Lều thú nô thượng đẳng lớn hơn, đẹp hơn những lều khác, thú nhân vào trong xem cũng nhiều hơn hẳn, dù sao cũng là á thú đẹp nhất, dù không mua, xem thử cũng đáng. Rất nhiều thú nhân biết Đồ, thế nhưng khi nhìn thấy Bách Nhĩ đi bên cạnh hắn, ai cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Đồ, đây là bạn đời của ngươi à?” Một thú nhân nhịn không được hỏi, trong lòng thật ra thấy rất lạ, bọn họ đều biết Đồ đang theo đuổi á thú đẹp nhất bộ lạc, nhưng người trước mắt này thật là… Đừng nói là Đồ, mà ngay cả các thú nhân của tiểu bộ lạc khác, điều kiện kém hơn Đồ cũng chưa chắc đã để ý tới. Dù sao muốn đè một á thú có diện mạo tương tự thú nhân cũng cần có can đảm kha khá. Đương nhiên nếu thú nhân này biết khỉ xanh Phong thế nhưng còn tính lấy một túi hắc thạch mua một đêm của á thú trước mắt này, tin rằng sau này gã sẽ không xem nhẹ con khỉ con kia nữa.
Bạn đời? Khi nghe tới hai chữ này, tim của Đồ lại không có tiền đồ mà đập thình thịch lên, đột nhiên hắn không muốn vội vàng phủ nhận như lần trước Tát nói đùa nữa.
“Ta là bằng hữu của Đồ.” Nhưng khi Đồ đang chần chừ, Bách Nhĩ lại mở miệng, giọng điệu ôn hòa, nhẹ nhàng trước sau như một, không có xấu hổ, tức giận khi bị người ta hiểu lầm “Bách Nhĩ. Không biết các… xưng hô thế nào?”
Tâm trạng Đồ vừa mới trở nên tốt đẹp, trong nháy mắt lại trầm xuống, hắn buồn bực trừng Bách Nhĩ, lạnh lùng nói “Hắn tên là Linh, tộc trưởng bộ lạc Tháp Tháp.”
Bách Nhĩ chẳng hiểu sao lại bị hắn trừng, y không biết mình lại đắc tội với đối phương lúc nào nữa. Bách Nhĩ thầm nghĩ, người ta nói lòng dạ đàn bà khó dò, thật ra thú nhân cũng vậy, rõ ràng nãy còn tốt, chỉ chốc lát lại đổi tâm tình rồi.
Linh nhìn động tác của hai người với nhau, gã lại nở nụ cười, nói với Bách Nhĩ “Bách Nhĩ tới đây là muốn tìm bạn đời sao? Nơi này đều là á thú, muốn tìm thú nhân thì phải đến…” Gã vốn tốt bụng nhắc nhở, đương nhiên trong đó cũng còn kèm theo chút cố ý, có điều còn chưa nói xong đã bị Đồ cắt ngang.
“Ngươi nói nhiều quá đấy.” Đồ nhìn Linh, trong mắt hiện lên ý cảnh cáo, sau đó không đợi đối phương phản ứng lại, đã quay đầu thúc giục Bách Nhĩ “Không phải ngươi muốn xem á thú sao? Luyên thuyên với thú nhân làm gì?”
Thật là thất lễ. Bách Nhĩ đánh giá thái độ của Đồ như thế, nhưng lại thấy cái người tên Linh kia cười còn vui vẻ hơn lúc trước, chẳng có chút nổi giận nào, nên y cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ khẽ gật đầu với đối phương, sau đó mới xoay người đi về phía các á thú.
Á thú trong này không nhiều mấy, cũng chỉ có sáu bảy người, thế nhưng mặt mũi sạch sẽ, nét mặt thanh tú, ngoại trừ hơi tiều tụy, ngược lại không giống với tù nhân chút nào. Bách Nhĩ đảo mắt qua từng người một, thấy dung mạo, thân hình mấy á thú này không ai là không đẹp hơn Na Nông cả, thậm chí có hai ba người trong đó còn đẹp hơn Tang Lộc mấy phần. Quả nhiên vẫn là phương Nam tạo ra mỹ nhân sao? Thế mà Ưng chủ kia lại bỏ được những á thú như vậy để đổi lấy hắc thạch, nếu không phải trong tay mình đã có người còn đẹp hơn, thì chính là không tham luyến sắc đẹp, người như vậy mới là đáng sợ nhất.
“Ngươi đang giận ta à?” Trong lúc suy tư, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng nói rất cẩn thận, Bách Nhĩ lấy lại thần, quay đầu nhìn lại, đối diện là ánh mắt bất an, thấp thỏm của Đồ.
Khi một con thú tuyết trắng dùng ánh mắt này nhìn ngươi, tin rằng không có bao nhiêu người có thể chống cự nổi. Chí ít Bách Nhĩ cũng không chống cự được, y vươn tay sờ lên bộ lông xù của con thú lớn kia, nếu không phải năm lần bảy lượt nhắc nhở mình, thú nhân trước mắt y không phải là loài thú chân chính, chỉ e y đã ôm chầm lấy rồi.
“Giận gì chứ?” Y cười hỏi, các thú nhân ở đây vừa chất phác, thẳng thắn, tâm địa lại vừa hiền lành, trong sáng, muốn làm y nổi giận quả thật không dễ gì. Dù người trước mắt này thỉnh thoảng có hơi nói một đàng làm một nẻo, y cũng chỉ cảm thấy đáng yêu, bất đắc dĩ thôi, chứ không thực sự để trong lòng.
“Vậy sao ngươi không nói chuyện với ta?” Bị sờ như vậy, cộng thêm nụ cười ôn hòa của y, trái tim treo lên của Đồ rốt cuộc rơi xuống đúng chỗ, hắn không khỏi cảm thấy uất ức cho mình. Trên thực tế, vừa rồi sau khi lạnh lùng nói xong câu kia với Bách Nhĩ, hắn liền hối hận, cho nên sau đó Bách Nhĩ tự dưng im lặng khiến hắn có chút hoảng hốt.
“Ta đang suy nghĩ một chuyện.” Bách Nhĩ hơi buồn cười, nắn tai hắn “Không phải ngươi muốn tìm một á thú đẹp sao? Mấy người này cũng không tệ lắm, chọn một người đi, chúng ta nói với khách thú trước, để tránh bị người khác lấy mất.”
Đồ đáp lại y bằng cái liếc mắt, sau đó lại chuyển mắt về, hỏi “Có phải ngươi muốn tìm bạn đời không?” Rõ ràng không muốn nói chuyện này với y, để tránh y thật sự có suy nghĩ đó, nên hắn mới cảnh cáo Linh, nhưng hắn lại không nhịn được, muốn biết rốt cuộc Bách Nhĩ nghĩ thế nào.
“Sao lại hỏi như vậy?” Bách Nhĩ kinh ngạc.
“Không có gì.” Nhìn y tựa hồ cũng không có ý này, Đồ âm thầm thả lỏng, nhanh chóng chuyển đề tài “Về thôi.”
“Ngươi chọn nhanh vậy sao?” Bách Nhĩ hơi bất ngờ.
“Chọn cái gì mà chọn? Có gì đẹp đâu chứ?” Đồ tức giận đáp, nâng móng vuốt cào vào chân Bách Nhĩ, ý bảo y xoay người. Lần này Bách Nhĩ thật sự kinh ngạc “Ngươi thấy chướng mắt với tất cả mấy người này?” Phải biết rằng dùng mắt của y nhìn, các á thú này đều xem như xinh đẹp, chẳng lẽ trong lòng Đồ còn nhớ tới Na Nông.
Đồ ậm ừ chẳng biết có phủ định hay không, sau đó hắn dùng đỉnh đầu đẩy thắt lưng Bách Nhĩ ra ngoài lều. Hình như hai mắt của hắn có vấn đề rồi, thế nhưng lại thấy các á thú này đều không thuận mắt bằng Bách Nhĩ? Đương nhiên không thể rồi. Chuyện này nhất định không thể để cho Bách Nhĩ biết được, nhưng mà có lẽ nên hỏi Tát thử xem.
Lúc nghe xong câu hỏi của Đồ, Tát phì cười, sau đó nện tay xuống đất, cười to, cười tới khi Đồ xém nữa là trở mặt.
“Ngốc quá, ta đã bảo ngươi theo đuổi Bách Nhĩ làm bạn đời đi cho rồi, vậy mà còn mạnh miệng.” Ho khan một tiếng, Tát nhịn cười, mắng. Thật chẳng biết tên này theo đuổi Na Nông lâu như vậy, thế mà cảm giác thích một người cũng không hiểu rõ.
“Sao ngươi nhất định muốn ta cưới y làm bạn đời…” Đồ vẫn mờ mịt như cũ, lại có chút lo lắng, tuy chủ ý này hắn cũng không bài xích, thế nhưng hắn vẫn muốn cưới một á thú đẹp nhất.
Tát vỗ trán, đau lòng kêu rên, gã không biết tên bạn tốt bình thường khôn khéo, cái gì cũng có thể nhìn thấu sao vẫn khăng khăng mù mờ trong chuyện này, chẳng lẽ chỉ vì diện mạo đối phương không được đẹp lắm ư? Nếu thật sự là như vậy, thì hắn đáng phải chịu khổ.
“Nếu ngươi không muốn theo đuổi y, vậy để ta đi, ta thấy y rất tốt.” Nghĩ một lát, gã nói như vậy. Gã cảm thấy việc này nếu nói kỹ cũng chẳng nói rõ được, hơn nữa gã cũng không hiểu lắm về khái niệm thích là gì, chỉ là bằng trực giác mà biết tình huống hiện tại của Đồ, ngoại trừ Bách Nhĩ, là không có khả năng tìm những người khác làm bạn đời đâu.
Quả nhiên vừa nghe lời này, Đồ lập tức bùng nổ “Không được!” Tựa hồ cũng hiểu phản ứng của mình có chút quá khích, hắn dừng lại, sau đó bổ sung thêm một câu “Bách Nhĩ nói hiện tại y không tìm bạn đời.” Được rồi, tuy Bách Nhĩ thật ra chưa từng nói lời này, nhưng phản ứng của y chính là như vậy.
Thật là ngốc muốn chết. Tát cũng hơi nổi nóng, nếu đối phương không phải huynh đệ tốt lớn lên cùng gã từ nhỏ, gã sẽ chẳng thèm giải thích, đợi tới khi thú nhân thích Bách Nhĩ ra tay trước, xem tên ngốc này làm sao đây.
“Ngươi lại không muốn y, quan tâm y tìm bạn đời hay không làm gì.” Gã tức giận nói “Kể cả ta không theo đuổi y, thì sau này cũng sẽ có thú nhân khác cảm thấy y tốt, dù sao cũng không phải chỉ có mình ngươi mới thấy y thuận mắt đâu.”
Đồ không nói gì. Có lẽ hắn vẫn không hiểu hàm nghĩa thích một người, thế nhưng lại biết tuyệt đối không thể để cho thú nhân khác cưới Bách Nhĩ về.
Vì thế tụ hội ngày hôm sau xuất hiện một màn như thế này:
Một con sư tử lai báo toàn thân tuyết trắng, chỉ có một vòng lông màu nâu ở cổ, đuổi theo một á thú có ngoại hình không được thú nhân yêu thích, trên mặt còn có một vết sẹo, thỉnh thoảng vì y ngăn lại đám đông, thậm chí chắn ánh mắt của vài người dừng lại khá lâu trên người y.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì hả?” Bách Nhĩ nổi giận, y vẫn chưa từng thấy Đồ quấn người như vậy. Quấn người thì cũng thôi đi, điều khiến y căm tức là, con thú trắng này cứ che trước mặt y, khiến y vừa không có chỗ bước chân lên, lại không thể trao đổi với những người khác, càng miễn bàn tới việc đổi đồ vật.
“Ngươi muốn tìm bạn đời sao?” Đồ tủi thân khi bị quát, lại vẫn không quên dùng cơ thể cao lớn của mình ngăn ánh mắt của những người xung quanh.
Cái này là gì vậy? Bách Nhĩ khó hiểu, nhíu mày nói “Tìm bạn đời cái gì? Ta muốn xem có gì đổi về không. Ngươi cứ chắn ta như vậy, sao ta nhìn được hả?” Làm hại Cổ vẫn đi theo y không chịu nổi mà chạy đi chơi một mình rồi.
“Nhưng nếu có thú nhân bộ lạc khác coi trọng ngươi, muốn ngươi làm bạn đời thì sao?” Đồ vẫy vẫy cái đuôi, mắt lia nhanh qua các thú nhân hai bên đang xem náo nhiệt, tiếp tục truy hỏi.
Bách Nhĩ đưa tay day thái dương bắt đầu mơ hồ đau lên, nhẫn nại trả lời “Ta không muốn tìm bạn đời, hiện tại không muốn, về sau cũng sẽ không. Cho nên, ngươi có thể tránh ra không, ta sẽ không rời khỏi bộ lạc của chúng ta.” Bởi vì Đồ hỏi Tát vấn đề kia không phải ở trong sơn động, nên Bách Nhĩ không nghe thấy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y cho rằng Đồ là bị tiểu thú nhân đột nhiên xông ra tối qua cùng với thú nhân Linh kích thích, lo y sẽ bỏ bọn họ tới bộ lạc khác, nên mới lo được lo mất như vậy. Không thể không nói được người ta coi trọng như thế, cảm giác cũng không tệ, nếu không y đã đá văng tên này ra rồi.
Nhận được đáp án khẳng định, Đồ hẳn sẽ thấy vui mừng, thế nhưng hắn lại chẳng vui chút nào, hắn cảm thấy câu “về sau cũng sẽ không” nghe có chút chói tai.
“Còn vấn đề gì nữa?” Thấy hắn vẫn che ở phía trước, không có ý tránh ra, Bách Nhĩ bất đắc dĩ hỏi.
“Thật ra… thật ra ngươi là á thú…” Đồ nghĩ một lát, sau đó ấp úng nói “Vẫn nên tìm bạn đời thì tốt hơn.”
Lần này Bách Nhĩ thật sự bị hắn làm cho tức tới mức cười ra “Tìm bạn đời, tìm ai? Ngươi sao?” Y vốn muốn nói, ta tìm bạn đời hay không liên quan gì tới ngươi, kết quả giận dữ lại biến thành như vậy. Vì y biết Đồ có yêu cầu rất cao với dung mạo của bạn đời, cho nên y cảm thấy hắn nghe thấy câu này sẽ bị dọa đến tránh ngay đi, nào ngờ kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của y.
“Ưm… cũng… cũng không phải không được.” Đồ hàm hồ nói, sau đó nhìn trời, lại nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn á thú trước mặt. Nếu hiện tại không phải đang ở hình thú, chắc mặt hắn đã đỏ bừng rồi.
Bách Nhĩ ngây người, một hồi lâu mới lấy lại thần, y im lặng nhìn chăm chú con thú cao lớn trước mắt này, lại hồi tưởng đoạn thời gian khác thường của đối phương, khóe môi y hơi căng ra, nói “Đừng lãng phí thời gian trên người ta, ta không thích thú nhân.” Mặc kệ đối phương xuất phát từ nguyên nhân gì mà có ý này, y đều phải nói rõ ràng, để tránh làm lỡ chuyện của người ta.
Đồ cứng đờ, mặc cho Bách Nhĩ đẩy hắn ra, đi về phía trước, mãi tới khi bị một thú nhân đụng vào, hắn mới tỉnh táo lại, cuống quít đuổi theo.
“Vậy ngươi thích á thú à?” Tiếp tục ngăn Bách Nhĩ lại, hắn sốt ruột hỏi.
“Ta cũng không thích á thú.” Lông mày Bách Nhĩ bất giác nhíu lại, nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt đối phương, y biết nếu không giải thích rõ là không được, vì thế y nói “Ngươi theo ta.” Chỗ tụ hội không phải là nơi phù hợp để nói loại chuyện này.