Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Linh cữu của thành chủ rạng sáng ngày mai sẽ đưa đến mộ viên của trấn Topaz, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Theo một thị vệ mà Trình Trì từng gặp khi theo bên cạnh Aubrey, vào buổi tối nọ đột nhiên xuất hiện trước nhà Trình Trì với ánh mắt bi thương lưu lại những lời này rồi rời đi, cả nhà đều lâm vào trầm mặc.

“Daddy, linh cữu là cái gì? Gia gia sẽ tới sao?” Ian thính tai ở trên lầu nghe được kích động chạy xuống, đột ngột kéo tay Trình Trì vui vẻ hỏi thăm.

“Linh cữu… linh cữu là…” Thấy ánh mắt trong veo của Ian, Trình Trì cảm thấy có gì đó chặn ngang cổ họng, lập lại mấy lần cũng không biết nên giải thích thế nào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Claude như bị hút mất linh hồn đứng ngơ ngác bên cạnh, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Không được Trình Trì cho đáp án, Ian xoay người muốn hỏi Claude, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Claude thì khựng lại, một hồi lâu mới chậm rãi đi tới bên cạnh Claude giơ tay nắm ngón tay hắn lắc lắc, “Papa, khó chịu sao? Vì sao trông papa buồn như vậy?”

Claude cúi đầu nhìn Ian đang lo lắng nhìn mình, giơ tay sờ sờ đầu nó, giọng nói nghẹn ngào, “Bảo bối, papa chỉ là hơi mệt mỏi, không có khó chịu.” Nói xong thì xoay người nặng nề bước lên lầu.

“Nhưng papa trông rất không thoải mái a…” Ian nghĩ Claude không giống như mệt mỏi, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Trình Trì, mong chờ một đáp án.

“Bảo bối, đến bên daddy đây, daddy có một số chuyện muốn nói với ngươi.” Trình Trì hít sâu một hơi, ngoắc Ian đứng cách đó không xa.

.

Đợi khi dỗ được Ian đã khóc sưng đỏ mắt đi ngủ thì đêm đã khuya, Trình Trì khó nén ủ dột chống thắt lưng trở lại phòng ngủ, phát hiện Claude đã nằm trên giường đưa lưng về phía mình, dường như đang ngủ.

Trình Trì tiến lên hai bước vươn tay muốn chạm vào Claude, đến phân nửa thì dừng lại, suy nghĩ một chút vẫn rụt tay lại, thong thả đi thay quần áo nằm lên giường, trước khi ngủ thì hôn nhẹ lên thái dương Claude một cái, nhỏ nhẹ nói, “Thân ái, bất luận thế nào, ngươi còn có ta và bọn nhỏ.”

Claude hình như đã thực sự ngủ, nhắm mắt không có phản ứng.

Trình Trì thấy Claude như vậy, nhếch miệng, nằm xuống. Mặc dù mọi chuyện quá mức đột nhiên trầm trọng, tất cả mọi người trong nhà đều bị đả kích, Trình Trì với cái bụng to vẫn không bị giấc ngủ làm khó, không bao lâu đã ngủ say.

.

Nửa đêm, chân Trình Trì bị chuột rút rất đau, chịu đựng một hồi lâu mới dần tan biến, lúc này Claude không xoa bóp cho Trình Trì như bình thường, Trình Trì sau khi chịu đựng được cơn đau thì xoay người nhìn sang vị trí mà Claude ngủ, nơi đó đã không có một bóng người, sờ sờ đệm giường, lạnh lẽo.

Trình Trì không suy nghĩ nhiều, chỉ tự chống thân đứng dậy phủ thêm một chiếc áo khoác đi ra ngoài cửa.

Chậm rãi đi xuống cầu thang, Trình Trì thấy Claude ngồi dưới mặt đất trong phòng khách, nhìn chiếc ghế xích đu trước mặt mà xuất thần, ánh răng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Claude, giúp Trình Trì nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt hắn.

“Thân ái, ngủ không được sao?” Trình Trì đỡ tay vịn cầu thang cẩn thận đi xuống bước tới bên cạnh Claude, khó nhọc vươn tay khoát lên vai Claude, nhỏ nhẹ hỏi.

Trên vai đột nhiên hơi nặng khiến Claude phục hồi tinh thần, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trình Trì, sau đó lại rất nhanh quay mặt sang chỗ khác chùi chùi mặt, lúc này mới mang cặp mắt đỏ hồng đứng dậy đỡ Trình Trì, “Sao ngươi lại thức? Là bị ta đánh thức sao?”

“Không có, ta tự mình tỉnh dậy, thấy ngươi không có trên giường cho nên rời giường xem ngươi ở đâu.” Trình Trì xua tay từ chối đề nghị dìu mình ngồi lên ghế của Claude, kéo tay Claude cùng nhau ngồi xuống tại chỗ, trên mặt đất có trải thảm, cũng không quá lạnh.

“Papa ông ấy…” Sau khi Trình Trì cùng ngồi xuống với Claude, hai người nhìn sang chiếc ghế xích đu mà trước đây khi Aubrey còn ở lại nơi này thường ngồi, nhẹ nhàng nói, “Thật ra ta cũng không biết nên nói thế nào, ta cũng không biết nên làm sao an ủi ngươi mới tốt, chì là, mong ngươi đau buồn rồi sẽ đứng lên, được không? Ta và con đều ở bên cạnh ngươi.”

“Vốn là, ta dự định hai ngày nay sẽ đi gặp ông ấy…” Claude gật đầu, ánh mắt không dời khỏi chiếc ghế dựa trống không, “Ta muốn nói với ông ấy, nếu như sau này không còn là chủ thành, hãy đến nơi này ở. Ông ấy có thể mỗi ngày nằm trên ghế xích đu phơi nắng, ngủ gà ngủ gật, dẫn theo Ian đi dạo vòng quanh thôn trấn, có thể tìm Sam thúc thúc và Wilbur thúc thúc nói chuyện phiếm. Ta có thể săn thật nhiều loại thú rừng để làm thịt khô cho ông ấy, mỗi ngày không được ăn quá nhiều, ta cho ông ấy ăn từng chút cho đỡ ghiền là được, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ngồi nói chuyện trong vườn, ta có thể kể cho ông ấy nghe chuyện mà ta gặp phải trong khi săn thú, ta có thể kể cho ông ấy nghe chuyện về daddy…”

Nói nói, nước mắt Claude lại từ viền mắt tràn ra, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, hình ảnh về tương lại, Claude đã vô thức vẽ thêm bóng hìnhcủa Aubrey vào đó, nhưng còn chưa thực hiện, lão nhân thường nằm trên ghế xích đu híp mắt sai sử Ian và Bánh Trôi đi trộm thịt khô cho mình đã ra đi, lần đầu tiên, Claude cảm nhận được sự đau đớn khi “con muốn phụng dưỡng mà cha không đợi” như Trình Trì từng nói.

Dường như quá mức mệt mỏi, Claude nằm trên đùi Trình Trì, như một đứa trẻ bất lực mà co mình lại, “Nhưng… vì sao ông ấy không chịu cho ta thời gian, vì sao không chịu cho ta có cơ hội nếm trải cảm giác khi có papa? Thật ra, khi ta còn bé cũng từng oán hận ông ấy, bởi vì người khác đều có papa, ta không có, thời gian đó thực sự rất khổ sở, nghĩ nếu như ông ấy có ở đó, ta sẽ không cần vất vả như vậy, daddy cũng không cần vất vả như vậy. Nhưng khi ông ấy xuất hiện trước mặt ta, trong nháy mắt ta mới biết được, thật ra trong lòng ta mong nhớ nhiều hơn oán hận, chỉ cần ông ấy có thể đến, ta sẽ rất vui mừng. Ông ấy già rồi, ông ấy không thể làm gì cho ta, không thể dạy cho ta cái gì, nhưng ta vẫn rất vui, thật giống như sự vắng lặng trong tim được bồi đắp. Giống như bất luận làm gì, vẫn sẽ có người ở sau lưng chống đỡ cho mình. Thì ra đây là cảm giác có papa, thật tốt, không phải sao? Nhưng vì sao, những thứ tốt đẹp đều quá ngắn ngủi, ngắn đến nỗi khiến ta tưởng rằng đó là một giấc mơ…”

Trình Trì tựa trên ghế vươn tay chậm rãi vỗ về mái tóc sau gáy Claude, lẳng lặng nghe hắn gối đầu lên đùi mình thấp giọng thỏ thẻ những tâm tình và tiếc nuối, Trình Trì biết, Claude cần có một cách để trút hết tất cả bi thương của bản thân. Đây là lần đầu tiên Trình Trì thấy Claude rơi lệ, nam nhân thường ngày mạnh mẽ ổn trọng như không có gì tổn thương được hắn, lần đầu tiên như một đứa trẻ làm mất thứ trân quý nhất của mình mà khóc, khóc thật thương tâm, khóc đến nỗi trong lòng Trình Trì cũng đau nhức không chịu nổi.

Trình Trì biết điều hiện tại mình có thể làm, chính là ngồi bên Claude, cùng hắn trải qua một đêm không ngủ, lẳng lặng nghe hắn nói ra những tâm sự nghẹn sâu trong lòng.

Claude nói rất lâu, sau đó dần dần trầm mặc, chỉ nắm bàn tay đang vỗ về mình, không nói thêm lời nào.

Trình Trì lúc này đã cảm thấy chân mình tê rần không điều khiển được, lưng cũng mơ hồ hơi đau, hắn khẽ di động thật nhẹ để thắt lưng thoải mái một chút, rồi mới giơ tay nắm tay Claude, mười ngón đan vào nhau, nhẹ nhàng nói, “Papa ông ấy… chỉ là thay đổi cách ở bên chúng ta mà thôi, chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ đến ông ấy. Hơn nữa, ngươi xem, papa và daddy đã xa cách nhiều năm như vậy, bây giờ đã được ở bên nhau. Đây là tâm nguyện của papa, ta nghĩ, daddy cũng sẽ hài lòng, ngươi thấy sao? Papa khổ cực lâu như vậy, nhất định mệt chết đi được, hiện tại, ông ấy có thể thoải mái nghỉ ngơi, ông ấy có thể dành rất nhiều thời gian để ở bên daddy, như vậy cũng tốt, đúng không? Chỉ cần chúng ta còn nhớ đến papa, ông ấy sẽ vĩnh viễn còn tồn tại trong lòng chúng ta, cũng như daddy.”

Nói rồi Trình Trì xoay Claude đến đối mặt mình, kéo tay hắn đặt trên bụng mình, “Chúng ta cần làm, chính là sống thật tốt, lo cho cuộc sống của mình, như vậy mới có thể không để papa và daddy lo lắng, đúng không? Tất cả sinh mệnh đều không thoát khỏi sinh lão bệnh tử, cho nên mỗi một giây đều phải quý trọng sinh mệnh. Papa đã hoàn thành sứ mệnh của mình tại thế giới này, hiện tại, ông ấy có thể đến thế giới khác hưởng thụ cuộc sống chân chính thuộc về mình. Vì vậy ngươi không nên nghĩ mình cô đơn, ngươi còn có ta, có Ian, có tân sinh mệnh còn chưa ra đời này. Sứ mệnh của ta, là cùng ngươi và bọn nhỏ sống thật tốt, yêu ngươi, ở bên ngươi và đi với ngươi tới cùng. Daddy có papa bên cạnh, mà ngươi, thì có ta, đúng không?”

Claude ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng kiên định của Trình Trì, cảm thụ được sinh mệnh đang tồn tại trọng cái bụng ấm áp dưới bàn tay mình, mũi lên men, dựa vào Trình Trì càng sát, vòng tay ôm thắt lưng Trình Trì, dán tai lên bụng Trình Trì, thì thào nói, “Được…”

Nghe câu trả lời này, trên mặt Trình Trì lộ ra một nụ cười.

.

Tảng sáng hôm sau, linh cữu của Aubrey đã được đưa đến mộ viên của trấn Topaz.

Claude và Trình Trì bụng bự dẫn theo Ian chờ ngoài cửa, đợi đội ngũ đến, Trình Trì hơi ngạc nhiên phát hiện, ngoại trừ Yadaier vẻ mặt tiều tụy bi thống, Warren mặt không biểu tình và Amber vẻ mặt lo lắng cũng theo hộ tống.

“Đứa trẻ này, không nên đau khổ, thành chủ ra đi rất bình an.” Hai bên đối mặt, Yadaier tiến lên trao cho Claude một cái ôm an ủi.

“Ta…” Claude muốn mở miệng, nhưng ánh mắt chạm đến chiếc quan tài đen kia, ngực lại bắt đầu đau như muốn ngất đi, hồi lâu mới nghẹn ngào nói, “Cảm ơn ngài…”

Yadier cố sức vỗ vỗ lưng Claude, sau đó mới quay sang Trình Trì, “Xin hãy cẩn thận chăm sóc Claude, cũng hãy chú ý chăm sóc bản thân, trước khi đi, thành chủ vẫn thường nhớ đến các ngươi.”

Trình Trì nhìn thấy đôi mắt Yadaier có những tơ máu đỏ đỏ, gật đầu, tiến lên ôm hắn một chút, “Ngài cũng vậy.”

Khi Yadaier đi tới trước mặt Ian, Ian ngước đôi mắt đầy nước mắt của mình lên nhìn lão nhân luôn nghiêm túc trong lòng mình này, mếu máo chỉ vào quan tài rất to kia hỏi, “Gia gia ở trong đó sao? Ông ấy thực sự không tỉnh lại nữa sao?” Đây là cái chết đầu tiên của người thân mà Ian bé bỏng gặp phải, điều này khiến nó không thể tiếp thu.

Yadaier nhìn Ian đã khóc đến sưng đỏ mắt, thở dài một hơi, vươn tay sờ sờ đầu nó, “Thành chủ, mệt mỏi, đã nghỉ ngơi.”

Ian nghe xong, nước mắt tràn như mưa, không nói gì nữa.

“Tranh thủ thời gian đi, trời sắp sáng rồi.” Warren nhìn thấy những người đang an ủi nhau kia, trong mắt không có biểu cảm mở miệng nói.

Warren lên tiếng kéo hết lực chú ý về phía mình, nhưng hắn coi như không hề nhận ra, chỉ nói, “Trước tiên làm chuyện chính trước đã.”

Nghe hắn nói vậy, Yadaier cũng gật đầu, “Đúng, nên để thành chủ nhập thổ an bình, chuyện khác, lát nữa tính.”

Nói xong, lại chỉ huy thị vệ đào hố ngay bên cạnh nơi Bonnie an nghỉ, Claude lúc này đi tới chiếc quan tài lạnh lẽo, vươn bàn tay hơi run nhẹ nhàng mà chạm vào, vuốt ve, vài lần muốn há miệng nói, nhưng đôi môi chỉ run run, âm thầm rơi lệ.

Warren đứng bên cạnh thấy Claude như vậy, không nói bất cứ lời nào, ánh mắt hờ hững, dường như tất cả đều không liên quan tới mình, bản thân chỉ là người ngoài cuộc.

Thái độ của Warren như vậy khiến Trình Trì cảm thấy hơi kỳ quái, hắn muốn hỏi Amber – người mà ánh mắt ngay từ đầu vẫn hướng về Warren, nhưng tinh thần của Amber đều tập trung trên người Warren, không phát hiện động tác gọi của Trình Trì.

Khi chuẩn bị đặt quan tài của Aubrey vào trong hố đã đào xong, Ian đi lên phía trước đặt một cái túi trên nắp quan tài gỗ rồi để mọi người tiếp tục lấp đất lên, Trình Trì biết đó là chiếc túi nhỏ mà Ian luôn dùng để đựng thịt khô.

Toàn bộ quá trình hạ táng có vẻ rất an tĩnh lại trang nghiêm, trong khi đó, Trình Trì vẫn luôn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Claude, cùng hắn nhìn quan tài bị bùn đất dần bao trùm, đè cho bằng, phủ cỏ, người đã từng thống trị thế giới này, cứ như vậy mà an nghỉ trong tĩnh lặng.

Sau khi hạ táng hoàn thành, Yadaier cũng không ở lại lâu đã rời đi, bây giờ Trình Trì mới biết, tại chủ thành, đã vì Aubrey mà cử hành một đợt lễ tang long trọng, trong mắt mọi người, vị thành chủ đã mất này đã bị hạ táng tại mộ viên mà các đời thành chủ đều ngủ yên ở đó, chỉ có những tùy tùng thân tín mới biết, đó chỉ là nơi chôn quần áo và di vật. Địa điểm an nghỉ cuối cùng của Aubrey, là trấn nhỏ yên lặng mà hắn ngày đêm mong mỏi. Cho nên mới chọn thời điểm hừng đông khi mọi người đang ngủ thì đến đây, đồng thời còn phải làm xong trước khi mọi người tỉnh lại.

Yadaier dẫn theo vài tùy tùng vội vã rời đi, mà Warren và Amber thì ở lại nơi này nghỉ ngơi điều hòa.

.

Buổi tối, ngoài căn nhà trọ của Warren và Amber truyền đến tiếng gõ cửa, Warren một mình dưới lầu ra mở cửa thấy người nọ thì nhíu mày, “Là ngươi?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio