Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

chương 94: tú tài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tình huống khác thường của Triệu lão ma đến cùng vẫn để cho người trong thôn phát hiện ra, điều này khiến cho người ta không ngừng suy đoán, Triệu lão tam trở về vốn nên làm chỗ dựa cho hắn, cuối cùng vẫn để cho Vương Xuân Hoa đắc ý mà không thấy Triệu lão ma có nửa phần đắc ý, nói chung, chuyện của Triệu gia vô cùng không đúng.

Trương Tú sau khi được Đường Xuân Minh nói cho chân tướng cũng để ý đến những người nhà Triệu gia khác, trong lòng biết được lần trước Triệu lão tam về chỉ sợ là muốn thay đổi gia phả, hán tử ở rể giống như là ca nhi xuất giá vậy, phải ghi rõ trong gia phả gia tộc, từ đây không có liên quan đến người Triệu gia nữa, bởi vậy dù cho người Triệu gia khác không thể không biết được, bởi vì để ý mới khiến cho hắn phát hiện có một ít người Triệu gia biểu lộ vẻ mặt phẫn hận, đặc biệt khi nhìn thấy Vương Xuân Hoa khoe khoang bên ngoài, biểu tình hận không thể bịt miệng Vương Xuân Hoa lôi hắn về.

“Triệu lão tam còn có thể thi cử sao?” Đường Xuân Minh kỳ quái hỏi Hà lão, đối với thời đại này có một số chuyện vẫn không hiểu rõ. Nhưng mà Triệu lão tam ở rể thực sự là ngoài dự kiến của mọi người, nếu như ở nông thôn thời hiện đại, đi ở rể nhà người khác thực sự vẫn bị xem thường, nhà chỉ có con gái nhất định sẽ tuyển ca tế, thông thường đều là người ngoài thôn. Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại cũng được coi là văn minh, nhưng chuyện như vậy có thể rất nhiều người đều không chấp nhận được đi, đặc biệt là Triệu lão tam chính là tú tài duy nhất của Triệu gia, Đường Xuân Minh thực sự không nghĩ tới sao hắn lại nghĩ đến con đường này.

“Đương nhiên có thể, nhưng mà dù có thi được cũng không có quan hệ gì với Triệu gia.” Hà lão cười giải đáp.

Nha, chẳng trách tam thúc công bị trúng gió, phải biết hắn coi trọng nhất là Triệu lão tam, cho rằng hắn nhất định có thể thăng chức rất nhanh, nhưng mà vinh quang sau này không có quan hệ gì với Triệu gia.

Cái này kêu là kẻ ác tự có kẻ ác trị, Đường Xuân Minh xấu xa nghĩ.

Bên Định Châu phủ kia rất nhanh có tin tức truyền đến, ba tiểu tử đều thu qua thi phủ, đã nhận được danh hiệu đồng sinh. Sau khi Lý Chính nhận được tin tức này liền ngồi một chỗ cười nửa ngày, người tới chúc mừng không ngừng, đặc biệt là người trong tộc, đây chính lập tức liền có hai đồng sinh a, hơn nữa trẻ tuổi như vậy, trở thành tú tài chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Vương Anh cũng lén lút lau nước mắt, tiểu tử kia còn có tiền đồ hơn cha nó nhiều, trong lòng đối với chuyện con trai đi học cũng không có ý nghĩ ngăn cản nữa, nếu muốn đọc, liền toàn lực phục vụ cho hắn học đi, ngược dù sao trong nhà hiện tại có ca hắn chống đỡ cũng không thiếu bạc cho hắn học, chờ tương lai hắn thi được thì để hắn báo đáp ca hắn đi.

Vương Anh cũng biết tất cả những thứ này đều có chút ít quan hệ với con riêng hắn, chính con trai sau này cũng phải dựa vào Đường Xuân Minh cùng Lý Phong giúp đỡ, ông trời cuối cùng cũng coi như mở mắt, để con trai có tiền đồ, con riêng cũng hiểu chuyện, chờ tương lai hắn xuống đất cũng có thể chọc tức đương gia đã chết kia.

Lại qua một thời gian, vòng thi viện cuối cùng cũng công bố danh sách thành tích, không chờ trên huyện cho người đến báo, bên Đằng Dục liền cho người mang tin về đầu tiên, trong ba người có hai, một là Lý Thừa Tổ, một là Đường Xuân Vanh, giống phán đoán của Hà lão, Đường Xuân Vanh thuộc hàng cuối cùng, thứ tự cực kỳ thấp, nhưng dù thế nào, hắn cũng là tú tài a!

Nhà Lý Chính lập tức đốt pháo, Lý Chính kích động đến mức muốn lập tức mở từ đường thông báo cho tổ tiên, Lý gia bọn họ cũng có tú tài, hơn nữa còn là tú tài trẻ tuổi. Nhưng mà bên cạnh cũng có người coi như đầu óc tỉnh táo khuyên nhủ, nói này mở từ đường báo tổ tông là chuyện tốt vẫn nên chờ Lý Thừa Tổ về mới tốt.

“Đúng, chở A Tổ về, chở A Tổ về, nhưng mà tiểu tử A Tông này cũng không kém, chỉ thiếu chút nữa so với ca hắn, không quan hệ, sang năm còn có cơ hội, chờ hắn trở về liền để cho hắn cố gắng đọc sách.” Lý Chính cũng ngồi không yên, trong sân đi lại vài vòng, trong miệng không ngừng lải nhải.

“Này thật sự là thích a, ” Người ở bên cạnh Trầm phu lang cũng khen tặng, “Đại tiểu tử chính là tú tài lão gia, Nhị tiểu tử chỉ cần qua một thời gian cũng sẽ trở thành tú tài lão gia, ôi, Trầm phu lang ngươi thật đúng là quá có phúc khí, ta thấy ngươi chính là người phúc khí đầy mình, sau này chờ hưởng phúc của con trai đi.”

“Làm gì làm gì, cũng là do bọn hắn không chịu thua kém, hưởng phúc cái gì không nói, chỉ cần bọn hắn có năng lực có tiền đồ là được, thôn Bình Sơn chúng ta bây giờ phúc khí vô cùng lớn, không cần hưởng của bọn chúng.” Trầm phu lang khách khí nói.

Lập tức có người nhắc đến việc hôn nhân của hai đứa con trai hắn, đến bây giờ Lý Thừa Tổ còn chưa lập gia đình đâu, hai người vốn còn muốn chờ thành tích sau khi hắn tham gia khoa thi mới quyết định, cho nên những môi ma trước đó đến cửa đều bị Trầm phu lang tiễn về, hiện tại có người vừa nói, môi ma xung quanh đều muốn hành động rồi, bao gồm cả trên trấn.

Trầm phu lang vốn trong lòng còn vô cùng cao hứng, nhưng khi nghe người ta nhắc đến vấn đề này liền bó tay toàn tập, chuyện hôn nhân của đại nhi tử là chuyện hắn nhức đầu nhất, không phải không chọn được, mà là có quá nhiều không biết chọn thế nào, bên nhà mẹ đẻ cũng có người liều mạng tiến cử ca nhi đến độ tuổi, hiện tại người nào không biết gả tới nhà hắn còn sướng hơn gả lên trấn.

Cũng có người nhắc tới Đường Xuân Minh, đệ đệ cũng thi đỗ, tuổi tác còn nhỏ hơn Lý Thừa Tổ, số phận này muốn tới cũng không ngăn được.

&&&

Nhà Lý Phong, sau khi nhận được tin tức Đường Xuân Minh vô cùng vui vẻ, nhìn thấy mẹ kế đứng ngốc ở đó không phản ứng gì, Đường Xuân Minh đẩy một cái hắn nói: “A Mẫu, chỗ ta cũng không dám lại lưu ngươi, nhanh chóng về đi, nói không chừng người đến báo tin cũng đã đến rồi, hơn nữa người của Đường gia khẳng định cũng tới cửa chúc mừng, trong nhà không thể không có người a.”

“Thật sự thi đỗ? Thành tú tài?” Vương Anh còn đang nghi ngờ lỗ tai mình, vốn cho là thi đỗ đồng sinh đã là một điều bất ngờ, con trai năm nay mới mười ba tuổi a.

“Đương nhiên thi đỗ, A Mẫu, muốn khóc thì khóc đi, lần trước ta thấy ngươi lén lau nước mắt, cái này cũng không phải việc mất mặt.” Đường Xuân Minh gan lớn dám cười trêu chọc mẹ kế.

Vương Anh nhìn sang, vỗ một cái lên cánh tay Đường Xuân Minh nói: “Ngươi nhìn nhầm, việc vui lớn như vậy khóc cái gì mà khóc, không may mắn, ngươi chờ ta về nói cho quỷ lão cha kia của ngươi đi, con trai của ta không chịu thua kém hắn đâu.”

Đường Xuân Minh bật cười vui vẻ, sau đó từ hay ý đẹp tiễn mẹ kế đi, đi cùng còn có một con dê cùng mười mấy con gà vịt, mấy bình rượu, lúc này nhất định phải giết gà giết dê đãi khách một phen, nếu như hắn hành động thuận tiện, khẳng định cũng muốn đi qua góp náo nhiệt, nhưng mà hiện tại chỉ để mẹ kế thu xếp, may trong nhà còn có hai người, những người ở Đường gia kia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chờ nha môn đến báo tin mừng, ba tiểu tử mới quay lại từ trên phủ, lại dừng mấy ngày ở trên huyện, trong học đường có không ít đồng môn cùng tham gia thi, hơn nữa huyện thái gia cũng đặc biệt mở tiệc chiêu đã đám học sinh đỗ tú tài này, chờ sau khi tất cả kết thúc, Trương Trường Minh mới cao hứng đánh xe đưa ba người này về, Trương Trường Minh cũng cảm thấy vô cùng vinh dự.

Tuy rằng Lý Thừa Tông không đỗ tú tài, cũng không chán nản, chính là giận Đường Xuân Vanh rõ ràng trước kia còn đứng sau hắn, sau hai cuộc thi liền vượt mặt hắn rồi, tiểu tử này thật sự là có tài a. Nhưng mà tính tình hắn vốn là người thoải mái, tuy rằng không tham gia yến tiệc chiêu đãi của huyện thái gia, mà ở chỗ hai người thuê chờ cùng quay lại, mà không có chạy về trước để cầu động viên.

Đường Xuân Vanh cũng theo xe ngựa đến thôn Bình Sơn xem ca hắn trước, trong lòng biết được trong thời gian ngắn sẽ không có thời gian rảnh đến chỗ ca ca.

Lý Thừa Tông thò đầu ra từ trong xe ngựa, hướng về phía Đường Xuân Minh hô: “Ca sao, ngươi phải cố gắng giúp ta giáo huấn tên tiểu tử này, vốn còn muốn sang năm cùng ta đi thi phủ đây, vậy mà tiểu tử này liền bỏ ta lại, quá không đủ nghĩa khí.”

“Nói bậy gì đó!” Một đầu khác truyền đến âm thanh quát lớn, chính là Lý Thừa Tổ, thấy đệ đệ càng nói càng kỳ cục, lên tiếng ngăn cản, sau đó mới chắp tay nói với Đường Xuân Minh đứng bên cạnh, “Ca sao đừng nghe tiểu tử này nói hưu nói vượn, hắn là đố kỵ A Vanh đây, nên để cho hắn đi thi một mình. A Vanh, chúng ta rảnh rỗi gặp mặt.”

“Được, ” Đường Xuân Vanh lại cười nói, “Ta qua một thời gian sẽ trở lại chỗ ca ca.”

Đường Xuân Minh cũng không thèm để ý Lý Thừa Tông nói, biết hắn đang nói đùa, nhưng mà trạng thái cũng không tồi, phất tay chào hai người. Trương Trường Minh nói lát nữa sẽ đánh xe đưa Đường Xuân Vanh về thôn.

Nhìn đệ đệ, trong lòng Đường Xuân Minh cảm khái, đi ra ngoài một vòng, người càng có vẻ thành thục thận trọng, khắp nơi đều giả bộ đại nhân, chừng hai năm nữa thật sự có thể tách ra lập hộ. Nhưng mà vừa tiến vào sân mở miệng ra liền trở lại bộ dáng ngày xưa.

Đường Xuân Vanh đối với đánh giá của ca ca cảm thấy có chút xấu hổ, gãi đầu nói: “Ca, thứ tự của ta có phải quá kém không, vốn còn muốn cùng Thừa Tông ca ca sang năm thi lại một lần.” Hắn vốn không có lòng tin với thi viện, cho nên mới có ước định như vậy với Lý Thừa Tông, cũng không trách vừa nãy Thừa Tông ca nói chuyện cười như vậy.

“Lần này suýt soát thì lần sau thi hương cao hơn là được, dù sao ngươi có nhiều thời gian, từ từ đi.” Đối với Đường Xuân Minh đã trải qua sáu mươi năm (ý nói sống hai đời) mà nói, thứ tự kém thì có gì chứ, then chốt là đạt được danh hiệu tú tài, hơn nữa so sánh với tuổi tác của A Vanh, người bên ngoài cũng không cảm thấy thứ tự của hắn thấp, có bao nhiêu lão đồng sinh cũng không đạt được danh hiệu này chứ.

“Ừm.” Đường Xuân Vanh nghiêm mặt nói, “Ca, ta dự định mấy năm nữa sẽ đều đọc sách nắm vững cơ bản, chờ bốn năm sau mới đi thi, Thừa Tổ ca cũng nghĩ như thế.” Nói cách khác, Lý Thừa Tổ cũng bỏ cuộc thi hương năm nay, chờ bốn năm sau lại tiếp tục.

“Thừa Tổ ca của ngươi chỉ sợ phải giải quyết xong chuyện thành thân đã rồi mới nghĩ đến chuyện thi cử” Đường Xuân Minh cười nói.

Đường Xuân Vanh nghe xong mặt cũng đỏ lên, Đường Xuân Minh nhìn cảm thấy vô cùng thú vị, tiểu tử choai choai này đối với chuyện làm mai của người khác cũng cảm thấy thẹn thùng, Đường Xuân Minh tiếp tục trêu ghẹo, Đường Xuân Vanh nhanh chóng đi lên vài bước bái kiến Hà lão, hắn có thể có được thành quả ngày hôm nay ngoại trừ học trên học đường, Hà lão cũng giúp hắn không nhỏ.

Đường Xuân Minh ở phía sau nụ cười càng rộng, tuy rằng đệ đệ cũng mới mười ba tuổi, nhưng mà chỉ sợ cũng có người tới cầu hôn, cía tuổi này đính hôn cũng không phải là không có, huống hồ đệ đệ hắn là tú tài thiếu niên a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio