho Dung Nguyệt.

Lý Phong đi nhà bếp lấy trứng chưng cho tiểu A Sâm, trong thời gian này đứa nhỏ đã có thể uống chút sữa dê, nói với Trần sao sao đang bận rộn trong bếp, “Hai ngày nay trời mưa chuyện trong nhà cũng ít hơn nhiều, Trần sao sao dọn dẹp chỗ này một chút liền về nhà sớm một chút đi.”

Trần sao sao đem một đống củi khô đặt ở trong nhà bếp, nghe nói như vậy liền ngẩng đầu lên phủi phủi tro bụi trên quần áo nói, “Được rồi, chỗ này dọn xong ta sẽ về, A Phong nếu chỗ này có chuyện gì thì đến nhà ta gọi nhé.”

“Ta hiểu rồi.” Lý Phong gật đầu với Trần sao sao liền bưng bát trứng chưng ra khỏi bếp.

Trần sao sao ở phía sau nhìn cảm thấy thực sự là hâm mộ gia đình này cùng hai đứa nhỏ, hán tử Lý Phong tri kỷ, đem mọi việc của ca nhi đều làm hết, hắn không phải chỉ một hai lần nhìn thấy Lý Phong giặt tã cho A Sâm, mà Minh ca nhi lại biết kiếm tiền, lúc người của Cẩm Ký đến đây thu mua rau hắn cũng qua giúp đỡ một chút, hiện tại hắn vô cùng rõ ràng, Minh ca nhi bán rau kiếm được bao nhiêu tiền, so với người khác dự đoán còn nhiều hơn, nhưng mà con trai cũng nói với hắn, chuyện của chủ nhân nhìn thấy nghe thấy liền để ở trong nhà, không cần ra bên ngoài nói, bằng không khiến cho chủ nhân không cao hứng cũng bị mất việc, những cái này hắn đều hiểu, trong lòng hắn cũng vô cùng cảm kích.

Tiểu A Sâm vừa nhìn thấy cha bưng bát nhỏ chuyên thuộc của mình vào liền liều mạng hướng về bên này, A Lâm đọc tam tự kinh liền nhéo nhéo mặt của đệ đệ, đệ đệ là quỷ thèm ăn. Bởi vì trời mưa nên Tiểu Hoa Tiểu Hắc cùng Tiểu Ngốc đều ở trong nhà nằm bên giường hướng Lý Phong vẫy vẫy đuôi. Tiểu Hoa là đứa lớn nhất, nhìn thấy tiểu chủ nhân bò liền đứng dậy, dùng đầu giúp tiểu chủ nhân đứng vững hơn một chút, bị tiểu chủ nhân nắm tai cũng không nổi giận.

Lý Phong thấy cảnh này liền nở nụ cười, chó nuôi trong nhà đều vô cùng hiểu tính người, hắn nghi ngờ không biết đây có phải là do không gian của thần tiên hay không, không thấy ngay cả Kinh Phong bây giờ cũng hiểu tính người hơn trước kia nhiều, Lý Phong nhanh chóng đi tới thả bát xuống rồi ôm lấy A Sâm, A Sâm nhìn thấy cha liền cười ngây ngô cũng không nắm lấy Tiểu Hoa nữa, Tiểu Hoa nhanh chóng lui qua một bên ôm tai, tiểu chủ nhân A Sâm thật là khỏe a, nắm đến mức lỗ tai của nó đều đau, ô ô.

Đường Xuân Minh cũng nhìn thấy A Sâm bắt nạt Tiểu Hoa, tiểu bại hoại này, để bút xuống nói: “Để ta cho nó ăn đi.”

Lý Phong vung vung tay, một tay ôm A Sâm một tay dùng cái thìa nhỏ thuần thục cho A Sâm ăn trứng chưng, trong miệng còn trả lời: “Ngươi viết thư của ngươi đi, ta cho nó ăn là được rồi.” Chữ viết của hắn không bằng Minh ca nhi, thư tín qua lại giữa hắn cùng phủ Định Châu từ trước đến giờ vẫn luôn là do Minh ca nhi viết, hắn biết khuyết điểm của mình nên cũng không xoắn xuýt, học thức của Minh ca nhi hắn không sánh được, nghe Minh ca nhi nói chuyện trước kia thì hắn chính là đọc sách mười mấy năm trời dưới cái nhìn của hắn không khác gì mấy người tú tài kia, có thể lấy được ca nhi như vậy hắn vô cùng tự hào.

Tuy rằng người một nhà ai làm việc đấy nhưng cũng vô cùng hài hòa, Hà lão uống đến vô cùng cao hứng, trải một tờ giấy ra bắt đầu vẽ tranh, hắn cũng được bồi dưỡng như một quý công tử, cầm kỳ thi họa không nói là mọi thứ đều tinh thông nhưng tuyệt đối có thể khiến cho Đường Xuân Minh kinh diễm, cho nên mới liều mạng để Hà lão giáo dục A Lâm, bằng không thật sự sợ A Lâm bị hắn dưỡng cho sai lệch, chỉ cần học được một hai thành của Hà lão, tương lai cũng đủ để ra ngoài dọa người.

Hà lão vẽ chính là hình ảnh trẻ con chơi đùa cùng chó, đứa nhỏ đương nhiên chính là A Lâm cùng A Sâm đang chơi đùa cùng Tiểu Ngốc, ba con chó cũng được Hà lão vẽ vào trong tranh. Sau khi bức tranh này được vẽ xong đương nhiên bị Đường Xuân Minh đoạt mất treo vào thư phòng của mình, Hà lão quả nhiên là cao nhân a.

Mưa còn chưa dừng lại, mâu thuẫn trong Triệu gia rốt cuộc cũng lộ ra trước mặt toàn bộ thôn Bình Sơn.

Triệu gia muốn cãi nhau ầm ĩ thế nào bây giờ cũng không hề có quan hệ gì với Đường Xuân Minh, nhưng mà cũng không có cách nào không có quan hệ, bởi vì căn nguyên của nó, chính là ở chỗ Đường Xuân Minh, một là bởi vì mâu thuẫn không công khai giữa hắn và tam thúc công, hai chính là kế lớn hắn dẫn dắt thôn Bình Sơn phát tài. Khi lợi ích đã đủ lớn, liền ngay cả thân nhân cũng không quan tâm, huống hồ lợi ích này vốn là những người ở Triệu gia đều có thể được nhưng một mực bởi vì tam thúc công ngăn cản mà cơ hội này sẽ nhanh chóng bay mất.

Khi người Triệu gia huyên náo khiến cho toàn bộ người trong thôn đều biết Lý Chính cũng không có cách nào bịt tai trộm chuông làm bộ không biết gì cả, Lý Chính đội mưa đến nhà Lý Phong, uống một hớp trà nóng Lý Phong đưa tới để xua tan khí lạnh vẫn còn lưu lại sau mùa đông sau đó Lý Chính mới đau đầu mở miệng nói rõ ý đồ đến, “ Triệu gia bên kia huyên huyên náo náo chọn ra một tộc tưởng mới, chờ đến khi chọn được mới nói với vị đang nằm trên giường kia, vẫn là nghe Hồ lang trung nói thân thể của Triệu tam thúc công đã tốt hơn mới dám thông báo, dù sao bọn họ cũng sợ thực sự xảy ra án mạng, nhưng mà qua trận này dù có chuyển biến tốt, bệnh cũng lại tăng thêm, trước đó ta có đến một chuyến, thật sự không biết nên nói gì mới tốt.”

Lý Chính thở dài, nghĩ đến tình hình nhà Triệu tam thúc công, mấy đứa con trai của hắn cũng coi như là hiếu thuận luôn túc trực bên giường không rời, giường chiếu cũng được sưởi vô cùng ấm áp, hắn thật sự không hiểu đang yên đang lành tại sao phải bày đặt chơi đùa khiến cho con cháu cách lòng với mình như vậy, nếu như con cháu có ác tâm mặc kệ hắn thì chỉ cần trên mặt không có vấn đề gì cũng khiến người ta không nói được chuyện gì, liền không biết bây giờ hắn có hối hận gì đã kiên trì như vậy không.

“Chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng nghĩ thoáng như vậy đâu, ít nhất là trước khi Triệu lão tam tham gia thi hương, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua Triệu lão tam, nhưng mà con cháu của hắn lại không chờ được lâu như vậy, lại càng không nói đến những người khác ở Triệu gia.” Lợi ích bên Đường Xuân Minh là lập tức có thể thấy được, muộn nhất cũng là tới mùa thu năm nay, nhưng mà cơ hội lại không cho phép bọn họ kéo dài trong thời gian lâu như vậy, Lý Chính cùng tộc lão cũng hạn chế số người góp vào xưởng rượu, kết thúc xuân canh những thành viên đầu tiên nắm giữ cổ phần của xưởng rượu cũng phải được xác định xong.

“Minh ca nhi ngươi nói đúng rồi đấy, lão gia hỏa kia thực sự là nghĩ như vậy đó, khiến người ta căn bản không biết khuyên như thế nào.” Lý Chính thực sự không hiểu được tại sao lão nhân kia lại có cái nhìn phiến diện với Minh ca nhi như vậy, bên ngoài ca nhi tác ra lập hộ cũng không ít, ca nhi có thể kiếm tiền cũng không phải không có, Minh ca nhi như vậy cũng không tính là quá đột xuất, như Dung đương gia trước đó đến thôn mới thật sự là lợi hại, hơn nữa, hắn lại tại cũng nghĩ thoáng ra, chỉ cần Phong tiểu tử không chê Minh ca nhi, người khác muốn vung tay múa chân cũng dư thừa, không thấy Phong tiểu tử đang vô cùng vui vẻ sao?

Cũng mệt Triệu tam thúc công trước kia cũng là người đức cao vọng trọng của Triệu gia, giống như chính người Triệu gia nói, người càng già càng hồ đồ rồi.

“Lập tộc trưởng khác ngay cả con cháu của Triệu tam thúc công cũng không có ý kiến gì, vì vậy một mình Triệu tam thúc công kiên trì cũng không có tác dụng gì, Triệu gia cũng sẽ nhanh chóng mở từ đường, tuy nhiên, hiện tại điều bọn họ quan tâm nhất chính là chỗ ngươi có tiếp thu những người bọn họ có cổ phần của xưởng rượu hay không, bọn họ cũng không dám lập tức đến chỗ ngươi hỏi chuyện này, chính gì vậy, để cho ta tới làm người trung gian.” Lý Chính cười khổ nói.

Đường Xuân Minh cũng cười khẽ, trước đó Lục thúc tiết lộ với hắn động tĩnh của Triệu gia cũng là để cho hắn cùng Lý Phong chuẩn bị tâm lý, lợi ích mê hoặc khẳng định còn mạnh mẽ hơn kiên trì của Triệu tam thúc công ngoan cố, sớm biết một ngày này sẽ đến, kỳ thực trong tiềm thức, hắn chưa hẳn không mong đến ngày đó, xem vị lão nhân này bị gia đình người thân bạn bè xa lánh, nếm thử tư vị tứ cố vô thân như thế nào.

Vì vậy hắn đã thương lượng cùng Lý Phong, cũng không từ chối những người khác ngoại trừ Triệu tam thúc công cùng một nhà Triệu lão ma tham gia, đương nhiên, trên phương diện chuyện của xưởng rượu bọn họ cũng không có phần lên tiếng, cái này phải nói rõ ràng, có quyền lên tiếng chính là nhà chiếm nhiều cổ phần nhất.

Đường Xuân Minh nói rõ suy nghĩ của mình với Lý Chính, Lý Chính nghe xong liền cảm khái vạn phần, “Vẫn là Minh ca nhi ngươi rộng lượng, trước khi đến ta còn thấp thỏm, chỉ sợ ngươi tức giận oán ta đến nói cho người của Triệu gia, bây giờ ngươi thực sự là lấy ân báo oán với Triệu gia, sau này còn ai dám nói tiếng ngươi không phải chứ.”

Đường Xuân Minh bị khen đến cười cũng cảm thấy thẹn thùng, kỳ thực hắn không vĩ đại như vậy, một là hắn muốn chọc tức tam thúc công cùng người nhà Triệu lão ma một chút, hai chính là người Triệu gia cũng không ít, cũng có quan hệ thân thiết với những dòng họ khác, ở thôn Bình Sơn cũng không tính là gia tộc tứ cố vô thân, huyên náo giữa hắn cùng Triệu gia nếu quá mức cũng sẽ khiến cho vị trí của hắn bị ảnh hưởng không ít, còn không bằng hắn làm bộ thoải mái, cũng chiếm được tâm mấy người kia, giống như Lý Chính nói vậy, sau này sẽ không ai nói hắn không đúng, hắn bày ra tư thái ương ngạnh phản kích, cũng sẽ không mấy đi phần lớn lòng người trong thôn, dù sao mọi người cũng đều có mắt cả, từ đầu đến cuối vẫn là Triệu gia có lỗi với hắn, hắn từ trước đến giờ vẫn chưa làm chuyện gì xin lỗi Triệu gia.

Tiễn Lý Chính đi Đường Xuân Minh mới nghiêng đầu nhìn về phía Lý Phong, Lý Phong tiến lên ôm ôm hắn nói, “Như vậy là tốt rồi, còn những chuyện khác cũng không cần quá để ở trong lòng.” Dưới cái nhìn của hắn Minh ca nhi vẫn còn nhẹ dạ thiện tâm, nếu như đổi lại là hắn cũng không rộng lượng được như vậy, lúc trước những người Triệu gia kia ngoại trừ Triệu lục thúc không một ai đứng bên người Minh ca nhi, hiện tại dựa vào cái gì mà mà muốn dính chỗ tốt của Minh ca nhi? Lý Phong ở trên chiến trường chiếm giết quá nhiều cho nên tâm tính tàn nhẫn hơn Đường Xuân Minh nhiều lắm.

Nhưng mà Minh ca nhi như vậy rất tốt, cái khác có hắn che chở, Minh ca nhi chỉ cần để ý những chuyện mình muốn làm là được rồi, nếu là có mấy người quá phận quá đáng, hắn cũng có biện pháp đối phó với những người kia.

Chuyện của Triệu gia ở chỗ Đường Xuân Minh qua đi rất nhanh, những người Triệu gia kia đương nhiên vô cùng cảm kích Minh ca nhi rộng lượng, phái một người đến đưa lễ nhà bọn họ, sau đó mới đến nhà Lý Chính kế khế ước mua hạt giống từ nhà Lý Phong, khế ước đương nhiên cũng do Đường Xuân Minh cầm một phần.

Chỗ của Đường Xuân Minh kết thúc chuyện của Triệu gia, nhưng mà bên Triệu gia còn lâu mới có thể kết thúc được, nhưng mà có quan hệ gì với Đường Xuân Minh? Là người Triệu gia nhờ hắn chứ không phải hắn gây mâu thuẫn bên trong Triệu gia.

&&&

Mưa xuân kéo dài rốt cuộc cũng kết thúc, sau khi Đường Xuân Minh gửi thư cho Dung Nguyệt xong, liền làm nóng người muốn cùng Trương Tú đi dạo quanh núi một vòng hái rau, ngẫm lại năm ngoái đáng thương đến mức nào a, bởi vì trong bụng có một đứa cho nên làm gì cũng bị hạn chế, hiện tại có thể thỏa sức vui chơi a.

“A Lâm cố gắng ở nhà chơi cùng gia gia, a mẫu lên núi hái rau hái nấm, chờ đến khi về ta làm cho A Lâm gà hầm nấm được không, ngon đến muốn nuốt luôn cả lưỡi.” Đường Xuân Minh hôn A Lâm một cái thật lâu rồi giao cho Hà lão, vui vẻ cùng Trương Tú đi ra ngoài. Trương Tú cũng nhớ đến tình cảnh năm ngoái Đường Xuân Minh vô cùng muốn lên núi, cố nén cười đuổi theo Đường Xuân Minh, đều đã có hai đứa, sao vẫn còn tâm tính như vậy, nhưng mà cũng có thể thấy được chuyện của Triệu gia trước đó hắn cũng không có để ở trong lòng.

Tiểu Hoa hiểu tính người cũng tinh thần phấn chấn, theo sát bên người chủ nhân, hiếm khi cùng chủ nhân ra ngoài, nó phải cố gắng lập công a.

Hai người đi chính là núi nhà mình, trước đó Lý Phong đã nói mấy chỗ cần chú ý cho Đường Xuân Minh, không cần tự ý đến tìm kiếm, Lý Phong cũng không yên lòng an toàn của hắn a, đi núi nhà mình hơn nữa có Tiểu Hoa đi theo sau cho nên hắn cũng yên tâm chút. Tiểu Hoa tuy rằng tên rất không có khí thế, nhưng không thể không nói bây giờ đã lớn lên vô cùng cao to uy vũ lúc nên hung mãnh cũng vô cùng hung mãnh, Lý Phong có ý thức rèn luyện nó nên lúc vào núi cũng sẽ mang nó theo, hiện tại nó còn lợi hại hơn loài chó thường xuyên dùng để phòng sói a.

Trên đường bọn họ gặp Trầm phu lang, Trầm phu lang liền nhanh chóng về nhà, không lâu sau liền mang một cái rổ cùng đi vào sau núi.

Có người kết bạn lại có Tiểu Hoa trung tâm hộ chủ, Đường Xuân Minh cuối cùng cũng coi như thỏa ước nguyện, tuy rằng kỹ thuật hái không sánh bằng Trương Tú cùng Trầm phu lang, nhưng rau tự tay hái đương nhiên ý nghĩa không giống nhau, lần này vào núi ngay cả Tiểu Hoa cũng có thu hoạch, bắt được hai con thỏ hoang.

Mùa xuân rau trên núi cũng vô cùng phong phú, Đường Xuân Minh tận dụng cơ hội thay đổi món ăn trong nhà, trứng gà xào hương thung, tể thái làm vằn thắn, cẩu kỷ các loại, người trong nhà ăn cũng thoải mái a. Trong này đương nhiên không thể thiếu măng vào mùa xuân, Đường Xuân Minh kéo Lý Phong lên đào không ít măng về, dùng để nấu ăn, còn măng chua ướp muối, tư vị giòn giòn chua chua hắn không thể quên được.

Những thú vui nhà nông như thế này không phải là điều mà không gian có thể mang đến được.

Theo những ngày an nhàn như thế này, Đường Xuân Minh vẫn như trước tu luyện nội lực không được, điều này cũng định trước ở trên giường Đường Xuân Minh sẽ không thể ngóc đầu lên được, sau mỗi lần bị ăn sạch từ trong ra ngoài, Đường Xuân Minh đều căm hận cắn răng, tại sao mình mới là chủ nhân của không gian, nhưng không gian lại không có ích gì cho việc tu luyện nội lực của mình, mà người ngoài là Lý Phong rảnh rỗi thì vào giúp đỡ lại hỗ trợ rất nhiều, nội lực tiến triển hơn nữa vẫn luôn dùng đồ ăn trong không gian, Đường Xuân Minh rõ ràng có thể thấy được những vết thương do lúc ở phương bắc lưu lại cũng đã biến mất, ngay cả da dẻ cũng mịn hơn rất nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio