Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

chương 167: đánh lén

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cực Bắc không giống rừng rậm Lam Nguyệt, mùa mưa chỉ cần không đổ mưa, ban đêm đều có thể nhìn thấy mặt trăng. Còn nơi này dù cho ban ngày cảnh sắc tươi đẹp, sáng sủa, thì ban đêm cũng là một màu tối đen, đừng nói là mặt trăng, mà ngay cả sao cũng không có một ngôi nào. Cho nên Bách Nhĩ và Đồ nhóm lửa có thể nói là ánh sáng duy nhất ở vùng đất rộng lớn này.

Ánh mắt của thú con đã rơi vào phạm vi vượt xa ánh lửa chiếu, là nơi tối đen như mực. Bởi vì động tác này của nó, mà Bách Nhĩ bắt đầu cảnh giác, tập trung lắng nghe thì mới nghe thấy tiếng sột soạt kỳ lạ tách ra khỏi tiếng gió thổi qua vùng hoang vu, trong lòng y không khỏi căng thẳng lên, đưa tay khẽ lay Đồ.

Tuy rất mệt, nhưng Đồ vẫn đề cao cảnh giác, không khí xung quanh vừa xuất hiện khác lạ, hắn liền tỉnh lại, cho nên lúc tay Bách Nhĩ chạm vào người hắn, hắn chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, chứ không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Hai người một thú im lặng chờ đợi, tiếng sột soạt kia dần dần lớn lên, con sâu to béo từng thấy trong hang động dưới đất xuất hiện chi chít trong các góc tối của ánh lửa, ngoại trừ phía mặt hồ, thì ba mặt còn lại đều có, khoảng hơn một trăm con, trên lưng mỗi con đều là một người lùn sống dưới lòng đất, trong tay cầm xương thú hoặc vũ khí bằng đá.

Họ bị bao vây rồi.

Đối mặt với cảnh tượng này, Bách Nhĩ không chỉ không hoảng sợ, mà còn thở phào nhẹ nhõm. Đến thì tốt, chỉ sợ những người này không đến thôi, nếu không đến lại càng làm cho người ta không hiểu rõ nội tình, ngay cả muốn đề phòng cũng không biết phải đề phòng chỗ nào nữa.

Đưa tay xoa đầu Đồ, ý bảo hắn đừng cử động, lúc này Bách Nhĩ mới đứng dậy, chuẩn bị hoạt động chút gân cốt. Nhưng mà so với y còn nhanh hơn, đó chính là con thú con giống như phát cuồng lên.

Có lẽ vô luận ở đâu, chim cũng là thiên địch của sâu. Trong phút chốc, con thú con grào một tiếng, hưng phấn hóa thành con chim bốn chân, đám sâu béo vốn còn xếp ngay ngắn trật tự, im hơi lặng tiếng đi tới gần đám Bách Nhĩ lập tức hỗn loạn, nhao nhao xoay cơ thể mập mạp lùi về sau, lại bởi vì khoảng cách quá gần, cộng thêm hình thể quá lớn, nháy mắt đã có một loạt con ngã xuống. Mà con thú bay nheo mắt nhìn một con sâu trông rất to béo, vì bị ngã lật ra nên lộ cái bụng trắng mập mạp, nó nhanh chân xông tới, hung hăng mổ một hơi liên tiếp. Xem điệu bộ của nó, nếu không phải miệng không đủ lớn, chắc nó đã muốn nuốt trọn vào trong bụng rồi.

Sự việc phát triển nằm ngoài dự kiến của hai người. Có điều phản ứng của Bách Nhĩ rất nhanh, y lập tức vươn người nhảy lên, như đại bàng tung cánh đánh về phía người ở trong tối giống như là thủ lĩnh của đám người này. Người kia phản ứng cũng mau, cảm nhận được nguy hiểm, không đợi phân biệt rõ nguy hiểm đến từ hướng nào đã lập tức trở mình, chui vào dưới bụng con sâu to mình đang cưỡi. Mà con sâu to đang bối rối lại vì động tác này của gã mà theo phản xạ cuộn mình lại. Bách Nhĩ nhìn thấy cơ thể cuộn lại của nó bắt đầu co rút theo quy luật, y cười lạnh một tiếng, đã nếm qua một lần thiệt thòi, há lại cho nó bắn ra gai nhọn nữa, khi mũi chân hạ xuống thân con sâu to, y liền nhướn người lên, trong phút chốc đá bay con sâu to ra ngoài.

Người kia hiển nhiên không ngờ sức lực của Bách Nhĩ lại lớn như vậy, bản thân gã cũng bay ra ngoài cùng con sâu quấn lấy mình. Bách Nhĩ đuổi theo sát, một tay kéo gã ra. Mà con sâu kia bởi vì đã làm ra động tác bắn gai ra, lúc này căn bản không thể dừng lại, cho nên khi bay trên không trung, gai của nó bắn ra như mưa, rơi loạn xạ xuống mặt đất, lập tức có không ít người do không phòng bị mà gặp phải tai ương, ngay cả chính con sâu đó, lúc rơi xuống đất cũng bị mấy cái gai dài đâm xuyên qua cơ thể, cắm vào mặt đất, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đau tới mức cơ thể nó vặn vẹo một trận, lại bởi vì bị ghim vào mặt đất, nên không thể nào lăn lộn được. Có thể nghĩ, tổ tiên của chúng tiến hóa tới khả năng phóng gai tuyệt đối không thể ngờ được chính thứ này lại đâm xuyên qua cơ thể mình.

Việc này chỉ phát sinh trong thời gian rất ngắn, tới lúc Bách Nhĩ dùng nội công chế trụ huyệt đạo của tên kia, khiến gã mất đi khả năng hoạt động, đem trở về bên Đồ, thì những người còn lại đều bị chính con sâu của mình làm ngã cùng với gai của con sâu kia đột nhiên phóng tới làm cho rối loạn thành một cục. Mà nơi này không có chật chội như trong hang động, cộng thêm đã hiểu thực lực của mấy người này, nên mới khiến Bách Nhĩ thuận lợi bắt người như thế.

Tên bị bắt có vẻ rất tức giận, gầm loạn xạ lên một trận, nếu không phải không thể cử động, e rằng gã đã nhào lên liều mạng với Bách Nhĩ rồi.

“Nghe không hiểu.” Bách Nhĩ không đếm xỉa tới tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Đồ. Không thể trao đổi, kể cả diệt hết cả bộ tộc của đối phương, thì lại có ích lợi gì?

“Để ta xách hắn cho.” Đồ lại không quá để ý chuyện này, chỉ cảm thấy bộ dáng tên lùn cường tráng kia bị Bách Nhĩ xách trông thật chướng mắt, vì thế hắn chủ động tiến lên nhận công việc này.

“Thương thế của ngươi…” Bách Nhĩ nhìn quần áo nhuộm máu của Đồ, nhíu mày không đồng ý.

“Không phải chuyện lớn gì đâu.” Đồ không để ý nói “Hơn nữa ta bị chúng biến thành như vậy, cũng phải đòi lại chút gì chứ. Hay là ta lại đi bắt một tên?” Câu cuối cùng tuy là lấy giọng điệu thử hỏi ý kiến, thế nhưng trong lòng hắn biết rõ Bách Nhĩ không có khả năng đồng ý.

Bách Nhĩ không biết hắn chỉ là thuần túy ghen tuông, mà cho rằng hắn thật sự muốn trả thù vì bị đả thương, nghe vậy quả nhiên liền tùy hắn, cầm tên kia đưa qua. Còn y thì đã phóng lực chú ý tới mấy người sống dưới lòng đất đang dần trấn tĩnh lại cùng với mấy con sâu đã chạy trốn mất hơn phân nửa, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này rất buồn cười.

Cái người bị bắt kia phát hiện mình bị đưa tới tay một người khác, trực giác cho biết là không ổn, lại bắt đầu gầm rú càng to hơn, trong đó còn mơ hồ để lộ ra chút bất an và sợ hãi, khiến những người vốn còn đang luống cuống tay chân do bị mấy con sâu lật ngã xuống, rốt cuộc chú ý qua bên này, họ bất giác ngừng lại, mặc cho những con sâu kia tháo chạy.

“Ầm ĩ cái gì? Còn làm ồn nữa, ta sẽ chém đứt chân ngươi.” Đồ cướp cái rìu đá trong tay người kia, lập tức giơ lên trước cái chân thô to của gã, thân rìu lạnh lẽo giáng xuống gần ngón chân của gã, chỉ cần nhích thêm nửa phân, đầu ngón chân của gã sẽ không còn nữa. Âm thanh mắng chửi trong phút chốc dừng lại, bởi vì bị túm đầu, cơ thể cũng không thể nhúc nhích, người kia không thể ngẩng đầu nhìn Đồ, vì thế chỉ có thể trừng thẳng mắt về phía trước, trên trán toát ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu, có điều trong ánh mắt chứa đầy lửa giận, hiển nhiên cực kỳ không cam tâm với tình cảnh hiện tại của mình.

Cùng lúc đó, những người khác cũng bị một màn này dọa dẫm, lập tức im re, ngay cả thở cũng trở nên khe khẽ, giống như thở mạnh một cái là sẽ chọc đối phương chém thủ lĩnh nhà mình vậy. Vì thế con thú bay đang đặt ba chân lên xác con sâu lớn, một chân đặt trên mặt đất, nhanh chóng ngấu nghiến con sâu béo đó có lẽ đã trở nên thu hút sự chú ý của người khác vô cùng.

“Tìm kẻ biết nói tiếng người ra đây.” Đồ liếc qua con chim ngu ngốc giống như vĩnh viễn ăn không đủ no kia, mũi chân thoáng nhướn lên, móc cái rìu đá cắm dưới mặt đất, hất vào trong tay, quơ qua quơ lại trên cổ cái tên mình kéo theo, dùng ngôn ngữ của thú nhân rừng rậm Lam Nguyệt và bộ lạc Hoang Nguyên Hầu lớn tiếng nói lại hai lần. Từ vẻ mặt kiêng kị của bọn họ, hắn đã nhìn ra người bị Bách Nhĩ bắt về hẳn là có chút địa vị, về phần họ có nghe hiểu lời mình nói không, ngược lại hắn không ôm hi vọng gì, chỉ là dù sao cũng phải thử một lần mới biết được.

Những người đó tuy ẩn nửa mình ở chỗ tối, nhưng chỉ chút ánh sáng đó đã đủ hai người nhìn rõ sắc mặt của họ. Đồ nói xong, cộng thêm tư thế khua chân múa tay của hắn, hầu như trên mặt mọi người đều lộ ra khẩn trương và mờ mịt, hiển nhiên là nghe không hiểu, nhưng cũng biết hậu quả nếu không trả lời, nên họ rất sốt ruột, trong đầu đã có suy nghĩ muốn xông lại đây.

Thấy thế, trên mặt Đồ lộ ra nụ cười cà lơ phất phơ, cái rìu trong tay lại giơ lên, muốn chém vào cánh tay của kẻ nằm trong tay hắn, mấy người kia sợ tới mức kêu a lên một tiếng rồi ngừng lại, mở to hai mắt nhìn thẳng vào cái rìu đá. Trong nháy mắt, phỏng chừng không ai biết là mình đang chờ máu tươi tung tóe khắp nơi hay là hi vọng hắn đừng giáng xuống. Khi lưỡi rìu sắc bén vững vàng dừng lại phía trên cánh tay người kia một chút, những người còn lại đồng loạt a một tiếng, lúc này mới phát hiện mình quên cả thở, lại không dám lộn xộn nữa. Ngược lại tên bị chém bởi vì nhìn không tới, nên ngược lại không có cảm giác gì lớn, có điều nhìn phản ứng của người khác, trái tim gã cũng bị treo lên.

Bách Nhĩ nhìn Đồ trêu đùa những người này mà thấy buồn cười, trong mắt bất giác mang theo sự chiều ý nhàn nhạt, cũng không tính bảo hắn ngưng lại. Y biết tuy hắn làm việc ngang ngược nhưng tâm địa lại thiện lương, sẽ không dễ dàng biến người ta thành kẻ tàn tật đâu, dù sao ở hoàn cảnh gian nan này, một khi tàn tật liền đại biểu cho việc mất đi năng lực sinh tồn, tuy hai người có chút xung đột với đối phương, nhưng chưa đến mức muốn lấy mạng của họ.

“Đừng chém… Đừng chém…” Thấy đối phương cả buổi cũng không có ai đáp, cả trăm tên đều ngu ngơ tại chỗ, trên mặt Đồ lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, cái rìu trong tay nhịn không được khẽ lay động, sau đó liền nghe thấy một người lắp bắp kêu lên, là ngôn ngữ bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, chẳng qua có chút ngắc ngứ, giống như lâu lắm rồi không dùng tới, thế nhưng đã đủ để thần của Bách Nhĩ và Đồ phấn chấn lên.

Trong đám người rối loạn một trận, sau đó có một người cao hơn hẳn những người sống dưới lòng đất lảo đảo chạy ra. Trên đùi người đó cũng bị một cái gai cắm vào, hiển nhiên là do con sâu to béo phía trước bị Bách Nhĩ đạp mà gây ra ngộ thương.

“Ta… ta sẽ nói… nói, đừng… đừng làm hại… A Đô…” Dưới ánh mắt đe dọa của Đồ, người kia không dám tới quá gần, cách một khoảng liền dừng lại. Trước mắt là con thú bay đang ăn sâu tới không coi ai ra gì, vừa vặn nhìn thấy Bách Nhĩ khoanh tay đứng một bên, mới cứng đờ nói.

“Muốn ta không làm hại hắn thì cũng được thôi, chỉ cần ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta.” Đồ rút rìu lại, cười nói. Hắn cũng chỉ học ngôn ngữ của Hoang Nguyên Hầu trong mùa tuyết rơi, nếu bảo là nói tốt thì không phải, nhưng chỉ hỏi vài câu lại vẫn đủ dùng.

“Ngươi hỏi… ngươi hỏi đi.” Thấy hắn lấy rìu ra, xung quanh đều vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt của người kia cũng hơi dịu đi, trở nên phối hợp hơn.

“Ngươi tên là gì? Sao lại đi đến nơi này?” Đồ tùy ý hỏi, tuy hắn không biết kỹ xảo hỏi han, nhưng cũng biết vừa mới bắt đầu không nên hỏi những câu không thể xác định cùng với những câu sẽ khiến cho đối phương cảnh giác. Hắn thậm chí không hỏi đối phương có phải người bản địa không, mà là dùng giọng điệu khẳng định nói thẳng cho đối phương là mình biết y không giống những người sống dưới đất này. Đương nhiên, nếu đối phương thật sự là giống biến dị của mấy người sống dưới đất, vậy cũng chẳng sao, sai thì thôi.

Người kia nghe thấy câu hỏi, trong mắt lộ ra kinh ngạc, rất thành thật trả lời “Ta tên… Hầu A Thanh. Thật lâu trước kia… vào mùa tuyết rơi hồi còn bé… ra ngoài chơi. Hôm đó trời đột nhiên có đại tuyết, ta… liền tới đây. A Lý đã thu nhận ta.” Hóa ra khi đó hắn còn nhỏ tuổi, thấy gió tuyết lớn liền không tìm được phương hướng, càng không biết tại sao mình lại đi tới đây. Khả năng thích ứng của trẻ con đã mạnh, huống hồ còn là một tiểu thú nhân, không có cách về nhà, ở đây có người thu nhận, nên cũng khỏe mạnh trưởng thành.

Bởi vì đám Đồ đã biết đếm, cho nên Bách Nhĩ biết tuổi thọ của người ở đây phần lớn là khoảng hai trăm tuổi, mười lăm tuổi trưởng thành, thời gian thanh niên tráng niên kéo rất dài, phải tới một trăm bảy mươi tuổi mới tính là lão niên, tựa như Cốc vu và Cát vu mới trở nên già yếu lụm khụm. Người trước mắt này đang ở bộ dáng thanh niên, nên y cũng nhìn không ra là bao nhiêu tuổi, đến đây bao lâu rồi.

“Có biết Hầu A Phác không?” Đồ không tỏ rõ ý kiến gì với câu trả lời của hắn, mà tiếp tục hỏi.

Hầu A Thanh lắc đầu. Đồ lại hỏi vài cái tên của thú nhân bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, khi nghe tới tên của tộc trưởng, vẻ mặt hắn mới có chút kích động, nói là a phụ của hắn, cũng chủ động mở miệng hỏi nơi đây là nơi nào, làm sao mới có thể trở về bộ lạc? Hóa ra hắn vẫn không biết mình đã tới cực Bắc bên kia ngọn núi trong truyền thuyết.

Đồ không đáp lại, chỉ nói “Chờ chúng ta xong việc, nếu ngươi muốn trở về, chúng ta có thể mang ngươi theo.” Nói xong, hắn lại hỏi “Tại sao các ngươi muốn giết chúng ta?” Không chỉ là trong hang, mà ngay sau khi trốn thoát, còn đuổi giết không tha, ngẫm lại khiến cho người ta thật tức giận.

Nghe thấy trong giọng nói của hắn mơ hồ lộ ra chút tức giận, sắc mặt của Hầu A Thanh lại trở nên khẩn trương, hắn vội vàng nói “Bởi vì nơi này là Sử Lỗ tộc của chúng ta, những người khác tiến vào đều phải giết… giết… đuổi ra. Hơn nữa các ngươi còn đuổi theo Na Mẫu.” Tuy đầu óc hắn không thông minh, thế nhưng cũng biết hiện tại tuyệt đối không nên nói giết chết toàn bộ. Nhưng sự thật lại là như thế, khu vực các tộc ở đây chia rất rõ ràng, nó không còn là vấn đề có thể săn thú trong này hay không, mà là không cho phép, nếu tự tiện xông vào sẽ mất mạng.

“Sử Lỗ tộc…” Đồ bật cười, rốt cuộc biết mấy người sống dưới lòng đất là cái gì rồi “Các ngươi thật ngang ngược. Chúng ta chỉ là đi qua, thuận tiện muốn hỏi đường, cũng không đả thương các ngươi.” Câu sau hắn chỉ thuận miệng nói, cũng không muốn phân rõ trái phải với họ. Dù sao phong tục mỗi nơi mỗi khác, chuyện này không phải cứ phân rõ trái phải là có thể nói rõ ràng.

“Biết nơi nào có thú quả không?” Hỏi cả buổi, rốt cuộc đi vào vấn đề chính.

“Thú quả?” Trên mặt Hầu A Thanh lộ ra biểu tình mờ mịt “Đó là thứ gì?” Nói một hồi, tiếng Hoang Nguyên Hầu của hắn cũng càng lúc càng trôi chảy hơn.

Đồ miêu tả đại khái hình dáng và hoàn cảnh sinh trưởng của thú quả, Hầu A Thanh nghĩ một lát, thì nói “Cái ngươi nói chắc là băng trong lửa, nó mọc trong hồ băng, hàng năm tất cả các bộ tộc đều sẽ phái người trưởng thành tới hồ băng để tìm băng trong lửa, tìm được mới có thể thông qua nghi thức trưởng thành, trở thành dũng sĩ bộ lạc.”

Chuyện hai người cần làm khi tới cực Bắc rốt cuộc đã có manh mối, Bách Nhĩ vẫn im lặng, nhịn không được mở miệng hỏi “Hồ băng ở đâu? Ngươi đã từng đi tìm băng trong lửa chưa?”

Hầu A Thanh nhìn về phía y, có đối lập mới biết tốt xấu, dưới sự nổi bật của Đồ, Bách Nhĩ ôn hòa rõ rệt bao nhiêu lại càng dễ khiến người ta thân cận. Còn thủ lĩnh bị bắt thế nào, bởi vì lúc ấy đang bị con sâu của mình lăn qua lăn lại mà luống cuống tay chân, hắn căn bản không thấy được, cho nên theo bản năng liền cho rằng Bách Nhĩ ôn hòa, vô hại.

“Đương nhiên là ta đã đi tìm rồi. Ta đã thành dũng sĩ Sử Lỗ tộc từ lâu rồi.” Hắn ưỡn ngực, biểu tình kiêu ngạo mà nói, cuối cùng còn không quên nở nụ cười thiện chí với Bách Nhĩ, quên sạch sẽ chuyện phía trước cùng thủ lĩnh đến đây đánh lén.

Bởi vì hắn đáp những câu hỏi của mình, nên sắc mặt của Đồ cũng dần dịu đi, lúc này thấy tình huống như vậy, không khỏi giận dữ lên, khẽ nhích cơ thể, chắn trước mặt Bách Nhĩ, mặt khó chịu nói với Hầu A Thanh “Y là bạn đời của ta.” Ngụ ý chính là quản mắt ngươi cho tốt, đừng có tâm tư lộn xộn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio