Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

chương 86: xưởng rượu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai đoàn người tiến vào trong sân, chờ Lý Phong ôm con ra ngoài, sau đó đem truyền lời cho Lý Phong cùng Đường Xuân Minh, rồi đem đồ trên xe xuống, uống chút nước rồi lại đi.

Nói thật, nhìn thấy Lý Phong mặt lạnh ôm lấy trẻ con, khiến cho bọn họ vô cùng cảm khái, nếu bọn họ biết được Lý Phong chỉ cần dùng một chiêu người thường không thể nhìn thấy quật ngã ba hán tử to lớn, bọn họ sẽ càng cảm thấy áp lực hơn.

Lần này vừa hay, hai nhóm người đến lại gặp nhau. Hai người kiểm tra một hồi, đều đưa đến không ít đồ, còn có thư của hai bên, bên này Dung Nguyệt là nói cho Đường Xuân Minh, Lý Phong đương nhiên tiện tay liền giao cho Minh ca nhi, hai ca nhi này vẫn luôn duy trì thư từ qua lại, tuy Lý Phong cũng thường xuyên ăn giấm nhưng cũng không ngăn cản, chưa từng hạn chế Minh ca nhi kết bạn.

Hà lão đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, nói với A Lâm, “A Lâm chúng ta đi nào, đến bên kia câu cá đi, để tối a mẫu nướng cá cho con ăn.”

“Được được, con cùng gia gia đi câu cá.” A Lâm vỗ vỗ tay khen hay, theo Hà lão chuẩn bị đi câu cá, một già một trẻ thường xuyên làm chuyện này, gieo tai họa cho không ít cá trong ao.

“Chờ ta đã, ta cũng đi, A Phong ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi.” Thấy một già một trẻ chuẩn bị ra ngoài, Đường Xuân Minh mới phản ứng được, ôm lấy tiểu A Sâm bỏ vào chút đồ ăn cùng với phong thư của Dung Nguyệt, tiểu A Sâm thấy có thể ra ngoài không ngừng vui vẻ kêu “a a”, vô cùng hài lòng, mà Đường Xuân Minh làm gì còn nhớ chuyện bị phun nước miếng nữa.

Lý Phong ở phía sau nhìn người chạy nhanh như một cơn gió, cười lắc đầu, ở lại thành thật làm việc, Trần a sao cũng cười giúp đỡ, dưới cái nhìn của hắn, tính tình của Minh ca nhi thật sự không giống như a mẫu của hai đứa nhỏ.

Lý Phong suy nghĩ một chút, lại xoay người vào phòng thu thập một ít thứ,lúc đi ra thì nói với Trần sao sao: “Trần sao sao, ngươi đem những thứ này đến sau núi đi, những thứ còn lại để ta thu dọn là được rồi.”

“Ai, được rồi.” Trần sao sao lập tức ngừng việc trong tay lại lấy đồ chuẩn bị ra sau núi, vừa nhìn liền biết hán tử này còn tỉ mỉ hơn ca nhi, Minh ca nhi đã quên mang thảm chẳng phải là sẽ phải ôm A Sâm không thể chơi được sao, mang thảm bên người, cũng có thể để cho A Sâm bò chơi một mình, sẽ không làm bẩn người.

Quả nhiên sau khi đến chỗ hồ nước sau núi liền nhìn thấy Đường Xuân Minh đang ngồi trên cỏ, đem con đặt lên đầu gối, còn đang cây cá a. Nhưng mà trẻ con tuổi này sao có thể ngồi yên được, không ngừng ngọ nguậy trong lòng a mẫu, cứ một lúc liền đưa tay muốn với lấy cành liễu, một lúc liền bị cành hoa bên cạnh không biết tên hấp dẫn, đùa nghịch khiến cho Đường Xuân Minh tức giận, mấy lần muốn đánh mông nhỏ của nó, A Sâm ngã ngồi ngã ngồi trên đầu gối của a mẫu ngậm ngón tay giương mắt nhìn a mẫu.

Đang lúc này cứu tinh liền đến, Đường Xuân Minh nghe được Trần sao sao tiếng kêu ngẩng đầu nhìn lên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Trần sao sao cười nói: “Này vẫn là A Phong thu thập đi ra để ta đưa tới, muốn là đoán được Minh ca một mình ngươi xem không tới, thật chưa từng thấy hán tử thận trọng như thế.”

Đường Xuân Minh cười gượng hai tiếng, nói A Phong cẩn thận còn không phải nói hắn qua loa, hắn cũng không để ý, chờ Trần sao sao trải thảm xuống dưới đất, Đường Xuân Minh nhanh chóng đem tiểu hỗn đản để xuống, A Lâm cũng nhanh chóng đến bên cạnh đệ đệ chơi cùng, cũng không cho đệ đệ nó bò ra khỏi phạm vi thảm.

Nơi này rất gần chuồng gà, bởi vậy rất nhanh nhà Lục thúc cùng Thiết thúc cũng đến, Trần sao sao chào hỏi với mấy người bọn hắn rồi quay lại. Nếu như không ai nhìn, Đường Xuân Minh cũng không dám để hai đứa nhỏ một mình, dù sao chúng cũng còn quá nhỏ.

Tiểu đồng bọn của A Lâm lại thêm một đứa, chính là Hoàng tiểu ca nhi kia, bây giờ nó đã không sợ hãi như trước nữa, sau khi gọi mấy lần cũng ngồi vào thảm chơi cùng A Lâm, A Lâm đem đồ ăn a mẫu mang đến vui vẻ chia sẻ cùng nó, tiểu ca nhi nhìn a mẫu một chút mới dám nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn với A Lâm.

Cái này có quan hệ với tính tình, lại như Đường Xuân Minh để bọn họ thoải mái hái mơ mà ăn, hai gia đình cùng rất ít làm, không chỉ không động cũng không cho bọn nhỏ động, sau khi Đường Xuân Minh biết được liền thỉnh thoảng cũng mang đồ ăn cho mấy nhà, bình thường mấy ngày lễ tết cũng sẽ chuẩn bị một ít quà.

Trong nhà, Lý Phong mở thư Dư Mộ gửi ra, Dư Mộ cũng không biết được bao nhiêu chữ chứ đừng nói đến chuyện viết, thư này đương nhiên là do hắn đứng cạnh đọc người khác viết. Tuy rằng trong thư cũng không nói mấy chuyện bí mật trong thể truyển ra bên ngoài, nhưng Lý Phong có thể nhận ra được bầu không khí bên phủ Định Châu kia không giống.

Nhưng mà bên kinh thành cũng vẫn không có tin tức gì, nghĩ đến… Hẳn là vẫn còn sớm, muốn tiến hành một trận chiến còn cần chuẩn bị không ít chuyện, Lý Phong cũng yên tâm hơn. Từ sau khi Triệu vương tới, bên Diêu tướng quân cũng nhờ Dung gia đưa tới một lá thư, trong thư có nói một ít chuyện về tình huống bây giờ để Lý Phong có thể hiểu rõ hơn.

Mà trong năm nay có không ít chuyện, phía sau núi mới chậm rãi tiến vào quỹ đạo, thuê mấy người Đại Sơn thường xuyên nhìn cũng không có gì quan trọng, tiếp theo chính là xưởng rượu, dù thế nào cũng phải đem chuyện này làm thành công.

&&&

Trong thôn rất nhanh truyền ra tin tức tốt, xưởng rượu cơ bản đã hoàn thành chỉ chờ ngày bắt đầu, Lý Phong cùng Đường Xuân Minh cũng sớm đến đây xem qua.

Nhà Lý Phong là ở cửa thôn, là con đường nhất định phải đi nếu muốn vào thôn, mà xưởng rượu lại ở trong thôn, vừa hay ngược lại với hướng nhà Lý Phong, cái này cũng là do người trong thôn thương lượng nhiều lần mới quyết định được, để đề phòng người ngoài lén lút mò vào trong thôn làm chuyện xấu. Phía sau của xưởng rượu cũng giống như nhà Lý Phong là núi, nhưng Lý Chính đã cùng mấy tộc lão thương lượng cùng Lý Phong, chờ sau khi xưởng rượu xây xong liền cùng mấy người vào núi bố trí một ít cạm bẫy, đồng thời cảnh báo người trong thôn không được tự ý vào núi, bằng không dính cạm bẫy trong đó là tự gieo gió gặt bão, mà trong thôn cũng định kỳ tổ chức người vào trong núi thanh lý dã vật.

Sườn núi bên này hướng mặt trời, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ, sau khi Đường Xuân Minh nhìn thấy liền biết mấy người Lý Chính đã suy nghĩ rất kĩ, vị trí vô cùng tốt, dùng nước cũng thuận tiện. Nhưng mà bởi vì dòng suối này không thể một năm bốn mùa đều có nước, vì vậy mấy người Lý Chính vẫn quyết định chờ qua một thời gian sẽ đào một cái giếng cho xưởng rượu, đề phòng thời điểm khô hạn gặp khó khăn, cũng phòng ngừa trong xưởng rượu có gì ngoài ý muốn xảy ra. Phải biết rằng nếu cồn được cất trữ với số lượng lớn rất dễ xảy ra hỏa hoạn, đặc biệt là vào đại cổ đại lạc hậu này. Nhưng mà cổ nhân cũng có biện pháp của cổ nhân, lúc quy hoạch Đường Xuân Minh cũng nói cái này thì bọn họ cũng đã thương lượng sau khi xây xong thì đặt mấy cái vại nước vào những nơi quan trọng, hơn nữa trong kiến trúc cũng tận lực không sử dụng gỗ.

Xưởng rượu chiếm diện tích không nhỏ, bên cạnh cũng không phải toàn bộ nhà kho, nhà kho cũng chỉ đề một cánh cửa, dùng để cất lương thực cất rượu. Ngoài ra, trong kế hoạch còn muốn để một nơi cất trữ rượu, rượu để càng lâu hương vị càng thuần, giá trị đương nhiên cũng càng cao hơn.

Từ ngày xưởng rượu bắt đầu khởi công, Lý Phong cùng Đường Xuân Minh quan tâm không ít, không giống như bán rau, bọn họ chính là người nắm giữ cổ phần lớn nhất trong này.

Lý Chính thấy bọn họ đến liền cười híp mắt nói, “A Phong, Minh ca nhi, bây giờ nhìn xem thế nào? Còn có trở ngại gì không?”

Đường Xuân Minh cũng cười híp mắt trả lời: “Không sai, đại bá cực khổ rồi, xem ngươi dạo này bận đến nỗi gầy cả đi, lại khiến cho đại bá sao đau lòng.” Đừng tưởng hắn không biết gì.

Vừa vặn câu nói này lại để Trầm phu lang nghe được, đập vai Đường Xuân Minh một cái, “Không cần, ai đau lòng hắn, không nhìn thấy hắn bận bịu đến hài lòng sao, trời sinh mệnh lao lực đi. Đi. Chúng ta vào xem xem, để hán tử bên ngoài nói chuyện đi.” Lại vẫy vẫy tay kêu mấy người Trương Tú lại đây, đầy phấn khởi tham qua xưởng rượu. Bởi vì trong thôn không ít người tham gia đều được cho là chủ nhân của xưởng rượu, cho nên mọi người cũng càng quan tâm hơn đến xưởng rượu, ra ra vào vào không ít, đây cũng chính là náo nhiệt ít có của thôn Bình Sơn.

Hơn nữa hôm nay không chỉ có người trong thôn, còn có thể nhìn thấy một ít người ngoài thôn, Lý Chính cũng gọi Lý Chính của mấy thôn bên cạnh đến đây, dù sao bên trong cũng chưa bày biện cái gì, chính bọn họ vào xem cũng nhìn không hiểu, nhưng mà thôn Bình Sơn cũng rất muốn khoe khoang chuyện cất rượu, mặc kệ là Lý Chính hay là tộc lão hay người trong thôn, đều có cảm giác vinh quang.

Người ngoài thôn đã sớm bị động tĩnh của thôn Bình Sơn làm cho đỏ mắt, đăc biệt là thôn dân bình thường, sao Lý Chính cùng tộc lão trong thôn không suy nghĩ chút biện pháp làm cho ngày tháng của bọn họ ngày càng tốt hơn a, nhìn thôn Bình Sơn xem, vốn ở trong vùng này cũng không được bọn họ coi trọng, bởi vì thôn này có quá nhiều người lạ, người Lý gia không có thế mạnh, vốn đồng ý gả vào thôn Bình Sơn, nói thật không coi là nhiều.

Nhìn bây giờ, Lý Chính đang được mấy người thôn khác vây quanh kêu lão ca ca, thái độ khỏi nói cũng biết có bao nhiêu nhiệt tình, mà Lý Chính cùng mấy tộc lão của thôn này từng người từng người mặt đều tỏa sáng, còn chưa uống rượu đâu, mà đã cảm thấy chóng cả mặt rồi.

Mấy người Đường Xuân Minh tiến vào xưởng rượu chỉ vào từng nơi nói dùng để làm gì, chỗ cất rượu ở nhà hắn cũng không giấu mấy người Trầm phu lang, ngay cả những công cụ đó sử dụng thế nào cũng đều biết, nhưng mà nơi này nếu muốn dùng còn phải phóng to ra mấy lần.

“Xưởng rượu lớn như vậy chỉ sợ đã dùng gần hết bạc rồi.” Trương Tú chà chà tán thưởng.

Trầm phu lang biết được chuyện này, trả lời: “Những thứ này là tốn nhất, sau này nếu muốn dùng vò rượu cái gì đều chỉ là nhỏ, chờ thu hoạch cao lương liền có thể bắt đầu, mấy nhà chúng ta chiếm không ít phần ở trong xưởng rượu.” Đương gia nhà hắn bận bịu đến vô cùng hài lòng, trrong lòng hắn cũng rất tĩnh nguyện, nhà họn họ lấy phần lớn tài sản hơn nữa đương gia cũng quản lý chuyện xưởng rượu, vì vậy ngoài nhà Minh ca nhi ra chính là nhà chiếm phần lớn nhất.

“Đúng đấy, nhà chúng ta là như vậy.” Trương Tú giơ ba ngón tay ra quơ quơ, nhà Vương Mạc cũng gần như vậy, bây giờ Trương Trường Minh làm việc trong huyện nên thu vào cũng không tồi, người trong nhà lại kiên quyết đi theo nhà Lý Phong, vì vậy một đường lui cũng không để lập tức đều gia nhập.

Bây giờ xưởng rượu đem phần tử chia làm một trăm phần, Lý Phong cùng Đường Xuân Minh là chiếm bốn mươi phần, mà Trương Tú giơ ba ngón tay biểu thị ba phần, tuy rằng không thể so với Đường Xuân Minh, nhưng khắp toàn bộ thôn Bình Sơn cũng chiếm không ít, có một số nhà gộp lại cũng chỉ chiếm được một phần thôi đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio