Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Canh hai: khoảng thời gian từ . – .
Đề cử trò chơi mới.
Tống Dụ có chút hứng thú, nhíu mày cười rộ lên: “Bác nói đi ạ.”
Dù gì thì tối hôm nay cậu cũng nhàn đến phát chán.
Ông chủ thấy cậu phối hợp như vậy, đôi mắt tỏa sáng, tràn đầy phấn khởi cầm một tấm bảng từ trên bàn lên, “Bạn nhỏ, cháu chơi thử Tiên Đồ chưa, bác muốn đề cử chính là phiên bản game điện thoại của Tiên Đồ sau khi được cải tiến, vô cùng giống với bản gốc, tên là ‘Chí Tôn Cuồng Kiêu’.”
Mã Tiểu Đinh suýt chút nữa bị nghẹn bởi miếng táo.
Y mỗi ngày đều vất vưởng trước mặt Dụ ca nói về game này, Dụ ca làm sao có thể bị dụ?
Ông chủ à, bác đừng có thấy sang bắt quàng làm họ cái game điện thoại ‘Chí Tôn Cuồng Kiêu’ hạng này với game online nổi tiếng nhà người ta chứ, quả thực mất mặt.
hạng ở đây ý kiểu như ‘diễn viên hạng ’, tức là nhân vật phụ của phụ của phụ, không quan trọng, không nổi bật
Tống Dụ giương mắt, cũng cười chọc: “Ghê thật, game điện thoại của Tiên Đồ, tại sao lại tên là Chí Tôn Cuồng Kiêu ạ.”
Ông chủ ho một tiếng, nhưng da mặt ông rất dày, cũng không ngại ngùng gì, đã nhận tiền quảng cáo nên vẫn tận hết chức trách tuyên truyền, “Ai da, xoắn xuýt cái tên làm gì. Bác cá với cháu, trò chơi này thật sự rất hay, đám thiếu niên đều chơi. Chí Tôn Cuồng Kiêu bây giờ còn tặng thêm phúc lợi cho tân thủ, nếu cháu muốn chơi thử thì lẹ tay lên, mã QR ở đây này, tải xuống sẽ được tặng một cây Đồ Long đao, thú cưỡi tuyệt vời, trang bị thần cấp. Một đao ! Một đao !”
Quảng cáo thường thấy của các game online Trung Quốc. Trang bị đẳng cấp nhưng thực chất vô dụng.
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ: “Trâu bò.”
Ông chủ xem như cũng nhận ra rồi, người vừa lạnh vừa cứng như Tống Dụ vừa nhìn là biết không phải khách hàng trong mục tiêu của ông.
“Bạn nhỏ không có hứng thú à, vậy nhờ cháu tránh qua bên cạnh một chút.”
Ông chuyển tầm mắt qua những người khác, một lần nữa dựng thẳng bảng hiệu, nhiệt tình kéo Mã Tiểu Đinh đang gặm táo qua.
“Bác nói những câu này các cháu không tin, để cho người bạn cùng lứa của mấy đứa nói, tiểu Mã gần đây vẫn luôn chơi trò này. Nào, cháu nói với bọn họ xem trò này hay biết bao nhiêu.”
Ông chủ liều mạng nháy mắt.
“…”
Mã Tiểu Đinh cầm quả táo trong tay, đứng ở giữa đám người, ngây ngốc, luống cuống. Y không biết đã ký sổ nợ ở đây bao nhiêu lần, có thể coi như là người quen cũ của ông chủ quán net, thật không tiện làm ông ấy mất mặt.
Chỉ có thể tằng hắng một cái, “A, đúng đúng đúng, chơi rất hay, những điều ông chủ nói đều là sự thật. Mọi người có thể trước hết tải xuống xem thử, các nhân vật nữ bên trong đều rất đẹp, cực kỳ vui tai vui mắt.”
Tống Dụ đứng ở bên cạnh, điện thoại quét QR một cái, trang download nhảy ra. Chính là loại trang web quảng cáo game thường thấy, nhân vật lung ta lung tung, nét vẽ màu mè hoa mắt, đặt tên tà mị khí phách, cộng thêm dòng chữ ‘một đao ’ lóa mắt.
Đám thiếu niên vây bên cạnh cười ha hả xem cuộc vui, ăn xiên thịt, uống nước ngọt, bậy bạ đặt câu hỏi.
“Vui tai vui mắt tới cỡ nào thế, so với con côn tôi nuôi còn trâu bò hơn à?”
côn: một loài cá trong truyền thuyết
“Cái tên ‘Chí Tôn Cuồng Kiêu’ này tôi còn tưởng là bản gốc chứ. Ông có biết ‘Nghịch Thiên Tà Thần’ không, hôm nay ‘Nghịch Thiên Tà Thần’ có cập nhật đó.”
Ông chủ điên cuồng gật đầu: “Cực kỳ vui tai vui mắt, bên trong còn có hệ thống kết hôn, trước đây mấy bữa bọn bác ra ngoài tuyên truyền, có rất nhiều nữ sinh Nhất Trung tải xuống. Nam sinh chơi game phần lớn đều sẽ thoát kiếp FA nha.”
“Oa!”
Một đám học sinh hứng thú.
Ông chủ thấy có hy vọng, càng thêm nhiệt tình.
“Game điện thoại này thiết kế phi thường ưu tú, phần xây dựng nhân vật chi tiết cực kì. Nhạc nền thì khỏi nói, khí thế bàng bạc, khiến người chơi cảm nhận được mình đang ở một thế giới huyền huyễn khác. Đặc biệt là giao diện game sau khi đăng nhập, đơn giản rõ ràng, hết sức thuận tiện, nhà sản xuất game thật sự là vô cùng chu đáo.”
Tống Dụ lười biếng gật đầu mấy cái, nói: “Quả thật thuận tiện, tùy tiện bấm nút nào đều nhảy ra trang nạp tiền. Cũng quá chu đáo rồi, chỉ sợ cháu không kiếm được chỗ nạp tiền.”
Ông chủ: “…”
Mọi người không nhịn được cười.
Mã Tiểu Đinh yên lặng ẩn thân, ăn hết quả táo trong tay.
Ông chủ chỉ có thể xấu hổ cười: “Ai da, các cháu nhìn xem, bạn nhỏ này hiện tại đã bắt đầu chơi rồi, ha ha ha ha ha, thể hiện rõ là trò này thực sự rất hay.”
Ông giơ bảng hiệu, vì vụ quảng cáo này quả thật là hao hết tâm sức, tiếp tục: “Quan trọng nhất, hiện tại Chí Tôn Cuồng Kiêu còn đang mở các hoạt động, sức chiến đấu của ai vượt quá một tỷ, nhà sản xuất sẽ tặng cho người đó giải thưởng lớn gồm một chiếc điện thoại cộng thêm nhân dân tệ, cơ hội hiếm có đó.”
Tống Dụ đang tra bảng xếp hạng sức chiến đấu.
Tạ Tuy cúi đầu, trong mắt mang ý cười: “Chơi vui không, bạn nhỏ?”
Tống Dụ chậm rì rì ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chơi rất vui.”
“Ôi chao —” Lỗ tai ông chủ khẽ động, trong mắt ánh sáng còn chưa kịp sáng lên.
Đã nghe Tống Dụ nói tiếp: “Cháu tính toán một chút, lát về cháu sẽ bán nhà, trước nạp vào mấy chục triệu, phỏng chừng sức chiến đấu sẽ vượt hơn trăm triệu. Mặc dù bị bố cháu đánh gãy chân, nhưng có được chiếc Nokia cùng với nhân dân tệ kia, quá giá trị, nhất định không oán hận, không hối tiếc!”
Ông chủ: “…”
Ai tới giúp ông đuổi nhóc con này ra ngoài hộ cái.
“Ha ha ha ha ha.” Đám thanh thiếu niên bên cạnh vây xem cười đến suýt chút nữa bị sặc bởi đống đồ ăn vặt của mình, nghiêng nghiêng ngửa ngửa. Dụ ca không hổ là nam nhân một cục gạch thành danh của diễn đàn Nhất Trung bọn họ.
Trải qua một trận nghịch ngợm như vậy, khoảng cách giữa bọn họ với Tống Dụ chậm rãi rút ngắn, cảm thấy giáo bá cũng không phải khó tiếp cận đến thế.
Ông chủ buông bảng hiệu ra, nhìn Tống Dụ, nói mấy lời ý nghĩa sâu xa: “Bạn nhỏ này, cháu không chơi cũng không cần nói những lời lừa dối người khác như thế chứ.”
“Xin lỗi ạ.” Tống Dụ vẫn rất nể tình, vừa mới nãy chỉ là theo bản năng thổ tào cái thể loại game bán thành phẩm chỉ muốn kiếm tiền nhanh này mà thôi. Nhưng cậu vẫn rất nghi hoặc, hỏi ông chủ: “Nhưng mà cháu vẫn có câu hỏi, tại sao cháu lên kênh thế giới gọi nửa ngày mà vẫn không tìm được nữ sinh Nhất Trung nào thế ạ, người kết bạn với cháu là một kẻ muốn bán tài khoản.”
Ông chủ: “…”
Cái ôn thần này, mau vào trong chơi giùm cái.
Ông chủ mặt không cảm xúc ngồi xuống bên cạnh: “Đến đây, mấy bạn nhỏ này có bao nhiêu người. Bây giờ còn chín máy trống, muốn dùng máy nào?”
Mã Tiểu Đinh còn chưa lên tiếng, một nam sinh Nhất Trung đã giơ que xiên được ăn sạch lên, nhiệt liệt mời: “Dụ ca tới máy đi, máy bên cạnh cũng trống, để cho hotboy. Bọn tôi đều ở khu bên kia, tiện chơi chung với nhau.”
Mã Tiểu Đinh nghe thấy, cũng hùa theo: “Đúng đúng đúng! Dụ ca! Theo em đi đánh phó bản đi, em vội muốn chết rồi.”
Tống Dụ liếc nhìn y một cái, đồng ý. Máy số cùng nằm trong góc quán net, vừa vặn được một đám học sinh Nhất Trung vây vòng. Còn có phòng riêng cùng cánh cửa gỗ chặn lại, lớn tiếng nói chuyện cũng không sợ làm ồn đến những người khác.
Tạ Tuy ngồi vào trong cùng, một cái máy tính kề sát vách tường.
Sau khi ngồi xuống với nhau, Tống Dụ mới biết tên một đám nam sinh, đều là lớp , A, A.
Bọn họ phát hiện Tống Dụ chơi chung rất được, cũng không còn sợ Tạ Tuy vẫn một mực cao lãnh nữa.
“Tạ thần thế mà cũng tới quán net! Đệ nhất khối cũng có một mặt tính cách như vậy sao?”
Tống Dụ đeo tai nghe lên, trong lòng nghĩ đệ nhất khối của mấy người còn làm quản trị mạng kia kìa. Cậu lại nghĩ tới bộ dáng quyết liệt khi đánh nhau của Tạ Tuy, khóe miệng giật xuống.
Thời đại này, nghề tay trái của đệ nhất khối thật sự rất nhiều.
Tạ Tuy khẽ cười: “Cậu ấy muốn tới.”
Các nam sinh: “Ồ ồ ồ Dụ ca mạnh mẽ ghê, kêu gọi được cả Tạ thần.”
Mã Tiểu Đinh hưng phấn điên cuồng bấm chuột, “Dụ ca! Anh mau đăng nhập tài khoản! Theo em đi đánh phó bản dưới địa ngục Hồng Liên!”
Tống Dụ nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái: “Ai nói với cậu tôi đến quán net là để chơi game.”
Mã Tiểu Đinh: “???”
Đám con trai bên cạnh khó tin nổi: “Thế Dụ ca, cậu tới định làm gì? Cậu vừa kết bạn với cái tên bán tài khoản kia, là dự định chơi điện thoại à?”
Tống Dụ: “………… Đến quán net để giải sầu, xem bản tin thời sự chút thôi.”
Mọi người: “…” Trâu bò.
Mã Tiểu Đinh giương mắt nhìn, lần trước trong phòng karaoke y đã biết là Dụ ca của y văn võ song toàn, chơi game cực giỏi, thật vất vả mới bắt ép được người ta đi với y, làm sao có thể bỏ qua.
Chỉ là y không dám van xin, chỉ oan ức muốn chết mà nhấp chuột.
Tống Dụ vốn là không biết nên làm gì.
Vừa vặn Mã Tiểu Đinh nhắn tin tới, liền thuận tiện đến đây.
Cậu hiện tại đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích với bà ngoại chuyện hôm nay, cau mày, đột nhiên phát hiện tầm mắt của mọi người đều rơi trên người cậu.
Tống Dụ: “… Đừng nhìn tôi, tôi không chơi trò này, không có tài khoản.”
Một thằng con trai đầu trọc nhất thời đôi mắt sáng lên: “Dụ ca! Tôi có thể cho cậu mượn tài khoản! Cậu theo chúng tôi đánh phó bản đi!”
Có thể qua cửa hay không không quan trọng, quan trọng là… muốn cùng chơi game với giáo bá.
Tống Dụ đối diện với một loạt gương mặt nhiệt tình của đám thiếu niên, cũng không nói ra lời cự tuyệt nổi, nghiêng đầu hỏi Tạ Tuy: “Cậu làm quản trị mạng bao nhiêu năm, có chơi game không?”
Tạ Tuy cười rộ lên: “Có chơi, nhưng mà có thể hơi ngượng tay một chút.”
Tống Dụ: “Không sao.”
Mọi người đều gà như nhau thôi.
Cậu nghiêng đầu, nói với nam sinh đầu trọc: “Cho mượn hai tài khoản.”
Âm thanh của tên đầu trọc vui vẻ nâng lên hẳn một tông: “Được được được!!”
Mã Tiểu Đinh giơ ngón cái cho cậu.
Trò chơi này vừa đúng là ‘Tiên Đồ’ mới bị ‘Chí Tôn Cuồng Kiêu’ bắt chước, là một trò chơi online rất truyền thống, sáu môn phái, sáu chức nghiệp bao gồm kiếm khách, pháp sư, ngự thú sư, đạo tặc, cung thủ, y tiên.
Dù sao cũng là trò chơi nổi tiếng nhất, đồ họa cực kỳ tinh xảo. Vừa vào chính là tiên hạc bay vạn dặm, cánh nhọn phất qua tầng sương mù mênh mông, non núi như tranh vẽ.
Tên đầu trọc hỏi.
“Dụ ca, đây là hai tài khoản, một là kiếm khách mạnh về tấn công, đánh cận chiến, một là y tiên, làm vú em. Cậu với Tạ thần ai lấy cái nào?”
Tống Dụ vốn chính là không thể từ chối sự nhiệt tình của bọn họ, bị bọn họ kéo theo, nói: “Tôi chơi vú em vậy.”
Đầu trọc: “Được rồi! Để tôi gửi mật mã tài khoản cho cậu.”
Tống Dụ trước đây cũng từng chơi qua thể loại game như vậy, không phải quá xa lạ, sau khi đăng nhập vào tài khoản thì phát hiện đó là một tiểu loli rất xinh đẹp, hai bím tóc màu nâu thật dài, quần áo màu xanh nhạt, cầm trong tay một cái đèn lồng nhỏ, khi thao tác còn có thể bay lên.
Lúc bay, dưới chân xuất hiện vòng sáng nhợt nhạt.
Chức nghiệp là y tiên.
Tên cũng rất đáng yêu, là ‘Em có thể hôn anh không’.
Ặc.
Tống Dụ thao tác bé y tiên nhỏ quay một vòng.
Sau khi vào game, đầu trọc gửi tọa độ tới, truyền tống xong, tới chỗ NPC tuyên bố nhiệm vụ rồi Tống Dụ mới hiểu ra đây là một phó bản chỉ mở trong thời gian giới hạn, yêu cầu thấp nhất là mười lăm người.
Có thể đánh nhiều lần, có khả năng nhận được trang bị cùng vật liệu cực phẩm, vậy nên người chơi đổ xô tới.
Bọn họ có bảy người, chờ ghép người trong chốc lát, vụn vặt lẻ tẻ một hồi rốt cuộc tập hợp đủ mười lăm người.
Mã Tiểu Đinh điều khiển một ngự thú sư, son sắt thề: “Dụ ca! Anh không cần xem bản thân là vú em, anh cứ việc đứng phía sau em, em sẽ bảo vệ anh.”
Tống Dụ đang làm quen với kỹ năng của bé y tiên.
Kỳ thực, vú em cũng chỉ có nhiêu đó, bơm máu, bơm máu, lại bơm máu. Nhưng chủ nhân của tài khoản này lại luyện thêm một kỹ năng rất lộn xộn, tên là ‘Chấp Tử Chi Thủ’, sẽ khóa y tiên lại với một đồng đội, cùng kề vai chiến đấu, tăng mạnh sức phòng ngự lẫn nhau. Nói đơn giản là… xòe hai tay ra, nhắm mắt lăn lộn.
Bối cảnh của địa ngục Hồng Liên rất âm trầm, sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, một dải hoa bỉ ngạn tươi đẹp quỷ dị.
“Cậu đâu rồi?” Tới địa điểm, Tống Dụ hỏi Tạ Tuy ngồi bên cạnh.
Tạ Tuy cười: “Ngay phía sau cậu.”
Tống Dụ điều khiển y tiên quay đầu lại, liền thấy một kiếm khách đứng bên cạnh sông Vong Xuyên, là một thanh niên anh tuấn mặc y phục màu trắng, tóc cột cao, trên tay là một thanh kiếm Hàn Tinh, ác liệt lãnh khốc.
Nhưng mà điều Tống Dụ chú ý tới chính là tên của kiếm khách.
‘Trước tiên đi diệt quái đã’.
Bé loli váy xanh đứng trước mặt kiếm khách.
Liếc nhìn tên mình, lại nhìn qua tên đối phương.
‘Em có thể hôn anh không’
‘Trước tiên đi diệt quái đã’
Tống Dụ: “…”
Đệt, sao có chút kỳ quái thế này.
Cậu gỡ tai nghe xuống, quay người gõ đầu tên đầu trọc: “Hai cái này là tài khoản tình nhân hả?”
Đầu trọc còn đang mê muội trong trò chơi: “Đúng vậy! Tài khoản của anh em tôi với lại bạn gái của nó.”
Tống Dụ: “…”
Tạ Tuy khẽ cười thành tiếng, “Không sao cả, cũng không phải rất rõ ràng.”
Tống Dụ: “Không, tốt nhất tớ cứ nên đứng cách cậu xa một chút.”
— Hết chương —