Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

chương 21: thành nam

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Vong trong lòng đã chọn chỗ phố Liên Hoa này, nhưng là nếu muốn mở gian hàng thì không thể thiếu bàn ghế, đây cũng là một khoản chi không nhỏ, Lâm Vong lại tiếc không muốn mua đồ mới. Vì vậy lại đi về phía Ngô Đại hỏi thử: “Ngô Đại, ngươi biết nơi nào có thể mua bàn ghế cũ không?”

Ngô Đại tự nhiên hiểu rõ Lâm Vong là muốn mở quầy hàng. Vì vậy nói: “Nếu là có quầy hàng nhượng lại hoặc là đóng cửa, thì mới có thể tìm bàn ghế cũ, nhưng gần nhất không có nghe nói có quầy hàng như vậy, ít nhất thì gần chỗ chúng ta không có.”

Lâm Vong nghe hắn nói như vậy, khó nén thất vọng, Ngô Đại ngay sau đó còn nói: “Bất quá Thành Nam có bãi đổ rác lớn, mấy người chúng ta bình thường đi vào trong đó thu thập đồ vật này nọ, luôn có thể thấy mấy thứ gia cụ người khác vứt đi, ngươi có thể đi thu thập vật liệu gỗ, sau đó cầm đến xưởng chế tạo đồ gỗ, nhờ thợ mộc làm bàn ghế cho ngươi, sau cùng cho hắn chút tiền công là được.”

Lâm Vong nhãn tình sáng lên, vội vàng nói: “Ở nơi nào? Ta đây muốn đi.”

Ngô Đại mặt lộ vẻ bối rối: ” Bãi đổ rác ở Thành Nam, chúng ta đây là đang ở Thành Bắc, một nam một bắc, một ngày đêm cũng đi không đến.”

Lâm Vong vừa nghĩ không thể như vậy đi, hẻm Dương Nữ là ở phía bắc Ngu thành. Vì vậy hắn hỏi: “Vậy các ngươi trước đây thế nào đi đến đó?”

Tứ Cẩu cướp lời: “Còn có thể thế nào đi? Đi tới chứ sao, khoảng chừng hai ngày là tới, lúc buổi tối, chúng ta liền tìm một chỗ nghỉ qua đêm, mỗi lần lúc chúng ta trở về Tể viện thì nơi đó đã bị mấy người địa phương chiếm, cần phải động thủ đánh một trận mới có thể cướp về, bất quá bãi đổ rác lớn, gần đó có không ít phú gia đại hộ, có lúc cũng có thể nhặt được thứ tốt.”

Lâm Vong thấy hiện tại đã là xế chiều, liền muốn lập tức lên đường, đến tối sợ muốn đi cũng không kịp, hoặc là thuê chiếc xe, nhưng một ngày đêm e là cũng không thể đến nơi được, giá thuê đi từ thành Bắc đến thành Nam sợ là không ít, hơn nữa hắn buổi tối còn phải đi chợ đêm bày bán, ít đi một ngày đêm, liền kiếm ít đi tiễn, nghĩ đến đây lại cảm thấy chuyến đi không mấy đáng giá.

Ngô Đại nhìn ra Lâm Vong có phần xoắn xuýt, liền xung phong nhận việc nói: “Ta nhờ mấy người bọn hắn đi, giúp ngươi tìm chút vật liệu gỗ trở về.”

Lâm Vong nghe Ngô Đại nói như vậy, trong lòng cũng rất muốn nhờ bọn họ giúp chuyện này, hắn thấy mấy đứa trẻ nghe xong Ngô Đại nói xong cũng không có thái độ kịch liệt phản đối, nhưng chung quy cũng không thể giả ngu nhờ người khác không công đi mấy ngày. Vì vậy suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Đi nơi xa như vậy, ta nguyên bản cũng không muốn phiền toái các ngươi, đối với việc muốn mở quầy hàng, bàn ghế đúng là vấn đề, ta nghĩ nhờ các ngươi một chuyến, tìm giúp ta vật liệu gỗ tới, ta cho các ngươi túi bột viên ăn lúc đi đường cũng cho các ngươi thêm tiễn, chính các ngươi muốn mua chút gì thì mua.”

Mấy đứa bé nghe nói còn có tiễn, giờ mới kêu lên vui vẻ, càng vây quanh Lâm Vong ngao ngao đòi đi. Vì vậy quyết định sáng mai bọn họ xuất phát, Lâm Vong lúc buổi tối liền hấp ô nhu viên, cho mỗi người mười tiễn, mấy đứa trẻ tay siết chặt tiễn, đã bắt đầu thảo luận tiễn này nên xài như thế nào.

Ngô Đại lo lắng Lâm Vong buổi tối phải một mình đi chợ đêm buôn bán, cho nên lần này không cùng đi bãi đổ rác thành Nam, mấy hài tử khác tuy rằng đều so với hắn nhỏ hơn, nhưng dù sao bọn họ trước đó cũng đã đi qua, cho nên Ngô Đại cũng không hề lo lắng, trái lại Lâm Vong lo lắng bọn họ ngủ ngoài có thể gặp phải nguy hiểm.

Tứ Cẩu nghe Lâm Vong dặn xong, tùy tiện nói: “Nào có nguy hiểm gì? Nhiều lắm là cùng bọn ăn mày đánh một trận, chúng ta cũng chưa chắc thua.”

Lâm Vong biết Tứ Cẩu nói lời này không chút tâm cơ nào, sau khi nghe chỉ có thể thở dài, lần thứ hai dặn dò vài câu.

Đến sáng sớm hôm sau, mấy đứa trẻ đi, Lâm Vong buổi chiều liền đi tìm Ngô Đại một chuyến, ngày hôm qua cho mấy đứa trẻ mỗi người mười tiễn, Lâm Vong còn chưa có đưa cho Ngô Đại, cũng không phải là Lâm Vong keo kiệt, mà Ngô Đại không đi mà không cho hắn tiễn, ngược lại, Lâm Vong biết Ngô Đại là đầu lĩnh của mấy đứa trẻ, đồng thời nếu không có hắn, mấy đứa trẻ kia cũng sẽ không giúp hắn, Lâm Vong lần này ngoại trừ cho Ngô Đại bột viên ăn, còn cho hắn hai mươi tiễn.

Ngô Đại cầm trên tay mới phát hiện túi bột viên còn có mấy chục tiễn, hắn liền phản ứng, ngẩng đầu nhìn Lâm Vong, có chút khó hiểu hỏi: “Ngươi cho ta tiễn làm cái gì?”

“Ngươi giúp ta nhiều như vậy, còn mỗi ngày cùng ta ban đêm đi buôn bán, lại còn bảo vệ ta, còn bảo mấy tiểu huynh đệ đến thành Nam giúp ta tìm vật liệu gỗ, ta là muốn cảm ơn ngươi.”

Trước khi Lâm Vong nói, Ngô Đại biểu tình còn có chút ngượng ngùng, chờ sau khi nghe xong, hắn một tay lấy tiễn nhét vào trên tay Lâm Vong, động tác nhanh chóng lại thô lỗ, thiếu chút nữa ngay cả túi bột viên cũng bị làm cho rơi ra.

“Ta không nên.” Ngô Đại nói: “Mạng của ta đều là ngươi cứu, ngươi nói này không đáng kể chút nào.”

Lâm Vong thở dài, bị đối phương nói nhiều lần như vậy “Ân cứu mạng”, chính hắn trái lại có chút ngượng ngùng: “Ngươi tổng cũng đã cầm cái kia, lúc ngươi trước đều không phải cũng giúp ta nhiều như vậy sao? Mấy ngày nay ngươi lại giúp đỡ ta, ta thực sự rất cảm kích, không có ngươi...”

Lâm Vong muốn nói, hắn sợ là ban đêm đi bán nước giải rượu đều khó khăn, nhưng lại sợ sau khi nói xong lời này nói xong sẽ khiến Ngô Đại lưu tâm, ngày sau nội tâm bành trướng, thật sự cho rằng Lâm Vong vì một lời của hắn thì không thể ở chợ đêm buôn bán. Điều không phải bởi vì Lâm Vong lòng dạ tiểu nhân, chỉ bất quá hắn cũng là người trưởng thành, trước khi nói ra nhất định sẽ suy nghĩ một chút.

” Không như nhau.” Ngô Đại nghe Lâm Vong đem lời nói dang dở xem là hắn đang cảm thán. Vì vậy nhỏ giọng lầm bầm một câu, đồng thời trong lòng có loại vui vẻ không rõ, càng sinh ra một xúc động phải thật tốt che chở bảo vệ hắn.

Lâm Vong nhanh chóng kéo tay Ngô Đại, đem hai mươi tiễn đặt vào lòng bàn tay hắn, rất chân thành nói: “Mấy người các ngươi hài tử ở chỗ này cũng không dễ dàng, tuy nói Tể viện phân phát thức ăn, nhưng khẳng định cũng không tốt lắm, ta mong muốn ngươi đem tiễn nhận lấy, giữ ở bên người phòng khi cần dùng cũng tốt.”

Ngô Đại bị Lâm Vong cầm tay, trong lúc nhất thời có chút lâng lâng, trên mặt thiêu đốt đến hoảng, may là da hắn đen nên không nhìn ra, chỉ là hắn cũng không nói lên lời, lại luyến tiếc rút tay về. Ngô Đại mạnh hơn, vốn đối với Lâm Vong có hảo cảm, trong lòng vốn không muốn tiễn của hắn, nhưng lại nghe âm thanh ôn nhu của Lâm Vong nói như vậy, hắn nhưng thật ra sững sờ đứng tại chỗ không phản ứng.

Lâm Vong thấy Ngô Đại lần này không cự tuyệt, chỉ nghĩ hắn là nghe vào lời của mình, liền đem tay thu về, còn dặn hắn sau khi trở về đem tiễn cất kỹ, nghìn vạn lần cẩn thận chớ để cho người trộm mất.

Ngô Đại thấy thế, không nói gì nữa, thu tay về gật đầu, đem hai mươi đồng tiền chăm chú nắm chặt trong tay, mặc dù cùng chuyện Lâm Vong vừa nói không giống nhau, nhưng ngón tay kia lại càng không ngừng vuốt ve một lần lại một lần, chỉ chốc lát lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi.

Hai người lại tùy tiện nói với nhau vài câu, Ngô Đại liền trở về Tể viện, Lâm Vong một mình thong thả đi trở về, ngày hôm nay mặc dù tổng cộng cho đi năm mươi tiễn, hắn lại tuyệt không luyến tiếc, nhất là hắn cũng biết mình không có khả năng chiếm tiện nghi không công, nếu như vậy chỉ sợ đôi bên cũng chẳng được bao lâu, hai là hắn cũng muốn cảm tạ mấy hài tử này hỗ trợ, nhất là Ngô Đại.

“Ô nhu viên nhanh sẽ ăn hết, xem ra ngày mai còn phải đi mua một ít.” Bởi vì nghĩ đến chuyện bột nên tâm tình Lâm Vong tốt lên, trong đầu tính toán chi tiêu hàng ngày, ngoài miệng hanh hanh cười nhỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio