Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn

chương 35: cô nam quả nam (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày kế tiếp khi Cố Bạch chậm rãi tỉnh lại thì thấy đầu đang gối lên một thứ gì đó mềm mềm.

Không thể nghi ngờ gì nữa đây chắc chắn là đùi Cố Tiểu Sơn nhưng trời sáng rồi mà y vẫn không phản ứng, y ngủ sâu thế sao? Thật sự là mất cảnh giác quá.

Y mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia.

Ngay lập tức, Kỳ Quan Duệ mở miệng, "Ca ca tỉnh rồi sao?"

Cố Bạch ngượng ngùng, "Sao đêm qua không gọi ta?"

Kỳ Quan Duệ nhẹ giọng nói, "Ca ca ngủ ngon như thế ta luyến tiếc gọi."

Tai Cố Bạch hồng hồng.

A a a tiểu tử thối nhà ngươi lại chơi trò mập mờ, cẩn thận ta đánh ngươi a!

Nhưng là một trạch nam điển hình cho dù lúc nào cũng treo hai chữ cơ lão ở miệng nhưng y cũng hiểu một điều là cái thế giới dưới ngòi bút của y tuyệt đối là thế giới ngựa đực thẳng tắp thẳng tắp. (Ame: Và nhân vật chính của thế giới này đêm hôm qua đã nhận ra mình cong~~~)

Chi nên y chỉ yên lặng phỉ nhổ một chút tiết tháo còn sót lại rồi đứng dậy.

Một đêm nằm ngủ, quần áo hình như bị nhăn.

Cố Bạch âm thầm thở dài, cho dù chuẩn bị tốt nhưng ở nơi sơn dã này lều trại da thú không thoải mái bằng giường ở nhà a.

Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, vươn vai, cảm giác toàn thân thật thoải mái.

Kỳ Quan Duệ tùy ý để Cố Bạch đừng lên còn mình thì ấn ấn chân.

Cố Bạch nhìn thấy, "....Ta xoa bóp giúp ngươi?'

Làm huynh trưởng mà để đệ đệ gác nguyên một đêm như thế có chút kì cục.

Cố Bạch áy náy trong nội tâm quyết định tốt xấu gì cũng nên an ủi.

Nếu như là trước kia thì Kỳ Quan Duệ đã từ chối.

Nhưng hôm nay, mắt hắn hơi lóe lên rồi đồng ý, "Được a."

Cố Bạch lại càng thêm áy náy.

Nhất định là quá tê nên không đứng dậy nổi nếu không thì Cố Tiểu Sơn cũng sẽ không không đứng lên được như thế.

Nghĩ đến đây y liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Kỳ Quan Duệ, nâng chân hắn lên duỗi thẳng.

Lại nói cái chân này thật dài lại còn thật thẳng a, không biết phía trên người này....Dừng lại!

Cố Bạch lại cảm thấy mình đang sắp đánh rơi tiết tháo đầy đất nên vội dừng lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, khống chế mình không hướng đến nơi không nên nhìn kia mà hết sức chuyên chú bóp chân.

Kỳ Quan Duệ cúi đầu nhìn Cố Bạch, cảm nhận khoái cảm tê dại từ cẳng chân, gian nan ngăn lại tiếng rên rỉ tràn ra.

Thật thoải mái, không chỉ là tâm lý mà còn là sinh lý.

Sau khi hắn xác định tâm tư của mình với Tử Xa Thư Bạch, hắn không muốn tiếp tục phòng túng.

Mà bắt đầu tự thử khống chế dục vọng của bản thân.

Mỗi tấc da thịt của Tử Xa Thư Bạch, mỗi một lời nói, một hành động đều đang câu dẫn hắn khiến lồng ngực hắn sôi trào dục vọng, lập tức muốn đẩy y ngã lên giường.

Cho nên không cần nói đến hành động của Tử Xa Thư Bạch, thậm chí y chỉ cần đứng đó thôi là hắn lập tức có thể phản ứng.

Dục vọng quá mức mãnh liệt, thậm chí không chịu nổi một kích.

Kỳ Quan Duệ ngàn lần vạn lần không thể khiến Tử Xa Thư Bạch phát hiện nên hắn nhất định phải học cách khống chế.

Đêm qua quả là cơ hội tốt, sau khi Tử Xa Thư Bạch ngủ hắn có thể nhấm nháp chút hương vị của y.

Hắn chậm rãi áp chế, chậm rãi thu liễm, cuối cùng sau vài giờ mới khiến bản thân bình ổn lại.

Giống như hiện giờ, thân thể Kỳ Quan Duệ kiên cường cỡ nào, chỉ có một đêm sao có thể bị tê?

Chẳng qua là khát vọng sự đụng chạm của người kia mà thôi.

Hắn cảm thụ xúc cảm mềm mại trên đùi – đối phương thậm chí không đeo găng tay, trong đầu không ngừng tưởng tưởng....Hắn đẩy ngã y trên giường phiên vân phúc vũ, khi dễ khiến y khóc nức nở, khóa y ở trong ngực mình, chỉ tại trong lòng chính mình.

Khả năng khống chế dục vọng của Kỳ Quan Duệ đã đạt tới một mức độ đáng sợ.

Cho dù tư tưởng của hắn có sôi trào thế nào thì hắn cũng sẽ không ngu xuẩn mà động dục.

Mà Cố Bạch thì không phát hiện ra nửa điểm nào không đúng.

Cố Bạch xoa bóp cho Kỳ Quan Duệ chừng nửa giờ mới chậm rãi ngừng lại, "Tiểu sơn, ngươi thử xem thế nào."

Kỳ Quan Duệ luyến tiếc nhưng hắn cũng biết không thể để đối phương cảnh giác. Hắn giật giật chân, cười nói, "Ta tốt rồi, ca ca."

Nói xong hắn đứng lên, duỗi tay ra muốn kéo Cố Bạch lên cùng.

Cố Bạch sau khi cảm thán tiểu tử này còn có chút lương tâm thì cũng không nhẫn tâm từ chối mà nắm lấy tay hắn cho đến khi đứng thẳng lên được mới rút ra.

Kỳ Quan Duệ sửa lại quần áo của hai người rồi nói, "Ca ca ra ngoài trước đi, những thứ này để ta thu thập."

Cố Bạch gật đầu, quyết định đi ra ngoài nhóm lửa nướng thịt.

Hai huynh đệ trải qua một buổi sáng vui vẻ. Cố Bạch lau miệng sạch sẽ, khôi phục dáng vẻ cao quý lãnh diễm của thành chủ, "Chúng ta đi."

Kỳ Quan Duệ cười, "Được ca ca, tất cả đều nghe lời ngươi."

Cổ Vu Ngưu trưởng thành là một loại mãnh thú có thực lực Võ quân. Nó cao hơn ba thước, toàn thân xanh đen, móng vuốt giống động vật họ mèo. Sừng độc trên đầu nó vô cùng lợi hại, hàm răng và vuốt đều rất lợi hại, sức lực cũng rất mạnh mẽ, khi chạy hết sức có thể đâm nát một tòa núi nhỏ, da lông cứng rắn, vũ khí bình thường căn bản không thể xuyên qua được.

Tại nơi núi non trùng điệp này số lượng mãnh thú như vậy không nhiều, chỉ có một loại đó là mạnh nhất, được coi là vương trong số loài thú nơi đây.

Lúc này, một con Cổ Vu Ngưu đang đối chiến với một thanh niên.

Thanh niên mặc bộ y phục trắng, quanh thân trên dưới không dính lấy một hạt bụi. Khí chất của y cực kì cao quý, bàn tay đeo găng tay ngân sa mềm mại, khi tấn công cực kì xinh đẹp ưu nhã nhưng cũng có sự sắc bén băng lãnh.

Cái đuôi dài của Cổ Vu Ngưu vung lên, chân trước giơ lên đập xuống phía thanh niên!

Trên người nó không hề có vết máu nhưng khi nhìn kĩ có thể phát hiện ra có vài chỗ lõm xuống tựa như bị một lực lớn va vào.

Vết thương như vậy đương nhiên là đau nhức khiến hai mắt nó hồng lên điên cuồng.

Thân hình thanh niên nhoáng lên một cái, cả người trượt xuống dưới người con mãnh thú luồn xuống bụng nó – đây là điểm yếu của loài mãnh thú này bởi cho dù Cổ Vu Ngưu có bốn chân vuốt lớn, răng nanh hay sừng độc thì đều không thể đụng đến y.

Đây là góc chết.

Động tác của thanh niên lưu loát, bàn tay chộp vào phần bụng mềm mại của con mãnh thú –

Ngay sau đó, cả da lông của nó bị xé rách mà bàn tay của thanh niên cũng găm vào bụng nó!

Sau đó Cổ Vu Ngưu rống lên một tiếng, cơ thể to lớn lung lay rồi ngã xuống.

Thanh niên lướt một cái ra ngoài phạm vi con mãnh thú ngã xuống.

- cho dù bụi đất kia có cuộn lên cũng không thể dính vào người y.

Cái người đem trang B thăng cấp đến mức tận cùng này không phải là Cố Bạch thì còn là ai?

Cho dù ở nơi thâm sơn y vẫn mặc bạch y, chỉ sợ người khác không biết y sang quý, không chỉ sang quý mà còn cao quý.

Kỳ Quan Duệ đứng một bên trong mắt tràn đầy si mê.

Đợi sau khi Cố Bạch giết chết con Cổ Vu Ngưu hắn mới đi ra, thần sắc tham lam trong mắt cũng thu liễm.

Sau đó hắn thành thạo ngồi xổm xuống bên xác mãnh thú, lấy một cái đao sắc bắt đầu xử lý.

Đầu tiên đương nhiên sẽ cắt đầu – cái này được coi là bằng chứng chứng minh học sinh giết chết con mãnh thú này, sau đó mới là sừng, chân, tim, da lông để luyện chế vũ khí, hoặc là làm đồ ăn bổ sung năng lượng.

Mà Cố Bạch đương nhiên là đứng ở một bên một giọt máu không dính vào người.

Hai người vào núi đã ba ngày.

Trong ba ngày này bọn họ đừng nói đến là gặp đến đồng học, ngay cả mãnh thú muốn giết cũng khó gặp mà phải bôn ba đi tìm.

May mà hai người thể lực dư thừa nên cũng không tính là cố sức.

Chỉ là càng lâu Cố Bạch lại càng khó chịu.

Con mẹ nó! Ba ngày rồi chưa tắm a!

Nếu so với khi trước còn là trạch nam thì giờ bệnh sạch sẽ của y đã được nhân lên năm lần, không, thậm chí là mười lần.

- không thể không nói đó là do sự dung túng của nhóm trung khuyển trong Thiên Đô thành và Kỳ Quan Duệ.

Người mắc bệch sạch sẽ luôn phải lao lực không phải sao? Trước kia Cố Bạch còn lười nhưng hiện giờ chỉ cần nhàn hạ để hạ nhân giúp nên đương nhiên càng nghiêm trọng hơn.

Cho nên dung túng dung túng cuối cùng đã dung túng thành như vậy.

Kỳ Quan Duệ rất hiểu tâm tư Cố Bạch nên sau khi thu thập xong con thú kia phải lau tay sạch sẽ mới đi tới.

Cố Bạch lui một bước.

Kỳ Quan Duệ thở dài giơ tay ra, "Ca ca, không mùi."

Cố Bạch ngượng ngùng, "Ừ."

Kỳ Quan Duệ bất đắc dĩ nói, "Ca ca đừng nói vội, phía trước mấy trăm bước là có nguồn nước."

Cố Bạch mắt sáng lên, mặt than hỏi, "....Sao ngươi biết?"

Kỳ Quan Duệ chững lại.

Hắn có thể nói là mấy ngày nay thấy Tử Xa Thư Bạch một lòng muốn tắm rửa nên mới thả xà cổ ra tìm nguồn nước được không?

Cho dù là hắn rất tin tưởng Tử Xa Thư Bạch nhưng xà cổ là thứ tà tính, người thường đều kiêng kị.

- cho dù Tử Xa Thư Bạch không sợ nhưng trực giác nói cho hắn biết là hắn phải giấu diếm.

Giống như một khi bại lộ thì hậu quả khôn lường.

Nhưng lấy năng lực của Kỳ Quan Duệ thì nói dối cũng không cần kịch bản, "Ca ca quên sao, thôn trấn trước đây ta ở có núi ở gần đó, trong ngọn núi cũng có suối. Ta thường xuyên tới đó luyện võ, ít nhiều sẽ biết dấu hiệu có nguồn nước...."

Cố Bạch mù địa lý quyết định tin, khẩn cấp nói, "Mau dẫn ta đi."

Kỳ Quan Duệ cười ôn nhu, "Được."

Tin tức do xà cổ mang về rất chi tiếng, dọc đường đi Kỳ Quan Duệ cũng cố ý dẫn Cố Bạch tới hướng này.

Quả nhiên điều này khiến Cố Bạch vui vẻ.

Lại đi thêm một trăm bước nữa có một dòng suối nhỏ.

Cố Bạch đi nhanh hơn, y bắt đầu có chút vội vàng.

Nhưng khi đi gần tới nơi y đột nhiên dừng chân.

"tiểu sơn ngươi vào trước xem đi." Vẻ mặt y không chút thay đổi.

Kỳ Quan Duệ hơi khó hiểu, "Ý ca ca là...."

Cố Bạch nói, "Xem xem trong nước có người hay không."

Đừng trách Cố Bạch cảnh giác, chẳng qua là vận khí của y quá kém.

Lần đầu tản bộ ven bờ suối gặp vị hôn thê của nhân vật chính biến thái (La Tố Tố); đi xe ngựa thì gặp muội tử thực nhân hoa (Vân Mộng Liên); ở khách điếm thì gặp thành viên hậu cung của nhân vật chính biến thái (Vương Anh Lạc); ngay cả ở ký túc xá không ra ngoài mà cũng bị muội tử hung tàn của nhân vật chính tìm đến cửa (Mạnh Tiểu Hà)!

Cũng không biết vì sao mặc kệ y làm gì, đi đâu đều mẹ nó gặp phải muội tử của nhân vật chính biến thái.

Rốt cuộc thì y gặp muội tử để làm cái lông gì a!

Cố Bạch có cảm giác lần này chỉ cần tắm rửa một cái thể nào cũng xảy ra chuyện.

Trong TV đều nói khi nam chính đi tắm rửa/ra bờ sống uống nước/đột nhiên gặp hồ nước/múc nước rửa mặt chải đầu đều có thể thấy muội tử lõa thể, ngay cả trong tiểu thuyết võ hiệp/huyền huyễn/kỳ huyễn/ma pháp thì nam chính luôn có nguyên nhân để tới hồ nước nhìn thấy muội tử lõa thể.

Ngay cả Cố Bạch cũng vậy. Khi viết quyển ngựa đực văn này nhân vật chính biến thái cũng thường xuyên gặp phải muội tử lõa thể bên hồ sau đó trình chiếu tiết mục + cấm thiếu nhi.

Thế nhưng Cố Bạch tuyệt không muốn điều đó xảy ra với mình.

Bị cưỡng chế gặp muội tử thật khiến người ta buồn rầu mà!

Ame: Nhử hàng chương, cuối tuần này đăng chương nhá ==

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio