Đồ rốt cuộc gặp được nữ nhân trong miệng Bách Nhĩ. So với á thú còn nhỏ xinh hơn, bộ ngực nổi lên, eo thon, mềm mại như hoa vậy, giống như khẽ đụng một cái liền sẽ hư mất. Lá gan còn nhỏ hơn cả niết thố, nhìn thấy hắn nếu không phải sợ mới tức chân nhũn ra rồi ngất xỉu thì cũng là thét chói tai, khóc lóc, làm hại hắn từ xa nhìn thấy là phải đi đường vòng. Hắn thật sự không rõ sinh vật yếu đuối như vậy có cái gì để thích chứ.
Được rồi, thật ra cũng không phải tất cả đều như thế. Tựa như nữ nhân thường xuyên vác cây đao lớn tới tìm Bách Nhĩ, à không, Tiêu Mạch, rõ ràng trông rất nhỏ nhắn, lả lướt, thế nhưng lúc múa cây đao còn cao hơn người nàng trông cũng rất oai phong. Có điều Đồ vẫn không thích nàng ta, bởi vì nàng ta luôn sáp đến trước mặt Tiêu Mạch.
Đối với Tiêu Mạch, Đồ rất buồn rầu, bởi vì Tiêu Mạch rõ ràng không nhận ra hắn. Tiêu Mạch ở đây, vậy Bách Nhĩ ở đâu?
“Trọng Hằng, con súc sinh này trông có vẻ không có thần gì hết.” Cái gã nam tử lôi thôi lếch thếch kia ngồi xổm cách đó không xa, nghiên cứu con thú trắng ỉu xìu nằm sấp bên chân Tiêu Mạch cả buổi, nói.
Nam nhân đó tên là Thích Viễn Sơn, là bạn tốt của Tiêu Mạch, khi không có việc gì là lại thích đảo quanh bên Tiêu Mạch, người Đồ thấy phiền nhất chính là gã. Đương nhiên Đồ còn không biết súc sinh trong miệng gã là ý gì, nếu không e rằng hắn đã lập tức nhảy dựng lên, hóa thành hình người để đối phương xem thử mình rốt cuộc có phải là loài vật bậc thấp không có trí tuệ như lời gã nói không. Nhưng lúc này Đồ chỉ giật giật lỗ tai, sau đó gối đầu lên đùi của Tiêu Mạch. Bách Nhĩ của hắn rốt cuộc ở đâu?
Tiêu Mạch đang ngồi trên chiếc ghế nằm, cầm quyển binh pháp, thờ ơ nhìn, nghe vậy y buông sách xuống, đưa tay sờ bộ lông xù của con thú lớn đang gác đầu lên đùi mình “Đây là một con linh thú, đừng gọi nó là súc sinh.” Y sửa lời bạn tốt cho đúng. Không hiểu tại sao khi nghe tới hai chữ súc sinh, trong lòng y sẽ cảm thấy khó chịu “Đúng là không có thần, có phải đang nhớ chủ nhân của ngươi không?” Câu này là y nói với Đồ, trong giọng nói mang theo sự thân thiết như có như không.
Đồ cọ đầu vào tay y, đơn giản vùi đầu vào lòng Tiêu Mạch, ngửi thật lâu mới phát hiện mùi của Tiêu Mạch rất giống Bách Nhĩ, chỉ là vì cơ thể không giống, nên có chút khác biệt nho nhỏ. Thật ra là cùng một người nhỉ? Nhưng lại không hoàn toàn là một người. Vậy nên hắn rất rối rắm, tới giờ mới chưa hóa thành hình người.
Thích Viễn Sơn nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, con thú trắng này không cho ai sờ, nhưng trước mặt Tiêu Mạch lại làm như con chó lớn ôn hòa thích làm nũng, thật khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Thật ra không chỉ gã, mà chính Tiêu Mạch cũng cảm thấy kỳ lạ, con thú trắng này thân thiết với y không khỏi hơi quá mức rồi.
“Nó là con đực hay cái vậy? Sẽ không xem ngươi thành thê…” Thích Viễn Sơn nhịn không được nói thầm, cuối cùng bị ánh mắt lạnh của Tiêu Mạch làm cho một chữ cuối cùng hóa thành không khí bị gió cuốn bay đi “A, ngươi xem trên cổ nó đeo cái gì kìa?” Gã rất không có tiền đồ mà nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Nghe gã nhắc, Tiêu Mạch cũng nhớ tới trên cổ con thú trắng quả thật có đeo một miếng xương dùng dây da thú luồn qua, chỉ là lúc trước y không để ý, lúc này lại không khỏi sờ soạng cổ con thú trắng. Nhưng khi nhìn thấy chữ trên mặt xương, y liền ngây ngẩn cả người.
Một mặt khắc chữ Tiêu Mạch, một mặt khắc chữ Đồ, mà chữ viết đó rõ ràng là của y. Thế nhưng Tiêu Mạch không nhớ rõ là lúc nào mình đã khắc một miếng xương như vậy.
“Là cái gì vậy?” Thấy y hồi lâu không lên tiếng, Thích Viễn Sơn nhịn không được muốn đi tới, kết quả bị Đồ gầm một tiếng cảnh cáo khiến gã phải dừng chân tại chỗ, không khỏi cười khổ “Sao nó đề phòng ta quá vậy?”
Thích Viễn Sơn không biết, vì miếng xương này Đồ thà rằng bị đánh chết cũng không để cho người khác chạm vào. Như bây giờ là còn xem như khách khí với gã đấy, chỉ là do vẫn xem gã là bạn tốt của Tiêu Mạch thôi. Còn Tiêu Mạch dĩ nhiên là không giống những người khác rồi.
Ngón tay nhẹ nhàng đảo qua chữ viết trên miếng xương, Tiêu Mạch trầm mặc, đây là chữ của y, nhưng thêm một tia bình thản, thiếu đi vài phần sát khí lạnh lẽo. Hiện tại y không viết ra được nhưng cũng không phải là ai đó bắt chước, trái lại giống như một người khác trong y viết vậy. Bởi vì khi y viết chữ “Tiêu” sẽ luôn viết nét sổ cuối cùng. Đây là thói quen hình thành từ nhỏ, dù có thế nào cũng không sửa được, nhưng trong lòng y vẫn luôn cảm thấy viết như thế không tốt, nên mỗi lần viết đến nét đó y đều sẽ do dự mà viết chậm lại. Điều này có lẽ người khác nhìn không ra, cũng không bắt chước được, nhưng chính y lại biết rất rõ.
Thật lâu sau, ánh mắt của y rốt cuộc dời khỏi miếng xương, nhìn con thú trắng trước mắt đang đầy chờ mong nhìn mình. Không biết vì sao trong lòng y lại dâng lên một tia áy náy. Cảm xúc này tới quá đột ngột, khiến y không khỏi nhíu mày, càng cảm thấy sự xuất hiện của con thú trắng này quá kỳ lạ.
“Ngươi rốt cuộc đến từ nơi nào?” Lúc bảo Thích Viễn Sơn rời đi, mang theo con thú trắng trở lại thư phòng, đóng cửa lại, sắc mặt của y liền chuyển sang nghiêm nghị.
Rõ ràng biết Tiêu Mạch không phải là Bách Nhĩ của hắn, y không nhớ hắn, thế nhưng Đồ vẫn thấy có chút đau lòng. Hắn nâng chi trước lên lau mắt, mũi, gạt cái cảm xúc chua xót này đi, sau đó xoay vòng tại chỗ, cuối cùng quyết định hóa thành hình người. Thật ra hắn biết mình biến hóa có thể dẫn tới hậu quả xấu. Bách Nhĩ đã từng nói với hắn, nhưng hắn thật sự chịu không nổi. Hắn nhớ Bách Nhĩ, nhớ các con của mình. Hắn không muốn ở nơi xa lạ này, dù cho ở đây có một Tiêu Mạch hoàn chỉnh vô cùng xinh đẹp.
Tiêu Mạch vốn cũng không cho rằng một con dã thú có thể trả lời mình, vậy nên sau khi hỏi ra y lập tức thấy buồn cười vì hành vi ngớ ngẩn của bản thân, thế nhưng cảm giác này chỉ giằng co một lát liền bị kinh ngạc thay thế.
Một nam tử cao lớn, cường tráng xuất hiện từ không khí tại chỗ của con thú trắng. Tóc chỉ dài gần tấc, giống như con nhím vậy, toàn cơ thể không có một mảnh vải che thân, nhưng lại không có chút nào không tự nhiên. Làn da ngăm đen, bộ dáng anh tuấn sâu sắc, khác với người Trung Nguyên, cũng không giống những người Bắc di.
“Ngươi thật sự là hổ yêu?” Sau khiếp sợ, ánh mắt của Tiêu Mạch trở nên sắc bén, cơ thể dưới lớp y phục hơi căng chặt, bước vào trạng thái đề phòng.
Thấy phản ứng của y, trong mắt Đồ chợt lóe một tia bi thương, đứng tại chỗ chứ không đến gần “Ta tên là Đồ, là thú nhân, không phải là hổ yêu.” Lúc trước hắn mất trí nhớ, quên đi Bách Nhĩ, nếu lúc ấy Bách Nhĩ biết, nhất định sẽ khổ sở như hắn bây giờ. Hắn nghĩ, thật may mắn là khi đó Bách Nhĩ không tìm thấy hắn.
Khẩu âm của hắn có chút quái dị, thế nhưng Tiêu Mạch nghe hiểu được. Hơn nữa y lập tức nghĩ đến chữ trên miếng xương, ánh mắt không khỏi nhìn về miếng xương vẫn đang đeo trên cổ đối phương, chứng minh nam nhân này chính là con thú trắng biến thành. Y cũng không sợ hãi, chỉ là nghi hoặc, tên của y sao lại khắc chung với tên của con yêu quái này?
“Ta không quen biết ngươi, cũng chưa từng khắc lên miếng xương kia.” Tiêu Mạch vô cùng khẳng định nói “Ngươi tiếp cận ta có mục đích gì?” Nếu không phải từ đầu tới đuôi con thú này cũng chưa có một chút biểu hiện tấn công gì với y, càng không có ý tổn thương người khác, y cũng sẽ không ôn hòa, nhã nhặn đứng ở đây hỏi lai lịch của nó.
“Đây là Bách Nhĩ khắc.” Đồ nói, nhắc tới Bách Nhĩ, ánh mắt hắn không khỏi dịu đi, bên trong tràn ngập tình yêu nồng đậm và nhớ nhung “Ta cũng không biết tại sao mình lại đến đây. Ta muốn trở về.” Nói tới đây, hắn liền cảm thấy uể oải.
Không ngờ tới sẽ là đáp án này, Tiêu Mạch có chút kinh ngạc, nhất thời cũng không biết phải nói tiếp thế nào, im lặng một lát y mới nói “Ngươi mặc quần áo vào đi.” Trong mắt y, đã là yêu quái có thể biến thành người thì cũng có thể biến ra quần áo, cứ trần truồng thế này còn ra thể thống gì nữa. Rất hiển nhiên, y hoàn toàn không để ý lời giải thích liên quan tới yêu quái của Đồ lúc nãy.
“Quần áo khi biến thành hình thú đã rơi mất rồi.” Đồ có chút uất ức. Hắn cũng không phải người Huyễn Thú tộc, có thể mang theo cả quần áo khi biến hóa.
Tiêu Mạch câm lặng, cảm thấy nếu yêu quái đều ngốc như vậy thì thật ra cũng đâu có gì đáng sợ.