Được lệnh , mấy thiếu niên khôi ngô kia liền nhào tới , đánh đấm túi bụi lên người tiểu hài tử.
Tiểu hài tử biết mình tránh không khỏi , không nói tiếng nào ngồi xuống ôm đầu cuộn mình lại , chịu đựng hành hung như bão tố trên người , thân thể bé nhỏ bị đá tới đá lui , cực kỳ đáng thương.
Phản ứng đầu tiên của Cố Bạch là lao ra ngăn cản, nhưng hắn vừa bước ra một bước, lại thu chân về.
Một màn kia hiển nhiên là tiết mục ức hiếp tiểu hài tử điển hình , chẳng qua đứa bé bị đánh , bộ dáng cũng chỉ khoảng ba bốn tuổi mà thôi .
Hắn nhéo nhéo cánh tay của mình , vẫn còn sức , muốn đuổi những hài đồng kia đi , cũng rất dễ dàng . Thế nhưng quần áo thằng nhóc cầm đầu chất liệu rất tốt , hẳn là con một gia đình giàu có trong trấn , hắn vừa mới ra ngoài , chỉ sợ sẽ bị người khác chú ý , đối với mục đích đến đây của hắn rất bất lợi . Hơn nữa ... hắn ở đây cũng không lâu , chờ hắn về nhà rồi , tiểu hài tử kia chỉ sợ càng chuốt lấy nhiều ân oán , đến lúc đó ai cứu nó đây ?
Nghĩ nghĩ, Cố Bạch vẫn áy náy không bước ra.
Chẳng qua chỉ là ức hiếp vậy thôi , cũng không phải giết người , không như lát nữa vẫn không ngừng , hắn cũng bất chấp mọi thứ.
Cùng lắm thì sau khi đuổi tụi nó đi , hắn trốn trên núi không ra là được.
Cũng may sự tình cũng không làm cho Cố Bạch khó xử , hài đồng mặc áo gấm kia cũng không có hứng thú bắt nạt nó nữa , phát hiện tiểu hài tử nằm im không nhúc nhích , sợ đánh chết người ta , liền phất tay bảo mấy thiếu niên kia dừng lại .
Sau đó, một đoàn người cười ha ha rời đi .
Cố Bạch thấy bọn nó đi xa , mới chậm rãi từ gốc cây đi ra . Hắn chạy đến bên người tiểu hài tử .
Tiểu hài tử vẫn ôm đầu người co lại thành một đoàn , một tiếng cũng không phát ra , là Cố Bạch sợ đến hét lên một cai , vội vàng lật người nó lại , xem xét hơi thở của nó , một điểm thanh âm cũng không có, nhượng Cố Bạch sợ hãi kêu lên một cái, vội vàng đem hắn lật qua, đi sờ hơi thở của hắn ―― hô hấp lúc có lúc không, sắc mặt hắn liền thay đổi .
Không xong! Tiểu hái tử này thật sự bị đánh chết rồi sao ? Mấy thằng nhóc kia căn bản chỉ có nội căn cũng chưa lão luyện , làm sao đánh tới nổi này a ! Nếu Đứa nhỏ này sẽ không thật sự bị đánh ra cái tốt xấu à nha? Những thiếu niên kia căn bản liền nội kình cũng không có luyện ra, ứng sẽ không phải như vậy a! Nếu , nếu thật sự có vạn nhất . . .
( Chỉ khả năng ít xảy ra)
Cố Bạch không chần chờ nữa, vội vàng vươn tay luồn vào trong áo nó , sờ sờ ngực , đến khi cảm nhận được một tia hơi thở mỏng manh , mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó hắn thuận tiện sờ nắn xương cốt của tiểu hài tử một lần , không có bị gãy , mới yên lòng .
Thoạt nhìn, chỉ là do bị đánh quá mạnh nên mới hít thở không thông , không có tổn thương trí mạng .
Nhưng tiểu hài tử nhỏ như vậy , Cố Bạch không dám để nó ở chỗ này , nó suy yếu như vậy , nếu bị gió thổi hay bị dầm mưa , vậy chẳng phải là nộp mạng sao? Quyết định chắn chắn , hắn liền bế tiểu hài tử lên .
Có lẽ là bởi vì tiểu hài tử tuổi còn nhỏ , mặc dù Cố Bạch bây giờ cũng chỉ có mười tuổi , nhưng bế nó vẫn được . Sau đó đặt đầu tiểu hài tử lên vai mình , rồi chạy về phía đối diện khu rừng .
Vào bên trong một mạch núi , có thể vi gần đây Cố Bạch đi tìm Tụ Huyết Chi , ở trong một sườn núi nhỏ , tìm được một sơn động làm nơi cư trú . Cửa sơn động không lớn, chỉ có thể cho một đứa nhỏ như Cố Bạch đi vào , ngược lại bên trong như một căn phòng ngủ , có thể chứa ba đến năm người .
Bởi vì lo buổi tối sẽ có dã thú đến ,trước khi trời tối Cố Bạch đầu ở trong động ẩn nấp , bên cạnh có một tảng đá lớn , chính là để ngăn chặn cửa động . Dùng với sức lực của hắn bây giờ , vẫn còn đẩy được .
Cố Bạch ôm trên tay một tiểu hài tử , trở về sơn động này .
Hắn vén dây leo rũ xuống , chui vào trong . , liền chui vào.
Đặt tiểu hài tử lên nệm rơm , một động tác đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.
Cố Bạch lập tức đẩy tảng đá lấp cửa động , đốt lửa lên , sau đó lấy nước lau mặt cho tiểu hài tử , cời ngoại bào của nó , chuẩn bị lau toàn thân.
Vừa cởi áo ra , Cố Bạch liền sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tứ chi của nó , lưng thậm chí toàn thân, khắp nơi toàn là vết thương .
Với nhãn lực của Cố Bạch , có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương là bị ngắt , bị bỏng , còn có chút vết thương bị xước , bị bầm , hoặc bị cào , thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Mà thân thể tiểu hài tử rất gầy , giống như không được ăn no , làn da không trắng nõn như những đứa trẻ khác , ngược lại có chút vàng, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ.
Trong lòng Cố Bạch càng không thoải mái, hắn nhẹ nhàng sờ sờ cánh tay tiểu hài tử, liền thấy nó run lên , giống như trong mơ cũng cảm nhận được đau đớn
Đây rốt cuộc là ai làm? Tên kia sao có thể ra tay ác độc với một đứa bé như vậy !
Là nữ nhân, nhất định là nữ nhân hay tiếp túc với tiểu hài tử.
Vết cào của móng tay kia , đã khá hơn một chút nhưng cũng hãm sâu vào trong thịt !
Cố Bạch hít sâu , càng cẩn thận lau sạch thân thể và mặt cho nó .
Lúc này hắn mới phát hiện , tiểu hài tử này lớn lên dị thường đáng yêu, có chút gầy , nhưng ngũ quan rất thanh tú.
Tâm Cố Bạch càng mềm mại.
Làm một trạch nam lâu năm , hắn đối mấy vật đáng yêu không phải rất thích , tiểu hài tử này mặc dù không phải dạng Loli đáng yêu , nhưng nói không chừng về sau sẽ biến thành bé trai yếu đuối , vẫn gợi lên tâm hôn yêu thích của hắn .
Sau đó, hắn liền lấy ra từ trong ngực một bình nhỏ .
Ngọc dung tủy, Thiên Đô thành sản xuất, thuốc trị thương cao cấp , bôi lên sẽ thấy hiệu quả.
Bôi một lần cầm máu , bôi hai lần miệng vết thương khép lại , bôi ba lần lành hẳn không để lại seo , đùng là hàng cao cấp cho những người lữ hành !
Ngươi hỏi sao ta lại có à?
Đơn giản mà nói, đây là một loại dược rất lợi hại .
Khi Cố Bạch biết công hiệu của nó , lập tức lấy một lọ , mang trên người để phòng ngừa khi gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ , hắn quyết định lấy ra cho tiểu hài tử là xài.
Cố Bạch rửa sạch tay, ngồi trên đống rơm bên cạnh , dùng ngón tay chấm ngọc dung tủy, bắt đầu thoa thuốc cho nó.
Số lượng rất nhiều , trừ mặt bên ngoài , trên người nó không chỗ nào là không có vết thương . Cho dù có, trừ mặt bên ngoài, đứa nhỏ trên người liền không có chỗ là không có vết thương. Cho dù Cố Bạch rất tiết kiệm , một lọ dược cũng không đủ dùng , cho nên hắn lựa những nơi vết thương nghiêm trọng thoa nhiều một chút , còn lại chỉ thoa lên một ít .
Thật vất vả thoa xong, trên trán Cố Bạch cũng toát ra một tầng mồ hôi
Lúc sau hắn tranh thủ thời gian tắm rửa , cởi ngoại bào ra , quấn quanh người nó rồi ôm vào lòng.
Cứ như vậy một đứa lớn ôm một đứa nhỏ , tuy có chút cố sức , nhưng để nó nửa đêm không phát sốt, cũng chỉ có thể như vậy.
Bận rộn một hồi, kỳ thực hắn cũng mệt chết đi được , hắn ôm tiểu hài tử sưởi ấm cho nó, đầu cuối xuống , không biết khi nào , cũng lâm vào mộng đẹp .
Trong mộng vẫn cảm giác được độ ấm trong ngực , mặc dù tay bị cấn , nhưng làm cho hắn cảm thấy an toàn , lần đầu tiên ngủ được một giấc ngon như vậy từ khi hắn xuyên qua . . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Bạch bị người trong ngực cử động làm tỉnh giấc.
Hắn trừng mắt nhìn, cúi đầu xuống, phát hiện tiểu hài tử đã tỉnh , bây giờ nằm trên tay hắn , vừa muốn nhúc nhích lại không muốn xa rời , khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút phiếm hồng.
Giống như phát hiện Cố Bạch tỉnh lại , ngưỡng mặt lên nhu nhu mở miệng: "Tiểu ca ca. . ."
Thật, thật đáng yêu ! ( ==" )
Cố Bạch lập tức có cảm giác mình sắp phát nổ!
Hắn phảng phất tưởng tượng được một tiểu thái điểu vài năm sau đứng vẫy tay với mình .. . .
Nhưng Cố Bạch là một người đứng đắn mà, phản ứng đầu tiền là lấy tay sờ mặt tiểu hài tử kia , thân thiết hỏi: "Thân thể còn đau không? Ngươi tên là gì?"
Nó lắc đầu: "Không đau." Lại nhếch miệng "Ta, ta gọi là Tiểu tạp chủng. . ."
Lời nó vừa thốt ra, Cố Bạch lập tức cảm thấy giận dữ áp chế trong lòng lần nữa sôi lên , biểu tình trên mặt cũng vặn vẹo .
Là gia đình nào vậy ,sao có thể đối đãi với một đứa con nít như vậy chứ!
Nô bộc không phải người ư! Dù có làm sao cũng đừng ngược đãi a! Dù muốn trừng phạt đi chăng nữa , trút giận lên một tiểu hài tử còn ra thể thống gì ? Căn bản chính là cầm thú !
Càng nghĩ càng sinh khí, sắc mặt Cố Bạch càng ngày càng khó coi.
Đến khi cánh tay bị người nhẹ nhàng kéo hai cái , mới phát hiện tiểu hài tử trong ngực bị hắn dọa sợ .
Cố Bạch hít sâu , sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng :"Tên không dễ nghe, ta đặt một cái tên cho ngươi được không ?"
Đứa nhỏ sững sờ nhìn Cố Bạch trong chốc lát, gật gật đầu: "Kỳ thực ta biết đây không phải là tên ta, đó là bọn họ mắng ta. Nhưng không ai, đặt tên cho ta. . ." Nói đến đây, cánh tay ôm lấy cổ Cổ Bạch "Ta muốn tiểu ca ca đặt tên , đặt tên!"
Cố Bạch cảm giác được lực đạo nho nhỏ trên cổ , cảm giác tim mình sắp hóa thành vũng nước.
Lúc đầu nhà hắn cháu trai cháu gái biểu muội biểu gì đó cũng có hết , nhưng đứa nào đứa nấy cũng "hoạt bát" không chịu nổi ! Từ lúc trưởng thành đến giờ chưa thấy qua tiểu hài tử nào biết nghe lời lại đáng yêu như vậy ! Xui xẻo xuyên đến đây gặp được nó có phải do mình ăn ở hiền lành không ! Lập tức cảm thấy cũng không xui xẻo lắm , tương lai vẫn còn rất triểu vọng a !
Ở trong lòng yên lặng gào thét , Cố Bạch nhẹ nhành chọc chọc hai má nó , vừa cười vừa nói: "Chúng ta gặp nhau ở trên núi , ta gọi ngươi Tiểu Sơn được không? Về phần họ nha, cùng họ Cố của ta , thấy thế nào?"
Dù sao hắn cũng trở về không được , vỏ bọc này cũng ở một nơi khắc , dòng họ của hắn không dùng được , không bằng cho tiểu hài tử này , để hắn tưởng niệm một chút cũng tốt .
Tiểu hài nhi ánh mắt ngập nước: "Vậy ,từ nay về sau ta tên là Cố Sơn sao? Tiểu ca ca tên là gì?"
Cố Bạch nụ cười trên mặt cứng lại , sau đó mới lên tiếng: "Ta nha, ta tên là Cố. . . Thư Bạch."
Bây giờ hắn đã không còn là Cố Bạch, nhưng cũng không phải là Tử Xa Thư Bạch, cho nên, cũng không tính là hắn lừa gạt nó đúng không ?
Cố Bạch trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, trong tương lai , hắn sẽ cảm tạ chần chờ lúc này của mình . Đặc biệt cảm tạ. . .
Nhưng mà nó còn rất xa a!