Đúng lúc này trên giường truyền đến một tiếng "Ưm"......Khoan đã!
Không đúng a "Ưm" cái con mẹ nó!
Ngươi cho rằng ngươi là nữ chính trong tiểu thuyết cùng nam chính phiên vân phúc vũ một ngày một đêm, yếu ớt như cây hải đường vừa mới tỉnh lại sao!
Cố Bạch yên lặng co giật gương mặt trong lòng, cố gắng làm biểu tình cứng ngắc.
Đây là Cố Tiểu Sơn, không phải nữ chính. Đây là Cố Tiểu Sơn, không phải nữ chính....Y nhanh chóng tự niệm mười lần, sau đó quay đầu lại.
Gương mặt người trên giường ửng đỏ có chút thẹn thùng. Có lẽ hắn vừa mới phát hiện ra chính mình không ổn, xấu hổ kéo chăn, "Ca ca, ta....."
Mặt Cố Bạch không đổi, y nói, "Tự giải quyết rồi ra ăn cơm."
Kỳ Quan Duệ ngại ngùng cười cười, "Được, ca ca."
Lúc này Cố Bạch mới đi ra ngoài.
.....Hừ, không phải chỉ bị chọc vào thôi sao, may mà không phản ứng quá kịch liệt.
May mà mặt mũi huynh trưởng còn được bảo toàn a ha ha.
Sau khi Cố Bạch đi ra ngoài, vẻ mặt Kỳ Quan Duệ thay đổi.
Hắn nhíu mày, cảm giác có chút đắc ý.
Ngày hôm qua không tệ, Tử Xa Thư Bạch hoàn toàn không phát hiện ra chỗ nào không đúng, hơn nữa phản ứng hôm này của y cũng rất thú vị.
Thoạt nhìn thì xem như Tử Xa Thư Bạch đã thích ứng với sự tiếp cận của hắn.
Tựa như cho dù hắn trở thành thế nào, trong tình huống thế nào Tử Xa Thư Bạch cũng đều lãnh tĩnh.
Khiến người ta nhịn không được muốn phá vỡ loại bình tĩnh này.
Vội vàng giải quyết dục vọng, Kỳ Quan Duệ nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.
Đúng lúc này Cố Bạch ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy sắc mặt đỏ bừng của Kỳ Quan Duệ thật đẹp.
.....Dừng lại! Lại nghĩ đến đâu thế này uy!
Y cực kì bất đắc dĩ đỡ trán, cảm giác có chút vô lực.
Y đến cùng là vì cái lông gì chú ý đến một nam nhân có đẹp hay không a, chuyện này thật không khoa học!
Không không không, điều này chắc là do y thổn thức khi nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình tự tay mình nuôi lớn. Đúng đúng đúng, chính là như vậy!
Cố Bạch sau khi lấy một lý do (khá) hợp lý, quang minh chính đại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn thẳng gương mặt đẹp zai của Kỳ Quan Duệ.
Ừ, đúng là chỉ kém một chút so với lão tử.
Sau đó y bình tĩnh vẫy vẫy tay, "Đến ăn cơm."
Kỳ Quan Duệ bắt đầu thành thục cắt thức ăn, rót trà, vắt khăn mặt, múc nước, ngắm Cố Bạch ăn cơm, bận rộn đến tối mặt.
Cố Bạch vẫn vừa lòng ăn sáng sau đó vẫy tay tạm biệt đi lên lớp.
Từ khi xuyên đến đây, nhất là từ khi có Cố Tiểu Sơn, Cố Bạch được người ta hầu hạ chu đáo đến mức thích ý mỗi ngày.
Chỉ có một điểm duy nhất không tốt – hình như Cố Tiểu Sơn nhà y bị mở một chốt kỳ quái nào đó ra thì phải, mỗi buổi sáng đều chọc vào người y, thật là khó xử a.
Thiếu niên khí huyết cương phương a.....Cũng không thể để hắn nghẹn được.
(Thật ra trước giờ đã nghẹn sắp thành bệnh rồi.)
Ca ca tốt Cố Bạch cho rằng không thể để chuyện nhỏ nhặt như vậy khiến cho Cố Tiểu Sơn khả ái thiện lương vô tội nhà y xấu hổ, dù sao chỉ là chọc vào người một chút thôi, quen là được rồi. Nghe nói kiếp trước trong ký túc xá còn có truyền kì giúp đỡ nhau xử cơ mà, cái này căn bản chẳng có gì to tát ╮[╯▽╰]╭
Lại nói Cố Tiểu Sơn nhà y lá gan rất nhỏ. Lúc ở trên núi mới giết một mãnh thú bắn quá nhiều máu ra ngoài đã khiến Cố Tiểu Sơn hoảng sợ [lầm], sau đó Tiểu Sơn vì không muốn thương tổn ca ca như y [lầm to] đã phải vượt qua chướng ngại tâm lý, ra vẻ sùng bái y sao [cực kỳ lầm]? Ngẫm lại thì thấy có lẽ y phải chăm sóc Cố Tiểu Sơn nhiều hơn mới đúng.
Tự giác nghĩ thông suốt, Cố Bạch mặc kệ nó, làm ra vẻ không quan tâm. Sau này y phát hiện dần dần Kỳ Quan Duệ cũng không thẹn thùng như vậy nữa, y cảm thấy mình làm rất đúng, quả thật là ca ca tốt số một thiên hạ! Cần thiết phải tự tặng bản thân một like!
Vì thể để phát tiết tinh lực thừa thái, Cố Bạch và Kỳ Quan Duệ trong hai tháng tiếp theo cứ khi nào không lên lớp đều đi tới sơn mạch.
Mãnh thú cấp Võ quân ở dãy núi kia rất nhiều, bình thường đều độc chiếm một ngọn núi, cấp thấp một chút thường ở chung theo kiểu 'ngươi sống ở đỉnh, ta sống ở chân núi, ngày ngày đều muốn lên đó cùng người đi săn, cùng ngươi ăn thịt'.
Sau khi thăm dò được điều đó, Cố Bạch trong thời gian này giết không ít mãnh thú cấp Võ quân rồi cắt đầu vứt vào không gian – dù sao mãnh thú sau khi chết thì sẽ nhanh chóng có một con khác chiếm cứ đỉnh núi, hoàn toàn không lo tuyệt tự.
Một hôm khi Cố Bạch đang bóp nát trái tim của một con mãnh thú, y đột nhiên cảm thấy con này có chút quen quen.
Hình thái như sói, toàn thân lông đỏ như lửa, Liệt Viêm Lang.
Hình như là cùng một đám Medusa làm hành xóm.
Medusa....Medu.....Phốc.
Cố Bạch đột nhiên nhớ tới một đoạn trong quyển sách của mình, yên lặng xoay người, đỡ cây nhún vai.
Ha ha ha ha ha ha.
Nhớ năm đó nhân vật chính biến thái vì tránh né kẻ thù đã hóa thân thành cự mãng nấp trong sơn mạch, không ngờ đúng lúc đó kỳ phát tình của Thôn Thiên Huyền Mãng tới. Nếu nhân vật chính biến thái mà giữ nhân hình thì không sao nhưng nếu duy trì thú hình thì một khi phát tình....
Được rồi, kỳ phát tình đến, biến thái nhân vật chính thiếu chút nữa đạp hỏng mấy ngọn núi, rốt cuộc sau khi ăn một con Liệt Viêm Lang, xông vào sào huyệt của Medusa.
Nếu Medusa còn chưa đạt tới cấp bậc Võ quân thì đều là trạng thái rắn cái, căn bản không thể hóa thành hình người. Ngay khi nhân vật chính biến thái trên người toàn mùi tình dục xông vào đã được đám Medusa này xông tới tiếp đón.
Và thế là hoàn chỉnh mười ngày liên tục, nhân vật chính đều phát tiết dục vọng vô tận của hắn, toàn bộ quá trình hai bên một bên là cự mãng, một bên là rắn đều giữ thú hình, thẳng đến khi hết thảy kết thúc, Medusa mới chiếm được tinh khí cao cấp của Thôn Thiên Huyền Mãng, toàn bộ biến thành bán nhân bán xà (nửa người nửa rắn), trong đó một mình nữ vương Medusa biến thành người, dẫn dắt tất cả tiểu xà muội gia nhập hậu cung trở thành nữ chính thứ n.
- Bằng không ngươi cho là ba ngàn hậu cung kia ở đâu mà ra?
Nhớ năm đó Cố Bạch bùng nổ ác thú vị, viết ra loại thịt nặng đô thú x thú, lại còn là np một nam n nữ đã dẫn tới tranh luận kịch liệt.
Có người nói đọc đọc không ngừng được, có người nói sau khi đọc xong có cảm giác bị sét đánh.
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, chính vì có đoạn này và sau này là cả một rổ thịt với đủ hình thái biến thái mới khiến quyển sách này bị tôn sùng thành 'thần tác', cũng khiến Cố Bạch trở thành tiểu thần trong giới ngựa đực văn.
Hiện giờ thấy được hàng xóm của Medusa, Cố Bạch lại không tự chủ được nghĩ tới np thú x thú.
Lại nghĩ tới trước khi biến thái nhân vật chính tìm được ổ Medusa đã thiếu chút nữa x một con mãnh thú giống cái khác.....Y kìm lòng không được muốn cười.
Đương nhiên là y cố ý nhịn xuống, nhịn tới mức nội thương.
Sau đó một cánh tay ôm lấy eo y, một gương mắt đẹp zai gác lên vai.
Giọng nói lo lắng của Kỳ Quan Duệ truyền đến, "Ca ca, ngươi sao vậy?"
Khí tức của Tử Xa Thư Bạch tựa như rất vui thích, hình như đang....cười?
Nếu đúng là như vậy hắn muốn nhìn.
Đã lâu rồi không thấy....Hắn đương nhiên phải nhìn.
Nhưng thật đáng tiếc người kia vẫn là mặt than, chỉ có ánh mắt lộ ra tâm tình vui sướng.
Điều này khiến cho Kỳ Quan Duệ có chút thất vọng.
Cố Bạch lắc đầu, "Không có gì."
.....Ta có thể nói cho người là ta đang yy tương lai nhân vật chính không những làm tình np thú x thú còn thiếu chút nữa cường x một con mãnh thú cái sao? Không thể a!
Cố gắng trấn định một hồi, Cố Bạch xoay người, đẩy gương mặt đẹp zai trên vai ra, "Có bao nhiêu con?"
Kỳ Quan Duệ cười cười buông ra, lui về phía sau một bước, "Ba mươi con, ca ca."
Cố Bạch vừa lòng nói, "Sau khi trở về ta tới tàng thư tháng, sau đó chúng ta không cần tới đây nữa."
Số lượng này đủ để y bò tới tầng , trừ phi đột phá lần nữa nếu không thì tầng mười sáu vô duyên với y, y cũng nên bế quan khổ tu.
Kỳ Quan Duệ ngẩn ra nhưng cũng nhanh phản ứng.
Đúng là số lượng mãnh thú đã đủ, tiếp đó hắn chỉ sợ là một thời gian khá dài không được nhìn thấy Tử Xa Thư Bạch.
Hắn có chút không cam lòng.
Nếu thân phận của hắn là học sinh mà không phải hộ vệ....Hắn đã có thể theo vào.
Thật sự khiến hắn không vui.
Cố Bạch hoàn toàn không biết suy nghĩ của Kỳ Quan Duệ nên y chỉ nói qua với thị nữ rồi đi tàng thư tháp.
Kỳ Quan Duệ đi theo phía sau y, nhìn cho tới khi bóng dáng đó biến mất mới xoay người đi chỗ khác.
Có lẽ hắn có thể lợi dùng để làm gì đó.
Sau đó Kỳ Quan Duệ tìm Cừu Đồ.
Mà Cừu Đồ lại mang Trần Nguyên Hạo tới.
Hiệ giờ sau khi nhìn thấy Kỳ Quan Duệ, hai mắt Trần Nguyên Hạo lóe lên ánh sáng kiêng kị tuy gã vẫn mang bộ dáng không thèm để ý.
Kỳ Quan Duệ cười nói, "Cừu Đồ, ngươi dẫn gã đến đây để gia nhập với ngươi sao?"
Trần Nguyên Hạo nghiêm túc đánh giá người này mới phát hiện hàm nghĩa 'thâm tàng bất lộ' ở nơi nào.
Thanh niên trước mắt thoạt nhìn tuổi tác không lớn nhưng khi ngươi liếc mắt nhìn lần đầu tiên thì thứ ngươi chú ý là nụ cười của hắn chứ không phải là tuổi.
Nụ cười này rất hoàn mỹ tựa như một tấm mặt nạ bám vào gương mặt của thanh niên, mỗi độ cong da thịt đều khiến người ta cảm thấy thoải mái, như gió xuân thổi qua khiến người ta cảm thấy hắn thật chân thành, không tìm ra chút tật xấu nào cả.
Nhưng dưới con mắt của Trần Nguyên Hạo, sau khi gã cẩn thận đánh giá mới phát hiện không đúng.
Là đôi mắt của thanh niên.
Đôi mắt kia vừa thấy thật ôn hòa, ý cười như nước mùa xuân, mềm mại mà sạch sẽ.
Nhưng tận sâu trong đáy mắt lại là băng lãnh, không có chút cảm tình.
Cực kì lãnh khốc, lãnh khốc tựa như một con mãnh thú, không, còn đáng sợ hơn cả mãnh thú.
Đó là một loại cao cao tại thượng xem tất thảy chúng sinh như con kiến.
Trần Nguyên Hạo không dám nhìn lâu, nhanh chóng dời mắt.
Nụ cười của Kỳ Quan Duệ càng ôn hòa, "Ngươi phát hiện gì rồi sao?" Hắn nghiêng đầu cười nói, "Ngươi là người thông minh, nếu đã tìm tới đây thì hẳn là đã giác ngộ?"
Trần Nguyên Hạo cười khổ, "Chẳng lẽ ta còn lựa chọn nào sao?"
Ánh mắt Kỳ Quan Duệ thật nhu hòa, "Xưa nay ta không miễn cưỡng kẻ khác, nếu ngươi muốn đi ta sẽ nể mặt Cừu Đồ nhưng sẽ xóa trí nhớ của ngươi."
Trần Nguyên Hạo dao động.
Nói thật khi Cừu Đồ nói trung thành với người khác, gã có chút buồn bực. Nhưng gã là huynh đệ Cừu Đồ, cũng biết năng lực của Cừu Đồ nên đương nhiên tò mò người khiến Cừu Đồ nguyện trung thành.
Nhưng Cừu Đồ ngăn cản gã.
Cừu Đồ nói chủ nhân rất nguy hiểm, nếu kiên trì có thể sẽ gặp hậu quả không đoán trước được.
Sự tò mò của Trần Nguyên Hạo càng nặng.
Nhưng khi gã gặp được Kỳ Quan Duệ gã phát hiện Cừu Đồ không nói dối.
Gã không nghĩ là người này nhưng ấn tượng của Cừu Đồ với người này từ lúc đầu đều không tệ, lại cảm giác thần phục là đương nhiên.
Nhưng gã vẫn hối hận.
Sau khi hối hận, có lẽ còn có chút muốn thử.
Cho nên Trần Nguyên Hạo nói, "Ta muốn đem Trần gia tặng mẫu thân....Chủ nhân, ngươi có thể giúp ta không?"